Tư Ý Tinh Thần

Chương 4

Đinh Tinh Thần cầm những cọc tiền rút từ ngân hàng ra, đập chúng xuống trước mặt Thiệu Tư Ý. 

“Ồ.” Cô cúi đầu xem tài liệu ôn tập.

“Đinh Tinh Thần, tớ đang hỏi cậu có ý gì!”

Thiệu Tư Ý thích tiền. 

Chiều hôm đó, khi Thiệu Tư Ý đi ngang qua sân chơi, cô nghe thấy Ngô Thủy Tây nói với những người khác rằng anh ta sẽ sớm ra nước ngoài với Đinh Tinh Thần. “Tinh Thần, cậu muốn học trường nào?” Thiệu Tư Ý hỏi nhỏ. Thiệu Tư Ý mím môi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có ý gì?” 

“Thiệu Tư Ý, cậu thích tiền lắm à?” 

Người bạn trả lại bật lửa cho Thiệu Tư Ý, khói thuốc lượn lờ trong không khí, liếc mắt nhìn quanh một lượt, cười hỏi: “Không nên đến đây ăn cơm. Tôi nói cho cậu biết, trước đây chỗ này từng là nhà hàng ngon nhất ở Gia Thành, nhưng bây giờ nó cũ rồi, tôi nghĩ ông chủ không có ý định tiếp tục kinh doanh nữa. Nếu không sửa sang lại, chắc sẽ sớm đóng cửa.”“Không phải cậu muốn tiền à?” Đinh Tinh Thần lạnh lùng nói: “Cho cậu hết đấy.”

*

“Thiệu Tư Ý, có phải cậu quên hôm nay là sinh nhật tớ rồi không?” Đinh Tinh Thần cúp tiết tự học buổi tối, chặn cô ở trước cổng trường. “Tớ không cần tiền của cậu.”Ngô Thủy Tây cau mày, dựa vào hàng rào trường học, khoé miệng ngậm điếu thuốc. “Đinh Tinh Thần, tớ đang hỏi cậu có ý gì!”

“Vậy à…” Thiệu Tư Ý lơ đãng nói: “Nhưng lúc còn nhỏ, tôi đã được ăn bữa ăn ngon nhất cuộc đời này ở đây.”

Thiệu Tư Ý gật đầu: “Tớ không đến nữa.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người vui vẻ nhất tất nhiên là Đinh Tinh Thần. “Cậu cần tiền, tôi cho cậu, cậu nghĩ tôi có ý gì?” Anh khoanh tay, đứng nhìn cô bằng dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng. 

“Này.” Anh thì thầm gọi cô, đầu ngón tay chạm vào má cô, tia nắng cũng bị biến dạng: “Cậu đã đọc cả chiều rồi, không định nhìn tớ à?”

Đầu ngón tay cô v.uốt ve nụ cười trong bức ảnh rồi lẩm bẩm nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhẫn tâm thì mẹ cũng nên nhẫn tâm hơn chứ… chỉ biết nói suông thì có ích gì, nếu mẹ bán nhà thì đã sống lâu hơn vài năm rồi. Lúc đó có khi Thiệu Đông Dương thật sự sẽ trở về…”

“Hứa với tớ, không đến đó nữa.”Khóe mắt Thiệu Tư Ý khô khốc, thậm chí không có một giọt nước mắt nào chảy ra. 

Mùa đông năm cô học lớp 12, Thiệu Tư Ý cúi đầu, trên tay cầm tấm ảnh đen trắng, nói lời cảm ơn với những người bước vào. 

Thiệu Tư Ý mím môi cười tủm tỉm: “Thiệu Thành ngoan hơn cậu… Ít nhất em ấy biết tớ không thể tán gẫu khi đang đọc sách.” 

“Hừ.” Đinh Tinh Thần quay mặt đi. “Tớ không có, tớ chỉ uống rượu thôi, thật đấy…” Thiệu Tư Ý khô khan giải thích.Cô không biết Đinh Tinh Thần giải quyết chuyện ở quán bar như thế nào. 

“Không ai chạm vào tớ cả… Tớ…”

Hai đầu ngón Thiệu Tư Ý kẹp lấy điếu thuốc, giơ tay kia ra trước mặt bạn mình và nhẹ nhàng nói: “Trả tôi, cậu động vào bật lửa của tôi làm gì.”

Đinh Tinh Thần đang nói dối. 

“Vậy có phải là tôi nên vui mừng vì thân phận bạn trai này không?” Đinh Tinh Thần nghiến răng, lấy áo khoác đang mặc khoác lên người Thiệu Tư Ý, che đi phần da thịt lộ ra: “Thiệu Tư Ý, mặc quần áo đàng hoàng vào cho ông!”Chủ quán bar còn rất lịch sự xin lỗi cô, hơn nữa còn trả thêm cho cô một tháng lương, còn cười lấy lòng cô: “Sau này xin cô đừng đến đây nữa.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa cô và Đinh Tinh Thần, trừ nghi ngờ và nghi ngờ ra thì chẳng còn gì khác. 

Đinh Tinh Thần chỉ đứng đó, không cử động, cũng không nói chuyện. 

Chương 04* # 

Hết chương 04!

“Tớ không cần tiền của cậu.”

