Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 18

Chương 18: Đưa tới phòng ta đi, ta sẽ tự thẩm vấn

Kỳ Từ nhìn chằm chằm lá thư như muốn xuyên thấu tờ giấy kia.

Người này là ai? Vì sao muốn gọi y đến biệt viện phía Tây? Có mục đích gì? Không muốn liên luỵ người khác......

Người khác......

Người khác chính là Biên Trọng Hoa sao?

Chẳng lẽ người viết thư là Hứa Nhuận, hắn đã phát hiện mình ở trong phủ?!

Giờ Dậu?

Kỳ Từ giương mắt nhìn sắc trời dần tối, miệng không khỏi mím chặt.

Chỉ lát nữa thôi sẽ tới giờ Dậu!

Kỳ Từ trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên, đầu cũng đau nhức, y nhìn bốn chữ "liên luỵ người khác", hai tay siết chặt run rẩy.

Thấy trăng treo đầu ngọn liễu, Kỳ Từ chợt hít sâu một hơi rồi nện nắm đấm lên bàn, y gấp lại lá thư, giấu một cây dao găm trong người, cuối cùng ra khỏi phòng thu chi đi đến tường Đông ở biệt viện phía Tây.

-

Sắc trời dần tối, nhưng vì phủ Vương gia phải tu sửa gấp rút nên thợ mộc vẫn đang làm việc khí thế ngất trời, Kỳ Từ đi ra phòng thu chi, mấy thợ mộc quen mặt thấy y liền nhao nhao chào hỏi.

Kỳ Từ trả lời qua loa rồi tiếp tục đi nhanh đến biệt viện phía Tây, càng về phía Tây càng vắng vẻ, khi chỉ còn băng qua một khoảng sân nữa là đến biệt viện phía Tây thì bốn phía đã không còn bóng người.

Kỳ Từ đi chậm lại, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

Quá đột ngột, quá bị động, quá chủ quan.

Chạng vạng tối gió lạnh thổi qua, Kỳ Từ thoáng bình tĩnh lại, y quyết tâm không để mình tự rước lấy nguy hiểm, trước tiên cứ để người kia chờ đã, y không tin là không tìm ra được sơ hở của người kia.

Kỳ Từ hít sâu rồi đi về, ai ngờ vừa quay đầu thì đứng khựng tại chỗ.

Chẳng biết từ lúc nào một ám hầu đã đứng sau lưng y, ám hầu kia mặc y phục dạ hành màu đen huyền bí, sau lưng đeo một thanh trường kiếm dài bằng thân người, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thận trọng dò xét Kỳ Từ, thanh âm trầm thấp: "Ngươi là ai? Ở đây làm gì?"

Nơi này rõ ràng không phải biệt viện phía Tây, sao ám hầu lại ở đây chặn người?

Kỳ Từ chỉ thấy máu trong người đều xông lên đầu, y buộc mình tỉnh táo lại rồi chắp tay cười nói: "Vị gia này, ta là người quản lý sổ sách phủ Vương gia, ta ra ngoài tìm người nhưng đi lầm đường, giờ ta đi đây."

"Đi?" Ám hầu A Giáp cười lạnh một tiếng, "Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à? Phía sau ngươi là chỗ ở của Vương gia đấy."

Rõ ràng còn cách một khoảng sân! Hơn nữa chỗ này cũng không cấm người ngoài ra vào, chỉ hơi gần biệt viện phía Tây mà thôi!

Kỳ Từ biết mình bị hãm hại, trong lòng trấn tĩnh lại, mặt không đổi sắc hỏi: "Vị gia này, ở đây có nói không cho người ngoài vào đâu."

"Ta nói không được là không được!" Ám hầu A Giáp hừ lạnh một tiếng mang theo hàn ý và sát khí, chậm rãi rút ra trường kiếm sau lưng, "Ngươi có biết vì sao thanh kiếm này của ta sau khi ra khỏi vỏ sẽ không tuỳ tiện thu lại không!"

Sau đó A Giáp liền rút kiếm không nổi.

Bởi vì bị kẹt.

Kiếm kia quá dài mà lại đeo trên lưng, ám hầu A Giáp cầm chuôi kiếm giơ thẳng lên đỉnh đầu cũng không thể rút hết kiếm ra khỏi vỏ.

Ám hầu: "......"

Kỳ Từ: "......"

Kỳ Từ: "Là vì rất khó nhét lại sao?"

Ám hầu: "...... Í! Ngươi cũng biết à!?"

Kỳ Từ: "...... Nhìn, nhìn ra được."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người kẹp cổ Kỳ Từ đè y thấp xuống, bên tai vang lên tiếng cười hì hì: "Tiểu huynh đệ, ngại quá, để ngươi chê cười rồi, đầu óc vị huynh đệ kia của ta có chút vấn đề."

Kỳ Từ vừa quay đầu thì thấy một ám hầu khác cũng mặc y phục dạ hành, thân hình hơi gầy, một tay chống nạnh, dáng vẻ bất cần.

"Ai đầu óc có vấn đề hả? Ta chém chết ngươi!!" Ám hầu A Giáp gầm thét, trán nổi gân xanh, ra sức rút kiếm.

