“Trò đùa này không vui chút nào.” Sau khi nghe những lời của Lạc Thiên Lăng, Lăng Ngạo trực tiếp muốn điên lên!
Giọng nói yếu ớt kia khiến anh đầy bàng hoàng và bất mãn!
Thu phục Hoa Kỳ Quốc?
Chỉ dựa vào anh? Với Trần An và Trần Tín? Với 24 lính đặc nhiệm này?
Lạc Thiên Lăng cũng khẽ hỏi anh lại một câu: “Rất khó sao?”
Lăng Ngạo: “…”
Anh muốn nói, cháu là cháu của ông, chứ không phải thần thánh!
Ông nắm quyền mà còn không thu phục lại được Hoa Kỳ Quốc, dựa vào đâu cháu còn chưa nhận tổ quy tông lại phải đặt gánh nặng này lên người?
Các đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt mang theo chút dữ tợn!
Điện thoại di động của Cố Âm có hiệu quả cách âm rất tốt, lời nói của Lạc Thiên Lăng ngoại trừ đôi ông cháu này, người bên cạnh không nghe thấy gì!
Mà Lạc Thiên Lăng dường như đã đoán được suy nghĩ của cháu trai, từ tốn giải thích: “Khi ông nắm quyền, quân đội không đủ mạnh, cho nên ông tập trung vào quốc phòng. Sau khi ông thoái vị, tố chất quốc dân không đủ mạnh nên Kiệt Hy và Nguyệt Nha đã dắt tay nhau, tập trung vào luật pháp và sinh kế của người dân. Mà bây giờ thì đến lượt cháu, dường như không có lý do gì để cháu không làm được.”
“Cháu không thể làm được!” Lăng Ngạo thốt lên!
Lạc Thiên Lăng im lặng, sau đó nói: “Ừm, cháu cũng có thể chọn không làm được thôi.”
“Cháu thực sự không thể làm được!” Lăng Ngạo vò đầu bứt tóc, anh bị ép đến mất đi cả phong độ.
Lạc Thiên Lăng không hiểu, nên hỏi không mặn không nhạt: “Không làm được cái gì?”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, hừ lạnh một tiếng, đầy cảm giác kiên quyết: “Thu phục Hoa Kỳ Quốc!”
Không làm được cái gì? Còn có thể là gì khác?
Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?
Tất nhiên là thu phục Hoa Kỳ Quốc!
“Ừm, được, có chí khí, giành lại Hoa Kỳ Quốc!” Lạc Thiên Lăng không cho Lăng Ngạo kịp phản ứng, trước khi cúp máy ông nhanh chóng nói: “Chúc cháu ngủ ngon nhé!”
Lăng Ngạo: “…”
Trời ơi là trời!
Giờ mới hiểu khóc không ra nước mắt gọi là gì!
Lăng Ngạo ngây người đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh truyền đến toàn thân!
Ông nội không phải là một con cáo già bình thường, anh thông thấu như vậy ở trước mặt ông nội có thể bị cạo trọc đầu!
Đột nhiên Lăng Ngạo nhớ, trong một vài lần ở chung với Lạc Kiệt Hy, thỉnh thoảng khi nhắc tới Lạc Thiên Lăng, Lạc Kiệt Hy đều sẽ nhịn không được mà nhe răng trợn mắt, nhảy lên dữ dội!
Khi đó anh cảm thấy ba mình quá bất hiếu, quá mất kiểm soát.
Bây giờ anh đã mắc lừa của ông nội mới hiểu sâu sắc tại sao ba anh lại hành xử như vậy!
Thật sự là… tức chết anh!
Mà tất cả mọi người trong phòng đều khiếp sợ, không thể hoàn hồn!
Tống Vĩnh Nhi lấy điện thoại từ những ngón tay đã cứng đờ của Lăng Ngạo, cũng không nhìn Cố Âm mà đặt trực tiếp vào túi váy của mình.
“Chú muốn lấy lại Hoa Kỳ Quốc sao?”
Lăng Ngạo khó khăn ngẩng đầu lên, liếc nhìn bé ngoan của mình.
Tống Vĩnh Nhi chắp tay lại chỗ cằm, vẻ tôn thờ: “Chú ơi, vừa rồi chú đưa tay lên trời thề rằng muốn giành lấy Hoa Kỳ Quốc, thật là đàn ông mà!”
Lăng Ngạo: “…”
Trần Tín sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời vô hạn, bước lên trước cao hứng nói: “Cậu tư, anh cứ việc phân phó, anh muốn làm thế nào, chúng tôi đều sẽ nghe theo lời anh!”
Giành lấy Hoa Kỳ Quốc!
Thật là tuyệt vời!
Nghĩ thôi cũng cảm thấy là chuyện không thể nào, nhưng cậu tư đã hét lên như vậy thì chắc chắn phải có cách của anh!
Trần An cũng nghĩ như vậy!
Anh bước tới, đi về phía bên kia, lo lắng kích động mà nói: “Cậu tư, chúng ta sẽ lên kế hoạch cụ thể thế nào? Anh cứ việc phân phó!”
