Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 377

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 377: KHÔI PHỤC.

Lăng Ngạo nghĩ ông nội dù sao cũng là người từng trải, trải qua bao biến thiên triều đại, lên ngôi rồi lại thoái vị, đúc kết kinh nghiệm của cả đời, nói ra câu tinh hoa chỉ vì để dìu dắt thế hệ mai sau.

Nếu anh và Tống Vĩnh Nhi không nghe, đương nhiên là họ tự mình chuốc lấy cực khổ.

Mặc dù Lăng Ngạo cũng có khả năng bày mưu nghĩ kế, nhưng đối với hoàng thất, đó là một lĩnh vực anh hoàn toàn không biết, hạ thấp sự kiêu ngạo và khiêm tốn để xin lời khuyên mới là việc anh nên làm.

Nắm tay Tống Vĩnh Nhi, đầu ngón tay anh lau mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay cô.

Tròng mắt màu đen sáng đẹp vô hạn nhìn cô dịu dàng, anh khẽ mở môi: “Đứa trẻ sớm muộn gì cũng sẽ sinh, chi bằng chúng ta sinh sớm một chút. Nếu em muốn chơi mấy năm nữa, vậy cùng lắm thì sau khi chúng ta sinh con, cứ việc ném cho bọn họ, chúng ta không quan tâm, em muốn đi đâu, anh cùng em đi.”

Sắc mặt Tống Vĩnh Nhi tái nhợt, cô cảm giác được Lăng Ngạo đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, hồn phách cô từng chút một trở lại trong cơ thể.

Cô chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy.

Hoặc trước đây cô chưa từng trải qua sự nham hiểm thực sự, nên cô mới thấy thế giới quá đơn giản.

Khi Lạc Thiên Lăng giúp cô phân tích tình hình tương lai từ một góc độ mà cô không bao giờ dám chạm tới, cô mới giật mình nhận ra khoảng cách giữa một tiến một lùi, giống như thiên đường nhìn xuống địa ngục.

Cô run rẩy mấp máy môi, thì thầm: “Được!”

Lăng Ngạo sững sờ!

Mọi người trong phòng đều sững sờ!

Để làm cho Tống Vĩnh Nhi mang thai, họ quả thật đã vắt hết óc của mình.

Họ thay thế thuốc tránh thai thành thuốc hỗ trợ sinh sản, không dám nói với cô, một ngày ba bữa đều là đồ ăn bồi bổ cơ thể giúp an thai. Ngay cả nước táo tàu uống ngày thường cũng thêm vài gam gừng xay cho ấm tử cung và clomiphene để thúc đẩy quá trình rụng trứng.

Khi họ đến Hoa Kỳ Quốc, Khúc Thi Văn không có ở đó, không thể cùng họ chuẩn bị bữa ăn cho người mang thai bất cứ lúc nào, cho nên Trần An đã âm thầm nhỏ một lượng clomiphene vào sữa của Tống Vĩnh Nhi theo hướng dẫn của Khúc Thi Văn.

Khúc Thi Văn nói cơ thể của Tống Vĩnh Nhi có thể chịu được quy cách của clomiphene này mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Đây là loại thuốc rụng trứng an toàn nhất tại phòng khám thường được sử dụng cho phụ nữ bị vô sinh.

Trần An cũng lặng lẽ hỏi Khúc Thi Văn, anh đã cho Tống Vĩnh Nhi các liệu pháp giải độc và hỗ trợ sinh sản tự nhiên rồi, làm sao còn cần sử dụng cái này?

Khúc Thi Văn nhìn anh một cách trống rỗng, nói: “Nói nhảm! Như vậy không phải là để cho thiếu phu nhân rụng trứng nhiều hơn và sinh đôi sao! Cậu tưởng được một lần làm cha bộ dễ dàng lắm à? Có lần này, lần sau không biết là lúc nào nữa!”

Nhóm người này, quan tâm đến dòng dõi của Lăng Ngạo, quả thật đều muốn tẩu hỏa nhập ma!

Tất nhiên, tất cả những điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của Tống Vĩnh Nhi!

Nghe cô đồng ý sinh con, Lăng Ngạo đang ngồi tại chỗ như thể bị sét đánh!

Đôi mắt anh dán chặt vào cô, mất một lúc lâu mới có thể thả lỏng, anh một tay ôm cô vào lòng.

Ngạc nhiên trên tay cô còn cầm điện thoại của Cố Âm, nhớ tới việc bọn họ muốn bé ngoan mang thai cũng khó khăn biết nhường nào, người ở đầu dây bên kia chỉ nói vài câu đã khiến Tống Vĩnh Nhi khuất phục, trong lòng Lăng Ngạo có sự ngưỡng mộ, cũng có thỏa mãn.

“Cảm ơn em!”

Cảm ơn bé ngoan đã hứa sẽ có con!

Cũng cảm ơn người đã thuyết phục bé ngoan sinh con!

Đầu bên kia điện thoại, Lạc Thiên Lăng nghe thấy giọng nói của Lăng Ngạo, im lặng hồi lâu.

Lạc Thiên Lăng không nói gì với Lăng Ngạo, nhưng Lăng Ngạo đã nghe được rất nhiều.

Kể từ khi bị đưa đi xa thì ông cháu chưa từng gặp mặt nhau, chỉ lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nhau.

Tống Vĩnh Nhi đột nhiên nhớ đến một câu: Im lặng thắng náo nhiệt.