Chương 04

Thiệu Tư Ý nắm chặt một chiếc hộp nhỏ trốn trong góc. 

Đinh Tinh Thần chỉ đứng đó, không cử động, cũng không nói chuyện. Người nọ còn ngạc nhiên hỏi: “Thiệu Tư Ý thì sao? Cũng đi cùng hai cậu à?” Đinh Tinh Thần cười lạnh: “Sao? Những người đàn ông khác có thể cho tiền, còn tôi thì không à? Họ cho cậu bao nhiêu để cậu đồng ý uống rượu? Vậy tôi đưa cậu từng này, có phải cậu có thể ngủ cùng tôi không?”

Năm sau, cậu sẽ học cấp hai. Thiệu Tư Ý nhìn vào bảng điểm của mình, do dự không biết nên nộp đơn vào một trường đại học hay giữ tiền lại, trong tương lai Thiệu Thành sẽ cần rất nhiều tiền.

 # Thiệu Tư Ý nhìn đống tiền dưới đất, không nói không rằng lập tức tháo nút thắt, khẽ nói: “Nếu cậu muốn, tớ có thể, nhưng còn tiền thì cậu cầm đi.”

Thiệu Tư Ý vội vàng cầm sách bước qua. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người nọ còn ngạc nhiên hỏi: “Thiệu Tư Ý thì sao? Cũng đi cùng hai cậu à?” Đinh Tinh Thần ngạc nhiên, sau đó lại cầm bút lên, uể oải nói: “Cậu đi đâu, tớ sẽ đi đó.” “Vậy có phải là tôi nên vui mừng vì thân phận bạn trai này không?” Đinh Tinh Thần nghiến răng, lấy áo khoác đang mặc khoác lên người Thiệu Tư Ý, che đi phần da thịt lộ ra: “Thiệu Tư Ý, mặc quần áo đàng hoàng vào cho ông!”

Đinh Tinh Thần bướng bỉnh mím môi, nhưng anh đã thỏa hiệp rồi. 

“Tinh Thần…” Giọng điệu của Thiệu Tư Ý dịu đi, đưa tay ra kéo anh. 

Hai má ửng đỏ, xinh đẹp quyến rũ. Đinh Tinh Thần không tin cô chút nào. Anh nói: “Thiệu Tư Ý ở đây, tao sẽ không đi đâu cả.”#

*

Cô đã bán căn nhà mà ngay cả vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời Lâm Quỳnh Anh cũng không nỡ bán.

Trong kỳ nghỉ đông, cô chăm chỉ ngồi trong phòng tự học, rồi thư viện, đề kiểm tra và tài liệu ôn tập chất thành đống trước mặt cô, cao hơn cả đầu. Đinh Tinh Thần đang nói dối. “Hứa với tớ, không đến đó nữa.”“Tinh Thần…” Giọng điệu của Thiệu Tư Ý dịu đi, đưa tay ra kéo anh. 

Cô không biết Đinh Tinh Thần giải quyết chuyện ở quán bar như thế nào. 

Soát lỗi: Thùy Dung, MariaĐinh Tinh Thần chỉ đứng đó, không cử động, cũng không nói chuyện. 

Đinh Tinh Thần đang nằm ở góc bàn, nheo mắt mỉm cười nhìn ánh nắng chiếu vào mặt Thiệu Tư Ý.

Beta: Hy, Sherlyn, KimH

Tinh Thần xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp nhất.“Tớ không có, tớ chỉ uống rượu thôi, thật đấy…” Thiệu Tư Ý khô khan giải thích.

Thiệu Tư Ý mím môi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có ý gì?” “Không ai chạm vào tớ cả… Tớ…”

Cô giơ tay xoa mái tóc ngắn mềm mại của anh, mỉm cười nói: “Hay là, tớ mời cậu đi ăn, được không?”

Cô không phải đến những nơi xa xôi đó để làm việc nữa, cuối cùng cũng có thể ngồi vào bàn học mà không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì và chăm chỉ hoàn thành từng trang bài tập. “Thiệu Tư Ý, cậu thích tiền lắm à?” 

“Hứa với tớ, không đến đó nữa.”

Cô lại không biết phải tiêu vào đâu nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa cô và Đinh Tinh Thần, trừ nghi ngờ và nghi ngờ ra thì chẳng còn gì khác. 

“Đồ vô tâm.” Đinh Tinh Thần bĩu môi, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói: “Thôi để tớ mời cậu đi…”Thiệu Tư Ý thích tiền. 

Ngô Thủy Tây không trả lời, chỉ im lặng châm một điếu thuốc.

Nhưng sau này cô có tiền rồi…

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đây có phải là loại bật lửa xuất hiện từ những năm 2000 không?” Người bạn cười cười, lấy ra một chiếc bật lửa màu bạc giơ lên trước mặt Thiệu Tư Ý và nói đùa: “Được đấy, phong cách cổ điển, tôi tưởng con gái các cậu sẽ không quan tâm đến chuyện mấy cái bật lửa chứ.”

Vì Thiệu Tư Ý vẫn thường xuyên biến mất, hoặc rất lâu mới trả lời tin nhắn của anh. Có tiền tốt biết bao, cô có thể mua tất cả những thứ mà Thiệu Thành cần, cũng có thể trả viện phí đắt đỏ… 

Đinh Tinh Thần ngạc nhiên, sau đó lại cầm bút lên, uể oải nói: “Cậu đi đâu, tớ sẽ đi đó.” 

