Từ O Biến A Về Sau Ta Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 12

Dung Huy một lần nữa được cảm nhận cuộc sống sảng khoái.

Chuyện này phải cảm ơn đám lưu manh kia.

Ai bảo Alpha không thể yếu đuối, không thể được che chở, không được cưng chiều?

Tuy rằng thân thể của cậu là Alpha, nhưng cậu có tâm Omega, chỉ cần có kỹ năng thâm hậu, dù ông trời có thay đổi giới tính thì cũng không thay đổi được tâm tính của cậu!

Alpha thì làm sao, Alpha không thể đoạt chén cơm của Omega sao?!

Hờ, cậu càng muốn đoạt.

Lúc nhìn thấy Lục Ngộ Thanh thì chuyện đấy đã trôi qua một tiếng rồi.

Lục Ngộ Thanh vì duy trì hình tượng trước mặt Dung Huy, tại chỗ hẹn vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn, chịu đựng sự ghê ghê khi làm mấy động tác cute.

Nhưng mà cố gắng nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy ai tới, anh kiên trì không nổi nữa, từ bỏ.

Anh gọi cho Dung Huy mấy cuộc, nhưng đều bị tắt máy.

Lúc anh đang lo lắng, lòng nóng như lửa, thì Dung Huy rốt cuộc cũng điện anh, còn kể cho anh nghe lí do vì sao đến trễ.

Đương nhiên, để tô đẹp hình tượng, qua lời kể của Dung Huy, thì cậu là một Omega đáng thương, yếu duối, may mắn, đám lưu manh kia thì bỉ ổi.

Làm cho Lục Ngộ Thanh tức giận xém xíu nữa đập banh luôn cái bàn.

“Vậy em cứ từ từ đến, không cần gấp, hôm nay anh không có tiết.” Lục Ngộ Thanh giọng điệu chân thành, cảm xúc trên mặt không thể chê chút nào, nhìn không ra đây là con người thường xuyên cúp học.

Cách đó không xa có một bàn, có người lén lút bàn luận về Lục Ngộ Thanh, liên tục cau mày nhìn mãi.

“Y y y, đại ca.

Anh nói xem cái tên đó có giống Lục Ngộ không?”

“Ai?” Đại ca uống quá nhiều, nhìn ai cũng thấy mơ hồ, hắn ta nhìn về phía Lục Ngộ Thanh tuy không thấy rõ người nhưng mặt thì thấy rất rõ.

Hắn ta cười cười lắc đầu, “Không phải đâu! Cái tên kia mặc đồ màu hồng kiểu đáng yêu! Mày nhìn nhầm rồi.”

Đàn em cau mày, mình nhìn lầm hả?Nhưng rất giống mà.

Mang theo hoài nghi, tên đó nhìn Lục Ngộ Thanh lần nữa, thấy cái tên rất giống Lục Ngộ Thanh đang tươi cười vô cùng ngọt nói chuyện điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì ngồi soi gương.

À, không phải Lục Ngộ Thanh thiệt rồi.

Cái tên kia chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện thôi sao có thể soi gương các kiểu!

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

“Lục ca ca, làm anh đợi lâu như vậy.

Em xin lỗi!” Dung Huy xin lỗi.

Lục Ngộ Thanh vội cười nói: “ Không sao, anh biết em không cố ý mà, chuyện bị chăn đường là sao? Vừa nãy anh lo quá quên hỏi, em có sao không?”

“Dạ.” Dung Huy tủi thân muốn được an ủi, “Những người kia thật đáng ghét, muốn cướp tiền không nói, còn muốn cướp sắc nữa.

Em xíu chút nữa thôi là không được gặp anh nữa rồi.....”

Lục Ngộ Thanh nghe xong cảm thấy tim nhói lên từng hồi, liên tục trấn an, Dung Huy mới hết sợ hãi.

“Nơi này em không rành lắm, cho nên muốn đi nơi nào Lục ca ca quyết định nha.” Dung Huy tràn đầy tin tưởng.

Lục Ngộ Thanh vỗ ngực và đảm bảo: “Ok không thành vấn đề, ở nơi này anh chính là......”

“Là cái gì?”

“Là bách khoa toàn thư cái gì cũng biết.”

Hên quá, hên quá.

Xíu nữa thôi là nói ra việc anh là một phố bá ra đường không ai không biết.

Đều do trước kia nói nhiều quá, thành thói quen rồi.

Cạnh đây có một phố được mệnh danh là phố ăn vặt, Lục Ngộ Thanh liền dẫn bé dễ thương đến đó chơi.

Dung Huy tuy rằng cũng đi học, nhưng chưa bao giờ tới những nơi này, do người nhà ghét bỏ đồ ăn bên ngoài sợ không sạch sẽ, nên không cho cậu ăn.

Hôm nay lệnh cấm đã bỏ, mỗi món cậu đều nếm một chút, rốt cuộc bụng không chịu nổi, bên trong như có sóng lớn, bão gầm.

“Lục ca ca, em, em đi vệ sinh tí, anh chờ em một chút!” Dung Huy khổ sở ôm bụng nói.

Lục Ngộ Thanh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời đứng bên ngoài chờ cậu.

“Đại ca, đại ca.

Đó chính là Lục Ngộ Thanh!”

“Anh xem tên kia cười đầy nguy hiểm, xem kìa bàn tay còn nắm chặt...”

“Câm miệng! Nếu biết là tên đó, sao không chạy nhanh đi?!” Đại ca tưởng tượng ra cảnh bị Lục Ngộ Thanh đánh cả người đều đau, tỉnh rượu, liền rủ đám đàn em chạy nhanh.

