Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 10

Quán Sirius nằm trên tầng chín của một tòa nhà cũ kỹ. Trước tòa nhà không treo tấm biển nào nổi bật. Đến sảnh trước thang máy, có thể nhìn thấy tấm biển ghi dòng chữ "Quán Sao Thiên Lang (Sirius) ở tầng chín". Sao tên quán tại viết bằng tiếng Trung Quốc, không ai biết được. Đến cả ông chủ Ejima cũng nói "Tôi quên lý do rồi". Nhưng Shinsuke biết Ejima muốn lựa chọn khách hàng. Thực tế, quán Sirius duy trì được là nhờ những khách quen gắn bó lâu năm.

Như thường lệ, anh leo lên cái thang máy chậm chạp, dừng ở tầng chín, đi trên hành lang lờ mờ tối. Lâu lắm rồi mới bước trên cái hành lang này. Trong lòng Shinsuke trào dâng cảm giác thân thuộc nhưng lại xen lẫn sốt ruột vì không thể nhớ lại hết những chuyện hồi còn ở đây. Cuối hành lang có một cánh cửa bằng gỗ. Ở đó treo tấm biển bằng tiếng Anh ghi tên quán "SIRIUS". Anh nghe thấy tiếng khách nói chuyện rôm rả bên trong quán. Shinsuke căng thẳng kéo tay nắm cửa.

Cửa mở ra, thấy Okabe Yoshiyuki đứng trong quầy bar đang nhìn anh. Nụ cười dành cho khách hàng bỗng chuyển thành nỗi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, cậu ta nở một nụ cười kiểu khác. Okabe khẽ gật đầu, nụ cười và cử chỉ của cậu ta khiến Shinsuke an lòng.

Trên cái ghế dài đủ chỗ cho khoảng mười lăm người ngồi, tám vị khách đang ngồi cách nhau một khoảng nhất định. Còn hai chỗ trống, Shinsuke len vào ngồi một trong số đó. Okabe nhìn thẳng mặt anh, là ánh mắt như muốn hỏi anh dùng đồ uống gì. Cậu ta gầy đi hay sao mà thấy rõ gò má nhô cao hơn so với trước đây. Thế nên gương mặt trông rắn rỏi hẳn.

"Cho tôi Stinger." Shinsuke nói. Okabe khẽ gật đầu, vẻ mặt tập trung cao độ. Anh vờ như vô tình quan sát khắp quán, cố để khách hàng khác không biết mình đang nhìn. Bàn ghế trong quán này đều là loại đắt tiền. Ghế xô pha có tay vịn làm bằng da, năm, sáu người ngồi thoải mái. Cái bàn lớn trong quán dù bày đầy đồ ăn lên cũng không thấy chật chút nào. Ở bàn đó có một nhóm tám người đang ngồi. Tủ trên tường xếp đầy rượu của các nước trên thế giới. Góc phòng đặt một cây đàn dương cầm, thỉnh thoảng một nghệ sĩ piano là bạn của Ejima đến chơi những bản nhạc xưa cũ. Có vị khách trước đây từng nói "Mỗi lần tới đây, tôi lại nhớ tới những bộ phim của hãng Nikkatsu". Shinsuke chưa từng xem Kobayashi Akira hay Shishido Jiyou diễn trên ti vi, nhưng chẳng biết sao anh hiểu cảm xúc của ông khách đó.

Một phần ba chỗ bàn có ghế đã có người ngồi rồi. Nhóm bốn người đàn ông cao tuổi, nhóm hai người trung niên dẫn theo hai tiếp viên, một cặp đôi trông như đang trong mối quan hệ ngọt ngào. Nhóm bốn người nói to nhưng không đến mức phá hỏng bầu không khí trong quán.

Bây giờ là hai giờ sáng. Ngần này khách vào giờ này thì nhiều thật, Shinsuke nghĩ.

Okabe lắc bình pha chế. Không phung phí sức, thao tác của cậu ta rất nhanh nhẹn. Cả động tác rót rượu ra cốc cũng mau lẹ.

