Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối

Chương 16: 16 Thật Muốn Ở Bên Em

Khi hai người vừa rời đi, thì cũng là lúc Cận Thiếu đi đến, nhưng mọi chuyện đều đã kết thúc, anh đến trễ một bước và không gặp được cô.

Cơn tức giận ngày một bùng nổ trong lòng, ánh mắt anh càng lúc càng trở nên đáng sợ hơn, cứ như một con thú dữ khiến không một ai dám lại gần, miệng gào lên ba chữ " Lâm Oản Oản."

Lúc này, Oản Oản dẫn Đường Tam tới một con đường nhỏ, nơi đây tấp nập người qua lại, nhưng lạ một chỗ, xung quanh đều là những quán nhậu bình dân.

Đường Tam ngây người, thắc mắc hỏi: " Oản Oản, cô đưa tôi tới đây làm gì?"

Cô quay qua cười một cái rồi hỏi ngược lại " Anh biết uống bia không?"

" Biết chút ít."

" Vậy là được rồi, tôi đang cần một người bạn lúc này."

Đường Tam theo sau lưng cô, quan sát xung quanh mà cất tiếng hỏi " Làm sao cô biết được nơi này?"

" Chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi."

Nói vậy thôi, chứ làm sao cô có thể nói là bản thân đã biết đến nơi này từ kiếp trước.

Đi được vài bước, thì đứng trước một cái quán nhỏ, chỉ thấy cô nhìn nó với ánh mắt như nơi này chất chứ bao kỷ niệm rồi nhỏ giọng " Vào thôi."

Đường Tam nhìn cô mà nhẹ nhàng đáp lại " Được."

Cả hai đi vào một quán nhỏ, tìm đến một vị trí ưng mắt mà ngồi xuống.

Trong quán cũng không có gì đặc biệt, cũng chẳng phải một nơi sa hoa của chốn đắt tiền nào cả.

Bởi đây là nơi mà kiếp trước cô thường hay lui đến, uống một mình rồi khóc cũng một mình.

Biết tới nơi đây cũng chỉ là tình cờ, vì về tối nó bình yên lắm.

Oản Oản cất tiếng " Chủ quán, cho tôi hai két bia và một nồi lẩu."

" Có ngay!!!"

Đường Tam kinh ngạc " Hai...hai két bia sao?"

" Sao vậy? ít mà."

" Ít cái đầu cô đấy, con gái con nứa uống làm gì nhiều vậy?...!Cô có chuyện buồn gì sao?"

Cặp mắt to tròn long lanh bỗng trìu xuống, một nỗi nòng không muốn kể với ai.

Cô khẽ lắc đầu, vẫn cố tình giấu lẹm đi mà nói " Không có gì hết, chỉ là muốn mời anh đi uống vậy thôi."

Đường Tam cười trừ " Thôi đi cô nương, nói dối dở tệ thì đừng có nói...!Cô không nói thì thôi, tôi không ép cô."

Mặt cô đỏ ửng lên, ngại ngùng vì bị bóc mẽ phát hiện, gương mặt lúng túng không biết nói gì hơn khi bị người khác nhìn thấu, hai đầu ngón tay cứ cọ qua lại với nhau, ấp úng " Tôi...!tôi..."

Nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu làm Đường Tam khẽ bật cười " ha ha ha!"

Cô nhướng mày khó hiểu " Anh cười cái gì?

" Chỉ là cảm thấy trông cô bây giờ rất đáng yêu, cô không biết điều đó sao?"

" Đáng...Đáng yêu sao...?"

" Ừm! Rất đáng yêu."

Được Đường Tam khen, cái mặt của cô lúc này đỏ hơn cả trái cà chua, nóng đến muốn bốc khói cả cái đầu, ngượng ngùng mà quay đi.

" Đồ ăn tới rồi đây, hai két bia, một nồi lẩu, chúc quý khách ngon miệng."

Câu nói của chủ quán đã giúp cô giải vậy, xua tan đi bầu không khí ngại ngùng khi nãy.

Không chút do dự mà cúi xuống cầm lên những chai bia đầy đặt cạch lên bàn, mở nắp rất thuần thục khiến Đường Tam cũng phải ngỡ ngàng.

" Uống đi, hôm nay tôi mời."

Rồi cầm lên uống ừng ực như tu nước lã, làm Đường Tam càng khó tin hơn, trong đầu bắt đầu lởm vởn những câu hỏi về cô " Em biết uống từ khi nào vậy? Tại sao lại bi thảm đến mức này, tên khốn Cận Thiếu đấy đã làm gì em?"

Càng nghĩ càng tức, Đường Tam siết chặt chai bia trong tay, cũng bắt chước uống như cô tu lên ừng ực, thật đúng là sảng khoái, rồi dộng mạnh xuống bàn.

" Thế nào? Được không?" Oản Oản lên tiếng tò mò hỏi.

" Rất tốt, mùi vị còn thú vị hơn những chỗ đắt tiền mà tôi đã từng đi?"

" Còn nhiều thứ lắm, tôi sẽ dẫn anh đi xem từ từ."

" Được, vậy tôi chờ cô."

Oản Oản cười mỉm, cô bây giờ giống như đã tìm được một người bạn để tâm sự, không còn như kiếp trước nữa, lủi thủi một thân một mình trong góc tối.

" Anh ăn thử đi, đồ ăn ở đây ngon lắm, cũng không kém cạnh gì ở trong các nhà cao cấp đâu."

