Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh

Híc... Hôm nay cảm á, nên có thời gian rảnh viết tạm được 3 chương, ngày thường rất bận aaa... Ai đang ủng hộ theo dõi cũng nên thông cảm cho mình a!

- --------------------------------------------------------------

Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh

Hết người này đi tới người kia đến, trong một ngày lại có nhiều người trình diện như vậy đây cũng là lần đầu tiên nhà Anh Kiệt đến khách.

Mà trong bốn chiếc xe mỗi một chiếc đều đi xuống một vị lão nhân, trong đó có một người được tài xế mở cửa xe giúp, sau đó làm người kinh ngạc là, vị lão nhân cuối cùng này được một tên mặc đồ giống như vệ sĩ đẩy ra một chiếc xe lăn, sau đó nâng lão ấy lên xe mới từ từ chậm rãi đi vào.

Bốn người cùng khoảng tám tên vệ sĩ đi vào bên trong, nhất thời Anh Cường cùng Bảo Nhi hồi hộp, bởi vì nhìn cách ăn mặc của những người này không phải dân thường có thể làm đến, trang phục thanh lịch quý phái, cho dù tuổi già vẫn tôn lên một sự cao quý trong đó, đây là khí chất của người có tiền.

Mà đoàn người đi đến cách Anh Kiệt khoảng ba mét thì dừng lại, lão nhân ngồi trên xe lăn mặt đầy nếp nhăn, nhìn khó mà biết lúc nào ông ta không vui, mái đầu đều bạc trắng màu bạch kim, hai tay lại đeo găng tay trắng làm cho người ta thấy kì lạ.

Lão nhân nhìn Anh Kiệt một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười ôn hòa, lão cái này cười cho người khác cảm giác thân thiện ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại không có sự khinh miệt với đối phương, nhất định là người tốt.

Anh Kiệt cũng nhìn ra được lão nhân trên người không có nguyên khí, hắn cảm nhận bốn người khác đồng dạng như vậy, không phải võ giả, chỉ có tám tên vệ sĩ ở phía sau là mấy cái ngoại kình, đều này cho thấy người đến không muốn phô trương thanh thế.

Anh Kiệt cũng nở nụ cười, nhìn lão nhân nghi hoặc hỏi

"Ngài là...?"

Không nghĩ tới lão nhân lại cười lên.

"Ha ha, không cần hoảng sợ."

Lão nói tới đây, ngồi trên xe lăn nhìn xung quanh một chút, gật gật đầu không biết đối với ai, sau đó nói tiếp

"Trước tiên cứ gọi lão là Nguyễn Hiệp, là người của Đảng Cộng Sản."

Hắn nói tới đây, tính Anh Kiệt cùng những người không rõ chính trị liền ngẩn người, ngũ lão nhân thì đều tỏ ra kinh ngạc, tâm tình kích động.

"Không nghĩ tới, vạn vạn không nghĩ tới! Vậy mà là người của Đảng đích thân đến?" Đỗ Nghi thật sự giật mình.

Lê Dục thì không thất thố như vậy, sờ sờ cằm nói

"Thật kỳ lạ? Vừa rồi tôi nhìn thấy đầu xe của họ có hình ngôi sao bạc, chỉ là người của Đảng Cộng Sản sao?"

Phan Nam một bên nhỏ giọng hỏi

"Lão có gì nghi ngờ?"

"Chính là thân phận của họ, xe sao bạc là đặc chế có kính chống đạn hạng nặng, hơn nữa không sản xuất hàng loạt cho nhân dân sử dụng, cho dù là quan chức cấp lãnh đạo trung ương cũng không có nổi một chiếc."

"Thế thì đúng là lạ thật? Phải rồi, lão nói tôi mới để ý, thật sự đầu xe có hình sao ánh bạc!" Phan Nam gật đầu

Đỗ Nghi một bên cũng thì thầm

"Xe sao ánh bạc? Không phải chỉ có lãnh đạo cấp cao như quân khu tổng tư lệnh, hoặc là bí thư, thủ tướng chính phủ, người của quốc hội mới có thể sử dụng sao?"

Đỗ Nghi nói xong bốn người còn lại đồng thời kinh ngạc, đúng vậy, xe sao ánh bạc chính là đặc chế riêng dành cho những người có địa vị đức cao vọng trọng, không nói đâu xa, liền tòa án nhân dân tối cao nhất mấy người đều sở hữu những loại xe đặc chế này.

