Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 41

Chương 41: Hắn đây là trúng cổ hay sinh bệnh?

Kỳ Từ khựng lại, bước xuống kiệu rồi ngẩng đầu lên.

Trước mắt có một chiếc kiệu hai người khiêng hạ xuống đất, bốn góc trên mái kiệu được trang trí bằng chuông vàng, thị nữ bên cạnh đi tới vén màn che lên.

Một nữ tử xinh xắn mặc hoa phục bước ra khỏi kiệu rồi hành lễ chào Kỳ Từ, nàng ngẩng đầu cười gọi: "Sùng Phụng Vương gia."

Kỳ Từ vội vàng đáp lễ, trong lòng tự hỏi đây là ai, sao lại biết phong hào của mình.

Kỳ Từ vốn cũng không hiểu rõ quy củ trong cung, đang khó xử phải đáp lại thế nào thì cung nữ bên cạnh chợt tiến lên hành lễ với nữ tử kia: "Quận chúa!"

Thấy Kỳ Từ có vẻ kinh ngạc, Ngọc Mộ Dao cười nói: "Ai cũng bảo hoàng cung này như thiên đường, năm bước một lầu, mười bước một các, sao Vương gia vội vã ra về vậy, không định dạo chơi một lát à?"

Kỳ Từ hiếm khi thấy nữ tử nào có khí chất cao quý mà lại nhanh nhảu như vậy nên trầm ngâm không biết phải trả lời thế nào.

Ngọc Mộ Dao mỉm cười đi đến trước mặt Kỳ Từ: "Nếu Vương gia không thích cảnh trong cung này thì phủ Bắc An quận vương mấy ngày trước vừa xây một hồ sen, tô điểm vàng ngọc, có mời người đến múa hát khánh thành, không biết Vương gia có chịu nể mặt đến phủ đệ không? Ta cũng...."

Ngọc Mộ Dao vừa nói vừa tới gần Kỳ Từ, câu sau cùng nàng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Kỳ Từ nghe thấy: "Ta cũng muốn nói chuyện với Vương gia, bây giờ lạc vào cung đình sâu thẳm này thì nên làm thế nào mới giữ được mạng."

Kỳ Từ: "......"

Kỳ Từ chắp tay: "Cáo từ."

Nói rồi y quay người đi đến cỗ kiệu của mình.

Ngọc Mộ Dao sững sờ tại chỗ.

Nàng nghĩ sâu tính kỹ mà cứ thế bị đuổi khéo vậy sao?

Thấy Kỳ Từ muốn đi, Ngọc Mộ Dao chẳng còn để ý gì tới mặt mũi mà đi nhanh tới cản lại Kỳ Từ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao ngươi thờ ơ quá vậy?! Ngươi có biết......."

Có biết khắp nơi trong cung này đều là lòng người hiểm ác hay không?

Chung quanh đông người phức tạp, Ngọc Mộ Dao lắp bắp mấy chữ nhưng không thể nói hết.

Kỳ Từ nhìn nàng, bỗng nhiên không đầu không đuôi trả lời: "Ta biết, nhưng ta không biết quận chúa có biết hay không."

Ngọc Mộ Dao sửng sốt.

Nàng vốn nghĩ Vương gia xuất thân từ nhà quê này nhất định là vừa ngốc vừa không có tâm cơ, bây giờ đột nhiên nghe y nói năng khéo léo như vậy thì không khỏi nhìn y bằng ánh mắt khác, nàng nói: "Ta cũng biết."

"Nếu quận chúa đã biết thì sao ta biết quận chúa biết được bao nhiêu?" Kỳ Từ mỉm cười.

Ngọc Mộ Dao thu lại vẻ cao ngạo sắc sảo lúc nãy, không còn hùng hổ dọa người mà hạ thấp giọng để bảo đảm ngoài Kỳ Từ ra thì không còn ai nghe thấy: "Nếu ngươi muốn biết ta biết được bao nhiêu thì đến phủ đi, ta nói cho ngươi nghe."

Kỳ Từ do dự.

Ngọc Mộ Dao thấy y im lặng thì lại nói: "Giờ ngươi là Sùng Phụng Vương gia do Thái hậu đích thân phong, không ai dám có ý đồ xấu với ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm, mà ta có mục đích gì, nếu ngươi không tới nghe thì dựa vào cái gì để suy đoán chứ?"

Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn xa xăm, tường đỏ ngói đỏ, càn khôn sáng ngời.

Y chợt nhớ lại trước đó mình và Biên Trọng Hoa suýt bị người ly gián, Biên Trọng Hoa đã nói trong cung này có kẻ muốn lấy mạng mình.

Tuy y là Vương gia nhưng cũng chỉ có hư danh chứ không có thực quyền không có thế lực, bây giờ đã chìm trong bùn nhão, chẳng lẽ còn định tiếp tục ngồi chờ chết hay sao?

Kỳ Từ cúi xuống nhìn Ngọc Mộ Dao rồi trịnh trọng nói: "Vậy làm phiền quận chúa nói cho ta nghe đi."

Ngọc Mộ Dao lộ ra ý cười: "Được, mời Vương gia theo ta về phủ Bắc An quận vương ngồi một lát."

Kỳ Từ gật đầu, vừa đi một bước thì sực nhớ ra điều gì.

Lúc nãy còn náo động gây hiểu lầm ở chỗ Thái hậu, giờ lại đi phủ Bắc An quận vương lỡ đâu......

Thôi bỏ đi, gấp gáp cái gì, tình cảm với Biên Trọng Hoa chỉ là mình đơn phương mà thôi, chờ gặp hắn lại trêu đùa giải thích là được rồi, chỉ đi một lát thôi có sao đâu.

Nhưng chỉ một lát như thế lại khiến Biên Trọng Hoa hoài nghi có phải mình sinh bệnh hoặc trúng cổ rồi không.