Trúc Thanh Hi đến trước Tinh hồ, sau tấm rèm, nàng nhìn ra bóng lưng vững chắc của Tạ Lục Khôn. Nàng cẩn thận báo cho hắn biết mình đã đến.
"Nhị gia, ta vào được không?""Đệ vào đi." Tạ Lục Khôn điềm đạm đáp.Trúc Thanh Hi bước vào, Tạ Lục Khôn đang ngồi trên bờ đá, để trần nửa thân trên. Cả người hắn ướŧ áŧ, mái tóc đen dài không an phận rũ xuống trước mặt khiến khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc nửa ẩn nửa hiện, dòng nước từ mái tóc thi nhau trượt xuống yết hầu, lướt qua xương quai xanh gợi cảm tiếp tục đi xuống cơ bụng rắn chắc, sự nam tính quyến rũ này thật bức người. Trúc Thanh Hi lắc đầu, xua đi những suy nghĩ nóng bỏng. Mọi hành động nhỏ của nàng làm sao thoát được đôi mắt của Tạ Lục Khôn, trong cái đầu nhỏ đó đang suy nghĩ điều gì mà lại đỏ mặt rồi, thật đáng yêu! "Vết thương của ta đau." Tạ Lục Khôn giả bộ nhăn nhó, hắn muốn tận dụng thời cơ để được Trúc Thanh Hi chăm sóc.Trúc Thanh Hi đi ra sau lưng hắn quan sát, vết thương sưng lên rồi. Nàng ra lệnh cho cung nữ."Nấu hai thau Trà Xanh mang đến đây."Nói rồi Trúc Thanh Hi quay sang Tạ Lục Khôn, sắc mặt của hắn không tốt lắm, việc này nàng thật có lỗi. Trúc Thanh Hi ghé gần lại vết thương, thổi nhẹ vào nó."Đỡ đau hơn chưa?""Vẫn chưa."Trúc Thanh Hi kiên nhẫn thổi vết thương, Tạ Lục Khôn thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, khóe miệng giương lên hài lòng. Sự xuất hiện của Trúc Thanh Hi như cơn gió mát khuấy động cuộc sống tẻ nhạt của hắn, cho hắn biết cảm giác thế nào là động tâm một người."Nhị gia, Hi Nhân thị vệ, nước Trà Xanh đã chuẩn bị xong." Là giọng của cung nữ."Mau mang..." "Để ở đó, ngươi lui đi."Trúc Thanh Hi chưa nói hết câu Tạ Lục Khôn đã chặn lại. "Ta không thích người khác vào đây, đặc biệt là nữ nhân." Trúc Thanh Nhi nhướn một bên lông mày, nàng không phải là người ngoài sao, nàng cũng là nữ nhân mà, ý tứ trong câu của Tạ Lục Khôn không phải là trừ nàng ra thì không ai được vào ư? Trúc Thanh Hi đâu phải đứa trẻ, đương nhiên nàng nghe ra tâm tư của hắn. Trúc Thanh Hi mất tự nhiên đi ra mang nước vào cho hắn."Người tắm với Trà Xanh thì sẽ không rát nữa."Trúc Thanh Hi đẩy thau nước đến trước mặt hắn. Sau đó quay lưng định rời đi. Tạ Lục Khôn thất vọng."Đệ không giúp ta sao?""Vết thương không bị rách ra, người tự làm được. Ta về phòng chuẩn bị thuốc."Tạ Lục Khôn nhanh chóng kết thúc việc tắm rửa, khoác sơ y phục vào rồi đi về phòng, Trúc Thanh Hi đã chờ sẵn.Trúc Thanh Hi ở sau lưng từ tốn bôi thuốc cho Tạ Lục Khôn, may vết chém không quá sâu, thuốc của nàng cũng có hiệu nghiệm, độc của hoa Trúc Đào cũng bị kiềm lại không gây nổi bọng nước, Chăm sóc cẩn thận sẽ chóng khỏi."Khi tắm người hãy dùng nước Trà Xanh hoặc nước Rau Má, nhưng đừng ngâm mình trong nước quá lâu, vết thương sẽ bị lở loét."Trúc Thanh Hi băng lại vết thương, sau đó kéo áo Tạ Lục Khôn lên, che đi tấm lưng nam tính. Nàng cầm lọ thuốc đặt trên bàn."Thuốc này bôi sau khi tắm."Tạ Lục Khôn cầm lọ thuốc lên ngắm nghía. Thuốc của nàng bôi vào vết thương liền mát lạnh thoải mái, cảm giác ngứa rát đều tiêu hết. Lợi hại. "Ngày mai đệ cũng bôi thuốc cho ta?"Trúc Thanh Hi lắc đầu."Đại sư huynh sẽ giúp người."Tạ Lục Khôn đặt lọ thuốc xuống bàn bộc lộ sự chán nản. Trúc Thanh Hi vờ như không thấy, nàng đánh trống lảng."Có chuyện này cần sự cho phép của Nhị gia.""Chuyện gì?" Tạ Lục Khôn hỏi."Khi tiến cung ta không mang nhiều thảo dược, ngày mai người cho ta xuất cung đi mua thêm thảo dược được không?""Ta đi với đệ."Trúc Thanh Hi làm sao để Tạ Lục Khôn đi cùng, nàng viện cớ."Người đang bị thương, cần nghỉ ngơi."Tạ Lục Khôn không muốn ép Trúc Thanh Hi, nhưng hắn lo cho an nguy của nàng. Bên ngoài kinh thành là địa phận của Tạ Mỗ, ai biết trước được hành động của hắn."Vậy để Dạ Ưng huynh đi với đệ.""Được." Trúc Thanh Hi vui vẻ, nàng tiếp tục."Khuôn viên phía sau còn đất trống, ta có thể trồng thêm vài loại thảo dược không?""Đệ tùy ý." Tạ Lục Khôn chiều theo ý nàng.