Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 384

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 384: DẬP ĐẦU

Trang Tuyết vừa khóc la như vậy, Cố Duyên liền biết cô ta nhìn ra rồi.

Im lặng, cô từ bên cạnh Nghê Chiến đi lên phía trước, chịu đựng đau nhức chỉ vào Trang Tuyết nói: “Cô sinh ra ảo giác rồi!”

Trần An phối hợp đánh một quyền về trước đánh gục Trang Tuyết!

Một sư phụ gật đầu nói: “Không khí ở nơi này thật sự rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác.”

Trần An không để ý đến Trang Tuyết, tùy mặc cô ta té xỉu trên mặt đất, rồi một tay nhấc cô ta lên, nghi ngờ nhìn bức tường kín trước mặt, nói: “Tôi cảm thấy bức tường này như ẩn như hiện, ở giữa còn giống như có cột đá, muốn đi qua xem không?”

sư phụ khinh thường hừ: “Đây là hư tường, chính là để người tò mò như cậu đi qua, bên trong xếp theo bát quái, là cửa chết.”

Một sư phụ khác nói: “Cột đá cậu nói, không phải một cột, mà là năm cột, cậu chạy vào đó thử xem, trận pháp này tên là ngũ lôi oanh đỉnh, trực tiếp đưa cậu vào cửa chết!”

Lăng Ngạo nhíu mày nhìn thoáng qua, chăm chú nhìn vào sông hóa thi và đường hầm bên trái.

Cố Duyên có chút lo lắng bốn giáo úy tìm vàng phát hiện số người là vấn đề, nhanh nói sang chuyện khác: “Nên đi đâu, nhanh nói! Chờ không khí hết, tất cả đều phải chết ở trong này!”

“Khảm đối ly, tường kín rõ ràng là tử môn, không thể đi, sông hóa thi thuộc loại kinh môn, đường hầm bên bờ sông bên kia đi thông thương môn!”

Cầm la bàn trong tay, vị sư phụ kia thong thả đi qua đi lại vài bước, lại nói: “Đường hầm này hẳn là khai môn, cách sinh môn gần nhất, nhưng, phương hướng hơi chếch đi.”

Cố Duyên cau mi: “Có ý gì?”

Một sư phụ khác cười, nhìn con sông không xa, nói: “Con sông này nhìn như nguy hiểm, đối diện thương môn, chỉ là ngoài thương môn không có sinh môn. Đường hầm này nhìn như cách sinh môn khá gần, nhưng sau khi đi qua có phát hiện sinh môn còn chưa chắc. Liền xem chọn như thế nào.”

sư phụ lúc trước gật đầu nói: “Đúng vậy, tuyển một cái, gặp chiêu hóa chiêu.”

Cố Duyên ẩn ý nhìn về phía Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo chỉ vào đường hầm, nói: “Một sư phụ, dẫn theo hai người, đi trước một lần, không có vấn đề, chúng ta lại đi.”

Cố Duyên gật đầu, chọn hai cấp dưới không có ràng buộc ra khỏi hàng, nói: “Hai cậu, chọn một sư phụ để đi theo! Đi đường này một lần!”

Bốn vị sư phụ đều nóng lòng muốn thử, ai cũng không muốn đi thử sông hóa thi, một người dẫn đầu đi tới đường hầm, trong tay cầm la bàn mỉm cười, dẫn người đi vào ngay.

Đám người Lăng Ngạo chờ ở bên ngoài, mới đầu còn có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng hai phút sau, bên trong ngay cả hồi âm đều không có.

Lại qua mười phút, bọn họ không có trở về, cũng không có tin tức.

Lăng Ngạo yên lặng đi đến bờ sông hóa thi, ra dấu tay với Trần An, hai người từ trong ba lô lấy ra túi nhỏ, mở ra, từ đó lấy thuyền hơi và đồ bơm.

Mấy chiến sĩ còn lại lao nhao làm theo, cấp dưới của Cố Duyên và Lăng Vân đều không có chuẩn bị.

Đây là bản thân Lăng Ngạo nghĩ ra, nếu lỡ như phải vượt qua nguồn nước, lúc nguy hiểm cũng có thể có tác dụng.

Rất nhanh, bốn chiếc thuyền đã được bơm, Trần An lật đáy thuyền lên, lấy bộ đồ phòng hộ khi có chuyện ra cắt, rồi may vào đáy thuyền, bảo đảm thuyền cao su không bị ăn mòn.

Những chiến sĩ còn lại làm theo lấy đồ chùm đã làm xong bọc đáy thuyền lại.

Sau khi mấy miếng nhựa được gắn vào thuyền, cũng được bọc lớp chống ăn mòn.

Làm xong hết thảy, sư phụ và hai cấp dưới đi đường hầm vẫn không có tin tức, Lăng Ngạo không hề do dự, đứng dậy phất tay.

