Tù Tâm

Chương 49: Trò bịp

Chương 49: Trò bịp

Âu Dương Yên kéo tay Tắc Mông, chen vào trong đám người, từ khi đến đây, Âu Dương Yên luôn nắm tay Tắc Mông, vì nơi đây là hang ổ hải tặc, Tắc Mông như mỹ vị tươi mới, dụ dỗ dục vọng của mọi người, Âu Dương Yên một chút cũng không dám lơ là.

Ninja bẻ gãy cánh tay tên nam nhân kia, năm sáu tên hải tặc khác lập tức xông tới, vây hắn vào giữa. Bọn người của An Liệt và hải tặc chia ra làm hai phe, sau khi tên Ninja đánh tên nam nhân đó, bọn hải tặc bắt đầu đâm đầu vào đám thủy thủ.

Một tiếng huýt sáo bén nhọn truyền đến, Tắc Mông nhìn lại theo âm thanh, thấy một gã hải tặc râu xồm xoằn hướng nàng vẫy khăn trùm đầu, Tắc Mông cười cười, người đó bỗng nhiên tiến sát đến người Tắc Mông, đưa một bó hoa đến, mặt đầy tươi cười dùng ngôn ngữ Lai Tạp Cầm lên tiếng, "Ngươi là nữ thần biển cả sao? Trời ạ... Ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như ngươi, ngươi làm cho ta thần hồn điên đảo...". Tắc Mông nhận đóa hoa kia, nghe lời nói ca ngợi của hắn, cười nói với Âu Dương Yên, "Yên, ta ở đây hình như rất được hoan nghênh."

Âu Dương Yên giống như có chút tức giận, nhìn người nam nhân tặng hoa kia, tóc tai lộn xộn, màu da đen hồng, bộ ngực cường tráng lộ ra giữa áo, trong lòng Âu Dương Yên không hiểu sao bốc lên một cỗ lửa giận, túm lấy y phục rách rưới của người nọ, mặt mày có chút hung tợn nói, "Muốn thử xem ta có gì sao? Tốt nhất ngươi nên tránh xa nàng ra", người kia phẫn nộ rời đi.

Âu Dương Yên quay đầu nhìn thấy Tắc Mông vui vẻ, phấn chấn, mặt mày ngây ngất ngửi đóa hoa kia, trong lòng cực kỳ không thoải mái, giật lấy hoa trong tay nàng, ném xuống đất nói, "Ny Lỵ Á Ti, nơi này là hang ổ hải tặc, ngươi không thể dễ dàng nhận bất cứ cái gì", Tắc Mông cười nói, "Yên thân ái, nhìn ngươi giống như đang ghen tị nha", Âu Dương Yên sửng sốt, lập tức lên tiếng, "Ta ghen tị vì ngươi nhìn đẹp hơn ta được chưa?"

Tên Ninja đánh ngã mấy tên hải tặc xuống đất, một tên hải tặc ngã xuống chân Âu Dương Yên, Âu Dương Yên vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói, "Tốt lắm, đánh cũng đánh đủ rồi, bọn hắn là bằng hữu của ta, nể mặt mũi của sư phụ Mạnh Nhất Giang của ta, không đánh nữa được chứ?", đám người xôn xao an tĩnh một ít, nhìn đoàn người của An Liệt.

An Liệt nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Âu Dương Yên, trong lòng hắn có cảm giác cực kỳ không tốt, nhưng hiện tại bọn hắn lại bị Âu Dương Yên dùng thế lực chèn ép, đành phải giữ im lặng, Âu Dương Yên nắm tay Tắc Mông đi đến bên người An Liệt nhẹ giọng nói, "Nơi này là hang ổ hải tặc, kho báu của sư phụ ta giấu trên đảo này, muốn mang đi so với lên trời còn khó hơn, hiện tại chúng ta hảo hảo hợp tác".

An Liệt nghe vậy cũng hạ giọng nói, "Hắn đem kho báu giấu trong hang ổ hải tặc sao?", Âu Dương Yên nheo mắt nhìn người bên cạnh nói, "Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, ngươi không nghĩ kho báu giấu trong hang ổ hải tặc, thì bọn hải tặc cũng không ngờ kho báu được giấu dưới chân bọn hắn".

An Liệt nửa tin nửa ngờ nhìn lên Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lại nói, "Đến đây, ta đưa bọn ngươi đi một chỗ", nói xong xoay người rời đi. An Liệt nháy mắt nhìn Dạ Tái Nhĩ, vội vàng đuổi theo. Âu Dương Yên nhìn bọn người này giống như không để ý đến bọn hải tặc, đi thẳng về phía trước.

Âu Dương Yên đưa An Liệt đi đến một quần đảo gần đó, quanh quẩn thật lâu, An Liệt mới phát hiện nàng cố ý đi vòng quanh, trầm giọng hỏi "Ngươi rốt cục muốn gì?", Âu Dương Yên cười nói, "Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi muốn cho bọn hải tặc đi theo sao?"

An Liệt không lên tiếng, Âu Dương Yên đưa bọn hắn đến cuối một bờ biển, nói với An Liệt, "Phía trước có một cái hang, chỉ là ta không biết các ngươi có thể lặn xuống nước được hay không, nhưng nếu không lặn xuống sẽ không được."