Anh không thể nào tưởng tượng được niềm tự hào và niềm vui như vậy. Khi Đậu Đậu từ trại hè trở về, anh sẽ nói với Đậu Đậu: “Ba đã tham gia vào trận chiến vĩ đại thống nhất Tổ quốc! Ba là một anh hùng!”
Thanh Ninh sững sờ hồi lâu, ngay cả Cố Âm cũng phát ngốc!
Căn phòng này, kể từ khi Cố Âm và Thanh Ninh xuất hiện, cửa vẫn chưa đóng!
24 chiến sĩ đặc công ẩn nấp trong nhà cũng không ngoại lệ mà nghe thấy động tĩnh của chủ nhân bên trong.
Giờ phút này chấn động trong lòng bọn họ đã qua đi, bọn họ chấp nhận thân phận thật sự của cậu tư hóa ra là hoàng trữ, trong lòng kích động không thôi!
Sau khi nghe cậu tư và Thái Thượng Hoàng hứa sẽ lấy lại Hoa Kỳ Quốc, họ càng vui mừng hơn, hận không thể làm một vố lớn ngay bây giờ!
Những người lính có ý thức trời sinh về sứ mệnh vì sự thống nhất và toàn vẹn của đất nước!
Yên tĩnh!
Thế giới yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên!
Vô số ánh mắt mong đợi, phấn khích và sùng bái đều đổ nhào lên người Lăng Ngạo.
Anh chớp mắt, mặt không thay đổi đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi, nói: “Nghỉ ngơi trước, tất cả giải tán hết đi!”
Cái gọi là không trâu bắt chó đi cày, anh đã hiểu!
Đáng buồn là anh hiểu rõ nhưng không thể nói rõ ràng, bởi vì anh có thể bỏ qua ánh mắt sùng bái cùng chờ mong của mọi người nhưng lại không thể bỏ qua ánh mắt ngưỡng mộ của bé ngoan nhà mình!
Ngay cả bé ngoan cũng đang mong chờ, nên dù không có đường nào, anh cũng phải đào ra một đường!
Sau khi Lăng Ngạo đưa Tống Vĩnh Nhi về phòng, 24 binh sĩ đã tự động chỉnh sửa lại đội hình. Căn phòng của Lăng Ngạo trở thành đối tượng bảo vệ trọng yếu, dưới cửa sổ, trên ban công và trước cửa, có rất nhiều người đang cầm súng chờ đợi.
Trên giường lớn, Tống Vĩnh Nhi liếc mắt nhìn thời gian rồi sau đó tắt đèn.
Bây giờ đã là 4 giờ 15 phút sáng.
Cô có chút lo lắng mà nói: “Trước đây em bị trúng thuốc mê, dính thuốc tất có phần hại thân. Anh có muốn chờ đến sau khi em về Ninh Quốc để giải độc không? Vài tháng sau lại nói về vấn đề này nhé?”
Cô đang nói về việc mang thai.
Cô tin rằng Lăng Ngạo sẽ hiểu.
Dưới tấm chăn, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô rồi nói: “Đừng lo, bữa ăn hàng ngày của em Thi đã bổ sung rất nhiều nguyên liệu tự nhiên để giải độc.”
Anh vẫn không nói về chuyện thuốc tránh thai bị thay đổi, vì sợ cô giận.
Vì những ngày ở chung với nhau, anh đã cảm nhận được cô một cách thấu đáo rồi, cho dù bây giờ cô có hứa sẽ có con đi chăng nữa, nhưng khi biết những gì trước đây anh đã giấu cô, cô vẫn sẽ tức giận.
Tống Vĩnh Nhi cũng đang lo lắng.
Cô lặng lẽ uống thuốc tránh thai, mỗi ngày đều dùng đến, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ không. Nếu như cô nói thẳng với Lăng Ngạo, Lăng Ngạo nhất định sẽ rất tức giận.
Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng đều có những suy nghĩ khác nhau trên cùng một chiếc giường, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Một tia sáng trắng mỏng manh trong nháy mắt chia cắt bóng tối. Tống Vĩnh Nhi nghiêng mặt, cầm điện thoại di động lên xem thì thấy trên đó có một tin nhắn của Thanh Ninh.
Đầu ngón tay bấm vào.
“Chị dâu ơi, khi mua thuốc tránh thai cho chị em có hỏi bác sĩ thì họ nói là thuốc tự nhiên, không độc hại. Bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, tác hại của dược vật đối với cơ thể con người rất thấp, cho nên đừng lo! Nếu chị có em bé, cũng nhất định sẽ rất mạnh mẽ!”
Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên há to miệng, cô không ngờ tâm sự của cô Thanh Ninh cũng nghĩ đến dùm.
Một cảm giác sâu sắc đập vào tim cô.
Lúc này Lăng Ngạo lặng lẽ đọc tin nhắn, nhưng giả vờ nhắm mắt.
Cô nhanh chóng xoay màn hình điện thoại về phía lồng ngực mình, ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo, nhưng thấy đôi mắt anh khẽ nhắm lại, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Quay sang bên cạnh, Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng trả lời Thanh Ninh: “Cảm ơn em, chị biết rồi. Chuyện này đừng nói với chú nhé.”
Sau khi gửi, cô xóa tất cả tin nhắn.