Bốn chiếc thuyền được đặt ở giữa sông, Trần An và chiến sĩ đi lên trước thử, thấy không thành vấn đề , mọi người lục tục đi lên, chèo thuyền qua sông hóa thi, đến bờ đối diện.

Lúc ngồi thuyền qua sông, ba sư phụ còn lại, và năm cấp dưới Lăng Vân chừa lại mới hoảng hốt nhận ra vấn đề về số người!

Họ nhìn nhau, lặng lẽ ra dấu tay, sau khi xác định số người họ đếm đều giống nhau, không ai sinh ra ảo giác, trán họ đổ mồ hôi.

Mờ ám giữa họ không có tránh được mắt của Lăng Ngạo, anh cười lạnh một tiếng, chỉ nói: “Cửa vào đã đóng, không có đường khác, tôi xem trọng mấy người hiểu chút bát quái, không làm khó các ngươi. Nhưng các ngươi phải biết, trước mắt người của tôi nhiều nhất, muốn còn sống đi ra ngoài, phải nghe lời tôi!”

Bọn họ đều lập tức nhìn về phía Cố Duyên, Cố Duyên cũng nghe lời Lăng Ngạo: “Cậu Tư, lại là hai con đường, bên trái là sông hóa thi, bên phải là đường hầm.”

Mắt một sư phụ láo lia, nói: “Thượng khôn nhị, hạ cấn bát, thiên nhâm thiên nhuế, hoá hợp thủy là sinh môn, đường hầm là quan môn!”

Hai sư phụ còn lại sửng sốt, đều gật đầu nói đúng.

Lăng Ngạo không để ý bọn họ liếc mắt qua lại trước mặt anh, bỗng vươn tay ra, tóm lấy người nói đầu tiên, bắt được lo lắng trong mắt họ, khinh thường nói: “Bây giờ sông hóa thi lại thành sinh môn?”

Khi dễ anh không hiểu kỳ môn bát quái sao?

Lừa ai a?

“Tuy tôi nhìn không thấu văn minh trộm mộ ngàn năm, nhưng tôi có thể nhìn thấu lòng người. Muốn ở trước mặt tôi giở trò?”

“Không, không dám!”

Năm tên cấp dưới của Lăng Vân muốn ra tay, hai mươi chiến sĩ của Lăng Ngạo lập tức đồng thời đi về phía trước!

Chỉ là khí thế, cũng đã dọa cho mấy người chột dạ không dám ngẩng đầu.

Lăng Ngạo bỗng đưa tay lên, dùng sức ném sư phụ về hướng sông hóa thi!

Nước sông dập dềnh, người nọ mặc áo bảo hộ, không bị thương, chỉ là sau khi ông ta ngụp lên ngụp xuống hai lần, trên mặt nước bỗng nhiên bắn ra vô số mũi tên, bắn vào con mắt, não, tim, cổ họng!

Máu đỏ sẫm loang ra, làn da bị thương dính vào nước sông, vừa tiếp xúc, cả người ông ta giống như bụi bay vậy, trôi dạt trên sông cuối cùng ngày càng nhỏ, càng nhỏ, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người biến thành máu loãng, chỉ còn lại áo phòng hộ ông ta mặc trôi trên nước, không còn xác nữa!

Cố Âm sợ tới mức hoàn toàn không thể đi nổi, được binh lính đỡ lấy chậm rãi xoay người, đuổi kịp bước chân của Lăng Ngạo đi về phía đường hầm.

Góc này rất kỳ lạ, đứng ở đầu đường hầm có thể thấy lăng mộ đối diện!

Ba cái quan tài màu nâu đỏ cực lớn, vững vàng yên lặng nằm ở nơi đó, giữa đường hầm và quan tài, còn có một tế đàn.

Lăng Ngạo híp mắt, nhìn ba chiếc quan tài trước mắt, vươn tay về phía

Trần An.

Trần An đưa nén nhan đã đốt lên.

Sau khi anh cầm lấy, đi nhanh về phía trước trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mỗi bước chân đều vững vàng, cả đường đi không có cơ quan nguy hiểm nào cản trở!

Lúc Lăng Ngạo đi đến trước tế đàn, quỳ xuống dâng nhan cho ba quan tài, Nghê Chiến nhịn không được sợ hãi than: “Khó trách Vĩnh Nhi luôn nói anh tôi là thầy tướng số, sao anh ấy biết đâu là sinh môn?”

Sau khi Lăng Ngạo quỳ xuống, tất cả người của anh đều quỳ xuống theo.

Khi anh cúi lạy một cái, người của anh cũng dập đầu theo.

Hai bên tường của đường hầm liên tục phóng ra những mũi tên sắc bén, người người không quỳ đều trúng tên, mấy khối thi thể ngã trên đất, máu thịt lẫn lộn!

Đến lúc này, người của Lăng Vân, không ai sống sót!