Tử Quải Ô Cung

Chương 8: Hồi 8\n

Đêm qua trong bữa tiệc, Ngô Sương mới biết Tất Đông Kiêu cũng rất có tiếng tăm trong võ lâm. Thiên Lý Độc Hành Mỹ Nhiêm Công Đông Phương Chiên là vọng tộc Kim Lăng, luận bối phận kể được là sư thúc của Tất Đông Kiêu, hai người có giao tình rất sâu đậm.

Tam Nhãn Song Câu Mã Thân với Song Thủ Bạch Luyện Chu Lân là người có nốt ruồi đen nơi chân mày và người mặt trắng không râu, đều là bái đệ của Tất Đông Kiêu, hai người đều là danh thủ tỉnh An Huy. Ba người cũng đều do Tất Đông Kiêu mời đến đối phó với nhóm Tiết Diêm Bà.

Cuộc chiến đêm qua chỉ Mã Thân bị đâm trúng một kiếm nơi vai, Chu Lân suy kiệt bởi mất sức quá độ.

Hai người sau một đêm điều dưỡng, sức khỏe lại hồi phục như trước.

Ngô Sương vốn định sáng nay từ biệt ra đi, mọi người đã nằng nặc giữ lại thêm nửa ngày. Đông Phương Chiên vì mến tài, Tất Đông Kiêu vì cảm kích, Mã Thân và Chu lân thì bởi được người cứu giúp, lại nghe nói Ngô Sương là truyền nhân Tử Quải, càng thêm ngưỡng mộ, ngoài việc cảm tạ lần nữa, còn hỏi chàng sao lại kịp thời đến cứu giúp thế này.

Ngô Sương thoáng đỏ mặt nói :

- Hồi nửa tháng trước Ngô mỗ ngẫu hứng đi dạo thánh địa Khổng Lâm, đã tình cờ gặp Tiết Diêm Bà với Nghiêm Bá Hữu và nhóm Tiêu Lỗ Tây bốn người vây đánh Tất Ngọc Yến cô nương, thấy bất bình nên Ngô mỗ đã ra tay can thiệp, khiến họ chẳng thể đắc thủ, nhưng họ biết rõ Tất Ngọc Yến cô nương là người của Hồng Hoa phụ, nên trước khi bỏ đi họ để lời chuyển cáo tới Tất bá phụ là trong nửa tháng mà không đích thân đến Vi Hồ thỉnh tội thì sẽ san bằng Hồng Hoa phụ. Tại hạ vốn có việc khác lẽ ra phải đi về hướng tây Khúc Phụ, song được Ngọc Yến cô nương cho biết. Tiết Diêm Bà từng vì chuyện nhỏ thảm sát đồ đệ và Nghiêm Bá Hữu trong một đêm tàn sát tám mươi mốt người tại Kim Lương, cực kỳ hung ác tàn bạo. Tại hạ ngẫm nghĩ... phen này mà bọn họ đến Hồng Hoa phụ, nhất định sẽ vẫn với đông thủ thắng, và họ tàn ác thế kia, nếu đắc thủ thì Hồng Hoa phụ sẽ nhận lấy hậu quả thật khôn lường.

Ngô Sương bỗng ngừng chốc lát, lại đưa mắt nhìn Tất Đông Kiêu nói tiếp :

- Sau khi suy nghĩ kỹ, tại hạ nhận thấy nhất thiết phải đến Hồng Hoa phụ một chuyến, bởi thời gian còn sớm, nghe Tất Ngọc Yến cô nương bảo phong cảnh Đông Hải rất tráng lệ hùng vĩ, nên tại hạ đến đó thưởng ngoạn trước. Khi tại hạ từ Đông Hải đến Hồng Hoa phụ thì đã đúng kỳ hạn nửa tháng, bởi chưa biết các vị tiền bối có mặt nên tại hạ ẩn thân chờ đợi suốt ba đêm liền.

Mọi người nghe vậy đều đỏ mặt vì người ta ở đây chờ suốt ba đêm mà mình chẳng hay biết.