Cái ly được đặt trước mặt Shinsuke. Chất lỏng trong ly sóng sánh màu vàng mật ong. Shinsuke khẽ giơ cái ly về phía Okabe rồi chạm môi vào làn nước cocktail. Bạc hà trắng trong đó như châm chích đầu lưỡi tê tê. Vì thế nó mới được đặt tên là Stinger, tên một loài cây có gai. Shinsuke khẽ gật đầu.

"Thế quán kia hôm nay sao vậy?" Okabe hỏi.

"Không có vẻ gì là khách sẽ đến nữa nên tôi đóng cửa sớm."

"Ừ. Cũng phải có những ngày như vậy chứ. Mà lâu rồi mới về thăm chốn cũ nhỉ?"

"Cũng đúng." Shinsuke đưa cái ly lại gần miệng, nghĩ thầm trong đầu, loại cocktail này có hợp khẩu vị của cô ấy không?

Đúng là tối nay quán Myoga vắng khách, nhưng không phải quán đóng cửa sớm mà là Shinsuke lấy lý do có hẹn nên về trước. Thực ra anh cũng chẳng hứa hẹn gặp gỡ ai. Mục đích của anh là nếm vài ly cocktail thực sự cơ. Lâu lắm rồi không được uống loại nào hẳn hoi nên khả năng cảm nhận của vị giác giảm sút đi nhiều. Ngoài ra, anh cũng có mục đích khác nữa là tìm xem sẽ cho cô gái đó uống loại cocktail nào.

Mới gặp hai lần nhưng anh không thể ngừng nghĩ đến cô gái ấy. Lúc rửa cốc hay lúc nghe mấy lời phàn nàn của vị khách say, anh cũng luôn nhìn ra phía cửa ra vào, lòng thầm nghĩ, biết đâu một đêm nào đó, cô ấy sẽ lại bước vào mà không gây ra tiếng động nào.

Cô gái nói với Shinsuke "Lần sau anh làm cho tôi loại đồ uống khác nhé" mà. Lần sau là bao giờ nhỉ? Trước lúc đó phải chuẩn bị nguyên liệu sẵn sàng. Còn phải lấy lại khả năng cảm nhận của vị giác nữa.

"Ejima đi đâu rồi?" Shinsuke hỏi Okabe.

"Ông ta đến Akasaka để họp về cuộc thi tới đây. Cũng sắp về rồi."

Okabe vừa dứt lời thì có tiếng cửa mở. Okabe nhìn về phía đó, mỉm cười nói: "Xin chào quý khách." Shinsuke cũng nhìn ra đó theo phản xạ.

Người bước vào là cô gái anh từng gặp. Đuôi mắt hơi cụp xuống, đôi môi nũng nịu. Anh nhớ tên cô ta là Yuka. Cô ta cởϊ áσ khoác trắng mỏng đưa cho cậu phục vụ. Dưới lớp áo khoác đó là cái váy liền màu xanh da trời tôn lên đường cong cơ thể.

Chọn chỗ xa quầy bar nhất, cô ta nói: "Cho tôi Martini." Chẳng buồn nhìn những người khác. Hiển nhiên cô ta không nhận ra Shinsuke đang có mặt ở đó. Vậy mà cô ta lại nhẹ nhàng vắt chéo chân như thể biết được mọi người xung quanh đang nhìn mình.

Yuka làm ở quán nào, Shinsuke cũng không rõ. Nhưng chỉ cần nhìn vào kiểu tóc cũng biết đó là quán đầu bảng. Một người thợ làm tóc chuyên nghiệp nếu không rèn luyện tay nghề hằng ngày thì không thể làm ra kiểu tóc đó. Cô ta thỉnh thoảng vẫn ghé Sirius từ hồi Shinsuke còn làm ở đây. Có lúc cô ta đi cùng một vị khách, nhưng hầu hết là đi một mình. Mình cô ta uống khoảng hai ly cocktail, nói chuyện về cổ phiếu và âm nhạc với bartender xong mới về.

"Tiếp viên có dăm bảy loại, và cũng có người xả stress theo cách này." Lời nói của Ejima khiến anh phải cảm phục.

