Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên từ một bên tường, đốm lửa hung mãnh gần như lập tức liếm tới quần áo của những người bên trong!
Lòng bàn tay Cố Âm cũng bị bỏng, vô cùng đau đớn, may mắn chất liệu quần áo chuyên nghiệp, nếu không tay cô ta nhất định khó tránh khỏi tai ương!
“A~”
“Lửa thật lớn!”
“Thật nóng! Đau muốn chết mất!”
“Cứu mạng!”
Người kinh hãi hét to chính là Trang Tuyết và Cố Âm, bích họa dài tới mấy mét, để tránh sức nóng, những người vừa khéo ở đoạn bức bích họa phải cố hết sức chạy về phía trước, hoặc phải cố hết sức lùi về phía sau!
Nhất thời vô cùng hỗn loạn!
Người bên Lăng Ngạo vẫn chưa đi tới chỗ bức bích họa, chỉ lặng lẽ quan sát biến hóa.
Nghê Chiến nghe thấy tiếng thét của phụ nữ thì căng thẳng ngẩng đầu, nhìn ánh lửa hung mãnh ở không xa, anh ta vừa chạy tới một bước, Trần An đã chặn anh ta lại, khẽ nói: “Đó là tiếng hét của Trang Tuyết và Cố Âm.”
Giọng em gái mình, anh ta sao có thể không phân biệt được?
Nhưng cho dù là vậy, mặt mày nhăn lại của Trần An vẫn tràn đầy lo lắng!
Ánh lửa mặc dù cách xa họ, nhưng nhiệt độ trong đường hầm vẫn ngày càng cao, mọi người mặc quần áo chất liệu này, không thông thoáng, ai nấy đổ mồ hôi vẫn phải cố chịu đựng.
Trang Tuyết và thuộc hạ của Lăng Vân chạy tới trước nhất, mà Cố Duyên lại kéo lấy Cố Âm, dùng thân thể của mình ngăn cản đốm lửa bảo vệ cô ta, tự mình đưa cô ta tới bên của Lăng Ngạo!
Bốn sư phụ cũng sớm đã đi về phía trước tránh ánh lửa, đứng bên phía Trang Tuyết.
Đám lửa này, rốt cuộc đã chia tách hoàn toàn hai đội.
Lúc Cố Duyên không dễ dàng gì tìm tới người cao nhất trong đám người, cô vừa đưa Cố Ấm không chút tổn thương gì vào lòng người đó, nhưng Lăng Ngạo lại linh hoạt tránh đi!
Cố Duyên không nhịn được nhỏ giọng nói: “Mợ chủ!”
Cô vừa lên tiếng, Lăng Ngạo liền biết cô nhận lầm người rồi.
Mà Trần An và Nghê Chiến biết Cố Duyên tới, đều thầm vui mừng, cuối cùng đã có thể bảo vệ cô ở cự ly gần!
Trần An nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô, vỗ vai cô, vừa muốn nhỏ giọng nói cho cô biết anh ta là anh trai, nhưng tay anh ta vừa đặt lên liền nghe Cố Duyên đau đớn rên rĩ một tiếng: “A~!”
Cô vừa kêu, đau đến cắn răng nghiến lợi!
Làn da không cháy rụi, nhưng lúc xông tới lại bị phỏng!
Trang Tuyết ở đầu kia nghe thấy tiếng kêu bên đó, căng thẳng gọi: “Tiểu chủ! Tiểu chủ!”
Nghê Chiến đau lòng nhìn cô, không biết trên dưới toàn thân cô còn có chỗ nào có thể động vào!
Trần An cũng lòng đau như dao cắt, nghĩ thế lửa vừa rồi nhất định là làm phỏng em gái rồi!
Cố Duyên sẽ không tranh công nói cô vừa dùng thân thể che chắn ngọn lửa mãnh liệt ôm mợ chủ chạy tới.
Cô cảm thấy mợ chủ là quốc mẫu tương lai, bảo vệ mợ chủ là thiên chức của cô.
Cho nên dù đau đến mấy cô cũng nhịn!
“Tôi không phải đã dặn không được phép đụng vào bất kỳ thứ gì sao? Tại sao không nghe lời tôi? Người bên cạnh tiểu chủ ban nãy, nếu không phải cô ta vươn tay chạm vào bích họa thì phấn phòng hộ trên bích họa cũng sẽ không bị chùi đi, bột phốt pho bên trong cũng sẽ không lọt vào không khí! Không biết phốt pho oxi hóa thì sẽ cháy sao?”
Sư phụ hét xong, mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Âm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền biết ai là đầu sỏ gây họa!
Nghê Chiến nhìn Cố Duyên bị nhiệt độ cao làm bị phỏng đau thành như vậy, hận không thể bóp chết cô ta!