Ngô Sương lại tiếp :

- Bởi nghe Tất Ngọc Yến cô nương bảo là Nghiêm Bá Hữu cực kỳ tàn ác, nên tại hạ mới quyết tâm diệt trừ để tuyệt hậu hoạn, mong các vị tiền bối đừng nghĩ là Ngô mỗ hiếu sát.

Đông Phương Chiên ha hả tiếp lời :

- Tiểu huynh đệ càng nói càng khiến bọ lão phu hổ thẹn hơn. Những người đã đến đêm qua ngoại trừ gã hòa thượng và đạo sĩ, tất cả lão phu đều đã từng gặp qua, có thể nói không một ai lương thiện, người thấp gầy liên thủ với Tiêu Lỗ Tây giao chiến với Chu lão đệ chính là Dã Lang (sói rừng) Dư Hải Chương, một đại đạo khét tiếng vùng An Huy, nữ nhân lẳng lơ là Ba Đông Nữ Hồ Hà Thập Nương, rất dâm độc và nhiều tình nhân, trên giang hồ chẳng ai không biết.

Mã Thân tiếp lời :

- Vãn bối có biết đại khái về lai lịch của gã hòa thượng và đạo sĩ, gã hòa thượng tên là Liễu Trí, đồ đệ của Thiện Nguyên đại sư, Giám viện chùa Thiếu Lâm. Gã đạo sĩ là Chí Trung, đệ tử thứ ba của Phù Vân đạo trưởng ở Thanh Vân quán thuộc tỉnh Hồ Bắc, hồi ba năm trước hai người đã bị Nữ Hồ Hà Thập Nương cám dỗ gian dâm, sau cùng một người bị trục xuất và một người bỏ trốn. Liễu Trí bị Thiện Nguyên đại sư chém một kiếm, vết sẹo dài trên vai chính là do Thiện Nguyên đại sư để lại. Còn về việc bọn họ vì sao lại a tòng với Nam Thiên nhị hạc, vãn bối không được rõ.

Đông Phương Chiên mỉm cười :

- Nội tình bí ẩn này có lẽ chư vị chưa được biết, hồi bốn mươi năm trước giới Trung Nguyên có tám nhân vật lục lâm hết sức lợi hại là Lũng Đông bát đồ chư vị từng nghe nói chưa?

Mọi người cùng gật đầu thầm nhủ :

- Lũng Đông bát đồ hồi bốn mươi năm trước mà còn dính líu đến thị phi võ lâm hiện nay thì càng rắc rối và ly kỳ hơn nữa.

Bát Bộ Lăng Tiêu Tất Đông Kiêu bỗng hỏi :

- Sư thúc, Bát đồ chẳng phải đã chết rồi sao?

Đông Phương Chiên chậm rãi nói tiếp :

- Bát đồ chết thì còn hậu duệ và người thân của Bát đồ. Bát đồ khi xưa gồm: Uy Chấn Bát Phương Diêu Tử Nguyên, Quá Thiên Lưu Tinh Chu Mạnh Long, Tử Diện Sát Thần Khuông Triệu, Âm Tào Sứ Giả Kim Ngũ, Lãnh Diện Phật Thang Minh, Bích Nhãn thư sinh Sùng Tuấn, Thủy Giao Lã Tam Đông và Ác Hào Khách Phương Bình, bởi đánh cướp một chuyến tiền bạc cứu tế đã gặp Hoàng Diện Di Đà Ngụy Miêu và Mỹ Phù Dung Tiêu Tuyết Thuần, bị Ngụy Miêu dùng Tử Đồng côn hạ sát cả tám tại chỗ sự kiện ấy đã chấn động thiên hạ lúc bấy giờ, nhưng lâu rồi không còn ai đề cập đến nữa...

Nghe có người nói Phương Bình chỉ thành tàn phế chứ chưa chết, nhưng bốn mươi năm biệt vô âm tín, hẳn không còn hại người đời nữa.