Bỗng một cảnh tượng hiện lên trong đầu Shinsuke. Vào buổi tối một năm rưỡi về trước, mấy tiếng sau tính từ lúc này, anh đã gây ra một vụ tai nạn. Buổi tối hôm đó, Yuka cũng uống rượu ở đây một mình. Đúng rồi, là Martini. Cô ta gọi đồ uống đó. Là loại cocktail Shinsuke làm. Nhưng cô ta không chỉ uống mỗi thế. Sau đó, cô ta còn gọi loại cocktail khác và cứ thế uống cạn. Cô ta nốc rượu như để đi cà khịa ai đó. Shinsuke vẫn nhớ lúc cô ta nói "Cho tôi loại mạnh hơn". Đương nhiên anh giảm dần nồng độ rượu xuống. Đến lúc cuối, cô ta chỉ uống loại rượu tương đương nước ép thôi. Thế mà vẫn say mềm. Có khi từ đầu cô ta đã muốn uống cho say. Chắc phải có chuyện gì chán ghét lắm. Nhưng cả lúc say, cô ta cũng không hé một lời nào về chuyện đó. Cô ta chuyên nghiệp thật, Shinsuke nghĩ. Trong ký ức của Shinsuke, hình ảnh Yuka nằm gục trên quầy bar vẫn còn rõ mồn một.

Vấn đề là sau đó, Shinsuke phải đưa Yuka về tận nhà. Lúc trở về thì gây ra tai nạn, còn những ký ức rõ ràng về vụ tai nạn thì anh không nhớ nổi. Nếu chở cô ta về thì hai người phải cùng ở trên xe chứ, nhưng anh không nhớ ra cảnh đó. Anh không nhớ ra hình ảnh cô gái ngồi trên ghế phụ. Anh không nghĩ mình dễ quên đến thế. Rõ ràng là có quá nhiều khác biệt với những ký ức trước đó.

Shinsuke quay sang nói với Okabe: "Cậu làm cho tôi một ly Gin & Bitter nhé!"

Okabe im lặng gật đầu. Chắc cậu ta tưởng Shinsuke am hiểu về rượu lắm. Thật ra Shinsuke chỉ muốn vị đắng chát của loại rượu đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ tế bào não mình hoạt động tốt thôi.

Okabe xoay xoay cái ly, phun một chút rượu đắng Angostura Bitter vào trong ly. Xong xuôi, cậu ta đổ phần còn sót lại ở đáy ly đi và rót rượu gin lạnh vào đó. Có thể nhận thấy rượu được làm lạnh rất kỹ qua độ sánh trong ly.

Nhận cái ly, Shinsuke hít một hơi rồi uống một ngụm. Vị đắng lan khắp miệng. Tế bào trong cơ thể tỉnh táo hẳn.

"Ngon lắm!" Shinsuke nói. Okabe cười nhếch một bên mép.

Shinsuke đặt cái ly lên quầy, tuột xuống ghế rồi lại gần Yuka. Nhận ra có ai đó đứng bên cạnh, Yuka vẫn nhìn thẳng phía trước, tiếp tục rít thuốc. Gương mặt cô ta lúc nhìn nghiêng tỏ rõ là đang thẳng thừng từ chối đàn ông đến bắt chuyện làm quen.

"Lâu rồi không gặp." Shinsuke nói. Yuka vẫn kẹp điếu thuốc trên tay, lắc đầu ngán ngẩm. Vẻ mặt chắc chắn không bao giờ dám thể hiện lúc ở quán nơi cô ta làm việc giờ đang quay về hướng Shinsuke. Nhưng lúc nhìn thấy anh, biểu cảm bỗng xuất hiện trên gương mặt vô hồn đó. Mắt mở to, môi he hé.

"Là anh à?"

"Tôi là Amemura. Cảm ơn cô lúc đó nhé!" Anh khẽ cúi đầu.

"Chẳng phải anh nghỉ làm ở quán này rồi sao?"

"Đúng vậy. Hôm nay tôi đến chơi thôi."

"Vậy à?"

"Tôi ngồi đây được không?" Shinsuke chỉ tay vào cái ghế trống bên cạnh Yuka rồi hỏi.

