Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 13: Điểm Băng

Vận mệnh giống như đi tàu lượn siêu tốc, từ trên xuống dưới, không ai đoán được sẽ phát triển thành cái dạng gì, có thể bạn nghĩ rằng bạn sẽ đi lên, nhưng vèo một cái, đoàn tàu này lại đâm thẳng xuống dưới.

Số phận của bộ môn trượt băng nghệ thuật đơn nam Trung Quốc chính là như vậy, ai cũng nghĩ rằng nó sẽ quật khởi, ai ngờ đâu một giây sau lại rơi xuống đáy, sau khi tổ thiếu niên ngã xuống vì chấn thương, tổ thành niên cũng tụt dốc không phanh.

Trượt băng nghệ thuật có một câu nói, chính là thật khó để tăng điểm hiệu suất, nhưng khi tăng lên thì sẽ không dễ dàng rơi xuống, trước kia đơn nam Trung Quốc không thể quật khởi cũng liên quan đến việc trọng tài các cuộc thi quốc tế không ưu ái cho màn trình diễn của họ.

Trải qua sự thành công của Thẩm Lưu tại Vancouver, điểm thành tích của hắn đã tăng lên vạch đầu tiên, cộng thêm cú nhảy bốn vòng, miễn là hắn trượt tốt thì việc vươn lên trong bảng xếp hạng thế giới là điều chắc chắn.

Ai ngờ đâu tình huống bất ngờ xảy ra, nhất ca duy nhất trong nước có thể nhảy bốn vòng lại bị sa chân ở cú nhảy ba vòng, dẫn đến đứt gân chân, cuối cùng không thể làm gì khác là rút khỏi cuộc thi.

Trương Giác không biết thương thế cụ thể của Thẩm Lưu, trong ký ức của cậu, Thẩm Lưu còn có thể là nhất ca, phấn khởi chinh chiến trên đấu trường quốc tế hai năm.

Đối với tai nạn bất ngờ tại giải vô địch thế giới năm 2010 này, dường như có gì đó thực sự xảy ra trong trí nhớ của cậu.

Trượt băng nghệ thuật thi đấu luôn là sáu người một nhóm, sáu người có thực lực mạnh nhất sẽ thi đấu cuối cùng, ở nhóm cuối cùng của nội dung đơn nam tại giải vô địch thế giới 2010 kiếp trước, trong lúc luyện tập 6 phút, nhất ca người Nga Vasily và Mỹ đã xảy ra va chạm trên sân băng.

Người ta từng cho rằng điều này là do Vasily không hài lòng với tấm huy chương vàng Olympic của nhất ca người Mỹ, cuối cùng Vasily buộc phải giải nghệ do dư luận.

Kể từ khi Thẩm Lưu quật khởi ở Thế vận hội, từ Thế vận hội cho đến Giải vô địch thế giới, bài thi ngắn của hắn đều nằm trong năm người đứng đầu, việc lọt vào nhóm cuối cùng ở môn trượt băng tự do cũng là điều bình thường, nhưng Trương Giác lại không ngờ rằng người luyện tập trong 6 phút cuối cùng cư nhiên biến thành Thẩm Lưu.

Gân achilles chính là gót chân achilles của vận động viên, không có gân achilles nào là tốt, dù các cơ ở các bộ phận khác có được tập luyện tốt đến đâu thì các vận động viên cũng không thể phát huy hết sức lực của mình, dù có được giải phẫu chữa trị thì Thẩm Lưu cũng không thể thực hiện cú nhảy bốn vòng được nữa.

Có lẽ đây là số mệnh đi.

Tôn Thiên thở dài một hơi, vẫn là chuyên một mình than thở trong gầm cầu thang không có ai, chỉ sợ người khác thấy được còn nói lung ta lung tung, quấy trầy tâm tình của Thẩm Lưu.

Chớ nhìn ông là cha đỡ đầu của nội dung trượt đôi, với tư cách là huấn luyện viên trưởng thì vận động viên nào mang tới vinh quang của trượt băng nghệ thuật Trung Quốc trên đấu trường quốc tế mà không phải là báu vật của ông?

Thẩm Lưu một mình chống đỡ nội dung này nhiều năm như vậy, Tôn Thiên nhìn hắn từ ngây thơ đi cho tới bây giờ, tâm lý đau lắm.