Nói xong không đợi An Liệt trả lời, mang Tắc Mông nhảy vào trong nước, Tắc Mông bị Âu Dương Yên kéo xuống, nhớ đến lần trước Âu Dương Yên cấp khí cho mình, liền có chút mong chờ, nhanh chóng lặn xuống nước.

An Liệt cũng vội vàng cùng đám chiến hữu nhảy xuống nước, thủy tính của hắn khá kém, có thể bơi cũng đã không tồi rồi, hiện tại cần lặn xuống nước, chỉ có thể cố mà làm, cũng may không lặn sâu, liền nhìn thấy một cái hang rất lớn. Âu Dương Yên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tắc Mông thở ra một hơi, kéo nàng bơi vào, không bao lâu, mặt nước liền thấp lại, bọn họ bước lên đá ngầm đi thẳng ra bên ngoài, phát hiện nơi này tối đen một mảnh.

An Liệt cùng bọn hắn thích ứng một hồi, mới từ từ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, trước mắt là một cái hang rất lớn, đá lởm chởm, không thể phân biệt được phương vị. An Liệt nhìn xung quanh một vòng, cái gì cũng không nhìn thấy, nói với Âu Dương Yên, "Kho báu giấu ở đâu?", Âu Dương Yên ghé sát vào tai hắn, nói mấy lời, An Liệt không nghe rõ ràng, lại nói, "Ngươi nói lại lần nữa", Âu Dương Yên lại ghé vào tai hắn nói mấy câu, An Liệt vẫn không nghe rõ, "Ngươi nói rõ ràng một chút", Âu Dương Yên cười cười nói thêm một lần, những lời này cự kỳ rõ ràng, "Ngươi là đồ ngu ngốc".

An Liệt tức giận, muốn mắng Âu Dương Yên, lại nghe Âu Dương Yên nói, "Ngươi nhớ rõ, đừng nhớ lầm, không lấy được kho báu cũng đừng trách ta", Dạ Tái Nhĩ mới vội vàng lên tiếng, "Kho báu rốt cục giấu ở đâu?"

Âu Dương Yên cười cười, "Ngươi hỏi hắn đi, ta đi canh gác cho các người, xem bọn hải tặc kia có đến đây hay không", nói xong kéo tay Tắc Mông xaoy người rời đi.

An Liệt kêu một tiếng, "Không để cho họ đi, ngăn họ lại", tên Ninja liền phóng lên, chém một kiếm xuống sau lưng Âu Dương Yên, Âu Dương Yên đưa tay ôm Tắc Mông, né qua bên cạnh, nhảy đến tảng đá phía sau, phía trong động tối đen, khoảng cách nhìn rất hạn chế, tên Ninja nhìn không thấy, một chút liền mất hành tung của các nàng, cũng không biết chỗ để tìm.

Âu Dương Yên mang Tắc Mông đi qua chỗ đá lởm chởm, ra khỏi nham động, nơi này là bờ cát, bên cạnh còn có mấy cây dừa, Tắc Mông nhìn bờ cát cười nói, "Hang động này bọn hải tặc nhất định biết, kho báu thật giấu nơi này sao?", Âu Dương Yên cười cười không nói.

Trong nham động, Dạ Tái Nhĩ truy vấn An Liệt về kho báu, An Liệt không thể trả lời được, nói cho hắn biết, "Âu Dương Yên vốn không có nói vị trí cho ta, làm sao ta biết được", Dạ Tái Nhĩ âm trầm lên tiếng, "Không phải là ngươi muốn độc chiếm đi?", An Liệt vội vàng trả lời, "Ta thề với Thượng Đế, người đàn bà kia thật sự không nói cho ta biết kho báu ở đâu".

Dạ Tái Nhĩ vẫn không tin, "Đừng tưởng ngươi có thể lừa gạt ta, mau nói cho ta biết"

"Ngươi không tin ta cũng không có cách nào, chúng ta trở về tìm người đàn bà kia, ngươi hỏi lại là được rồi"

Dạ Tái Nhĩ nhìn An Liệt, trầm giọng, "An Liệt, chúng ta là chiến hữu, lúc này, ngươi nên hảo hảo hợp tác với ta, không nên có tâm nhãn", An Liệt nhíu mày, "Ta đương nhiên hiểu được điểm này". Dạ Tái Nhĩ vẫn có chút không tin tưởng.

Âu Dương Yên và Tắc Mông ngồi bên bờ cát cười nói, "Hôm nay chúng ta không thể trở về, những tên kia nhất định sẽ đi quán rượu tìm chúng ta."

Tắc Mông nhìn nước biển trong xanh liền nói, "Qua đêm ở chỗ này cũng được, chỗ này thực đẹp", nói xong liền cởi giày, chạy vào trong nước biển, đứng giữa biển khơi lên tiếng gọi, "Phong cảnh đẹp như vậy, còn có người yêu của ta, Yên, ta thực sự rất vui vẻ".

Mấy cơn sóng đánh tới, làm ướt y phục trên người Tắc Mông, Tắc Mông đứng dưới nước phất tay cười với Âu Dương Yên, "Yên, ngươi cũng đến đây đi", Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông, y phục ẩm ướt vây lấy thân thể, làm lộ rõ đường cong tuyệt mỹ của nàng, trên tóc còn dính bọt nước, gương mặt tươi cười nhìn mình, nhất thời có chút thất thần.

...............