Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 8: Chú dẫn tôi về nhà nhé?

Lương Bạch Ngọc là Beta, có ngủ với ai cũng không bị đánh dấu hay lưu lại tin tức tố lên người. Chứ nói chi Trần Phong nổi danh là Alpha hạ đẳng. Bởi vậy nên không có ai kiểm chứng được Trần Phong nói thật hay không. Bọn họ nhất trí tin lời hắn. Với lại dạo gần đây đúng là ngày nào Trần Phong cũng ra vào nhà của Lương Bạch Ngọc.

Sửa nhà thì phải có thù lao. Lương Bạch Ngọc là loại người nào cơ chứ, dùng thân thể mình trao đổi là chuyện đương nhiên rồi.

Nếu hôm qua Trần Phong ở trên giường với Lương Bạch Ngọc vậy thì Lương Bạch Ngọc hoàn toàn vô tội trong vụ án của Lưu Khoan rồi sao?

Chi tiết long trời lở đất lật ngược tình thế khiến thôn dân không phản ứng kịp.

Dì Lưu vỗ đùi khóc lóc, bà nhất quyết cho rằng Lương Bạch Ngọc là hung thủ gϊếŧ con trai bà.

Trưởng thôn khuyên mọi người trở về, không muốn trực tiếp đuổi đi, ông hỏi Trần Phong, "Tối hôm qua cậu ngủ lúc mấy giờ?"

Trần Phong nói không ngủ, bận tới khi gà gáy mới thôi. Lúc nói ra lời này, hắn không dám nhìn Lương Bạch Ngọc dù chỉ một chút.

Ánh mắt chất vấn của trưởng thôn quét về phía Lương Bạch Ngọc, rõ ràng ông không tin Lương Bạch Ngọc chiều chuộng Trần Phong cả đêm.

"Tôi với em ấy rất phù hợp với nhau." Trần Phong thấp giọng nói.

Lương Bạch Ngọc cười khẽ, bỗng cánh tay đang khoát trên vai anh tăng thêm sức lực, mồ hôi ẩm ướt ngấm vào trong áo anh, làn da kề sát đó cũng đang nóng lên.

Trưởng thôn tính tìm hai Omega tới kiểm tra cơ thể của Lương Bạch Ngọc. Ngủ hay không cũng điều tra ra được.

"Trưởng thôn, tôi quý trọng em ấy nên làm rất nhẹ, không để lại dấu vết. Tôi lấy nhân cách của mình để đảm bảo." Trần Phong đứng thẳng người, dáng vẻ ngay thẳng, chính trực, cộng với tính cách thì độ tin cậy càng cao.

Trưởng thôn liếc hắn: "Được, tí nữa tôi lên núi thăm cha cậu, sẵn tiện tán gẫu một chút."

Trần Phong vẫn bình tĩnh.

Trưởng thôn không tìm ra sơ hở bèn lập tức rời khỏi đây. Trước khi đi còn cảnh cáo Lương Bạch Ngọc sau này phối hợp điều tra, chứ nếu không thì rất khó xử.

.

Mọi người đã đi hết, trong nhà yên tĩnh lại, Lương Bạch Ngọc rũ mắt ngắm nghía dây khoai trên tay mình.

Trần Phong mới phút trước vẫn bình tĩnh, mà hiện tại hắn hơi lúng túng, lòng bàn tay đẫm ướt mồ hôi thỉnh thoảng cọ vào quần rằn ri.

Mà cái tay còn lại vẫn còn đang khoát trên vai của Lương Bạch Ngọc, quên bỏ xuống.

"Trần Phong."

Lương Bạch Ngọc lần đầu gọi tên hắn.

Trần Phong giống như bị gió kíƈɦ ŧɦíƈɦ giữa rừng núi, khiến hắn ngửi được nhiều loại mùi hương, không khí mùa xuân, mùa hạ thay nhau tới.

"Ừ." Hắn hít hơi, mỗi bắp thịt trên người đang vô cùng căng thẳng.