Thiệu Tư Ý mím môi cười tủm tỉm: “Thiệu Thành ngoan hơn cậu… Ít nhất em ấy biết tớ không thể tán gẫu khi đang đọc sách.” 

Thiệu Tư Ý mím môi cười tủm tỉm: “Thiệu Thành ngoan hơn cậu… Ít nhất em ấy biết tớ không thể tán gẫu khi đang đọc sách.” Nhưng sau này cô có tiền rồi…

“Không phải cậu muốn tiền à?” Đinh Tinh Thần lạnh lùng nói: “Cho cậu hết đấy.”

“Tinh Thần…” Giọng điệu của Thiệu Tư Ý dịu đi, đưa tay ra kéo anh. 

“Haha…” Người bạn cười không khép được miệng: “Thôi đi đại tiểu thư, cậu không nhớ một bữa ăn của cậu tốn hết bao nhiêu tiền à? Chẳng lẽ không có bữa nào ngon như nhà hàng này?”Cô lại không biết phải tiêu vào đâu nữa.

Anh nói: “Thiệu Tư Ý ở đây, tao sẽ không đi đâu cả.”

Đinh Tinh Thần cầm những cọc tiền rút từ ngân hàng ra, đập chúng xuống trước mặt Thiệu Tư Ý. 

“Tớ không có, tớ chỉ uống rượu thôi, thật đấy…” Thiệu Tư Ý khô khan giải thích.Beta: Hy, Sherlyn, KimH# 

“Haha…” Người bạn cười không khép được miệng: “Thôi đi đại tiểu thư, cậu không nhớ một bữa ăn của cậu tốn hết bao nhiêu tiền à? Chẳng lẽ không có bữa nào ngon như nhà hàng này?”

“Cậu cần tiền, tôi cho cậu, cậu nghĩ tôi có ý gì?” Anh khoanh tay, đứng nhìn cô bằng dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng. “Hứa với tớ, không đến đó nữa.”

Thiệu Tư Ý vội vàng cầm sách bước qua. Đinh Tinh Thần bướng bỉnh mím môi, nhưng anh đã thỏa hiệp rồi. 

“Này.” Đinh Tinh Thần đảo mắt: “Cậu có ăn uống đàng hoàng không đấy? Đã gầy đến thế này rồi… Có phải Thiệu Thành lại không chịu nghe lời không?”

“Không phải cậu muốn tiền à?” Đinh Tinh Thần lạnh lùng nói: “Cho cậu hết đấy.”Cô không biết Đinh Tinh Thần giải quyết chuyện ở quán bar như thế nào. Anh không thể chia tay với Thiệu Tư Ý, thậm chí là chỉ mới nghĩ đến chuyện này thôi cũng đã khiến anh cảm thấy đau lòng và khó chịu rồi. 

Chủ quán bar còn rất lịch sự xin lỗi cô, hơn nữa còn trả thêm cho cô một tháng lương, còn cười lấy lòng cô: “Sau này xin cô đừng đến đây nữa.”Thiệu Tư Ý nhìn bạn mình, nói nhỏ: “Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai.”Thiệu Tư Ý gật đầu: “Tớ không đến nữa.”

“Này.” Anh thì thầm gọi cô, đầu ngón tay chạm vào má cô, tia nắng cũng bị biến dạng: “Cậu đã đọc cả chiều rồi, không định nhìn tớ à?”

Nhưng cô đang nói dối. 

#

Đầu ngón tay cô v.uốt ve nụ cười trong bức ảnh rồi lẩm bẩm nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhẫn tâm thì mẹ cũng nên nhẫn tâm hơn chứ… chỉ biết nói suông thì có ích gì, nếu mẹ bán nhà thì đã sống lâu hơn vài năm rồi. Lúc đó có khi Thiệu Đông Dương thật sự sẽ trở về…”

Ngô Thủy Tây không trả lời, chỉ im lặng châm một điếu thuốc.Ngoài những nơi như vậy, Thiệu Tư Ý không biết tìm công việc nào có thể kiếm đủ tiền cả. Về sau cô sẽ cẩn thận hơn, quán bar, quán Karaoke, câu lạc bộ… Thiệu Tư Ý thậm chí còn chọn nơi mà xe buýt phải đi hơn một tiếng mới đến.

Cô không phải đến những nơi xa xôi đó để làm việc nữa, cuối cùng cũng có thể ngồi vào bàn học mà không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì và chăm chỉ hoàn thành từng trang bài tập. 

Sau đó Thiệu Tư Ý quỳ xuống trước bức ảnh đó và khóc không thành tiếng. 

Đinh Tinh Thần không tin cô chút nào. 

Nhưng cô đang nói dối. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người bạn trả lại bật lửa cho Thiệu Tư Ý, khói thuốc lượn lờ trong không khí, liếc mắt nhìn quanh một lượt, cười hỏi: “Không nên đến đây ăn cơm. Tôi nói cho cậu biết, trước đây chỗ này từng là nhà hàng ngon nhất ở Gia Thành, nhưng bây giờ nó cũ rồi, tôi nghĩ ông chủ không có ý định tiếp tục kinh doanh nữa. Nếu không sửa sang lại, chắc sẽ sớm đóng cửa.”

