Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 16

Chương 16: Sao không thiếu người? Chẳng phải ta còn thiếu người làm ấm giường sao?

Nghe Kỳ Từ trả lời, Tần Dịch Thương gật đầu nói: "Được thôi, vậy Ngô quản sự ngươi sắp xếp cho y đi."

Ngô quản sự vội vàng khúm núm đáp ứng.

Mọi phản ứng từ do dự đến quả quyết của Kỳ Từ đều bị Tần Dịch Thương thu hết vào mắt, hắn do dự một lát rồi nói: "Biên Trọng Hoa đã dẫn ngươi đến Ám Hầu Môn thì chắc hẳn ngươi cũng muốn nhờ cậy hắn, giờ tìm việc cho ngươi ở phủ Vương gia nhất định không phải là công việc gì nặng nhọc, ngươi cứ yên tâm mà làm, còn nữa, có thể giữ ân tình của Biên Trọng Hoa trong lòng chứ đừng để hắn trong lòng."

Kỳ Từ hơi khựng lại rồi im lặng gật đầu.

Tần Dịch Thương nói: "Ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, hai ngươi không cùng một đường, giờ ta cảnh tỉnh ngươi để sau này ngươi khỏi mất công hao tâm tổn trí."

Kỳ Từ lại gật đầu.

Tần Dịch Thương thấy Kỳ Từ hiểu rõ thì không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.

Tần Dịch Thương đi xong, Ngô quản sự đang cúi đầu khom lưng mới đứng thẳng dậy thở dài một hơi, cầm bút hỏi Kỳ Từ: "Biết đọc sách viết chữ không?"

"Biết ạ."

"Tính sổ sách thì sao?"

"Cũng biết ạ."

"Vậy thì dễ rồi." Ngô quản sự vung bút lên, "Ngươi tới phủ Vương gia quản lý sổ sách linh tinh đi, mỗi ngày an nhàn tự tại, thỉnh thoảng còn kiếm được một món hời, tuyệt lắm đấy."

Kỳ Từ: "......Ngài đúng là miệng thẳng tâm nhanh."

Ngô quản sự vuốt ria mép, vỗ bụng bự của mình rồi vung bút rồng bay phượng múa viết thư giới thiệu đưa cho Kỳ Từ: "Sau này nếu lên như diều gặp gió thì đừng quên ta đấy nhé."

"Không quên, không quên đâu ạ." Kỳ Từ cầm thư cất kỹ rồi nhìn quanh một vòng, dời băng ghế nhỏ tới ngồi xuống.

Ngô quản sự mờ mịt: "Ngươi còn ở đây làm gì? Không đến phủ Vương gia trình diện à?"

Kỳ Từ nói: "Ta ngồi đây không quấy rầy ngài đâu, phiền ngài cho ta ở lại một lúc, có người nói lát nữa sẽ tới tìm ta nên ta phải ở đây chờ hắn, lỡ hắn tới mà ta đến phủ Vương gia thì chẳng phải lỡ hẹn sao?"

Ngô quản sự tặc lưỡi: "Ta còn sống sờ sờ đây này, chẳng lẽ không giúp ngươi chuyển lời được sao? Nói với hắn là ngươi tới phủ Vương gia đúng không?"

Kỳ Từ lấy từ trong ngực ra đồng xu còn vương hơi ấm cẩn thận nắm chặt, nghĩ thầm lát nữa phải mua sợi dây đỏ xuyên vào: "Không được, biết đâu hắn nghe nói ta đến phủ Vương gia lại ngại đường xa không tìm ta, ta chờ ở đây có thể sớm gặp hắn."

"Được thôi được thôi." Ngô quản sự tốt tính phất tay mặc kệ Kỳ Từ.

Nhưng mãi đến khi lên đèn mà Kỳ Từ vẫn chẳng thấy người kia đâu.

Ngô quản sự ngước nhìn bầu trời sao lác đác rồi lại nhìn Kỳ Từ đang nắm chặt đồng xu, khuyên nhủ y: "Được rồi, ngươi mau tới phủ Vương gia đi, hôm nay mà không đi thì ngươi không có chỗ ở đâu đấy, người bạn kia của ngươi chắc chỉ nói khách sáo vậy thôi, ngươi đừng để trong lòng làm gì."

"Đúng vậy...... Ngài nói rất đúng, có lẽ hắn quá bận rộn." Kỳ Từ ngượng ngùng thì thào, cẩn thận cất đồng xu vào trong ngực rồi đứng dậy, "Vậy ta đến phủ Vương gia trước."

Chắc vì ngồi quá lâu nên chân Kỳ Từ tê rần, khi đứng dậy hơi loạng choạng.

Đột nhiên có người đưa tay vững vàng đỡ Kỳ Từ, y vừa ngẩng đầu liền thấy Biên Trọng Hoa cúi xuống cong mắt cười với mình.

Ngô quản sự hoảng sợ khom lưng: "Biên đại nhân! Biên đại nhân sao ngươi lại tới đây?"

Biên Trọng Hoa nói: "Người bạn này của ta trên thân chỉ có một đồng xu, xem ra cơm tối còn phải đợi ta tiếp tế nên ta đến thôi, đúng rồi, ngươi sắp xếp cho y việc gì chưa?"

Ngô quản sự thầm nhủ may mà mình sắp xếp công việc tốt, thật không biết đây là người nào mà quen biết với cả hai Quỷ Sát Sứ: "Bẩm Biên đại nhân, đã sắp xếp cho y quản lý sổ sách ở phủ Vương gia rồi ạ!"

Nụ cười của Biên Trọng Hoa hơi nhạt đi: "Sao lại đến phủ Vương gia? Sao không sắp xếp trong Ám Hầu Môn?"

Ngô quản sự nói: "Bẩm Biên đại nhân! Ám Hầu Môn không thiếu người ạ."

Biên Trọng Hoa cười nói: "Sao không thiếu người? Chẳng phải ta còn thiếu người làm ấm giường sao?"

Ngô quản sự: "......"

Kỳ Từ: "......"

Ngô quản sự kinh hãi lắp bắp: "Cái này, cái này, cái này, đại nhân đại nhân, ngươi, ngươi, ngươi và y, y......"

Biên Trọng Hoa ho khan một tiếng: "Được rồi, nói đùa thôi, đừng truyền ra ngoài, nghe xong thì bỏ ngoài tai đi."

Trong lòng Ngô quản sự sụp đổ gào thét.

Ngươi mẹ nó còn biết nói đùa sao!

Mà tìm người làm ấm giường cũng không thuộc quyền quản lý của ta!

Ta chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, tại sao phải chịu kinh hãi như vậy chứ!

"Ngươi đến đây." Biên Trọng Hoa bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Kỳ Từ kéo y tới chỗ vắng vẻ, "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."