Tôn Thiên thầm nghĩ: "Vận may của Thẩm Lưu quả thực không đủ mà.

"

Một bên khác, Thẩm Lưu được mọi người lo lắng thì đang vô cùng bình tĩnh.

Thời điểm Vasily đi vào phòng bệnh thì thấy người thanh niên đẹp trai Châu Á đang đọc sách, hắn theo bản năng hỏi: "Đây là sách gì?"

Thẩm Lưu ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiện với nhất ca người Nga: "Là tiếng Tây Ban Nha, tôi là nghiên cứu sinh chuyên ngành này, vừa rồi giáo sư yêu cầu tôi bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

"

Các gia đình tập luyện môn trượt băng nghệ thuật đều có điều kiện không tệ, vì phụ huynh sẵn sàng cho con em mình đi học trượt băng nên họ cũng sẵn sàng cho con em theo học các trường luyện thi khác nhau, để cho thành tích của con không bị tụt quá nhiều vì vận động thể thao.

Thẩm Lưu đã thi đỗ đại học và vào Đại học Ngoại ngữ, là thành viên của nhóm vận động viên học bá.

Vasily ồ một tiếng, cúi đầu.

"Xin lỗi, anh là vì tôi nên mới bị thương.

"

Sân trượt băng nghệ thuật không được sạch sẽ như người khác nghĩ, đây không chỉ là vấn đề các trọng tài thiên vị vận động viên Âu Mỹ hơn khi chấm điểm, đối với một số vận động viên cũng không phải là điều tốt.

Trước khi bắt đầu thi đấu chính thức, các vận động viên sẽ có sáu phút đồng hồ tập luyện để làm quen với địa điểm thi đấu lần cuối và điều chỉnh trạng thái trước trận đấu, Vasily chuẩn bị nhảy thử một cú nhảy bốn vòng, cũng bắt đầu hỗ trợ trượt, sau đó hắn thấy các vận động viên khác xuất hiện trên đường hỗ trợ của mình nên hắn không thể làm gì khác hơn là tránh né.

Sau đó vào lúc nhảy thử hắn cũng bị quấy nhiễu mấy lần, mãi đến tận lần cuối cùng, hắn đã tránh sang con đường đang nhảy lấy đà của Thẩm Lưu.

Đây chính là nguyên nhân khiến Thẩm Lưu bị thương, hắn vì tránh Vasily mà đã sử dụng một phương thức dùng lực không chính xác trong lúc lấy đà, loạng choạng ngã xuống sân băng tạo thành kết cục khiến người nuối tiếc.

Vasily thân là một người hâm mộ môn trượt băng nghệ thuật, số 1 đơn nam với thành tích cao ở nội dung nhảy và trượt nghệ thuật, cho dù hắn có đánh mất tấm huy chương vàng Olympic thì thực lực và sự nổi tiếng của hắn cũng không bị ảnh hưởng, dù sao thì hắn mới 21 tuổi, kiên trì một chút, hoàn toàn có thể tham gia Thế vận hội tiếp theo.

Mà Thẩm Lưu thì sao? Hắn bởi vì bất ngờ này mà giải nghệ, trở nên hết tác dụng với nội dung đơn nam Trung Quốc.

Vasily cực kỳ cảm thấy có lỗi, nhưng Thẩm Lưu lại khoan dung nói với hắn: "Không sao, cũng không phải là cậu sai, cậu cũng là người bị hại mà thôi.

"

Lúc đó tất cả mọi người đều có mặt ở trên sân, đối với tình cảnh khôn khó của Vasily trong lòng Thẩm Lưu rất rõ ràng, nhưng hắn vừa nói như thế thì Vasily càng không thể ngóc đầu lên được.

Thanh niên đẹp trai tóc vàng mắt xanh này cảm thấy hô hấp bắt đầu chậm lại, Thẩm Lưu phát hiện vành mắt đối phương đỏ lên, nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống, chính là không ngừng nói "xin lỗi".

Trong lòng hắn cũng bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy vị thiên tài nhảy nổi danh này cũng chỉ là một người trẻ tuổi, hắn dịu dàng an ủi vài câu, sau đó Vasily thật sự khóc.