“Không ai chạm vào tớ cả… Tớ…”Tinh Thần xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp nhất.Vì Thiệu Tư Ý vẫn thường xuyên biến mất, hoặc rất lâu mới trả lời tin nhắn của anh. 

Khóe mắt Thiệu Tư Ý khô khốc, thậm chí không có một giọt nước mắt nào chảy ra. 

Dịch: Tiểu Thanh

“Tinh Thần, sinh nhật vui vẻ.” Cô gái đứng trước mặt Đinh Tinh Thần, trong tay cầm hộp quà được gói rất tỉ mỉ.

“Đinh Tinh Thần, tớ đang hỏi cậu có ý gì!”Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa cô và Đinh Tinh Thần, trừ nghi ngờ và nghi ngờ ra thì chẳng còn gì khác. 

*

Nhưng cô đang nói dối. 

“Tinh Thần, cậu muốn học trường nào?” Thiệu Tư Ý hỏi nhỏ. 

Đinh Tinh Thần cười lạnh: “Sao? Những người đàn ông khác có thể cho tiền, còn tôi thì không à? Họ cho cậu bao nhiêu để cậu đồng ý uống rượu? Vậy tôi đưa cậu từng này, có phải cậu có thể ngủ cùng tôi không?”Ngô Thủy Tây cau mày, dựa vào hàng rào trường học, khoé miệng ngậm điếu thuốc. 

*

Tinh Thần xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp nhất.

*Dịch: Tiểu Thanh“Tinh Thần, mày không thể cứ như vậy được. Nếu mày cứ tiếp tục như thế này thì mẹ mày sẽ cho mày ra nước ngoài trước thời hạn đấy.” 

“Hừ.” Đinh Tinh Thần quay mặt đi. 

** Đinh Tinh Thần nhìn con đường trống trải, cơn gió thổi tung mái tóc của anh, cũng thổi bay giọng nói trầm thấp của anh. 

“Tinh Thần, mày không thể cứ như vậy được. Nếu mày cứ tiếp tục như thế này thì mẹ mày sẽ cho mày ra nước ngoài trước thời hạn đấy.” 

Anh không thể chia tay với Thiệu Tư Ý, thậm chí là chỉ mới nghĩ đến chuyện này thôi cũng đã khiến anh cảm thấy đau lòng và khó chịu rồi. 

Năm sau, cậu sẽ học cấp hai. Thiệu Tư Ý nhìn vào bảng điểm của mình, do dự không biết nên nộp đơn vào một trường đại học hay giữ tiền lại, trong tương lai Thiệu Thành sẽ cần rất nhiều tiền.

Đinh Tinh Thần nhìn con đường trống trải, cơn gió thổi tung mái tóc của anh, cũng thổi bay giọng nói trầm thấp của anh.  # Anh nói: “Thiệu Tư Ý ở đây, tao sẽ không đi đâu cả.”

Người bạn trả lại bật lửa cho Thiệu Tư Ý, khói thuốc lượn lờ trong không khí, liếc mắt nhìn quanh một lượt, cười hỏi: “Không nên đến đây ăn cơm. Tôi nói cho cậu biết, trước đây chỗ này từng là nhà hàng ngon nhất ở Gia Thành, nhưng bây giờ nó cũ rồi, tôi nghĩ ông chủ không có ý định tiếp tục kinh doanh nữa. Nếu không sửa sang lại, chắc sẽ sớm đóng cửa.”

Vì Thiệu Tư Ý vẫn thường xuyên biến mất, hoặc rất lâu mới trả lời tin nhắn của anh. 

Đinh Tinh Thần cầm những cọc tiền rút từ ngân hàng ra, đập chúng xuống trước mặt Thiệu Tư Ý.  #

“Tinh Thần, mày không thể cứ như vậy được. Nếu mày cứ tiếp tục như thế này thì mẹ mày sẽ cho mày ra nước ngoài trước thời hạn đấy.” 

Lâm Quỳnh Anh vẫn chưa tận mắt chứng kiến ​​ngày mà Thiệu Đông Dương gây dựng nên sự nghiệp. “Tinh Thần, sinh nhật vui vẻ.” Cô gái đứng trước mặt Đinh Tinh Thần, trong tay cầm hộp quà được gói rất tỉ mỉ.

Chương 04

Đầu ngón tay cô v.uốt ve nụ cười trong bức ảnh rồi lẩm bẩm nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhẫn tâm thì mẹ cũng nên nhẫn tâm hơn chứ… chỉ biết nói suông thì có ích gì, nếu mẹ bán nhà thì đã sống lâu hơn vài năm rồi. Lúc đó có khi Thiệu Đông Dương thật sự sẽ trở về…”Hai má ửng đỏ, xinh đẹp quyến rũ. 

Người vui vẻ nhất tất nhiên là Đinh Tinh Thần. 

Thiệu Tư Ý ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt đang giả vờ tức giận của Đinh Tinh Thần, mỉm cười: “Suỵt, đừng ồn ào, chờ tớ làm xong câu này, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nha.” Ngay cả khi Thiệu Tư Ý lấy hết số tiền cô có được, chiếc bật lửa trên tay cũng không là gì so với món quà đắt đỏ của những cô gái khác. Thiệu Tư Ý nắm chặt một chiếc hộp nhỏ trốn trong góc. 