Trong lúc lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Âm, lúc này Tống Vĩnh Nhi mới nhớ ra!

Cáo già, cáo già!

Cô bảo Lạc Thiên Lăng lựa chọn, nhưng Lạc Thiên Lăng đã nhẹ nhàng đổi hướng chủ đề, dễ dàng thay đổi quyết định khiến cô đồng ý sinh con!

Một cuộc điện thoại này, thực sự đánh mất chính mình, sinh ra một đứa trẻ!

“Ông nội!” Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Vấn đề ban đầu của cháu, ông còn chưa chọn đấy!”

Cố Âm bĩu môi, nói to về hướng điện thoại: “Ông nội Thiên Lăng! Ông không quan tâm đến Cố Âm nữa! Hôm nay Cố Âm bị chị ấy đánh, điện thoại cũng bị chị ấy cướp mất, Cố Âm oan quá đi!”

Lạc Thiên Lăng dường như rất đau đầu mà thở dài.

Ông nói trêu: “Cố Âm, nếu chị ấy thích điện thoại của cháu, cháu cứ việc đưa cho chị ấy. Chị dâu của cháu hứa sẽ sinh con, chị ấy đã bất khả chiến bại rồi. Ngay cả ông nội cũng không thể làm gì chị ấy.”

Nói đến đây, Lạc Thiên Lăng dừng lại, có chút nghiêm túc nói: “Hơn nữa tâm trạng vui vẻ giúp dễ thụ thai, nếu lần này cháu khiến chị dâu không vui, chẳng phải là tự mình tìm chuyện không thoải mái sao?”

Những lời này rõ ràng là đang bảo vệ Tống Vĩnh Nhi.

Sắc mặc của Cố Âm thay đổi, nước mắt ngắn dài chảy ra từ mi mắt, nhưng cô ta đã nhanh chóng đánh tan!

Cô ta chợt bật cười.

Nụ cười hồn nhiên và thân thiện như khi Tống Vĩnh Nhi lần đầu nhìn thấy, rất dễ khiến đối phương mất cảnh giác.

Cô ta đi về phía trước hai bước, cảm nhận được ánh mắt xa cách của Lăng Ngạo, liền dừng lại.

Tuy nhiên, cô ta chân thành nhìn Tống Vĩnh Nhi, nhẹ nhàng nói: “Em cũng là mới đến Hoa Kỳ Quốc, hơi không quen khí hậu mà thôi, những khi cảm thấy không khỏe thì suy nghĩ rất dễ bị rối, thực sự thì hôm nay đã làm được gì, em cũng hoang mang không biết. Bây giờ ông nội Thiên Lăng nói vậy, em mới tỉnh táo hơn một chút đấy, chị dâu đừng giận em nhé, là Cố Âm không hiểu chuyện, chị dâu của em nhất định phải thật vui vẻ, mỗi ngày răng gặp mặt trời, như vậy hoàng tôn mới có thể sớm ra đời!”

Tống Vĩnh Nhi không nói nên lời.

Lăng Ngạo phớt lờ.

Lạc Thiên Lăng ở đầu dây bên kia đồng ý: “Ừm, Cố Âm khéo hiểu lòng người nhất, cũng hiểu chuyện nhất.”

“Đó là chuyện đương nhiên! Ông nội Thiên Lăng, ông cũng phải chăm sóc thật tốt thân thể mình, dạ dày ông không được tốt, luôn bị đau, nên đặc biệt chú ý! Hiện tại Cố Âm không ở bên cạnh ông, không thể giúp ông pha trà, nhưng Cố Âm cũng có một cuốn sách về dược thiện. Sau khi Cố Âm về, Cố Âm sẽ nấu dược thiên cho ông! Hehe~”

“Haha, được thôi.” Lạc Thiên Lăng có vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Vậy đợi con về thì lại nói tiếp nhé.”

Cố Âm gật đầu nói được.

Nhưng Lăng Ngạo lại cảm thấy trong câu nói vừa rồi có ý gì đó.

Sau khi gảy nhẹ đỉnh lông mày, Lạc Thiên Lăng đột nhiên nói: “Lăng Ngạo, tắt loa đi. Ông nội có chuyện muốn nói với con.”

Lăng Ngạo sửng sốt.

Anh vội vàng đưa tay ra, động tác nhanh nhưng không kìm chế được sự khẽ run rẩy trong lòng.

Nói chuyện với một người ông như thần, tất cả những điều này như thể đang ở trong một giấc mơ, khiến anh sợ hãi không dám nghĩ!

Ngón tay chạm nhẹ, anh đã tắt loa: “Được rồi ạ.”

Một câu ông nội kia, cuối cùng anh cũng không thể nói được.

Lạc Thiên Lăng có thể hiểu được, cũng không quan tâm, chỉ khẽ nói nhỏ: “Hàng trăm năm trước, Hoa Kỳ Quốc là một trong những tỉnh lớn nhất ở Ninh Quốc, ông đã muốn khôi phục từ lâu. Cháu lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bách tính không biết gì về cháu, đột nhiên được tin cháu sẽ làm thái tử, chỉ e là bách tính sẽ không tin. Nếu cháu có mặt trong chuyến đi này, cháu có thể giúp ông nội thu phục Hoa Kỳ Quốc, sau này không ai có thể làm lung lay địa vị của cháu trong lòng hoàng thất Ninh Quốc và người dân!”