Đàn em không di chuyển, “Nhưng mà đại ca, chúng ta không phải đã bàn, tìm Lục Ngộ Thanh cười nhạo một chút sao?”

Khoảng thời gian trước, bọn họ nghe đồn tên Lục Ngộ Thanh chuyên dẫn dắt câu lạc bộ bóng đá, muốn tham gia câu lạc bộ đấu kiếm, sau đó cùng các thành viên clb đấu kiếm đánh vài chiêu, nghe đồn đánh đến nổi kiếm bị gãy làm hai.

Câu lạc bộ bóng rổ nhất trí cho rằng, tuy lần trước đội bọn họ thua thảm hại trước clb bóng đá nhưng clb bóng đá cũng hiểu được khí chất, thái độ anh hùng bất khuất không chịu thua của bọn họ, quá sợ nên Lục Ngộ Thanh mới đi tham gia clb đấu kiếm.

Việc này trong mắt clb bóng rổ chính là đã chịu thua bọn họ rồi nha.

Bọn họ quyết định tìm Lục Ngộ Thanh, diễu võ dương oai một chút.

Tưởng tượng đến cảnh Lục Ngộ Thanh phải suy xét đến mặt mũi của bọn họ, tên đại ca liền cảm thấy tâm ngứa, nhịn không được vung tay hưng phấn nói: “Đi, đi!”

“Lục Ngộ Thanh.”

Nghe tiếng hét Lục Ngộ Thanh quay đầu nhìn, có ý bất ngờ nhướng mày, “Sao, bọn mày lại muốn ‘bàn luận?”

Đại ca clb bóng rổ theo phản xạ tự nhiên cảm thấy sợ hãi, khí thế yếu lại, “Mày rời clb rồi, còn bàn luận cái quần.”.

Đam Mỹ H Văn

Lục Ngộ Thanh cười ha hả nói: “Không sao đâu, không có đội cũng không sao, chúng ta có thể cùng nhau bàn luận mà.”

M*, sao lại vậy, quả nhiên đi theo bé dễ thương nhiều rồi nên nói chuyện mang theo âm dễ thương haizz.

Hắc, mình thật lợi hại!

Hai con người đối diện bị hết hồn không nhẹ, cả người run rẩy, nhìn Lục Ngộ Thanh giống như thấy quái vật, “Mày đi chuyến giới?”

Lục Ngộ Thanh: “……”

“Haha, xíu nữa quên mất.

Mày vốn là Omega.” Sau khi phát ngôn bọn họ mới nghĩ tới.

Lục Ngộ Thanh: “.....” Mẹ nó, có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy!

Anh nhéo nhéo nắm đấm, hung tợn nói: “Cho tụi mày 2 phút.....” Nếu không cút, anh liền đấu cho bọn nó chuyển giới luôn!

*Ổi: Không có gì nhưng nếu khó tưởng tượng thì các vị có xem One Piece hãy nghĩ đến cảnh Sanji dùng chân đá cho Duval đổi khuôn mặt luôn á.

Có ở trên í bạn nào hứng thú lướt lên xem.

Lời chưa dứt, có giọng nói truyền đến, “Lục ca ca, đây là bạn anh hả?”

Dung Huy mới đi ra, nhìn ba người kia cảnh giác.

Trong lòng thầm nói: Hai người này vừa nhìn đã biết là Alpha, Lục ca ca thích loại Alpha này sao?Có thể cùng anh ấy đánh nhau, phải làm sao để thay đổi gu thẩm mỹ của anh ấy đây? Không thể để Omega hoàn mỹ mà cậu đã nhắm chạy mất nha!

Lục Ngộ Thanh lại hiểu lầm ánh mắt của cậu, nghĩ thầm chắc chắn là bé dễ thương bị dọa rồi, nhìn thấy thân hình cao lớn của đám kia liền thấy sợ, bé dễ thương đúng là cần phải được che chở kĩ lưỡng mới có thể khỏe mạnh mà trưởng thành.

Đại ca clb bóng rổ thấy Dung Huy hai mắt mở to, “M*, là một Omega cao cấp?!” Lục Ngộ Thanh bắt cóc ở đâu vậy?

Lục Ngộ Thanh vội vàng phủ nhận, “Không phải, anh không quen bọn họ!”

Anh che ngực giả bộ yếu đuối nói: “Anh là Omega dịu dàng, sao có thể cùng hai tên côn đồ này làm bạn! Dung Dung em phải tin anh, anh chỉ có thể làm bạn bè với Omega dễ thương mềm mại như em thôi.”

Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tuyệt đối không để bé dễ thương biết anh cùng đám côn đồ này quen biết.

Nói xong, lợi dụng chỗ Dung Huy không nhìn thấy, liếc mắt nhìn bọn kia một cách hung ác, “Mày, cút, ngay!”

Hai người: “…… Đúng vậy, chúng tôi chỉ là đi ngang qua, không quen biết không quen biết.”

Lục Ngộ Thanh vừa lòng, cười nhìn Dung Huy, nắm tay cậu, “Dung Dung em tin anh, loại người lôi thôi lếch thếch như bọn họ không thể là bạn của anh.

Anh là Omega yếu đuối, nếu theo bọn họ chả phải là cừu lạc vào đàn sói sao, thật đáng sợ!”

Nói xong còn tỏ ra sợ hãi.

Hai tên lôi thôi lếch thếch côn đồ, “......” M*!Cái tên này không biết xấu hổ!

- --------------------------------------------------------

Tui cũng muốn chửi tục hai ông giả nai này về chung 1 nhà đúng là chuẩn.

Dạo này mấy chap ít chữ thiệt.

Mà tui bị lười mấy nay toàn đi lướt tik tok với đọc truyện nên ra trễ hihi..