Nội tâm Thẩm Lưu chỉ còn lại một loạt "! ", hắn yên lặng rút mấy tờ giấy đưa qua, Vasily nhận lấy lau đi, sau đó đưa một tờ giấy vào mũi, sau đó phát ra một tiếng vang dội.

Đoán xem thanh niên nhất ca này có phải bị viêm mũi hay không.

Vasily lúng túng một lát, ngồi ở giường bệnh hỏi Thẩm Lưu: "Sau này anh có dự định gì? Tiếp tục đi học? Hay là làm những việc khác?"

Không ít vận động viên trượt băng nghệ thuật sẽ tham gia biểu diễn thương mại sau khi giải nghệ, biểu diễn trên băng cũng coi như kiếm sống bằng nghề này, nhưng chân của Thẩm Lưu chân đã như vậy, hiển nhiên là không thể trở lại sân băng nữa, hơn nữa thoạt nhìn hắn là một người học giỏi, Vasily cảm thấy hắn có thể là một thông dịch viên.

Thẩm Lưu nhìn chân của mình, trầm tư chốc lát.

"Vasily, cho tới nay, tôi luôn mơ ước có thể chiến đấu để giành thêm vinh quang cho đất nước mình trên đấu trường quốc tế, giờ đây sự nghiệp của tôi đã kết thúc, nhưng không có nghĩa là giấc mơ của tôi sẽ bị đình trệ, đơn nam Trung Quốc vẫn có hi vọng quật khởi như cũ.

"

"Tôi sẽ đi làm huấn luyện viên, đặt cược giấc mơ của mình vào hy vọng đó!"

Nhớ tới thân ảnh nhỏ nhắn đang nhảy nhanh trên mặt băng với hai tay giơ lên, trong mắt Thẩm Lưu lướt qua một tia kiên định.

"Chắc phải mất vài năm nữa, cậu mới có thể thấy tôi ngồi trên băng ghế huấn luyện trên đấu trường quốc tế.

"

Sau khi biết được quyết tâm của Thẩm Lưu, không quan tâm đến những người khác sẽ kinh ngạc đến đâu, Tôn Thiên sẽ kiên quyết dành cho Thẩm Lưu ủng hộ lớn nhất, với sự hỗ trợ của cha đỡ đầu bộ môn trượt băng nghệ thuật Trung Quốc, các thủ tục nhanh chóng được thực hiện, Thẩm Lưu được bổ nhiệm dạy ở đội tuyển tỉnh tỉnh H.

Đợi đến khi thương thế khỏi hẳn, hắn lên máy bay về nước.

Vận động viên sau khi giải nghệ thì mong muốn lớn nhất chính là ăn uống thoải mái, sau đó co quắp trong nhà làm một con sâu lười, dù sao thì trước đó đã tự kỷ luật nhiều năm như vậy, đây cũng là nguồn gốc của lý luận cho rằng các vận động viên sẽ phát tướng sau khi giải nghệ.

Thẩm Lưu xem như là tương đối kỷ luật, hắn vội vàng chạy đến sân huấn luyện của đội tuyển tỉnh ngay khi vừa xuống máy bay.

Đối với rất nhiều vận động viên mà nói, bọn họ đều được huấn luyện từ khi còn nhỏ, sau đó bước lên từ đội tuyển thành phố, đội tuyển tỉnh mãi đến khi bước vào đội tuyển quốc gia, bắt đầu vì nước nhà chinh chiến trên đấu trường quốc tế.

Cho nên đội tuyển tỉnh tỉnh H chính là nhà của Thẩm Lưu, nơi này có tình cảm rất sâu đậm trong lòng hắn, nhưng thật ra mục đích hắn trở lại nơi này chỉ có một.

Khi bước chân vào đội tuyển tỉnh, Tống Thành đã đích thân đến đón hắn: "Cả chặng đường vất vả rồi, cậu không nói sớm là sẽ tới đây luôn, tôi sẽ lái xe đến đón cậu.

"

Thẩm Lưu một tay kéo vali, một tay chống nạng đi từ từ, ngoài miệng khách sáo : "Sao có thể để lãnh đạo đến đón được chứ? Anh Trương và Tiểu Ngọc đâu?"

Trong mắt Tống Thành hiện lên một vệt hiểu rõ: "Đang luyện bật nhảy, vẫn là chỗ cũ, nếu cậu sốt ruột thì đi trước đi.