"Tự dưng chú nói dối làm gì." Lương Bạch Ngọc lấy tay hắn ra.

Cổ họng Trần Phong giật giật.

"Làm người là phải thành thật." Lương Bạch Ngọc thở dài, "Tối hôm qua chú đâu có ngủ ở nhà của tôi."

Trần Phong vẫn không lên tiếng, hắn trầm mặc tựa như một khối điêu khắc.

"Bận cả đêm, quý trọng tôi, rất phù hợp..." Lương Bạch Ngọc trêu chọc, "Chú dốc lòng thật đấy."

Hai gò má rám nắng của Trần Phong dần nóng lên, ngượng tới mức không nhấc nổi mí mắt.

"Giờ thì xong rồi, chú tự mình trói chặt với tôi, tôi làm chú bị liên lụy rồi." Lương Bạch Ngọc thở dài một tiếng, "Lỡ như lần sau chú hay người nhà chú bị bệnh, lúc xuống núi đi mua thuốc e là không đơn giản rồi."

Trần Phong quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Hối hận rồi phải không?" Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lương Bạch Ngọc ngẩng lên, vô cùng lo lắng "Bồ Tát lương thiện, nhưng mềm lòng quá, giúp người không nên để mình bị liên lụy..."

Đột nhiên Trần Phong mở miệng: "Cậu gϊếŧ?"

Lương Bạch Ngọc và Trần Phong bốn mắt nhìn nhau, lâu sau anh nở nụ cười: "Không có."

Trần Phong không hỏi lại.

"Tôi nói vậy là chú tin luôn hả?" Lương Bạch Ngọc cười tới mức muốn dựa luôn vào hắn "Sao chú không hỏi thêm đi, ít nhất cũng bắt tôi thề độc đi chứ?"

Trần Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tường nhà chính bị hỏng rồi."

Lương Bạch Ngọc đi ra xem, hỏng thật rồi, không biết người nào cố tình đạp nữa.

"Tôi về trước đây, chân cha của tôi không được tốt, đi không nổi." Trần Phong nói.

"Được." Lương Bạch Ngọc phất tay, "Chú về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."

"Với lại..." Anh kéo dài âm cuối.

Trần Phong không khỏi dừng lại, nghe anh vừa cười khanh khách vừa nói: "Cảm ơn chú nhé, Bồ Tát."

Lúc này Lương Bạch Ngọc mới thực sự không còn gì để nói.

Trần Phong cũng không nán lại nữa.

.

Lương Bạch Ngọc ngồi ở trước cửa nhà ngắm cây đào, nhìn rất lâu, tới khi ánh mắt chua xót mới nhắm lại.

Lương Bạch Ngọc chậm rãi đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên quần tây, thong thả đi về phía trước, đối diện với một chiếc xe đạp không biết từ đâu chạy tới, có lẽ do mẹ Trương đang muốn đi đâu đó.

Lương Bạch Ngọc nhường qua một bên. Mẹ Trương điều khiển tay lái xông thẳng tới Lương Bạch Ngọc khiến anh ngây người. Chiếc xe đạp cũ dần dần tới gần anh, anh nheo mắt lại. Một giây trước khi bị xe đạp tông, bỗng dưng có một nguồn sức mạnh kéo anh ra.

Anh nhìn mẹ Trương và xe đạp nằm sõng soài dưới đất, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang nắm tay anh, kinh ngạc nói: "Sao chú còn ở đây?"

Trần Phong cau mày: "Sao cậu không tránh?"

"Quên mất." Lương Bạch Ngọc không hề có chút nào gọi là hoảng sợ.

"Cậu muốn không" Trần Phong không để ý mẹ Trương, bỏ tay ra khỏi Lương Bạch Ngọc, do dự nói: "Lên núi với tôi?"

Lương Bạch Ngọc xít lại gần hắn: "Chú biết mình đang nói gì không?"

"Trong thôn không an toàn." Trần Phong không trả lời, "Tốt nhất là hôm nay cậu phải rời khỏi đây."