Năm người suy luận một hồi, càng sâu càng thấy sợ, đồng loạt ánh mắt hội tụ nhìn về phía vị lão nhân ngồi trên xe lăn kia, đồng dạng tâm tình đều là sợ hãi, dù là năm người bọn họ tuổi đã cao nhưng cũng không khống chế được tâm lý bình thản, ngũ lão nhân liền có chung một nhận thức.

Người này, không đơn giản!

Mà bên kia Anh Kiệt cũng giống không quan tâm lắm, gật đầu đáp lại

"Ngài khỏe! Hôm nay không biết là có chuyện gì đến đây a?"

Cứ việc hắn giọng trong trẻo non nớt của trẻ vị thành niên, cho dù là Nguyễn Hiệp tuổi cao nếp nhăn đầy mặt lông mày cũng có chút giật giật, hắn vẫn còn rất minh mẫn nhìn lấy Anh Kiệt

Người trẻ tuổi này là trong lời đồn đi ra thiên tài một vị Đại Tông Sư?

Hắn trước khi đến có nghe qua đồng bạn giới thiệu, nắm cái rõ ràng thân phận của Anh Kiệt, cho dù là quân khu bên kia cũng có người muốn lấy lễ tiếp đãi, vừa rồi lão nhìn xung quanh dò xét thấy ngũ lão nhân toàn thân áo choàng che lắp, gật đầu chính là hiểu một chuyện.

Vừa nhìn liền biết ngũ lão nhân là người của chính phủ, ngành đặc biệt.

Gừng càng già càng cay, lão nhân này sống tới tuổi này ngoài kinh nghiệm ra chính là ánh mắt, hắn tự tin chưa bao giờ nhìn sai người.

"Ừm, cậu không tự giới thiệu một chút về mình sao?"

Anh Kiệt thản nhiên trên mặt vẫn mang theo nụ cười đáp

"Nếu ngài là người của Đảng, vậy tất nhiên đã điều tra rõ thân phận của ta trước khi đến."

Lão nhân không nghĩ tới Anh Kiệt đáp lại như vậy, hơi ngây ra một lúc, sau đó vỗ vỗ trên tay xe lăn cười ha hả

"Tốt, tốt. Đúng là một người thông minh, người thông minh càng dễ nói chuyện!"

Nguyễn Hiệp lão này vừa khen Anh Kiệt xong, ngoài những người khác ra chỉ có hai vợ chồng Anh Cường Bảo Nhi nghi ngờ nhìn sang Anh Kiệt trợn mắt.

Nó? Thông minh? Thiệt hả?

Cũng không thể trách hai người, dù sao đối với mấy chuyện này không hiểu nhiều, Anh Kiệt làm việc gì họ điều không biết, Nguyễn Hiệp lúc này nhìn sắc trời, sau đó nói

"Được rồi, chuyện hệ trọng. Mọi người vào trong nói, những người khác lập phòng tuyến canh giữ bên ngoài, lấy lệnh của ta bất kể là ai bất kể người nào cũng không được phép đi vào!"

Hắn thay đổi giọng điệu một cách nghiêm túc, cho thấy đến là có chuyện quan trọng, mọi người cũng như nín thở đi theo sau vào nhà.

Còn lại 16 cường binh của Anh Kiệt cùng Liên Hoàn Sát, tám tên vệ sĩ bên ngoài lập phòng tuyến, chỉ đáng thương cho mấy tên binh sĩ cùng năm người trung niên áo trắng vẫn y như cũ bị trói quăn sang một bên.

Bên trong gian nhà, chỉ có ngũ lão nhân, cha mẹ Anh Kiệt cùng với Anh Kiệt.

Lúc này lão nhân Nguyễn Hiệp ngồi đối diện Anh Kiệt, vẻ mặt cho thấy trầm trọng, chuyện có thể không nhỏ.

Ba người khác cũng đồng dạng như vậy.

Nguyễn Hiệp lên tiếng đầu tiên

"Tiểu Hoàng, lấy ra."

Người bị gọi tiểu Hoàng ngồi phía bên phải hắn, cũng là một cái lão nhân, nhưng lại bị gọi tiểu Hoàng không hề khó chịu, có thể cho thấy Nguyễn Hiệp địa vị không nhỏ, nhưng mọi người lại không nghĩ lão nhân kia lấy ra lại là một cái bản đồ.