Chủ quán bar còn rất lịch sự xin lỗi cô, hơn nữa còn trả thêm cho cô một tháng lương, còn cười lấy lòng cô: “Sau này xin cô đừng đến đây nữa.”

Từ khóe mắt nhìn thoáng qua, cô biết món quà trên tay cô gái rất đắt đỏ. 

Trong kỳ nghỉ đông, cô chăm chỉ ngồi trong phòng tự học, rồi thư viện, đề kiểm tra và tài liệu ôn tập chất thành đống trước mặt cô, cao hơn cả đầu. 

Tinh Thần xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp nhất.

Thiệu Thành bướng bỉnh mím môi lau nước mắt, không nói câu nào. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô giơ tay xoa mái tóc ngắn mềm mại của anh, mỉm cười nói: “Hay là, tớ mời cậu đi ăn, được không?”Ngay cả khi Thiệu Tư Ý lấy hết số tiền cô có được, chiếc bật lửa trên tay cũng không là gì so với món quà đắt đỏ của những cô gái khác. 

Đinh Tinh Thần cầm những cọc tiền rút từ ngân hàng ra, đập chúng xuống trước mặt Thiệu Tư Ý. 

“Cậu cần tiền, tôi cho cậu, cậu nghĩ tôi có ý gì?” Anh khoanh tay, đứng nhìn cô bằng dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng. Năm sau, cậu sẽ học cấp hai. Thiệu Tư Ý nhìn vào bảng điểm của mình, do dự không biết nên nộp đơn vào một trường đại học hay giữ tiền lại, trong tương lai Thiệu Thành sẽ cần rất nhiều tiền.

“Đồ vô tâm.” Đinh Tinh Thần bĩu môi, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói: “Thôi để tớ mời cậu đi…”

Thiệu Tư Ý nhìn đống tiền dưới đất, không nói không rằng lập tức tháo nút thắt, khẽ nói: “Nếu cậu muốn, tớ có thể, nhưng còn tiền thì cậu cầm đi.”

Thiệu Tư Ý mím môi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có ý gì?” “Đây có phải là loại bật lửa xuất hiện từ những năm 2000 không?” Người bạn cười cười, lấy ra một chiếc bật lửa màu bạc giơ lên trước mặt Thiệu Tư Ý và nói đùa: “Được đấy, phong cách cổ điển, tôi tưởng con gái các cậu sẽ không quan tâm đến chuyện mấy cái bật lửa chứ.”* 

Anh nói: “Thiệu Tư Ý ở đây, tao sẽ không đi đâu cả.”

Đinh Tinh Thần ngạc nhiên, sau đó lại cầm bút lên, uể oải nói: “Cậu đi đâu, tớ sẽ đi đó.” Đinh Tinh Thần chỉ đứng đó, không cử động, cũng không nói chuyện. “Đây có phải là loại bật lửa xuất hiện từ những năm 2000 không?” Người bạn cười cười, lấy ra một chiếc bật lửa màu bạc giơ lên trước mặt Thiệu Tư Ý và nói đùa: “Được đấy, phong cách cổ điển, tôi tưởng con gái các cậu sẽ không quan tâm đến chuyện mấy cái bật lửa chứ.”

Khóe mắt Thiệu Tư Ý khô khốc, thậm chí không có một giọt nước mắt nào chảy ra. 

Mùa đông năm cô học lớp 12, Thiệu Tư Ý cúi đầu, trên tay cầm tấm ảnh đen trắng, nói lời cảm ơn với những người bước vào. 

Hai đầu ngón Thiệu Tư Ý kẹp lấy điếu thuốc, giơ tay kia ra trước mặt bạn mình và nhẹ nhàng nói: “Trả tôi, cậu động vào bật lửa của tôi làm gì.”

Thiệu Tư Ý gật đầu: “Tớ không đến nữa.”

Đinh Tinh Thần cười lạnh: “Sao? Những người đàn ông khác có thể cho tiền, còn tôi thì không à? Họ cho cậu bao nhiêu để cậu đồng ý uống rượu? Vậy tôi đưa cậu từng này, có phải cậu có thể ngủ cùng tôi không?”

“Ồ.” Cô cúi đầu xem tài liệu ôn tập.Người bạn lấy một điếu ra khỏi hộp thuốc lá, mỉm cười nói: “Cho tôi mượn dùng một chút.”

Lâm Quỳnh Anh vẫn chưa tận mắt chứng kiến ​​ngày mà Thiệu Đông Dương gây dựng nên sự nghiệp. 

Beta: Hy, Sherlyn, KimH

# Thiệu Tư Ý nắm chặt một chiếc hộp nhỏ trốn trong góc. 

Cô đã bán căn nhà mà ngay cả vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời Lâm Quỳnh Anh cũng không nỡ bán.*

“Thiệu Tư Ý, có phải cậu quên hôm nay là sinh nhật tớ rồi không?” Đinh Tinh Thần cúp tiết tự học buổi tối, chặn cô ở trước cổng trường. 

Thiệu Tư Ý nhìn bạn mình, nói nhỏ: “Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai.”

Thiệu Tư Ý thích tiền. 

