Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 366

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 366: ĐÁNH ANH TA

Dòng hồi ức tự tự hiển lên trong đầu mọi người, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Lúc gương mặt của Cố Duyên xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người, từng chút một trong những ngày cô sống chung với mọi người lập tức hiện lên trong lòng.

Tống Vĩnh Nhi tự trách mình mãi không thôi, đôi mắt xinh đẹp rơm rớm nước, lúc cơ thể tiến về phía trước theo bản năng thì eo của cô lại bị người nào đó nhanh chóng kéo về!

Đôi môi ấm áp như trà như lửa cướp sạch lý trí của cô!

Lăng Ngạo hôn cô thắm thiết, trên con đường giữa khu vui chơi, trước tòa nhà xanh thẳm!

Hành khách qua qua qua lại lại đều mỉm cười hiền hậu, thậm chí có một vài người trẻ tuổi còn rú lên.

Nghê Chiến há miệng muốn gọi Cố Duyên, đến Trần An cũng chỉ muốn đưa em gái về trong vô thức, nhưng mà, hành động đột ngột của Lăng Ngạo gióng lên hồi chuông cảnh cáo cho một người đã từng bị dạy dỗ như Trần An.

Anh ta nhìn bốn chiếc xe, trong lòng cũng biết muốn đưa cô về sẽ khó khăn đến mức nào!

Anh ta vừa sốt ruột lại vừa sợ hãi nếu chỉ cản Nghê Chiến thì sẽ bị người khác lần ra manh mối, bởi vì tài xế của Cố Duyên đã nhìn về phía bọn họ với vẻ ngạc nhiên!

Nghê Chiến vừa mở miệng, Trần An đã kéo cánh tay anh ta, học theo Lăng Ngạo ôm eo Nghê Chiến, đôi môi đỏ thắm nhanh chóng hạ xuống!

Mặc dù có chiếc áo jeans chặn trước mặt hai người bọn họ nhưng cảnh tưởng kỳ quái này trông như hai người đàn ông đang Kiss!

Tiếng hét thất thanh càng lớn hơn, đợi đến khi bốn chiếc ô tô đen ấy chậm rãi chạy đi, Lăng Ngạo mới buông Tống Vĩnh Nhi ra, Trần An buông Nghê Chiến, cầm lấy cái nón.

Gương mặt Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng, cô không khỏi đưa mắt nhìn Cố Duyên.

Nghê Chiến không bị Trần An hôn trúng, nhưng trong lòng lại khổ sở không thôi, đôi mắt đỏ gay, chực khóc đến nơi, người khác nhìn thấy mà cứ ngỡ anh ta tủi thân rơi nước mắt vì bị người đàn ông khác cưỡng hôn.

Chỉ có điều, Hoa Kỳ Quốc lại là quốc gia thoáng, hôn nhân đồng tính rất ít khi được bảo vệ ở quốc gia phương Đông, nhưng lại được pháp luật Hoa Kì thừa nhận.

Bởi thế chuyện Trần An làm với Nghê Chiến cũng chẳng khiến cho ai hoảng sợ.

Chỉ có điều, Nghê Chiến không tài nào chấp nhận nổi việc mình yếu ớt bị người ta bảo vệ như thế, anh ta trơ mắt nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương nhất ở trước mắt nhưng lại không tài nào cứu cô đi nổi!

Anh ta cảm thấy mình thật vô tích sự!

Chiếc ô tô màu đen dần dần lăn bánh đi xa, bởi vì đây là con đường ngắm cảnh trong khu du lịch, tương đối đông người nên có thể nhìn thấy rõ ràng đuôi chiếc xe cuối cùng.

Nghê Chiến không thể nhịn nổi nữa, anh ta nhấc chân bất chấp chạy đuổi theo chiếc xe ấy!

“Duyên Duyên! Duyên Duyên!”

Anh ta gào lớn, cô mở cửa sổ kia mà, anh ta tin chắc rằng cô có thể nghe thấy giọng nói của mình!

“Duyên Duyên!”

Đẩy dòng người ở trước mặt ra, Nghê Chiến cắm đầu chạy như con thú hoang, từ trước đến nay anh ta luôn nho nhã dịu dàng, có giáo dưỡng. Bây giờ anh ta vẫn lướt đi như cơn gió.

Trong những ngày cô đi, anh ta sống một ngày dài như một năm, mới biết được cái gì là linh hồn không còn trong cơ thể, cái gì là xác chết biết đi!

“Duyên Duyên!”

Anh ta đuổi kịp một chiếc ô tô đen, rồi lại đuổi kịp một chiếc ô tô đen nữa!

Thấy chiếc xe của Cố Duyên đã gần ngay trước mắt mình nhưng đã chạy đến cuối con đường, đằng trước là đường xe chạy, không có lượng người đông đúc cản lại, tốc độ của xe lập tức tăng nhanh!

Ngón tay trắng trẻo của Nghê Chiến suýt nữa đã sờ được vào đuôi xe của Cố Duyên, nhưng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn nó tăng tốc vụt mất trước mặt mình!

“Duyên Duyên! Duyên Duyên! Duyên Duyên!”