"

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi vội vàng đi về phía huấn luyện, bước chân đều có chút bất ổn, Tống Thành lắc đầu một cái.

Chưa rời nạng mà đã trở về, người trẻ tuổi này cũng quá gấp gáp rồi, nhưng với tư cách là một người trượt băng lão làng ôm giấc mộng quật khởi, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của Thẩm Lưu.

Bọn họ đều muốn thay đổi sự yếu thế của Trung Quốc trên đấu trường trượt băng nghệ thuật quốc tế.

Hôm nay là thứ sáu, Trương Giác dưới sự chỉ huy của huấn luyện viên phụ trách mình Trương Tuấn Bảo đã nhảy lên thùng với độ cao 40 cm, sau đó tiếp chân phải nhẹ nhàng một chút, thân thể xoay tròn rơi xuống đất.

Đây là một bài huấn luyện nhảy 3F trên mặt đất.

Trương Tuấn Bảo nghiêm túc khiển trách: "Tôi đã nói rồi điểm băng khi nhảy là cạnh trong chân trái, sao động tác của con lại lúng túng như vậy? Khi con ở trên mặt băng thì con phải ấn lưỡi dao của mình vào bên trong, bây giờ khi con lấy đà thì chân con lại bằng phẳng, lưỡi phẳng khi đặt trên băng sẽ không đều, đây là bất thường con có biết không?"

Trương Giác vẻ mặt đau khổ: "Cậu à! " Dưới ánh nhìn chằm chằm của Trương Tuấn Bảo cậu lập tức đổi giọng, "Huấn luyện viên, con không thể ấn lưỡi dao bên trong trên mặt đất được, tư thế này giống như thể bàn chân đang cuộn vào trong vậy đó.

"

"Thời điểm con luyện 2F trên mặt đất sao con có thể điều khiển được?"

Trương Giác biện giải: "Khí lực cần thiết để nhảy xoay hai vòng và nhảy xoay ba vòng không cùng một mức độ, các tư thế được sử dụng không giống nhau được, được rồi được rồi ngài đừng trừng nữa, con sẽ thử lại mà.

"

Cậu nói như vậy, nhảy lên thùng một lần nữa rồi tiếp đất nhảy 3F.

Bố trí kỹ năng của Trương Giác rất thiên lệch, ngoại trừ 3T điểm băng thuận chân trái đơn giản nhất, còn 3S và 3lo đều là nhảy lưỡi, mà 3F và 3lz là nhảy điểm băng cho đến nay vẫn chưa luyện được.

Nói lực bộc phát của Trương Giác không đủ thì cũng không đúng, nhảy ba vòng yêu cầu xoay người trên không 1080 độ, Trương Giác là người có thể trì hoãn lượt nhảy và giơ hai tay lên khi nhảy 3S, điều này cho thấy cậu rất thành thạo điêu luyện với góc quay 1080 độ, Trương Tuấn Bảo đã lén lút tính toán giới hạn của vòng quay trên không của cậu, gần như là 1200 độ.

3A yêu cầu quay trên không trong ba vòng rưỡi chỉ là 1260 độ, căn cứ vào quy tắc thi đấu các cuộc thi quốc tế, chỉ cần chênh lệch khoảng cách giữa các độ và vòng xoay không quá 90 độ thì bước nhảy này là không hợp lệ, ngay cả khi cú nhảy được thành lập, nói cách khác là khả năng xoay người của Trương Giác đủ để khiêu chiến cú nhảy 3A!

Hắn nhìn bóng lưng của Trương Giác với vẻ tràn đầy khó hiểu.

"Rốt cuộc là tại sao lại không thể nhảy ra 3F? Với năng lực của nó thì không nên! "

Trương Giác cũng buồn bực, hai cậu cháu đứng bên thiết bị thảo luận vấn đề này.

Trương Tuấn Bảo chỉ ra: "Tiểu Ngọc, con phải biết rằng bây giờ đã là cuối tháng 5, cuộc tranh tài năm nay bắt đầu sớm, cuộc thi thử nghiệm trong nước sẽ bắt đầu sau ba tháng nữa, vào trung tuần tháng 9, trạm thứ nhất của giải trượt băng nghệ thuật thiếu niên sẽ được tổ chức, trước lúc này con nhất định phải luyện được 5 kiểu nhảy xoay ba vòng, tốt nhất con cũng nên tập thêm một kiểu nhảy nữa.