Thiệu Tư Ý mở to mắt: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à? Ôi? Thật là… Tớ quên mất… Tớ xin lỗi.”

*

Cô giơ tay xoa mái tóc ngắn mềm mại của anh, mỉm cười nói: “Hay là, tớ mời cậu đi ăn, được không?”

Thiệu Tư Ý nắm chặt một chiếc hộp nhỏ trốn trong góc. 

“Tinh Thần, mày không thể cứ như vậy được. Nếu mày cứ tiếp tục như thế này thì mẹ mày sẽ cho mày ra nước ngoài trước thời hạn đấy.” “Đồ vô tâm.” Đinh Tinh Thần bĩu môi, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói: “Thôi để tớ mời cậu đi…”

“Hứa với tớ, không đến đó nữa.”

*

“Hừ.” Đinh Tinh Thần quay mặt đi. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thiệu Tư Ý, có phải cậu quên hôm nay là sinh nhật tớ rồi không?” Đinh Tinh Thần cúp tiết tự học buổi tối, chặn cô ở trước cổng trường. *

Khuôn mặt đẹp trai rõ nét, làn da trắng nõn không tì vết. 

Người bạn trả lại bật lửa cho Thiệu Tư Ý, khói thuốc lượn lờ trong không khí, liếc mắt nhìn quanh một lượt, cười hỏi: “Không nên đến đây ăn cơm. Tôi nói cho cậu biết, trước đây chỗ này từng là nhà hàng ngon nhất ở Gia Thành, nhưng bây giờ nó cũ rồi, tôi nghĩ ông chủ không có ý định tiếp tục kinh doanh nữa. Nếu không sửa sang lại, chắc sẽ sớm đóng cửa.”

Hai má ửng đỏ, xinh đẹp quyến rũ. 

“Vậy à…” Thiệu Tư Ý lơ đãng nói: “Nhưng lúc còn nhỏ, tôi đã được ăn bữa ăn ngon nhất cuộc đời này ở đây.”

“Đây có phải là loại bật lửa xuất hiện từ những năm 2000 không?” Người bạn cười cười, lấy ra một chiếc bật lửa màu bạc giơ lên trước mặt Thiệu Tư Ý và nói đùa: “Được đấy, phong cách cổ điển, tôi tưởng con gái các cậu sẽ không quan tâm đến chuyện mấy cái bật lửa chứ.”

Tim quặn đau như ngàn vạn cơn sóng cuộn trào.Thiệu Tư Ý mím môi cười tủm tỉm: “Thiệu Thành ngoan hơn cậu… Ít nhất em ấy biết tớ không thể tán gẫu khi đang đọc sách.” “Haha…” Người bạn cười không khép được miệng: “Thôi đi đại tiểu thư, cậu không nhớ một bữa ăn của cậu tốn hết bao nhiêu tiền à? Chẳng lẽ không có bữa nào ngon như nhà hàng này?”

“Thiệu Tư Ý, cậu thích tiền lắm à?” 

Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa cô và Đinh Tinh Thần, trừ nghi ngờ và nghi ngờ ra thì chẳng còn gì khác. Cô giơ tay xoa mái tóc ngắn mềm mại của anh, mỉm cười nói: “Hay là, tớ mời cậu đi ăn, được không?”Thiệu Thành bướng bỉnh mím môi lau nước mắt, không nói câu nào. Thiệu Tư Ý nhìn bạn mình, nói nhỏ: “Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai.”

Thiệu Tư Ý mím môi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có ý gì?” 

Thiệu Tư Ý nhìn đống tiền dưới đất, không nói không rằng lập tức tháo nút thắt, khẽ nói: “Nếu cậu muốn, tớ có thể, nhưng còn tiền thì cậu cầm đi.”

Người bạn trợn tròn mắt: “Cậu nói như vậy ý là chê tôi đúng không? Vậy cậu muốn ăn cùng ai? Đinh Tinh Thần à?”

Thiệu Tư Ý ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt đang giả vờ tức giận của Đinh Tinh Thần, mỉm cười: “Suỵt, đừng ồn ào, chờ tớ làm xong câu này, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nha.” Người bạn trợn tròn mắt: “Cậu nói như vậy ý là chê tôi đúng không? Vậy cậu muốn ăn cùng ai? Đinh Tinh Thần à?”* 

Vì Thiệu Tư Ý vẫn thường xuyên biến mất, hoặc rất lâu mới trả lời tin nhắn của anh. 

Lâm Quỳnh Anh vẫn chưa tận mắt chứng kiến ​​ngày mà Thiệu Đông Dương gây dựng nên sự nghiệp. 

Khuôn mặt đẹp trai rõ nét, làn da trắng nõn không tì vết. “Này.” Đinh Tinh Thần đảo mắt: “Cậu có ăn uống đàng hoàng không đấy? Đã gầy đến thế này rồi… Có phải Thiệu Thành lại không chịu nghe lời không?”“Haha…” Người bạn cười không khép được miệng: “Thôi đi đại tiểu thư, cậu không nhớ một bữa ăn của cậu tốn hết bao nhiêu tiền à? Chẳng lẽ không có bữa nào ngon như nhà hàng này?”Mùa đông năm cô học lớp 12, Thiệu Tư Ý cúi đầu, trên tay cầm tấm ảnh đen trắng, nói lời cảm ơn với những người bước vào. 

