Tư Niên Như Nhĩ

Chương 9

Mỗi tháng, Trì Tranh có ba ngày nghỉ, thời gian không cố định, thế nên nếu có chuyện quan trọng, hắn đều nói với đồng nghiệp để chia ngày nghỉ.

Mấy nhân viên trong quán sửa xe đều hơi hơi sợ Trì Tranh, nếu hắn nói muốn nghỉ ngày nào, không ai dám tranh với hắn.

Tư Ngật được nghỉ, Trì Tranh cố ý nghỉ cuối tuần để đi chơi với cậu, hai người cùng ra ngoài hẹn hò, xem phim giống như những đôi tình nhân bình thường.

Vẫn còn sớm, chưa đến giờ chiếu phim, ngoài rạp phim có quán bán đồ ngọt theo phong cách tình nhân, trang trí bày biện rất lãng mạn. Tư Ngật nhìn qua mấy lần, chưa kịp thu hồi tầm mắt, Trì Tranh đã nắm chặt tay cậu, nói: “Dù sao cũng rảnh, qua đó ngồi một chút đi.”

Hai người ngồi bàn bên cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua kính thủy tinh lọt vào trong, Tư Ngật ngồi trong ánh nắng, cười nheo mắt thoải mái vô cùng.

Trì Tranh sờ sờ đầu cậu, thấp giọng nói: “Anh chưa từng yêu ai, không biết phải làm thế nào để người khác vui vẻ, cũng không biết mấy trò vặt lãng mạn. Nếu em muốn có cái gì, muốn làm cái gì cứ nói thẳng cho anh, vì em, anh chắc chắn sẽ làm được.”

Tư Ngật không biết cảm xúc bây giờ là thế nào, cảm động nhiều hơn, hay đau lòng nhiều hơn? Hai người không chỉ là người yêu, nói chính xác hơn thì, hai người là người thân duy nhất của người kia, là nơi mà người kia dành hết tâm huyết tình cảm.

Tất cả những nỗi niềm nặng trĩu dồn hết vào một người, rất đẹp, nhưng cũng rất mỏng manh.

Tư Ngật nắm lấy bàn tay Trì Tranh đang đặt trên bàn, nắm thật chặt, cười nói: “Trùng hợp thật, em cũng chưa từng yêu ai, từ nay về sau, chúng ta yêu nhau cả đời đi.”

Pháp luật không thừa nhận, đạo đức không cho phép, người khác không hiểu, cũng không sao, chỉ cần anh vẫn còn thích em, em có thể tiếp tục đi cùng anh.

Tình yêu em dành cho anh, tình yêu anh đáp lại em đã cứu rỗi cả cuộc đời em, cũng là niềm tin duy nhất trong cuộc đời em.

Trong mắt Trì Tranh vẫn là vẻ yên tĩnh bình lặng như bầu trời cao nguyên bao la rộng lớn, hắn che tay lên mu bàn tay Tư Ngật như đang ôm lấy cậu, bảo vệ cậu, cười nói: “Được, yêu nhau cả đời.”

Nhân viên phục vụ thấy động tác nhỏ của hai người, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Trì Tranh nhạy cảm phát hiện từ lâu rồi, hắn cố gắng đè ép cảm giác không thoải mái khi bị người ta theo dõi xuống, bình tĩnh nắm lấy tay Tư Ngật.

Thực chất, Trì Tranh là người cố chấp mà đơn giản, thích là thích thôi, hắn không để ý tới người khác có hiểu nhau không, có chấp nhận hay không, bởi đối với hắn, mấy chuyện này và vô nghĩa. Từ nhỏ hắn đã sống như một đứa trẻ mồ côi, đạp lên con đường gỗ phủ đầy băng tuyết lạnh lẽo mà sống, Tư Ngật là tất cả sự quan tâm của hắn, là hơi ấm duy nhất hắn cảm nhận được, hắn chỉ cần lo lắng bảo vệ Tư Ngật là đủ rồi, người khác thấy thế nào hoặc nghĩ thế nào không liên quan đến hắn.

Hai khóe môi Tư Ngật nhẹ nhàng cong lên, ý cười chưa kịp tan vào đáy mắt, đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói vui vẻ: “Anh Trì, sao anh lại ở đây?”