Ngô Sương sực nhớ, thầm nhủ :

- Vậy thì lão chủ khách điếm Cao Thăng chính là Ác Hào Khách Phương Bình rồi!

Đông Phương Chiên nói tiếp :

- Lúc bấy giờ sư thừa và thân hữu của tám người cũng có vài nhân vật xuất sắc. Xong ngại đối phương võ công cao cường nên đành nhẫn nhịn... Tiết Diêm Bà chính là vợ của Tử Diện Sát Thần Khuông Triệu...

Mọi người đều giật mình kinh hãi, họ nằm mơ cũng chẳng ngờ Tiết Diêm Bà lại là vợ của Tử Diện Sát Thần Khuông Triệu.

Đông Phương Chiên lại nói tiếp :

- Tiết Diêm Bà bổn danh là Tiết Thiền Uyển, sau khi chồng chết. Trong lúc bi phẫn bà ta đã bỏ đi Tây Xuyên, mai danh ẩn tích, khổ luyện võ công, mong một ngày nào đó sẽ có thể báo thù cho chồng. Bốn mươi năm dài đã khiến một thiếu phụ trở thành một bà lão tóc bạc da mồi, tính tình quái đản bạo tàn. Trên giang hồ rất nhiều người chỉ biết Tây Xuyên Tiết Diêm Bà, chứ mấy ai biết bà ta là Tiết Thiền Uyển vợ của Tử Diện Sát Thần Khuông Triệu?

Ngô Sương nghe vậy bất giác sinh lòng thương hại Tiết Diêm Bà.

Lại nghe Đông Phương Chiên với giọng thâm trầm nói tiếp :

- Tiết Diêm Bà tái xuất tại Vi Hồ, lại liên kết với bọn bất lương thế này, chả nhẽ lại không liên quan đến sự kiện Bát đồ bị sát hại bốn mươi năm trước sao?

Ngô Sương chợt nghĩ đến một điều, bèn hỏi :

- Thỉnh giáo lão tiền bối, Bích Ngọc Thiền thật ra có hiệu dụng gì mà lại khiến bọn chúng lao sư động chúng truy tìm thế này?

Đông Phương Chiên cười :

- Bích Ngọc Thiền chẳng qua chỉ là một cổ vật để ngắm chơi của giới giàu có, nhưng đối với giới võ lâm thì qua sự biến đổi màu sắc trên thân Thiền có thể biết trước thời tiết nắng mưa, miệng Thiền có thể giải trừ bách độc và chữa trị thương thế cũng rất hiệu nghiệm.

Đoạn đưa mắt nhìn Mã Thân và Chu Lân cười nói :

- Nếu không nhờ vật ấy vị tất hai vị lão đệ đã bình phục nhanh chóng thế này. Nếu mang theo Bích Ngọc Thiền bên mình chẳng những có thể giữ được tâm tình bình hòa mà còn không sợ bất kỳ chưởng lực hàn nhiệt nào. Theo lão phu suy đoán, bọn họ đến đây ngoại trừ muốn đoạt lại Bích Ngọc Thiền, dường như còn có dụng tâm gì khác nữa.

Tất Đông Kiêu bỗng hỏi :

- Theo sư thúc dụng tâm ấy là gì?

Đông Phương Chiên ngẫm nghĩ lại một hồi mới đáp :

- Chẳng hạn mượn cớ sát hại người võ lâm chính phái, để lập uy...

Ngô Sương vừa định kể lại việc đã gặp Phương Bình tại khách điếm Cao Thăng ở thành An Thái, bỗng nghe Tất Ngọc Yến gọi :

- Ngô ca ca! Ngô ca ca!

Tiếng gọi từ xa ẩn đến gần thoáng chốc đã đến trước đại sảnh.

Tất Ngọc Yến mỉm cười đứng ngoài cửa chứ không đi vào, đưa tay ngoắc nói :

- Ngô ca ca, gia mẫu muốn gặp, mời hãy vào trong này chơi.

Ngô Sương hết sức khó xử, trong tình huống này đi cũng không tiện mà không đi cũng không tiện.