Lúc này Nguyễn Hiệp tiếp nhận một cái công cụ dài hơn 20cm, chỉ vào trên bản đồ nói

"Đây, chính là đảo Hoàng Sa, phía bên này chính là đảo Trường Sa..."

Hắn nói xong nhìn Anh Kiệt, sau đó chăm chú vào bản đồ tiếp tục

"Hai quần đảo này chính xác là thuộc quyền sở hữu của Việt Nam. Nhưng gần đây bên phía Trung Quốc đang có hành vi mờ ám."

Hắn nói tới đây người ngu cũng hiểu cái đại khái, lúc này Lê Dục một bên kinh ngạc hỏi

"Chẳng lẽ là tập trận biển đông? Gần đảo chúng ta?"

Nguyễn Hiệp lúc này nhìn Lê Dục, gật đầu.

"Chính là nói tập trận biển đông không có vấn đề, nhưng gần đây lại tiến gần hai quần đảo, hôm qua ta vừa nhận được tin tức, tàu đánh cá quốc nội của chúng ta bị đánh chìm hai chiếc, gần nơi tập trận của tàu Trung Quốc. May mắn không có thương vong nhưng hao tổn tài sản."

Nguyễn Hiệp nói tới đây, đám người hít vào một ngụm khí lạnh.

Anh Kiệt lúc này lên tiếng

"Ý của ngài là, những người này là cố ý?"

"Đúng vậy. Ta đến đây chính là vì chuyện này."

Anh Kiệt nhìn bản đồ, sau đó lại nhìn Nguyễn Hiệp hỏi

"Ta có thể giúp gì sao?"

Nguyễn Hiệp lúc này thu lại công cụ chỉ bản đồ, sau đó trở lại khuôn mặt kia mỉm cười nói

"Có thể, cậu là hóa cảnh Tông Sư đúng không? Sắp tới sẽ là đại hội võ thuật 10 năm một lần, bề ngoài nhìn vào là thi võ đấu quyền, nhưng trên thực tế chính là thăm dò thực lực của đối phương, sau đó làm ra chuẩn bị kế tiếp..." hắn nói tới đây không nói nữa.

Phan Nam một bên trầm ngâm một lát, giật mình nói

"Ta có nghe nói qua cái này đại hội võ thuật, 10 năm tổ chức một lần luôn nằm ở giữa đường chín khúc, võ đài đặt trên mặt biển? Là cái này thật sao?"

Lê Dục một bên bổ sung

"Võ đài trên biển không có vấn đề, dù sao cũng là hóa cảnh chiến, đạp nước mà đi là chuyện bình thường, ngoài ra còn nghe nói, đây đơn giản không phải thi đấu bình thường, đầu hàng có thể tha, nhưng nếu không hàng liền giết. 10 năm trước nước ta đã mất đi ba vị Đại Tông Sư!"

Hắn nói tới đây mọi người cũng im lặng, thật sự là như thế, 10 năm trước Việt Nam vốn dĩ có Thập Đại Tông Sư, chính là ba vị cường giả xuống tràng mới đổi thành Thất Đại Tông Sư.

Nguyễn Hiệp gật đầu

"10 năm trước chúng ta mất ba vị cường giả, nhưng bọn chúng cũng thua thiệt, có thể nói thảm hơn, mất tận sáu vị tông sư, chúng ta tạm thời đứng bên trên chiếm lợi thế!"

Đây xem như thắng hơn một nửa, Anh Kiệt lúc này mỉm cười hỏi

"Ngài là muốn ta tham dự 10 năm Đại Hội Võ Thuật này?"

"Chính xác, bởi vì đây không phải thi đấu bình thường, hai nước chúng ta lập nên giao kèo như vậy, nếu như Việt Nam chúng ta thất thủ, đường chín khúc sẽ thuộc về Trung Quốc!"

"Ngu ngốc!"

Đột nhiên Anh Kiệt phát ra một tiếng trầm thấp như vậy.

"Đường chín khúc vốn thuộc về biển đông, nếu như theo ta biết, Trung Quốc không hề có lịch sử quyền sở hữu ở biển đông, mà hai quần đảo của chúng ta nằm ở trên đó, các người lại dám lấy ra lập giao kèo? Nực cười!"