#

# Thiệu Thành bướng bỉnh mím môi lau nước mắt, không nói câu nào. 

*

Hai má ửng đỏ, xinh đẹp quyến rũ. 

Năm sau, cậu sẽ học cấp hai. Thiệu Tư Ý nhìn vào bảng điểm của mình, do dự không biết nên nộp đơn vào một trường đại học hay giữ tiền lại, trong tương lai Thiệu Thành sẽ cần rất nhiều tiền.

“Haha…” Người bạn cười không khép được miệng: “Thôi đi đại tiểu thư, cậu không nhớ một bữa ăn của cậu tốn hết bao nhiêu tiền à? Chẳng lẽ không có bữa nào ngon như nhà hàng này?”

Khoản tiền bán nhà đó đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của Thiệu Tư Ý lúc bấy giờ. Việc làm, học tập, cuối cùng Thiệu Tư Ý quyết định không bỏ bất cứ thứ gì. 

Cô đã bán căn nhà mà ngay cả vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời Lâm Quỳnh Anh cũng không nỡ bán.

Đinh Tinh Thần đang nằm ở góc bàn, nheo mắt mỉm cười nhìn ánh nắng chiếu vào mặt Thiệu Tư Ý.

Thiệu Tư Ý ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt đang giả vờ tức giận của Đinh Tinh Thần, mỉm cười: “Suỵt, đừng ồn ào, chờ tớ làm xong câu này, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nha.” 

Nhưng sau này cô có tiền rồi…Sau đó Thiệu Tư Ý quỳ xuống trước bức ảnh đó và khóc không thành tiếng. 

Nhưng sau này cô có tiền rồi…

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đầu ngón tay cô v.uốt ve nụ cười trong bức ảnh rồi lẩm bẩm nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhẫn tâm thì mẹ cũng nên nhẫn tâm hơn chứ… chỉ biết nói suông thì có ích gì, nếu mẹ bán nhà thì đã sống lâu hơn vài năm rồi. Lúc đó có khi Thiệu Đông Dương thật sự sẽ trở về…”

Đinh Tinh Thần bướng bỉnh mím môi, nhưng anh đã thỏa hiệp rồi. Cô ngã xuống mặt đất, bả vai co rụt lại: “Con xin lỗi… Mẹ… Con xin lỗi… Con quá ích kỷ… Nhưng con không thể thôi học được, ít nhất con phải tốt nghiệp đại học để có thể kiếm được một công việc tốt… vậy mới có thể lo cho Tiểu Thành…”

Việc làm, học tập, cuối cùng Thiệu Tư Ý quyết định không bỏ bất cứ thứ gì. 

Trong kỳ nghỉ đông, cô chăm chỉ ngồi trong phòng tự học, rồi thư viện, đề kiểm tra và tài liệu ôn tập chất thành đống trước mặt cô, cao hơn cả đầu. “Này.” Đinh Tinh Thần đảo mắt: “Cậu có ăn uống đàng hoàng không đấy? Đã gầy đến thế này rồi… Có phải Thiệu Thành lại không chịu nghe lời không?”

Người bạn lấy một điếu ra khỏi hộp thuốc lá, mỉm cười nói: “Cho tôi mượn dùng một chút.”Thiệu Tư Ý nhìn đống tiền dưới đất, không nói không rằng lập tức tháo nút thắt, khẽ nói: “Nếu cậu muốn, tớ có thể, nhưng còn tiền thì cậu cầm đi.”Khoản tiền bán nhà đó đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của Thiệu Tư Ý lúc bấy giờ. 

#“Tinh Thần…” Giọng điệu của Thiệu Tư Ý dịu đi, đưa tay ra kéo anh. “Thiệu Tư Ý, cậu thích tiền lắm à?” Cô không phải đến những nơi xa xôi đó để làm việc nữa, cuối cùng cũng có thể ngồi vào bàn học mà không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì và chăm chỉ hoàn thành từng trang bài tập. 

Từ khóe mắt nhìn thoáng qua, cô biết món quà trên tay cô gái rất đắt đỏ. 

Người vui vẻ nhất tất nhiên là Đinh Tinh Thần. 

Người vui vẻ nhất tất nhiên là Đinh Tinh Thần. 

Trong kỳ nghỉ đông, cô chăm chỉ ngồi trong phòng tự học, rồi thư viện, đề kiểm tra và tài liệu ôn tập chất thành đống trước mặt cô, cao hơn cả đầu. 

Việc làm, học tập, cuối cùng Thiệu Tư Ý quyết định không bỏ bất cứ thứ gì. 

“Đinh Tinh Thần, tớ đang hỏi cậu có ý gì!”

Đinh Tinh Thần đang nằm ở góc bàn, nheo mắt mỉm cười nhìn ánh nắng chiếu vào mặt Thiệu Tư Ý.

Chiều hôm đó, khi Thiệu Tư Ý đi ngang qua sân chơi, cô nghe thấy Ngô Thủy Tây nói với những người khác rằng anh ta sẽ sớm ra nước ngoài với Đinh Tinh Thần. “Này.” Anh thì thầm gọi cô, đầu ngón tay chạm vào má cô, tia nắng cũng bị biến dạng: “Cậu đã đọc cả chiều rồi, không định nhìn tớ à?”