Đông Phương Chiên thấy vậy ha hả cười nói :

- Tiểu huynh đệ nên chiều ý ả nha đầu liến thoáng đó thì hơn.

Tất Đông Kiêu vờ nạt :

- Yến nhi thật không biết chuyện...

Ngô Sương bèn vòng tay thi lễ nói :

- Vãn bối đi chốc lát, sẽ trở lại ngay.

Đoạn đứng lên đi ra cửa, theo Tất Ngọc Yến đi ra hậu sảnh.

Đông Phương Chiên nhìn theo bóng sau lưng Ngô Sương, ha hả cười nói :

- Vị tiểu huynh đệ này quả là một nhân tài hiếm có trong võ lâm.

Vừa nói vừa mỉm cười nhìn Tất Đông Kiêu đầy thâm ý.

Tất Ngọc Yến hớn hở đưa Ngô Sương ra đại sảnh. Ngô Sương tuy mới bước chân vào chốn giang hồ, nhưng dẫu sao cũng mấy lần gặp đại địch, vậy mà trong tình huống này chàng hồi hộp khôn tả.

Khi đến hậu viện, thấy một mỹ phụ trung niên đang tủm tỉm cười đứng bên cửa, Tất Ngọc Yến liền hớn hở nói :

- Mẹ, Ngô ca ca đến rồi đấy!

Dứt lời liền tung mình nhẹ nhàng đến trước mẫu thân, nắm tay bà quay lại nhoẻn miệng cười nhìn Ngô Sương.

Mỹ phụ trung niên vờ nạt :

- Con gái to đầu lớn xác thế này trước mặt khách mà không giữ ý tứ gì cả!

Ngô Sương vội bước đến, vòng tay xá dài nói :

- Vãn bối Ngô Sương thỉnh an bá mẫu!

Mỹ phụ trung niên đáp lễ cười :

- Ngọc Yến, mời khách vào phòng nghỉ ngơi đi chứ!

Sau khi Ngô Sương ngồi yên, Tất Ngọc Yến liền lăng xăng lo trà nước và huyên thuyên tán dương Ngô ca ca võ công cao cường, đã giúp nàng đánh bại kẻ địch ờ Khổng Lâm ra sao, đêm qua cứu nàng và hạ sát Nghiêm Bá Hữu như thế nào...

Tất phu nhân vừa nghe vừa mỉm cười gật gù, sau cùng nói :

- Ngươi thật là thiếu phép lịch sự, có đâu lại lải nhải mãi trước mặt khách thế này, không sợ Ngô ca ca cười cho hả?

Đoạn quay sang Ngô Sương cười nói :

- Ngọc Yến còn rất dại khờ, từ nay phải cần Ngô ca ca trông nom nhiều cho.

Ngô Sương ngại ngùng gật đầu. Tất Ngọc Yến lại đứng sau lưng mẫu thân làm mặt xấu trêu Ngô Sương, khiến chàng càng đỏ mặt tía tai, bối rối như ngồi ổ kiến.

Khi uống xong, Ngô Sương từ biệt mọi người, rời Hồng Hoa phụ theo đường cái quan đi về hướng tây.

Lúc khởi hành, mọi người quyến luyến tiễn chân tới Hồng Hoa Tấn.

Tất Đông Kiêu khẩn khoản mời Ngô Sương hôm nào lại đến. Đông Phương Chiên ha hả cười to nói :

- Có ả nha đầu Ngọc Yến lo gì khách không đến chứ?

Ngô Sương và Tất Ngọc Yến đều đỏ bừng mặt, Tất Ngọc Yến phụng phịu ré lên :

- Cha, hãy xem Đông Phương gia gia...

Đoạn lủi đầu vào mạn sườn Đông Phương Chiên, cào cấu lung tung.

Đông Phương Chiên cười phá lên nói :

- Mọi người hãy xem, ả nha đầu này lại làm nũng nữa rồi!

Mọi người cùng cười phá lên.

Qua khỏi Hồng Hoa trấn, mọi người đều dừng bước, chỉ Tất Ngọc Yến sóng vai Ngô Sương đi tiếp.