Ánh mắt Trần An nhìn cô ta cũng có chút độc ác!
Sắc mặt Lăng Ngạo cực kỳ lạnh lẽo, nói với Nghê Chiến: “Biển lửa đó làm phỏng bên trái cô ấy, cậu đỡ bên phải cô ấy hẳn sẽ không sao.”
Từ giọng nói Cố Âm, Cố Duyên cũng nhận ra cô ta không phải Tống Vĩnh Nhi!
Kinh ngạc xong, cô nhịn đau ngước mắt nhìn biến lửa trước mặt, con ngươi nóng bỏng!
Mọi người không nói gì nữa.
Yên lặng chờ đợi hai phút, bức bích họa tuyệt mĩ đã cháy sạch sẽ!
Cũng chính vào lúc ánh lửa cuối cùng tàn lụi, trên cồn đá chỗ cửa vào bỗng lại bắt đầu đổ xuống lượng lớn đất đá, lần này, lối vào dài tới năm mét đã bị đất đá phủ đầy, chặn kín mít!
Trong không khí truyền tới câu than nhẹ của người đứng trước nhất: “Phía sau bích họa cũng có cơ quan, nó có thể cháy rụi là vì có người đụng vào khiến phốt pho tràn trong không khí, cho nên nếu cơ quan đất đá ban đầu không chôn sống người trộm mộ, vậy thì lần này, lối vào bị phong kín, chính là ý muốn vật sống bên trong một đi không trở lại.”
Sư phụ khác gật đầu: “Mọi người nhanh lên chút, lối vào bị phong kín, không khí bên trong có hạn, chúng ta phải hành động nhanh, đắc thủ xong còn phải nhanh chóng nghĩ cách đi ra!”
Trang Tuyết tức giận mắng to: “Thứ yêu tinh hại người! Đợi lát nữa ra ngoài tôi phải chặt một tay của cô! Nếu chúng ta ngạt chết ở đây, làm quỷ tôi cũng không bỏ qua cho cô!”
Cố Ấm sợ khóc, run rẩy vươn tay ra, kéo cánh tay Trần An, thều thào: “Huhu ~ Tôi không phải cố ý, tôi không muốn chết ngạt…”
Trần An hung hăng kéo tay cô ta ra, đi cùng hai binh lính ở phía trước, chậm rãi hội họp với phía Trang Tuyết.
Nghê Chiến khẽ vòng lấy cánh tay bên phải của Cố Duyên, cô ngước mắt nhìn anh, mặc dù nhìn không rõ mặt, lại có thể từ chiều cao và hình thể mà nhận ra anh.
Nhất thời, Nghê Chiến đau lòng khó nói nên lời, Cố Duyên cũng cảm giác phức tạp.
“Tiểu chủ, cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao, tôi tới đây!”
Cố Duyên trả lời Trang Tuyết một câu, bèn chịu đựng tiếp tục đi.
Lúc họ đi qua bức bích họa đã cháy rụi, Cố Duyên bất giác núp vào ngực Nghê Chiến, ánh lửa ban nãy, cô vẫn còn sợ hãi!
“Nơi này có ngã rẽ!”
Tõm!
Lời Trang Tuyết vừa nói ra, một thuộc hạ đã vô tình rơi vào trong nước!
Nhìn từ phía Lăng Ngạo vào lúc này, phía trước là bức tường bị phong chết, bên trái có thể rẽ, lại có hai ngã song song, một bên là đường hầm sâu không thấy đáy, một bên lại là một con sông.
Người rơi vào trong nước vội vàng bò lên, đồng bạn phải đỡ anh ta, lại bị bốn sư phụ gọi lại: “Đừng đụng vào anh ta!”
Mọi người nghe vậy sững sờ!
Một người trong số đó nói: “Con sông này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nước nhất định là nước hóa thi. Vật liệu trên người chúng ta chống ăn mòn, bảo vệ chúng ta, nhưng không được tùy tiện đụng vào anh ta, lỡ có chuyện gì thì không kịp hối hận!”
Nước, hóa, thi?
Người bên sông sợ hại lùi về phía sau.
Trang Tuyết nhìn người trước mắt, vóc dáng quen thuộc như vậy!
Cô ta mở miệng, cái tên Trần An gần như muốn bật ra, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho dù là mang mặt nạ, cô ta lại sao không nhận ra anh chứ?
Ánh mắt cô ta vội dời tới đám người phía sau anh!
Người cao nhất đó, rõ ràng chính là Lăng Ngạo!
Người bên cạnh Cố Duyên là Nghê Chiến sao?
“Tiểu chủ!”
Nước mắt Trang Tuyết không thể khống chế rơi xuống, khom người khóc to với Cố Duyên: “Lão gia nằm gai nếm mật nhiều năm, vô cùng gian khổ, người không thể đối xử với ông như vậy!”