Anh Kiệt đối với chuyện này rất thất vọng. Không chỉ hắn mà kể cả ngũ lão nhân cũng vậy, họ không ngờ chính phủ có thể làm thế, rốt cuộc là tại sao?

Nguyễn Hiệp cũng hiểu điều đó, lão bắt đắc dĩ thở dài nói

"Không có cách nào khác, Trung Quốc 70 năm trước đi ra ba vị Thần Cảnh, là trong truyền thuyết nhất cường giả, lúc đó Việt Nam chúng ta cũng chì có hai vị Thần Cảnh."

Mấy người không nghĩ tới vậy mà là trong truyền thuyết Thần Cảnh! Việt Nam ta thật sự có, thậm chí hai vị.

"Ba tên Thần Cảnh Trung Quốc lúc đó một bên muốn xâm lăng, mà Việt Nam ta chính là muốn phòng thủ, kết quả năm người khơi lên đại chiến ba ngày ba đêm trên biển đông, Trung Quốc hai vị Thần Cảnh bị hai người bên ta diệt sát." Nguyễn Hiệp già nua giọng nói.

Hắn nói tới đây, vẻ mặt mang theo sự bi thương.

"Nhưng là hai người cũng bị thương nghiêm trọng, Trung Quốc ngược lại còn một người, người này nham hiểm xảo trá chuyên môn đánh lén, hắn gọi là Lục Mã Trắc. Hai vị Thần Cảnh của chúng ta sức cùng lực kiệt hợp lại mới có thể ép hắn bại lui, có thể nói Việt Nam ta cường giả đồng cấp so với họ là mạnh hơn không chỉ một bậc. Nhưng là lúc đó cứ nghĩ rằng chúng ta thắng, nhất thời không đề phòng phía trên bầu trời bắn tới đạn đạo, đó là hơn 10 tấn thuốc nổ."

Mấy người nghe kể đều nín thở, chau mày.

Nguyễn Hiệp lúc này giọng có vẻ giận.

"Hai vị Thần Cảnh duy nhất của chúnh ta đã bị thương, khó có thể cùng một lúc trốn thoát, ngược lại tên Lục Mã Trắc thừa cơ kéo chân đánh tới, chúng ta hai vị Thần Cảnh đều là chí cường cường giả, một vị gọi Lương Văn Thục, người còn lại là Tần Bình Minh. Lúc đó ta tuổi còn rất trẻ, tận mắt trên đảo Trường Sa quan chiến, ta nhìn thấy vị kia Tần Binh Minh một tay đón nhất chưởng của Lục Mã Trắc, một tay đánh vào người Lương Văn Thục, Lương Văn Thục đang bị thương không có sức chống cự, bay ra ngoài bay mất bóng dáng, Lục Mã Trắc lúc đó có vẻ không nghĩ tới Tần Bình Minh thiêu đốt khí hải, lúc này liền muốn chạy"

"Thiếu đốt khí hải?" Ngũ lão nhân nhất thời sợ hãi.

Nguyễn Hiệp gật đầu, thiêu đốt khí hải chính là liều chết, bạo thể mà chết.

Anh Kiệt cũng không nghĩ tới vị Thần Cảnh này như thế đáng ngưỡng mộ.

Nguyễn Hiệp nói tiếp

"Chính là dùng bạo thể, lần này ngài ấy ngược lại kéo chân Lục Mã Trắc. Đạn đạo sắp đến gần Lục Mã Trắc có vẻ hoảng sợ, đánh ra toàn lực bức lui Tần Bình Minh, cùng lúc đó đạn đạo bắn tới tên đầu. Lục Mã Trắc ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, Tần Binh Minh vốn đã không còn sức lực, chỉ có thể đứng trơ ra chờ chết, ngài ấy trước khi bị nổ mất, nói lên một câu đến hiện tại ta vẫn còn rung động..." lão nói tới đây, hai dòng lệ nóng rơi xuống

Lương Dương hỏi: "Ngài ấy nói cái gì?"

Nguyễn Hiệp lúc này ngước mặt lên nhìn mấy người, vành mắt đều đỏ, mỉm cười khàn khàn đáp:

"Ngài ấy nói... Việt Nam... Vô địch!"