"

Không chỉ dừng lại ở vấn đề nhảy, Trương Giác trước đó còn phải chuẩn bị các bài thi ngắn, trượt băng tự do cùng với chế tác trang phục biểu diễn mà cậu mặc trong cuộc thi.

Có quá nhiều chuyện cần phải làm, bọn họ không thể vẫn cứ bị kẹt cứng trong cú nhảy 3F này được.

Trương Giác cũng rất khổ não, miệng cậu đáp ứng với ông cậu sẽ bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là một vận động viên, sau đó cũng muốn tham gia thi đấu, cậu không muốn vấn đề bị mắc kẹt trong chính năng lực của mình.

Bị mắc kẹt trong 3F lâu như vậy, Trương Giác rất là không rõ, thiên phú của cậu không phải rất tốt sao? Rõ ràng là nhảy dao dễ dàng luyện tập như vậy mà, sao lúc nhảy điểm băng lại không được? Nỗ lực lâu như vậy, trình độ nhảy cao của cậu cũng đã tăng lên rồi mà?

Lẽ nào thiên phú của cậu chỉ là ảo tưởng, chẳng lẽ 3F chính là giới hạn của cậu sao?

"Để cho em ấy thoát khỏi thói quen sử dụng các lượt trì hoãn mỗi khi lấy đà thử xem.

"

Một thanh âm trong trẻo vang lên phía sau hai người, cậu cháu Trương gia cùng quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Lưu chống nạng, thở hồng hộc mỉm cười nhìn bọn họ.

"Trương Giác đã quen với việc sử dụng chuyển động xoay chậm khi thực hiện bất kỳ cú nhảy nào, điều này rất tốt, những trọng tài nhảy có kỹ năng vượt trội và cảm thấy thoải mái cũng yêu thích, khi thấy được sẽ cho nhóc điểm GOE cao hơn, nhưng yếu tố đầu tiên để thực hiện một cú nhảy là phải hoàn thành nó trước, mà không phải là hoàn thành sao cho đẹp.

"

Trước khi Trương Giác xuất hiện, Thẩm Lưu là vận động bậc thầy nhảy duy nhất ở Trung Quốc có khả năng trì hoãn xoay người, đối với phương diện này hắn có nhiều kinh nghiệm hơn Trương Tuấn Bảo và Trương Giác.

"Trương Giác, lúc mà em đang nhảy 3F, em hãy ngay lập tức siết chặt cơ thể và xoay người trong vòng đầu tiên, chờ sau khi em có thể khống chế được bước nhảy này thì bổ sung kỹ thuật trì hoãn cũng không muộn.

"

Vào ngày hôm đó, Tống Thành thông báo rằng có một phó huấn luyện viên khác trong đội tuyển tỉnh—— Thẩm Lưu, trước mắt chức trách của hắn là trợ giúp huấn luyện viên trưởng huấn luyện các học trò, truyền thụ cho bọn nhóc kỹ năng nhảy tuyệt vời của mình.

Đối với Trương Giác mà nói, sau Trương Tuấn Bảo – huấn luyện viên chính của cậu thì cậu đã có thêm một Thẩm nhất ca chuyên luyện nhảy.

Tiểu bằng hữu đầy mặt tiếc nuối nhìn chân Thẩm Lưu: "Anh, chân của anh thực sự không lành được sao?"

Đại ca à, em cảm thấy so với huấn luyện viên thì anh làm vận động viên đáng tin hơn nha, hơn nữa không phải anh là học bá sao, sau khi giải nghệ anh có thể làm giảng viên đại học mà? Sao bây giờ anh lại thành huấn luyện viên của em chớ?

Anh tỉnh táo một chút đi! Làm thể thao không có tiền đồ bằng một người học thuật hay dịch giả đâu!

Thẩm Lưu lắc đầu: "Thật sự không lành được, phàm là có thể trượt, anh tuyệt đối sẽ không rời sân, bây giờ thật không còn cách nào.

"

Hắn nửa quỳ trước mặt Trương Giác: "Sau này anh dạy em cách nhảy bốn vòng, được không?"

