Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 374

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 374: NGHE TRỘM

Đêm dài vô tận.

Không ai bàn về phong cảnh đẹp hữu tình cũng chẳng ai nói những lời đường mật vào ban đêm.

Cả đám ngồi quanh bàn làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính Trần Tín đang thao tác.

Đặc biệt là Nghê Chiến, lưng anh ta thẳng tắp, hai tay nắm chặt thành nắm đấm để lộ vẻ lo lắng trong lòng. Cuối cùng Trần Tín cũng giải mật mã ổ USB xong, một thư mục hiện lên trên màn hình.

Trần Tín bấm đúp mở ra, bên trong có hai tệp.

Một cái là “Tư liệu khu mộ Nam Cung” và cái kia tên là “Những phát hiện nhỏ hàng ngày”.

Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Ngạo, Trần Tín nhấp vào tệp thứ hai “Những phát hiện nhỏ hàng ngày”, trong đó có viết vài điểm, không nhiều lắm.

1. Trang Tuyết sinh cho sư phụ Lăng Vân một đứa con gái, có một thân y thuật rất giỏi, sau khi tôi chạy khỏi Tử Vi Cung thì bị bịt hai mắt lại, tôi nghi ngờ người này là cô ta.

2. Bổn tôn Lăng Vân không còn ở thủ đô, mà ở Cô Đảo, đã từng tiếp xúc với tôi.

3. Xung quanh Cô Đảo đều là hồ nước, trong hồ có hàng trăm con cá sấu hung dữ, trong hồ ngoài cá sấu ra thì không có vịt rừng, cò trắng hay loài vật nào cả. Lăng Vân ẩn nấu trong Cô Đảo, ở ẩn trong Cô Đảo, Cô Đảo ngăn hết tất cả các tín hiệu, là đại bản doanh của Lăng Vân.

4. Tâm nguyện duy nhất của Lăng Ngạo không phải là thống nhất thiên hạ mà ông ta giành thiên hạ vì phu nhân Nguyệt Nha, tuy rằng người này quỷ kế đa đoan nhưng cả đời chỉ yêu phu nhân Nguyệt Nha.

5. Mà con gái ruột của ông ta được sinh ra do năm đó ông ta lựa chọn người phụ nữ xuất sắc để thụ tinh ống nghiệm.

6. Ông ta bị nghi ngờ có lực lượng quân đội nước khác giúp đỡ, không giống quân đội Mạc Ly Quốc.

Xem xong sáu điểm này, Tống Vĩnh Nhi vô cùng cảm động.

Cô nắm chặt tay Lăng Ngạo, không nhịn được nói: “Cô gái này, lại không nói tới việc làm sao cô ấy chiếm được lòng tin của Lăng Vân, cũng không nói tới việc cô ấy có sống tốt hay không, có sợ không, ăn ở có quen không!”

Nghe vậy, hốc mắt Nghê Chiến hơi đỏ lên.

Trong này cô ta cũng không nhắc tới anh ta, một câu cũng không có!

Làm chuyện loại như vậy với anh ta mà không nhớ, không lo nghĩ, không lo lắng cho anh ta sao?

Giơ tay lên lau mặt mình, anh ta vươn tay ra hỏi: “Có thuốc không?”

Không ai quan tâm anh ta.

Trong tâm là ánh mắt của Lăng Ngạo rất không vui nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta, anh ta kinh ngạc ngước mắt lên, mới nhận ra anh họ đang nhìn mình. Anh ta rút tay về, nhún vai nói: “Tôi hơi chóng mặt, muốn hút một điếu cho tỉnh táo.”

Giọng nói cũng hư vô mờ mịt, như thể người nói có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Một người đàng ông lịch lãm, ấm áp như ngọc, tuổi trẻ phơi phới như vậy nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm và vô cùng mỏi mệt, dường như tất cả những đau khổ này không nên xuất hiện ở người như anh ta, rõ ràng là con cưng của trời muốn gì đều có, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể đạt được điều mình muốn.

Sau vài lần suy nghĩ, Trần An đứng dậy cúi đầu xin lỗi Nghê Chiến rất nghiêm túc: “Cậu Nghê, với tư cách là anh của Duyên Duyên, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh vì những gì cô ấy đã làm với anh ngày hôm đó. Tôi xin lỗi. ”

Nghê Chiến đưa tay lên che mặt, lau đi những giọt nước mắt rơi xuống.

Sau khi bỏ tay xuống, anh ta giống như không có việc gì hết, mỉm cười: “Chuyện này, ai cũng không thể thay mặt cô ấy xin lỗi tôi.”

Trần An không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

Có thể thấy, cậu tư luôn là một người đàn ông rất chân thành, rất chậm chạp trong chuyện tình cảm. Mà bây giờ, anh ta cũng ngạc nhiên khi thấy Nghê Chiến rất chân thành, đối với tình yêu đã không còn đơn thuần là chân thành nữa mà là quyết một lòng.

Có người như Nghê Chiến thương yêu em gái mình, đây là phúc khí của nhà bọn họ.