Trong lòng hai người đều như có ngàn vạn lời muốn bày tỏ, song lại như có gì để nói và không biết bắt đầu từ đâu.

Lên đến một ngọn đồi cao, lúc này ước chừng cách Hồng Hoa phụ hơn mười dặm.

Ánh mặt trời soi bóng hai người in dài trên mặt đất, hai người vẫn cúi đầu lặng thinh. Tất Ngọc Yến vẫn ra chiều quyến luyến.

Ngô Sương ngước mắt nhìn trời, lại quét mắt nhìn quanh, sau cùng gom hết can đảm nói :

- Yến... Yến muội hãy dừng bước được rồi!

Chàng cố gắng lắm mới nói hết câu, dứt lời đã đỏ mặt tía tai, không cách nào nói tiếp được nữa.

Tất Ngọc Yến vẫn cúi đầu thinh lặng.

Sự thay đổi xưng hô của Ngô Sương đã khiến nàng xao xuyến, ngọt ngào, e thẹn và sung sướng.

Hồi lâu, Tất Ngọc Yến thoáng ngẩng lên, hai má ửng hồng lúng túng nói :

- Chúng ta bao giờ mới gặp nhau lại?

Ngô Sương ngẫm nghĩ hồi lâu, trân trọng nói :

- Năm sau vào đêm trung thu, ngu ca sẽ chờ Yến muội tại Kim Lăng Huyền Vũ Hồ.

Tất Ngọc Yến lẩm bẩm :

- Hai năm... phải lâu đến thế ư?

Ngô Sương vội giải thích :

- Ngu huynh mới rời sư môn chưa đầy hai tháng, đi đến đâu cũng dính dáng đến ân oán giang hồ, việc chính chưa hề...

Tất Ngọc Yến giọng não nề ngắt lời :

- Ngô ca đừng nói nữa, hãy đi đi!

Ngô Sương ngoảnh lại nhìn, trên đường không một bóng người, bèn khẽ nói :

- Yến muội về nhé!

Đoạn thoáng ôm quyền thi lễ, một cái tung mình đã hơn năm trượng, mấy lượt tung mình đã ra xa tít, bỗng nghe Tất Ngọc Yến giọng với theo :

- Ngô ca! Chúng ta không gặp không tan!

Ngô Sương chững bước gật đầu :

- Nghe rồi!

Đoạn vẫy vẫy tay vừa tiếp tục phóng đi. Đến khúc quanh, Ngô Sương ngoảnh lại nhìn lên đồi, vẫn còn loáng thoáng trông thấy bóng dáng của Tất Ngọc Yến.

Chàng chợt cảm thấy lòng ngơ ngẩn, như vừa đánh mất gì đó, hệt như cảm giác lúc từ biệt ân sư vậy...

Hãy nói về nhóm Tiết Diêm Bà, năm hôm sau ngày thảm bại ở Hồng Hoa phụ, đang thất thểu đi đến khu vực Dịch Huyện Lúc đi, trong ba hôm đã từ Vi Hồ đến Hồng Hoa phụ, lúc về thì năm ngày mới đến Dịch Huyện, tuy rằng là đi đường vòng song cũng thể hiện rất rõ tâm trạng chán chường của họ.

Lúc này đang là bình minh, vừa qua khỏi Nê Câu trấn, bỗng thấy một thầy bói trung niên mặc áo dài đen từ trước đi tới. Người này sắc mặt trắng xanh, tay phải cầm một bức phướn vải, hai bên viết hai hàng chữ nhỏ :

- “Vị bốc tiên tri, tướng thiên hạ sĩ”.

Chính giữa là sáu chữ to :

- “Vu Lộ Sơn Hoài Âm Tử”.

Lúc này đi đầu là Dã Lang Dư Hải Chương và Thiết Trảo Kim Mâu Tiêu Lỗ Tây.

Liễu Trí và Chí Trung đi giữa, tiếp đến là Nữ Hồ Hà Thập Nương, sau cùng là Hắc Tâm Cô Độc Tiết Diêm Bà.