Lương Bạch Ngọc "Ồ" một tiếng, sát lại gần hắn hơn, hơi thở mỏng manh rơi trên môi hắn: "Vậy còn ngày mai?"

"Chuyện ngày mai, để ngày mai tính." Trần Phong ngửa đầu ra sau, đàng hoàng nói.

"Hợp lý." Lương Bạch Ngọc cong đôi mắt thành hình lưỡi liềm, "Vậy chú dẫn tôi về nhà nhé."

Trần Phong sửng sốt.

"Đổi ý rồi hả?" Nụ cười Lương Bạch Ngọc vẫn không thay đổi.

"Không phải." Trần Phong xoay người, "Đi thôi."

.

Lương Bạch Ngọc theo Trần Phong lên núi, đồ dùng hàng ngày cũng không mang theo.

Vừa vào nhà, Trần Phong lập tức bưng nước cho Lương Bạch Ngọc rửa tay. Trên đường đi Lương Bạch Ngọc té lộn cù mèo, trầy cả da tay, vết thương còn dính bùn, anh thò tay vào cái thau nhựa màu xanh da trời.

Trần Phong để khăn lông bên cạnh anh, còn mình thì bận bịu.

Lương Bạch Ngọc rửa sạch tay xong, rảnh rỗi tìm ghế ngồi, không lâu sau ngủ gục trên bàn.

Lát sau mùi đồ ăn đánh thức anh, anh tỉnh rồi nhưng thân thể thì không động đậy. Mãi cho tới khi Trần Phong gọi anh ăn cơm.

Trần Phong không ngồi vào bàn, hắn bưng chén cơm vào trong phòng chăm sóc cha.

Lương Bạch Ngọc một mình ăn trưa, chỉ ăn vài miếng là buông đũa, chơi đùa với chó mực nhỏ ở dưới chân.

"Mày có quen biết gì với tao mà lại đây." Lương Bạch Ngọc duỗi chân, không nhẹ không nặng đá đá nó, "Sao không phòng bị chút nào hết vậy."

Chó mực nhỏ dùng hai chân trước ôm lấy giày da, dụi đầu lên chân anh.

"Nịnh tao làm gì." Lương Bạch Ngọc khom người, làm ra động tác như muốn ôm, nhưng sau cùng chỉ sờ đầu nó, "Chó ngốc."

Trong phòng truyền ra tiếng loảng xoảng

Chó mực nhỏ hướng về cánh cửa đóng chặt sủa liên hồi.

Lương Bạch Ngọc gãi cằm trấn an nó, đứng lên đi ra ngoài.

"Aizz." Anh dừng lại, lẩm bẩm, "Phải rửa chén chứ, nếu không thì không lễ phép cho lắm."

.

Trần Phong không biết chuyện ngoài cửa, hắn lấy đồ hốt rác ở góc tưởng dọn dẹp thức ăn dưới đất.

"Tao dặn mày không được lại gần nó nữa, thế mà mày lại chạy xuống núi ra mặt cho nó." Trần Phú Quý tức giận vỗ bàn, "Mày coi lời tao nói như gió thổi bên tai hả!"

"Mày còn dám dẫn nó về nhà, giỏi, con trai, mày giỏi thật đấy." Trần Phú Quý cười ra tiếng, ông lấy cuốn lịch trong hộc tủ đập xuống, "Bây giờ mày đào mộ cho tao luôn đi! Tao chết là xong chuyện, đỡ thấy thứ ngu dốt như mày!"

Trần Phong nhặt cuốn lịch lên, lau hạt cơm dính trên đó.

"Từ nhỏ tới giờ mày nói dóc được bao nhiêu lần? Hả!" Gương mặt Trần Phú Quý hiện trong gương vô cùng xanh xao, "Giờ mày vì loại người đó kéo về biết bao nhiêu là rắc rối, không sợ mẹ mày từ dưới lòng đất chạy lên chửi sao?"

Trần Phong quét sạch sẽ, mở miệng: "Cậu ấy vô tội."