Ngay sau đó, một người cao gầy mặc đồ thể thao kinh ngạc nhìn bên này, chạy vọt đến, ngồi xuống bên cạnh Trì Tranh, thậm chí còn nắm lấy bàn tay của hắn.

Lông mày Tư Ngật giật một cái, tâm trạng tốt khi nãy nháy mắt tan thành mây khói, cậu khó khăn kiềm chế cơn buồn bực dâng lên từ tận đáy lòng đang khiến cậu nổi điên muốn hất đổ bàn. Trì Tranh nhìn Tư Ngật, giơ tay đẩy người kia ra, giọng hơi chìm xuống: “Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng.”

Người kia nhìn theo tầm mắt Trì Tranh, chuyển hướng sang Tư Ngật, anh ta ra vẻ như bây giờ mới chú ý đến người còn sống sờ sờ đối diện Trì Tranh, cười hì hì tự giới thiệu mình: “Xin lỗi nha, đột nhiên gặp lại bạn cũ nên kích động, hơi mất bình tĩnh. Tôi tên An Dương, Dương trong cây dương liễu, là bạn tù của anh Trì. Mấy năm ở cùng nhau, anh Trì chăm sóc tôi nhiều lắm, cũng coi như bạn chung hoạn nạn.”

Vừa nói, anh ta vừa nhấc món vuốt định đặt lên vai Trì Tranh, Trì Tranh đứng thẳng dậy, tay An Dương rơi vào khoảng trống. Hắn nói với Tư Ngật: “Phim sắp chiếu rồi, đi thôi.”

An Dương không hề lúng túng khi bị người ta làm lơ, anh ta kéo vạt áo Trì Tranh lại, cười hì hì: “Xem phim à? Cho em đi với, em…”

Tư Ngật liếc nhìn bàn tay đang kéo áo Trì Tranh kia, cảm giác khó chịu đã lên đến đỉnh điểm, suýt nữa thì nổ tung trời. Cậu không quan tâm bây giờ đang ở bên ngoài, cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, một tay vọt đến bóp cổ An Dương, đập đầu anh ta xuống mặt bàn.

Lực tay của Tư Ngật rất lớn, An Dương chỉ cảm thấy cổ họng tê rần, hít thở không thông, bây giờ anh ta như con cá mắc cạn, tay chân giãy dụa lung tung, mặt mũi đỏ bừng.

Tư Ngật siết chặt cổ anh ta, kề sát tai anh ta, giọng nói đè xuống rất thấp, mang theo cảm giác hung tợn: “Tao không cần biết mày là ai, cũng không quan tâm trong tù xảy ra chuyện gì. Bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất là mày tránh xa anh ấy ra.”

Trong quán có không ít khách, mọi người đều tò mò nhìn sang bên này, có người còn mở điện thoại ra quay phim, chụp ảnh. Trì Tranh chắn trước người Tư Ngật, dùng lưng che hết thảy tầm mắt nhòm ngó ngoài kia, nhẹ nhàng kéo tay cậu: “Nói xong rồi, hẹn hò thôi, đừng để những kẻ không đáng làm hỏng tâm trạng.”

Trì Tranh nói hơi nhỏ, nhưng hai chữ ‘hẹn hò’ lại cực kỳ rõ ràng, An Dương ngẩn người. Cùng lúc đó, bàn tay bóp chặt cổ anh ta đột nhiên buông lỏng, An Dương nằm úp sấp trên bàn ho không thở nổi, chờ đến khi bình tĩnh rồi, Trì Tranh đã kéo Tư Ngật ra ngoài.

Hẹn hò? Người yêu hẹn hò?

An Dương xoa cái cổ bị bóp hằn đỏ, cười lạnh nghĩ, nhìn thấy chó bảo vệ thức ăn cũng vui đấy, anh bạn nhỏ, chúng ta cùng nhìn xem.

Trì Tranh vẫn nắm lấy tay Tư Ngật, đi trên đường cũng không buông ra, đèn đỏ sáng lên, dòng xe cộ trước mắt biến thành một bức tranh mờ ảo hỗn độn.

Đột nhiên Tư Ngật dừng bước, cúi đầu cực thấp.