Đôi bên vừa gặp nhau, bên nào cũng nhận thấy đối phương có vẻ kỳ quặc khác thường, bên là tăng đạo phụ tục hỗn tạp, bên thì vừa gặp đã thấy chướng mắt.

Hai bên dần tiến gần, khi còn cách chừng ba trượng, thầy bói trung niên nhẹ quơ bức phướng trong tay, mắt nhìn Dư Hải Chương và Tiêu Lỗ Tây nói :

- Hai vị đi đường sớm thế hẳn là có việc gấp, hãy bói một quẻ ra cửa lành dữ, mưu sự thành bại nhé?

Lúc hai bên đã cách chỉ còn vài thước, Dư Hải Chương và Tiêu Lỗ Tây không trả lời, chỉ thầm nhủ :

- Người này mới sáng sớm đã đón đường xem bói, nếu không điên khùng thì hẳn cũng là quá đói rồi...

Trong khi ngẫm nghĩ đã đi qua đối phương.

Tiếp theo đến Liễu Trí và Chí Trung, thày bói trung niên lại nói :

- Hòa thượng hãy chiếu cố một phen nhé?

Liễu Trí vừa đi vừa nói :

- Người xuất gia đã ra khỏi hồng trần, mọi sự đều do Đức Phật từ bi quyết định, đã đoạn tuyệt với bói toán từ lâu, thí chủ hãy tìm người hữu duyên khác là hơn.

Tày bói trung niên cười khảy :

- Hòa thượng đã ra khỏi hồng trần mà lại đi cùng phụ nữ ban ngày ban mặt thế này, Đức Phật tha thứ cho hay không?

Liễu Trí biến sắc dừng bước, mấy người kia thầm nhủ :

- Tiểu tử này nếu không phải điên thì cũng chán sống rồi!

Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng trong trẻo nói :

- Còn trẻ thế này việc gì mà cẳng làm được, lại dùng miệng lưỡi gạt cơm ăn thì thật là tổn thương...

Nữ Hồ hà Thập Nương chưa dứt lời, bỗng vung tay chộp vào bức phướn của thầy bói trung niên.

Thày bói trung niên lẹ làng thoái lui, tay phải cầm phướn vung mạnh, Hà Thập Nương vội rụt tay về, mặt tái ngắt, một chiêu của thị đã không dành được phần hơn.

Thày bói trung niên cười sắc lạnh nói :

- Bức phướn này dùng để trấn tà, phụ nữ không được động đến bừa bãi.

Hà Thập Nương nháy mắt ra hiệu với những người kia, cùng buông tiếng quát vang, liền tức bốn vệt sáng bạc phối hợp với thiết trảo kim mâu bay ập đến.

Chỉ thấy thày bói trung niên thụp người xoay nhanh, bức phướn trong tay vung động liên hồi, sáu món binh khí của đối phương năm người thảy đều bị bức lui đối phương một bước.

Thày bói trung niên vung phướn, vừa định phản công, bốn luồng kiếm quang đã bay đến thế là cuộc ác chiến liên tục diễn ra.

Nhóm người Tiêu Lỗ Tây từ Khổng Lâm đến Hồng Hoa phụ luôn gặp kình địch và bị thảm bại, lòng đầy tức giận đang không nơi phát tiết, sáng nay gặp thày bói càn rỡ này xem ra cũng chẳng phải tay vừa, nên cũng chẳng đếm xỉa đến luật giang hồ, năm người liên thủ giáp công, quyết chế ngự đối phương trước rồi hẵng tính.

Tiêu Lỗ Tây hữu trảo tả mâu thủ công chính diện, bốn thanh trường kiếm tiền hậu phối hợp giáp công, mọi người đều có ý định tốc chiến tốc quyết, nên không hẹn đều dốc hết toàn lực, nhất là Liễu Trí hòa thượng lại càng căm hận đối phương đã vạch trần vết nhơ của mình.