"Sao mày biết?" Trần Phú Quý nhìn con trai như nhìn thấy người mù nhảy vào trong hố lửa, ông hoảng sợ, vô cùng bất an, "Thằng đó nói là mày tin? Mày quen biết nó mấy thập niên rồi, hay vài kiếp luôn?"

Trần Phong nhấc đồ hốt rác đi ra ngoài.

Trần Phú Quý tức điên người, la hét, ông hừ lạnh nói: "Mày đừng có hòng tao đứng cùng một phe với mày, đợi trưởng thôn tới..."

"Cha, đây không phải việc nhỏ." Trần Phong nghiêm mặt ngắt lời, "Cha không giúp thì cậu ấy sẽ bị đưa đi."

"Đưa thì đưa, nếu không phải do nó làm thật thì người bên đồn công an sẽ thả nó ra, không tới lượt mày cứu khổ cứu nạn phổ độ chúng sinh." Trần Phú Quý nói.

Trần Phong nắm lấy cây chổi: "Con sợ rằng đồn công an chưa tới thì cậu ấy đã không rõ sống chết."

Ý hắn là, anh sẽ bị gϊếŧ, không thể tìm thấy thi thể.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Hồi lâu sau, Trần Phú Quý nói: "Kêu nó vào đây!"

"Lát nữa." Trần Phong mở cửa, "Cậu ấy vẫn đang ăn cơm."

Cuối cùng nói: "Con bới cho cha chén cơm nữa."

"Cảm ơn cha."

Trần Phong trước khi đóng cửa lại nói một câu.

Trần Phú Quý ngồi phịch xuống giường, ngẫm nghĩ không biết năm ngoái có cúng thiếu gì cho tổ tiên hay không mà giờ nhà họ Trần lại trêu chọc tới sát tinh kia.

Không được, ông phải tiếp tục chống đỡ đưa con trai ra khỏi cái hố lửa. Sang năm nhất định phải thu xếp đối tượng cho con trai, để nó kết hôn.

.

Lúc Trần Phong không thấy Lương Bạch Ngọc ở trong nhà chính, hắn vội vàng bước ra ngoài, men theo tiếng nước đi vào nhà bếp.

Lương Bạch Ngọc đang chà nồi, trên kệ bếp toàn là nước, lộn xộn cả lên, anh quay đầu lại nhìn Trần Phong, nhẹ nhàng cười: "Tôi đang rửa chén, sẵn tay chà nồi luôn."

Trần Phong đi tới cái máng nước bên cạnh, đổ rác vào trong thùng: "Không cần, để đó đi."

"Ò." Lương Bạch Ngọc rất thức thời lui ra, "Đồ chà nồi nhà chú tốt thật đó."

"Mướp phơi khô thôi." Trần Phong nói.

Lương Bạch Ngọc cầm khăn lau nước tay, giọng người đàn ông vang lên: "Sao không ăn đi?"

"Tôi no rồi." Lương Bạch Ngọc bỏ khăn lau xuống, "Vậy tôi..."

"Còn canh trong nồi." Trần Phong đột nhiên lên tiếng.

Lương Bạch Ngọc đi tới sau lưng hắn, nhón chân thổi hơi bên tai trái hắn, "Chú chắc chứ?"

"Uống chút cho ấm dạ dày." Trần Phong mở một cái nắp nồi khác trên bếp, mùi canh nhẹ nhàng bay ra.

Trong canh có cải xanh và lát gừng cỡ móng tay, còn gì bằng nữa.

Trần Phong múc một chén canh: "Còn ấm."

Lương Bạch Ngọc bưng lên hớp hai ngụm rồi bỏ xuống, lấy vòng tay làm bằng dây khoai đang héo ra.

Trần Phong đang muốn bới cơm cho cha, bỗng dưng tay bị kéo lại.

Muốn kéo là kéo, không nói lời nào. Chỉ trong tích tắc.

Lương Bạch Ngọc đeo vòng tay dây khoai lên cổ tay hắn, thắt nút lỏng lẻo, hài lòng cười: "Cho chú đó."