Vẫn không rút ra được......

Ám hầu A Ất ghét bỏ liếc hắn: "Ngươi không lấy kiếm từ trên lưng xuống trước được à?" Nói xong y quay sang nhìn Kỳ Từ, "Tiểu huynh đệ đừng sợ, chỗ này cũng không cấm người ngoài vào, ngươi về đi."

Kỳ Từ nói cám ơn, vừa định quay đi thì chợt thấy trên người nhẹ hẫng, bả vai lại bị đè xuống.

Ám hầu A Ất vuốt cây dao găm lấy ra từ trong ngực Kỳ Từ cười nói: "Vào đây thì không sai, nhưng tiểu huynh đệ ngươi mang theo dao găm lẩn lút gần biệt viện phía Tây thì khả nghi lắm đấy, đi thôi, theo chúng ta đi một chuyến, đừng lo, chúng ta sẽ không oan uổng người tốt."

Dừng một chút, ám hầu A Ất lại mỉm cười lạnh lùng: "Nhưng cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào."

-

Kỳ Từ bị hai người một trái một phải áp giải vào biệt viện phía Tây, trên đường đi hai người lại cãi nhau.

"Huynh đệ, lần sau ngươi rút kiếm có thể lấy kiếm từ trên lưng xuống trước không?"

"Ta không!"

"Tại sao?"

"Không đẹp trai!"

"Được được được, được được được."

Kỳ Từ: "......"

Sự khẩn trương trong lòng Kỳ Từ đều bị hai người ồn ào làm cho biến mất sạch, y xoa xoa huyệt Thái Dương, lại phát hiện hai người đưa mình tới tường Đông ở biệt viện phía Tây!

Chính là địa điểm ghi trong thư.

Kỳ Từ lập tức giật mình, sống lưng lạnh toát, y dừng bước âm thầm siết chặt tay, nhưng hai tên ám hầu không cho y thời gian trì hoãn.

"Dừng lại làm gì!? Đi!" Ám hầu A Giáp đẩy mạnh Kỳ Từ khiến y lảo đảo, không thể không đi thẳng về phía trước.

Kỳ Từ ngẩng đầu lên thấy ở tường Đông có một cây hòe cổ thụ xanh um tươi tốt đứng thẳng, ánh trăng xuyên qua cành lá rậm rạp rọi xuống một góc lờ mờ, trong bóng tối có người đang đứng.

Nghe thấy tiếng động, người kia chậm rãi quay lại, vừa cười vừa đi đến gần, Kỳ Từ không khỏi nín thở.

Biên Trọng Hoa nheo mắt dò xét ba người, sau đó cười nói: "Đây chính là thích khách vừa bắt được à?"

Ám hầu A Ất ôm quyền: "Bẩm Biên đại nhân, người này có phải thích khách hay không còn phải đợi tra xét, nhưng đúng là y có giấu dao găm trong người lén lút đi quanh đây."

"Ồ?" Biên Trọng Hoa sờ cằm nhìn Kỳ Từ cười nói, "Lén lút?"

"Ta......" Kỳ Từ vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên bị ám hầu A Giáp chặn họng: "Đã cho ngươi nói chưa?!"

Ám hầu A Ất nói: "Đại nhân thấy nên xử trí thế nào đây?"

Biên Trọng Hoa ung dung sửa sang vạt áo rồi thờ ơ nói: "Hành tung khả nghi thì tất nhiên phải thẩm vấn rồi."

"Vậy chúng ta đem y đến hình đường."

Nói rồi hai ám hầu định vặn cánh tay Kỳ Từ, Kỳ Từ cũng không giãy dụa mà ngoan ngoãn chịu trói, lại nghe thấy Biên Trọng Hoa nói: "Không."

Hai ám hầu dừng tay lại nhìn Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa vẫn giữ nguyên dáng vẻ hờ hững, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt mang theo ý cười: "Đưa đến phòng ta đi."

Kỳ Từ: "......"

Hai ám hầu: "???"

Ám hầu A Giáp tưởng mình nghe lầm: "Hả? Cái, cái gì? Biên đại nhân nói đưa người này đến phòng ngươi sao?"

Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ cười nói: "Đúng, ta sẽ tự thẩm vấn."

Nói xong Biên Trọng Hoa cúi người xích lại gần Kỳ Từ, nhẹ nhàng nâng cằm y lên ép y nhìn mình rồi dùng giọng điệu trêu chọc gằn từng chữ một: "Chuẩn bị tinh thần đi, ta rất có kiên nhẫn, sẽ từ từ cạy miệng ngươi từng chữ từng chữ."

Kỳ Từ: "...... Không cần cạy, ngươi muốn biết cái gì bây giờ ta có thể khai hết, vừa rồi có nha hoàn......"

Biên Trọng Hoa bịt tai cười: "Giờ ta không nghe."

Kỳ Từ: "......"

Hai ám hầu: "......"

Hai ám hầu bị thái độ của môn chủ nhà mình làm cho sụp đổ.

Ngươi đang thẩm vấn người ta cơ mà, ngươi không chịu nghe là sao hả!

Biên Trọng Hoa quả quyết nói: "Đưa đến phòng ta, tới đó rồi nghe sau."