"Được thôi."

"Vậy tôi xin phép." Anh mang ly của mình lại, ngồi xuống cạnh Yuka. "Thật ra, tôi có chuyện muốn hỏi cô, Yuka."

Nghe đến đó, Yuka bỗng cảnh giác. "Chuyện gì vậy?"

"Là chuyện đêm hôm đó." Shinsuke dáo dác nhìn quanh như sợ có ai nghe lén. "Cái đêm tôi gây tai nạn ý."

"Tôi không biết gì đâu."

"Nhưng mà đêm hôm đó tôi đưa cô Yuka về nhà, sau đó gây tai nạn. Là vậy mà."

Yuka không nói gì, chỉ nhìn lại Shinsuke bằng vẻ mặt đáng sợ.

"Tôi xin lỗi. Chắc cô Yuka không biết. Tôi mới gặp tai nạn, rồi bị mất trí nhớ. Thế nên phải gặp nhiều người để hỏi về mấy chuyện trong quá khứ thế này."

Yuka nhíu mày.

"Tôi cũng nghe ông Ejima nói rồi. Anh cũng quên cả vụ tai nạn giao thông đúng không?"

"Không phải là quên sạch. Nói thế nào nhỉ, những chuyện chi tiết thì mơ hồ lắm. Ejima cũng bảo tôi nếu là mấy điều đáng ghét đó thì không cần nhớ lại làm gì. Nhưng tôi thấy khó chịu lắm."

"Nhưng anh có hỏi tôi cũng không có tác dụng gì đâu. Như anh nói, hôm đó đúng là anh đưa tôi về nhà."

Yuka lảng tránh ánh mắt của Shinsuke.

"Việc đó tôi biết rồi. Thế nên tôi muốn Yuka cho tôi biết chuyện xảy ra lúc tôi đưa Yuka về căn hộ."

"Anh muốn biết điều gì?"

"Gì cũng được. Tôi nói gì lúc lái xe, hay ấn tượng của Yuka lúc leo lên xe." Yuka uống cạn ly Martini rồi nhìn Shinsuke.

"Lúc đó tôi say mềm đúng không? Nên anh mới phải đưa tôi về. Say thế thì sao biết được chuyện gì?"

"Đúng là vậy, nhưng tôi cứ hy vọng Yuka nhớ được một điều gì đó."

"Chẳng có gì. Tôi không nhớ gì cả." Yuka lại nhìn vào trong quầy bar và lắc đầu.

"Vậy những chuyện sau đó cũng được. Ví dụ như cảnh sát đến chỗ Yuka để hỏi về vụ tai nạn tôi gây ra. Yuka có nhớ lúc đó đã nói gì không?"

"Tôi chẳng nhớ. Điều duy nhất tôi nhớ là sáng hôm sau đầu đau như búa bổ và đang ngủ trên giường mà chưa kịp thay quần áo, mặt vẫn nguyên son phấn. Tôi lấy làm tiếc vì anh đưa tôi về nên mới gây ra tai nạn, nhưng mà anh cứ thế này cũng không tốt đâu."

"Vậy thì..."

"Xin lỗi, tôi có hẹn với khách." Yuka đột nhiên cho tay vào túi xách, tuột khỏi ghế, rồi nói với Okabe đang ở trong quầy bar. "Cảm ơn nhé!"

Shinsuke không kịp ngăn lại, cô ta nhanh chóng trả tiền, lấy cái áo trên mắc, rời khỏi quán mà chẳng thèm khoác áo. Shinsuke chỉ biết ngạc nhiên nhìn theo.

"Anh chọc giận cô ta à?" Okabe nói.

"Tôi không biết. Tôi chỉ muốn hỏi về đêm xảy ra tai nạn thôi."

"Đêm xảy ra tai nạn á?"

"Ừ. Mà thôi, chẳng có gì đâu." Shinsuke xua tay. Anh quyết định là sẽ không nói đến việc mất trí nhớ cho những người không liên quan nữa.

Ly Gin & Bitter bớt lạnh rồi. Shinsuke uống một hơi cho hết. Vị đắng lúc này còn mạnh hơn ban nãy.