Trương Giác liếc mắt nhìn Trương Tuấn Bảo, khuôn mặt Trương Tuấn Bảo đầy vẻ "Nhanh lên đáp ứng cậu ấy đi", Trương Giác quay đầu, đối diện với sự mong đợi trong mắt Thẩm Lưu, cuối cùng gật gật đầu.

"Được.

"

Dù sao cũng gánh vác giấc mơ của ông cậu rồi, thêm một Thẩm Lưu khác xem ra cũng không có gì, nhưng vào thời khắc này, Trương Giác quả thật lần đầu tiên sinh ra áp lực mãnh liệt như thế sau khi sống lại.

Những người này đều muốn thấy cậu trượt đến ánh đèn sân khấu, nhưng thông qua cú nhảy 3F này, Trương Giác cảm thấy bản thân mình không lợi hại như bọn họ tưởng tượng.

Thẩm Lưu như nhìn ra điều gì đó, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Trương Giác, tốc độ nói nhanh hơn.

"Em đừng căng thẳng, anh chỉ cảm thấy rằng nếu như em muốn trượt đến một nơi cao hơn trên sàn thi đấu thì nhất định em sẽ cần sự giúp đỡ của anh, đừng quên, anh là một trong những vận động viên đơn nam nhảy giỏi nhất trên thế giới, so kỹ thuật khi nhảy trên băng, anh không hề kém hơn Vasily.

"

Nói tới nhảy, dù cho trong tay cầm một chiếc nạng thì khí chất của Thẩm Lưu vẫn sáng ngời với sự tự tin mà có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trương Giác nghĩ thầm, đương nhiên em biết kỹ năng nhảy của anh rất tốt, phải biết một năm sau, liên đoàn trượt băng thế giới sẽ sử dụng các clip nhảy đơn nam để chuẩn hóa các video nhảy bốn vòng, mà anh là người da vàng duy nhất được chọn.

Dù đã giành được bao nhiêu thành tích đơn nam châu Á trên đấu trường quốc tế, Thẩm Lưu đã quả thật nâng cao biểu ngữ đơn nam da vàng.

Sau khi hắn gia nhập đội tuyển tỉnh, trong vòng một tháng, kỹ năng của những đứa trẻ có thói quen nhảy không tốt trong đội đã được giảm ít nhất một nửa, mà Trương Giác càng tiến bộ thần tốc, dưới sự giáo dục của Thẩm Lưu vào tuần thứ hai cậu đã chinh phục được 3F, cũng thử qua bước nhảy 3F+2T+2T và vượt qua, bắt đầu chinh phục 3lz.

Cùng lúc đó, bài thi của Trương Giác cũng đã bắt đầu được lên lịch.

Nói chung, đội tuyển tỉnh có một biên đạo hợp tác cố định, thường là những giáo viên của học viện múa trong tỉnh, hơn nữa trừ phi có trình độ thật tốt, đối với các bạn nhỏ có nguyện vọng tham gia cuộc thi chính thức, nếu chỉ là thi đấu trong nước thì một số bạn nhỏ không cần bố trí bài thi riêng cho mình, dựa vào bài thi của đàn anh đàn chị đi trước rồi tham gia là được.

Thân là những vận động viên trong biên chế, trang phục thi đấu của các bạn nhỏ cũng được đội tuyển tỉnh tài trợ, họ nhờ các giáo viên từ trường Cao đẳng Thiết kế Thời trang giúp thiết kế, sau đó gửi đến xưởng sản xuất trang phục thi đấu chuyên nghiệp để gia công.

Đãi ngộ đặc biệt của Trương Giác là đặc thù, bởi vì dưới sự thỉnh cầu của Thẩm Lưu và sự hỗ trợ của Tần Tuyết Quân, cậu đã thành công mời được biên đạo múa giỏi nhất mà cậu có thể mời từ trước đến nay.

Thời điểm nữ sĩ Mia xuất hiện trên sân huấn luyện, một số huấn luyện viên từng bị bà mắng khóc lóc ỉ ôi hồi còn là vận động viên đều vô thức đứng thẳng thân mình, toàn thân căng thẳng.

Nữ sĩ Mia một đầu tóc bạc, thần thái tao nhã quét mắt liếc nhìn quanh sân, dùng tiếng phổ thông vùng Đông Bắc hỏi Tống Thành.

"Tuấn Bảo và Tiểu Ngọc đang ở đâu?"