Cuộc chiến mỗi lúc càng thêm ác liệt, chỉ thấy ánh kiếm chớp chóa, tiếng phướn rít gió phần phật, cát bịu tung bay mù mịt, tiếng quát tháo liên hồi, bóng người nhấp nhoáng, không còn phân biệt được ai là ai nữa.

Lúc này chỉ còn Tiết Diêm bà là chưa gia nhập vào vòng chiến, song vẻ mặt vẫn căng thẳng, chống trượng đứng bên, điều khiến bà ta thắc mắc hơn cả là cuộc chiến đã diễn ra hơn nửa giờ mà vẫn chưa nhận ra lai lịch của thày bói trung niên này.

Bỗng thấy thày bói trung niên bức phướn trong tay quét mạnh, ngăn cản thế công của đối phương, thừa thế lùi nhanh hai trượng, tung mình lên cao, lượn một vòng trên không, lao về phía Liễu Trí quát :

- Thị phi do ngươi mà ra, không thể dung tha được, bổn tướng sĩ phải hóa kiếp ngươi trước.

Người còn trên không đã liên tiếp tung ra bốn chiêu tấn công Liễu Trí, bốn người kia cùng buông tiếng quát vang, hợp lực đón đánh. Liễu Trí cũng tít trường kiếp bảo vệ phần đầu.

Thày bói trung niên với phướn cùng đánh giáng xuống, bỗng thấy đối phương binh khí cùng vung lên, bèn rụt phướn về, tạt người sang bên, chân vừa chạm đất, bức phướn đã từ dưới đất quét chếch lên, “bộp” một tiếng, Liễu Trí văng bay ra xa hơn hai trượng, may nhờ đối phương chỉ dùng đòn khéo, nên chưa thọ trọng thương.

Thày bói trung niên chân chạm đất không hề ngừng nghỉ, xoay người quét phướn ra sau, đánh bạt hai khiếm, thuận thế lại vươn phướn lên, quét vào Chí Trung đạo sĩ đồng thời quát to :

- Đạo sĩ và hòa thượng cùng phe, cũng chẳng phải là hạng tốt lành, không thể dung thứ được.

Chí Trung toàn lực đón đỡ, “bộp” một tiếng, bị chấn lùi bảy bước.

Trong khi ấy, hai thanh trường kiếm của Dư Hải Chương và Hà Thập Nương chia nhau nhắm vào vai trái và mạn sườn phải của thày bói trung niên đâm tới, mũi kiếm chỉ còn cách chiếc áo dài đen không đầy một tấc, đồng thời Tiêu Lỗ Tây kim mâu bên tay trái cũng đã đẩy tới trước ngực, thày bói trung niên ba mặt thọ địch, tình thế hết sức nguy hiểm.

Chỉ thấy thày bói trung niên thụp người nhún chân, người đã vọt lên không, Tiêu Lỗ Tây vung trảo, chộp vào mặt đối phương.

Thày bói trung niên thoáng phân trần, “soạt” một tiếng, bức phướn trong tay đã bị thiết trảo của Tiêu Lỗ Tây chộp rách nửa mảnh.

Thày bói trung niên biến sắc mặt, tay trái vung mạnh, nửa mảnh phướn còn lại liền bay ra ngoài vòng chiến, buông tiếng quát vang, vung thước đen lao bổ vào Tiêu Lỗ Tây.

Tiêu Lỗ Tây đâu dám khinh suất, vội vận hết toàn lực, mâu trảo cùng lúc tung ra đón đỡ, tuy chưa thua bại, song cũng liên tiếp bước lui chín bước.

Thầy bói trung niên xoay nhanh người, vung thước lao vào Hà thập Nương vung kiếm chống cự...

Tiết Diêm bà khi thấy thày bói trung niên vung nửa mảnh còn lại ra ngoài, bà bỗng chú ý đến ba chữ “Vu Lộ Sơn” chợt động tâm ngẩng lên nhìn, thấy thày bói trung niên đang tay cầm thước đen lao bổ vào Hà Thập Nương, vội quát to :

- Tránh mau!