Đinh Tinh Thần bướng bỉnh mím môi, nhưng anh đã thỏa hiệp rồi. 

Thiệu Tư Ý ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt đang giả vờ tức giận của Đinh Tinh Thần, mỉm cười: “Suỵt, đừng ồn ào, chờ tớ làm xong câu này, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nha.” 

 # “Này.” Đinh Tinh Thần đảo mắt: “Cậu có ăn uống đàng hoàng không đấy? Đã gầy đến thế này rồi… Có phải Thiệu Thành lại không chịu nghe lời không?”

Người bạn trợn tròn mắt: “Cậu nói như vậy ý là chê tôi đúng không? Vậy cậu muốn ăn cùng ai? Đinh Tinh Thần à?”

Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa cô và Đinh Tinh Thần, trừ nghi ngờ và nghi ngờ ra thì chẳng còn gì khác. Thiệu Tư Ý mím môi cười tủm tỉm: “Thiệu Thành ngoan hơn cậu… Ít nhất em ấy biết tớ không thể tán gẫu khi đang đọc sách.” 

Cô ngã xuống mặt đất, bả vai co rụt lại: “Con xin lỗi… Mẹ… Con xin lỗi… Con quá ích kỷ… Nhưng con không thể thôi học được, ít nhất con phải tốt nghiệp đại học để có thể kiếm được một công việc tốt… vậy mới có thể lo cho Tiểu Thành…”“Hừ.” Đinh Tinh Thần quay mặt đi. 

Thiệu Tư Ý mở to mắt: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à? Ôi? Thật là… Tớ quên mất… Tớ xin lỗi.”

Mùa đông năm cô học lớp 12, Thiệu Tư Ý cúi đầu, trên tay cầm tấm ảnh đen trắng, nói lời cảm ơn với những người bước vào. “Tinh Thần, sinh nhật vui vẻ.” Cô gái đứng trước mặt Đinh Tinh Thần, trong tay cầm hộp quà được gói rất tỉ mỉ.Khuôn mặt đẹp trai rõ nét, làn da trắng nõn không tì vết. 

Người nọ còn ngạc nhiên hỏi: “Thiệu Tư Ý thì sao? Cũng đi cùng hai cậu à?” 

“Đây có phải là loại bật lửa xuất hiện từ những năm 2000 không?” Người bạn cười cười, lấy ra một chiếc bật lửa màu bạc giơ lên trước mặt Thiệu Tư Ý và nói đùa: “Được đấy, phong cách cổ điển, tôi tưởng con gái các cậu sẽ không quan tâm đến chuyện mấy cái bật lửa chứ.”“Tinh Thần, cậu muốn học trường nào?” Thiệu Tư Ý hỏi nhỏ. 

“Không phải cậu muốn tiền à?” Đinh Tinh Thần lạnh lùng nói: “Cho cậu hết đấy.”

*Đinh Tinh Thần ngạc nhiên, sau đó lại cầm bút lên, uể oải nói: “Cậu đi đâu, tớ sẽ đi đó.” 

“Ồ.” Cô cúi đầu xem tài liệu ôn tập.

Beta: Hy, Sherlyn, KimHCô ngã xuống mặt đất, bả vai co rụt lại: “Con xin lỗi… Mẹ… Con xin lỗi… Con quá ích kỷ… Nhưng con không thể thôi học được, ít nhất con phải tốt nghiệp đại học để có thể kiếm được một công việc tốt… vậy mới có thể lo cho Tiểu Thành…” # 

Đinh Tinh Thần đang nói dối. 

Lâm Quỳnh Anh vẫn chưa tận mắt chứng kiến ​​ngày mà Thiệu Đông Dương gây dựng nên sự nghiệp. 

Đinh Tinh Thần đang nói dối. 

“Vậy à…” Thiệu Tư Ý lơ đãng nói: “Nhưng lúc còn nhỏ, tôi đã được ăn bữa ăn ngon nhất cuộc đời này ở đây.”

“Này.” Anh thì thầm gọi cô, đầu ngón tay chạm vào má cô, tia nắng cũng bị biến dạng: “Cậu đã đọc cả chiều rồi, không định nhìn tớ à?”“Đinh Tinh Thần, tớ đang hỏi cậu có ý gì!”Chiều hôm đó, khi Thiệu Tư Ý đi ngang qua sân chơi, cô nghe thấy Ngô Thủy Tây nói với những người khác rằng anh ta sẽ sớm ra nước ngoài với Đinh Tinh Thần. 

Đinh Tinh Thần chỉ đứng đó, không cử động, cũng không nói chuyện. 

Người nọ còn ngạc nhiên hỏi: “Thiệu Tư Ý thì sao? Cũng đi cùng hai cậu à?” 

Ngô Thủy Tây không trả lời, chỉ im lặng châm một điếu thuốc.

Đinh Tinh Thần ngạc nhiên, sau đó lại cầm bút lên, uể oải nói: “Cậu đi đâu, tớ sẽ đi đó.” 

Tim quặn đau như ngàn vạn cơn sóng cuộn trào.

*Thiệu Tư Ý vội vàng cầm sách bước qua. 

Nhưng cô đang nói dối. Tim quặn đau như ngàn vạn cơn sóng cuộn trào.