Trì Tranh nhìn Tư Ngật, quay người trở về: “Anh bắt nó đến xin lỗi em.”

Tư Ngật đứng im không nhúc nhích, bàn tay bị Trì Tranh nắm chặt hơi run rẩy, Trì Tranh nhíu mày, nắm vai Tư Ngật bắt cậu ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới phát hiện viền mắt Tư Ngật đã ửng đỏ.

Trì Tranh giơ tay chạm lên khóe mắt cậu, rõ là cảm xúc hơi lành lạnh, vậy mà lại khiến trái tim hắn bị nóng tê rần.

Tư Ngật giơ tay lau mặt, cười gượng, nói: “Có phải anh cảm thấy em khi nãy rất đáng sợ không? Mới khó chịu một chút mà đã không chịu được, cứ như một con thú điên ấy. Em biết như thế là không tốt, nhưng mà em không kiềm chế được, vừa nhìn thấy người khác đến gần anh, em sẽ… Bác sĩ nói đây là chứng rối loạn tâm trạng, cũng gọi là rối loạn lưỡng cực, là kết hợp giữa trầm cảm và hưng cảm, kích động, giận dữ, thù địch, thậm chí còn phá hoại, công kích. Bệnh này không chữa khỏi ngay được, chỉ có thể điều trị từ từ, em đã uống thuốc rồi, cũng sẽ cố gắng thay đổi, sẽ kiềm chế, anh tuyệt đối, tuyệt đối đừng sợ em…”

Nói xong câu cuối cùng, giọng Tư Ngật đã hơi nghẹn ngào, cậu cúi đầu xuống Trì Tranh lập tức cảm nhận được thứ gì đó rơi trên mu bàn tay mình, ướt át, nóng bỏng.

Giữa đường tấp nập ồn ào, người qua đường đi tới đi lui không ngớt, đột nhiên Trì Tranh dang tay ôm lấy Tư Ngật, đỡ gáy cậu dựa vào vai mình.

Động tác và biểu tình của hắn đều rất tự nhiên, dưới cái nhìn của người khác chỉ như người anh trai trưởng thành đang an ủi đứa em trai cáu kỉnh, không có bất kỳ cảm giác kì lạ ám muội nào.

Trì Tranh vỗ nhẹ lên lưng Tư Ngật, hắn không nhìn thấy mặt cậu, chỉ có thể nghe tiếng nức nở rõ ràng, cậu nghẹn ngào nói: “Em sợ, em sợ lắm, em sợ em sẽ biến thành người giống Trì Viễn Quân, lúc nào cũng tàn ác, chỉ biết đến bạo lực. Bác sĩ nói bệnh này có khả năng di truyền, cũng có thể do môi trường sống, em còn nằm mơ, mơ thấy Trì Viễn Quân máu me khắp người đứng trước mặt em, ông ta nói em là con trai ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ biến thàn người giống ông ta.”

Trì Tranh hơi cúi đầu, môi cọ nhẹ qua tai Tư Ngật, chỉ một giây ngắn ngủi lại khiến Tư Ngật chấn động ầm ầm, có cảm giác được yêu thương.

Cậu cẩn thận túm lấy vạt áo Trì Tranh, cọ cọ đôi mắt hơi ướt lên bả vai hắn, hơi thở nóng hầm hập phả lên người hắn, như đứa trẻ con vừa bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Người xung quanh vẫn cứ đi qua, có người tò mò, có người xì xào bàn tán, cũng có người tốt bụng tới hỏi họ có cần giúp gì không.

Trì Tranh cầm lấy tay Tư Ngật, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, giọng hắn hơi trầm xuống: “Em là Tư Ngật, từ họ tên đến tính cách đều không liên quan gì đến Trì Viễn Quân, em sẽ có cuộc sống tốt hơn, tương lai tốt hơn. Chỉ là bị bệnh thôi, không cần phải sợ, cũng không phải bệnh nan y gì, chắc chắn sẽ chữa khỏi thôi. Anh của em ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ ở bên em.”

Có anh bên em, cùng em đi qua nơi tối tăm mù mịt, chắc chắn sẽ không bỏ em một mình trong bóng tối.

Dù tồn tại hay biến mất, dù là trần gian hay địa ngục, đều có anh bên em.