Đồng thời vung động quải trượng lao đến, bởi bất ngờ nên thày bói trung niên đã bị bức lui năm bước.

Thày bói trung niên đanh mặt, vung thước gỗ trong tay lên, giọng sắc lạnh nói :

- Mụ già kia, đây là Lượng Liên Xích, hôm nay bổn tướng sĩ phải dùng cây thước này để đo xem các người tài cán là bao.

Vung thước vừa định lao tới, Tiết Diêm Bà quát to :

- Hãy khoan!

Thày bói trung niên chững lại, Tiết Diêm Bà hằn học hỏi :

- Hoa Diện Quỷ Vương Thường Miên Hương ở Vu Lộ sơn là gì của tôn giả?

Thày bói trung niên thoáng ngẩn người đoạn với giọng sắc lạnh nói :

- Quỷ Vương gì, bổn tướng chưa nghe nói đến, bổn nhân chính là Diêm Vương đây!

Tiết Diêm Bà tức tối thầm nhủ :

- Mẹ kiếp, ngươi dám xiên xỏ lão nương, ngươi bất quá chỉ đáng tuổi con lão nương thôi.

Ngay khi ấy, một bóng đen kèm theo một luồng kình phong giáng xuống đỉnh đầu.

Tiết Diêm Bà giận dữ quát vang, liên tiếp tung ra hai mươi bảy chiêu, thày bói trung niên tuy võ công ảo diệu, song cũng phải toàn lực ứng phó mới không bị bức lùi.

Lúc này những người khác sau một hồi ngơi nghỉ đã hồi phục sức lực, bèn thừa lúc Tiết Diêm Bà đắc thế, năm người cùng xông tới giáp công, thày bói trung niên liền bị bức lùi mấy bước.

Y tức tối quát :

- Bọn nô tài khốn khiếp!

Rồi bỗng biến thế, hai chân bước nhanh, chớp mắt đã biến đổi ba phương vị, sau đó vung thước đánh bật một trượng một trảo của Tiết Diêm Bà và Tiêu Lỗ Tây, tiếp theo ngay khi Liễu trí và Chí Trung thu kiếm, tay trái chớp nhoáng tung ra hai chưởng, chỉ nghe hai tiếng hự đau đớn, Liễu trí và Chí Trung cùng bật lui năm bước, ngã lăn ra đất.

Tiết Diêm Bà buông tiếng gầm vang, mảy tóc dựng đứng, múa tít quải trượng lao tới.

Đột nhiên “vù vù” hai tiếng, từ trong một khu rừng thấp cách ngoài trăm bước bay ra hai viên đạn tròn.

Thày bói trung niên biến sắc mặt, liếc mắt nhanh về phía khu rừng, Tiêu Lỗ Tây nhân lúc ấy liền thừa cơ vung trảo, lại chộp rách một mảng to vạt áo sau của thày bói trung niên.

Thày bói trung niên vội tung mình ra ngoài vòng chiến, chân vừa chạm đất lại lướt đi mấy trượng, phóng nhanh về phía hướng chính nam, đồng thời lớn tiếng nói vọng lại :

- Món nợ này hôm khác hẵng tính!

Tiết Diêm Bà cùng Tiêu Lỗ Tây đưa mắt nhìn nhau, đoạn liền tung mình lao về phía khu rừng thấp, song tìm kiếm khắp khu rừng cũng chẳng thấy bóng dáng một người nào cả.

Hai người quay lại, chỉ thấy Dư Hải Chương và Hà Thập Nương đang đỡ lấy hòa thượng Liễu Trí và đạo sĩ Chí Trung xem xét thương thế Thấy hai người về đến, Hà Thập Nương ngẩng lên nhìn Tiết Diêm Bà nói :

- E không còn cứu chữa được nữa rồi!

Tiết Diêm Bà không nói gì, cúi xuống xem xét tỉ mỉ, vỗ vào trước và sau tim mỗi người một chưởng, lại xem một hồi sau đó đứng lên, nhắm mắt nghĩ ngợi không nói một lời.