Anh ta gào thét như điên, liều mạng la lớn, mọi người đều nhìn anh ta chăm chú, cảm thấy anh ta giống như một tên điên!

Nhóm người Lăng Ngạo vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng Trần An và bốn đặc chủng binh vội vàng đi về phía Nghê Chiến.

Lúc Trần An bất chấp mọi thứ mà ôm chầm Nghê Chiến, anh ta tận mắt nhìn thấy chiếc xe ấy chạy ra đường chính.

“Anh buông ra! Buông tôi ra!”

Nghê Chiến liều mạng vùng vẫy nhưng lại không có cách nào!

“Cậu Nghê, cậu bình tĩnh đi! Bình tĩnh một chút!”

Mắt Trần An ầng ậng nước: “Đó là em gái ruột của tôi, tôi không buồn hay sao?”

“Hu hu ~ hu hu hu~” Nghê Chiến không nhịn nổi nữa, anh ta nhìn khoảng cách giữa mình và Cố Duyên càng lúc càng xa, lúc đã cách nhau tầm hai mươi mét, anh ta liều mạng dồn hết sức lực cuối cùng để gào thét: “Cố Duyên! Em đúng là người phụ nữ ác độc! Sao em lại đối xử với tôi như thế? Tôi hận em! Tôi yêu em! Tôi yêu em!”

Tiếng thét vừa chói gắt vừa đầy mâu thuẫn lọt vào tai Cố Duyên qua lớp kính.

Cô đã bụm chặt miệng từ lâu để kiềm chế tiếng khóc!

Cô không biết vì sao nhóm người Nghê Chiến lại đến nơi này, lẽ nào là đến tìm cô ta sao?

Nghe thấy người đàn ông mà mình yêu tha thiết gào thét khản họng, Cố Duyên cũng cảm thấy cô không sống nổi nữa, trái tim của cô vặn lại vào nhau, đau đến mức không hít thở nổi nữa!

Anh hỏi cô vì sao lại đối xử với anh như thế.

Cô có thể nói gì đây?

Nói là không biết mình có còn sống nổi để trở về hay không, bởi thế không muốn để lại bất kỳ tiếc hận gì hay sao?

Bờ vai yếu ớt thi thoảng lại run rẩy, tiếng nấc nghẹn của Cố Duyên giống như một dòng sông nhỏ không có bến bờ, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống đều đau thấu tim!

Tài xế nhìn cô nhưng chẳng nói gì.

Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, dù có thế nào thì anh ta cũng phải nói với Lăng Vân.

Cố Duyên đóng cửa sổ, cô khép mắt lại.

Đột nhiên cô nhớ ra một việc, nhóm người Lăng Ngạo đến đây thì sẽ trú ở đâu?

Sẽ không trú ở nơi cô ở chứ?

Nếu là như thế, có thể cô tìm được cơ hội giao tình báo lại cho bọn họ rồi!

Ở đầu con đường, Nghê Chiến siết chặt nắm tay, anh ta đau lòng muốn chết, đợi đến khi chiếc xe đã đã khuất khỏi tầm mắt của mình, hai chân anh ta mềm nhũn quỳ sụp trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Gần như thế.

Ban nãy gần như thế, thậm chí anh ta còn có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của cô, nhìn thấy mái tóc cúp màu hạt dẻ của cô rực rỡ dưới ánh dương.

Nhưng gần như thế mà anh vẫn không bắt được cô.

“Hu hu, tôi thật vô dụng, hu hu.”

Lúc anh ta triệt để ngồi bệt xuống, yên lặng không nhúc nhích nữa thì Lăng Ngạo mới ôm Tống Vĩnh Nhi đến trước mặt anh ta.

Một bóng râm hắt xuống, đó là bóng của Lăng Ngạo.

Nghê Chiến chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ ửng như con thỏ, giương mắt nhìn Lăng Ngạo, đôi mắt ấy giống hệt như tín đồ chiêm ngưỡng thần linh.

Lăng Ngạo giơ tay, không phải lau nước mắt cho anh ta giống như mọi người dự liệu.

Mà là…

Bốp!

Một cái tát vang dội đáp trên gương mặt Nghê Chiến!

Anh không nói gì, Lăng Ngạo nắm tay Tống Vĩnh Nhi đang len lét lau đi những giọt nước mắt, chậm rãi đi về phía khách sạn.

Trần An biết cậu tư giận rồi.

“Cậu Nghê, trước kia đến đây cậu đã từng hứa với cậu tư, chắc chắn sẽ không kích động, hành động một mình.”

Trần An đỡ anh ta dậy, phủi đi bụi bám trên người anh ta.

Nhìn thấy người đàn ông này vẫn thâm tình với em gái của mình, Trần An vừa vui mừng lại vừa chua xót.

“Cậu Nghê, cậu về đi, tôi có tuýp thuốc, giúp cậu thoa mặt. Còn những cái khác thì chúng ta có thể tính kế đường dài!”

Nếu như có thể gặp Cố Duyên ở đây, đã đủ để chứng tỏ phương hướng của bọn họ chính xác, nhất định quần thể lăng mộ của nhà họ Nam Cung cũng ở đây.