Cô vui vẻ, gắp một miếng thịt trong nồi lẩu vào bát Đường Tam, ánh mắt hồi hộp, mong chờ đáp án của cô, sao lại khiến cậu liên tưởng đến một chú cún con đang vẫy đuôi, trông thật đáng yêu biết bao, lại khẽ bật cười.

" Sao anh cứ cười tôi như vậy?" Cô nhướng mày đầy vẻ bực bội.

" Tôi xin lỗi, sẽ không cười cô nữa."

" Như vậy còn tạm chấp nhận, bữa nay tôi mời anh vì đã giúp tôi, còn những thứ khác tôi vẫn nợ thì sẽ dần trả cho anh."

" Cứ từ từ trả, không cần vội đâu, nếu trả không được thì tôi...!không chê cô đâu."

" Anh đừng đùa nữa, hôm nay nhất định không say không về."

" Được."

Oản Oản cầm hẳn chai bia hô lớn " Cạn ly." rồi lại tu lên ừng ực.

Ánh mằt Đường Tam nhìn cô đầy yêu thương nhưng cũng có chút phức tạp, vì câu nói khi nãy đối với cậu, nó không phải là một câu nói đùa.

Cái tình cảm chôn sâu tận trong đáy lòng, vẫn không đủ can đảm mà nói với cô.

Cả hai cứ như hai người bạn lâu ngày gặp lại, nói với nhau, cười với nhau rất nhiều, tâm sự không ngừng nghỉ, không quan tâm mọi chuyện ngoài kia, cũng không cần biết Cận Thiếu đang điên cuồng tìm kiếm cô như muốn phát điên.

Oản oản vẫn cứ mặc kệ sự đời, ngồi uống với Đường Tam hẳn ngày, chỉ uống thôi không đi đâu cả, như một người bạn tri kỷ, cho đến tận 7 giờ tối, cô say bép nhèm, cặp mắt mơ hồ, không thể uống nổi nữa.

"Oản Oản, tôi đưa cô về."

Nhưng còn chưa kịp động vào người cô, thì lại bị hất tay ra mà nói.

" Tôi chưa muốn về, vẫn còn uống được nữa...đừng cản tôi."

" Gọi ra hai két bia, mà một mình cô uống hết, chỉ có đúng một chai là cho tôi, bộ cô là truyền nhân của môn võ túy quyền hả?"

Oản Oản bật cười khoái chí " Đường Tam, anh lại khen tôi rồi, thật ngại quá."

" Khen cái gì? Say đến ngốc luôn rồi hả?

" Tôi...!Tôi không ngốc." Giọng nói uất nghẹn như sắp khóc.

Đường Tam thấy thế thì hốt hoảng, tay chân lúng túng " Không ngốc, cô không ngốc...chúng ta về nhà ha."

" Về nhà?"

" Đúng vậy, về nhà...có được không? Nhiêu đó đủ rồi."

Oản Oản nhìn Đường Tam một lúc, lại mếu máo rồi khóc toáng lên.

" Tôi không về nhà đâu...huhuhu...!Các người bắt nạt tôi, tất cả đều muốn ức hiếp tôi."

Đường Tam chết đứng, trán vả cả mồ hôi khi tất cả đều nhìn cậu với cặp mắt săm soi, xì xào bàn tán, hoảng loạn bất ngờ một lúc, cậu hít vào một hơi dài rồi thở ra, sau đó đi tới chỗ cô, ngồi xuống trước mặt, nhỏ giọng nhẹ nhàng dỗ giành cô như một đứa trẻ mà nói:

" Ngoan, không khóc nữa, cô khóc nhìn xấu xí lắm, cười lên mới xinh đẹp.

Không về nhà nữa, tôi đưa cô đi chơi...được không?"

Nghe Đường Tam nói, cô không khóc nữa, đôi mắt to tròn ngấn lệ long lanh nhìn anh, nức lên " Thật...thật không?"

" Thật, còn dẫn cô đi ăn kẹo nữa, chịu không?"

Nói đến kẹo, hai mắt cô sáng lên gật đầu lia lịa, cười tít mắt như một đứa trẻ lên 3, gương mặt ửng đỏ xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên lúc này, trông cô thật dễ thương.

Đường Tam ngượng ngùng, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười mỉm nhìn cô, xoa xoa mái tóc đen óng mượt làm cô rất thích thú " Vậy chúng ta đi nhé.!"

" Được, đi ăn kẹo nào."

Cô hí hửng, uống đến say khướt, mọi hành động vô thức không thể tự chủ, cứ nghĩ bản thân là một đứa con nít mà nhõng nhẽo với Đường Tam.

" Không đi nổi đâu...!Oản Oản muốn được cõng...!hức...hức..."

Đường Tam nhìn cô âu yếm, khoé miệng luôn mỉm cười dịu dàng, chiều chuộng cô hết mực " Được, tôi cõng cô.

Lên đi."

Rồi quay người khom lưng xuống, cô vui mừng lấy đà nhảy tót lên lưng Đường Tam, ôm chặt cổ mà nói: " Thích quá đi."

Đường Tam nghe mà không khỏi mừng trong lòng, rồi lại khẽ nhói đau " Tôi còn muốn cõng em đến hết cuộc đời này nữa cơ mà, nhưng chỉ sợ em từ chối tôi mà thôi...!Thật muốn ở bên em đến hết quãng đường này.".