Nhưng nếu người lớn nhà họ Nghê thấy con cháu mình vì Cô Duyên mà biến thành bộ dạng này thì bọn họ nhất định sẽ cảm thấy đây là điều xui xẻo của nhà họ Nghê!

Lăng Ngạo đứng dậy đi ra ngoài, khi trở về thì mang theo một cốc sữa ấm trong tay.

Anh tự mình đưa cho Nghê Chiến: “Uống một ít đi. Dù không nghĩ đến Cô Duyên thì cũng phải nghĩ đến ông bà đã vất vả nuôi nấng anh chứ.”

Nghê Chiến đưa tay ra, run rẩy cầm lấy nó.

Lúc định uống, anh ta lại nói: “Duyên Duyên nhất định rất sợ hãi. Ở nơi đầy cá sấu đó, cô ấy nhất định ngủ không ngon.” Lăng Ngạo cau mày nói: “Anh yên tâm uống đi. Tối nay cô ấy chắc chắn sẽ ngủ rất ngon!”

Trần An gật đầu, bày tỏ đồng ý: “Theo ý của cậu tư, chúng tôi sẽ đưa Duyên Duyên trở về gặp anh, ngày mai sẽ đón cô ấy trở về. Nhưng khi các chiến sĩ lữ đoàn đặc công hành động thì lại phát hiện Trang Tuyết đang bí mật theo dõi cách đó không xa. Cũng vì như vậy nên chúng tôi mới đánh mất cơ hội đưa Duyên Duyên trở lại gặp nhau nói chuyện.”

Nghê Chiến cúi đầu, cảm thấy buồn bực.

Trần An lại nói: “Nhưng anh cũng không cần lo lắng quá, Duyên Duyên sẽ sớm liên hệ với chúng ta thôi. Chúng tôi đã để lại cho cô ấy một cái máy truyền tin tức.”

Đồng tử Nghê Chiến sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần An.

Lăng Ngạo nhẹ vỗ lưng anh ta: “Mau uống đi!”

Nghê Chiến uống sữa.

Lăng Ngạo đưa một quả chuối và một phần bánh mì kẹp thịt nguội cho anh ta, Nghê Chiến nhận lấy và ăn hết chúng.

Nhìn anh ta ăn uống được một ít, vẻ mặt của mọi người mới dịu đi.

Tống Vĩnh Nhi không biết phải nói gì để an ủi anh ta, đành phải nắm tay Lăng Ngạo, lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Trần Tín nhanh chóng bấm vào tệp đầu tiên.

Toàn bộ trong đó đều là tư liệu khu mộ Nam Cung, bọn họ xem kỹ thì thấy ý nghĩa trên đó đại khái là: Lăng Ngạo đã tìm được bốn vị cao thủ dân gian thành thạo nghề trộm mộ để giúp đỡ Cô Duyên, đầu tiên là định vị vị trí cụ thể của khu mộ ở khu vực nào đó ở ngoại ô phía tây. Tối ngày mốt sẽ tìm lối vào huyệt mộ thích hợp nhất để lẻn vào, bắt đầu bí mật đào mộ.

Vì vẫn chưa chính thức xuống mộ xem xét nên Cô Duyên không biết rõ trong lăng mộ đó có bao nhiêu bảo vật quý hiếm.

Tuy nhiên, thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lăng Vân thì cô có thể chắc chắn rằng đây là một khu mộ chưa từng được khai quật và có số lượng bảo vật hết sức khổng lồ!

“Tối ngày mốt sẽ ra tay?”

Lăng Ngạo lặp đi lặp lại những chữ này, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tống Vĩnh Nhi nhìn anh: “Buổi tối ngày mốt, có cần toàn bộ chúng ta đi không?”

“Không cần thiết, tôi với An sẽ đi, các người ở lại đây đi.”

Lăng mộ cổ ngàn năm, trong đó có đủ loại cơ quan, nguy hiểm trùng trùng, Lăng Ngạo sao có thể để bé ngoan của mình mạo hiểm chứ?

Nhưng mà, chỉ để Trần An đi cùng những người lính của lữ đoàn đặc công thì anh lại không yên tâm, một khi dưới lăng mộ có biến động gì, bọn họ như rồng mất đầu, không có người chỉ huy, chia năm xẻ bảy, điều này càng đáng lo hơn.

Kiều Âu giao người cho anh, anh muốn mang toàn bộ bọn họ trở về bình yên vô sự để trả lại cho Kiều Âu!

Đây gọi là sự phó thác, cũng gọi là sự tin tưởng!

Những lời kiên định của Lăng Ngạo nhẹ nhàng bay vào tai Tống Vĩnh Nhi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông như thần trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái không chút che giấu.

Người đàn ông mạnh mẽ này là của cô, là của một mình cô.

“Cô dựa trên cửa làm gì, muốn nghe cái gì mà không thể quan minh chính đại mà nghe?”

Đột nhiên, tiếng kêu khinh bỉ của Thanh Ninh vang lên từ xa.

Trần An nhanh chóng chạy ra, kéo cánh cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Âm mang theo vẻ hoảng sợ phơi bày trước mắt mọi người.