Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 1: “Từ nay sẽ hành nghề tấu nói!”

Lúc quản lý Lý Kính bước vào phòng khách, trên màn hình tivi đang phát tin đồn trong giới showbiz, cánh truyền thông đoán như đúng rồi về động thái mới nhất của Dứa Media.

Năm nay Dứa Media làm một gameshow thực tế không tệ, ai tinh tường đều có thể nhìn ra được chương trình để người cũ kèm tân binh, ngoài cast nhân khí ra, còn có mấy tân binh của Dứa Media.

Sau khi mùa một kết thúc, các tân binh này ít nhiều gì cũng có tiếng tăm. Nghe đồn vì gây được xôn xao trong dư luận, Dứa còn cố ý để mấy người trong đó lập nhóm hoạt động.

Cũng đúng lúc này, có một tin tức đồn ra ngoài, trong số các tân binh kia, cái cậu Tề Thiệp Gia nổi tiếng nhất, nhưng cũng bị cánh báo chí kêu ca là bình hoa thế mà lại là con trai ruột của ca sĩ diễn viên gạo cội Hạ Nhất Vi – Jesse.

Tuy rằng rất hiếm khi con trai của Hạ Nhất Vi lộ diện, nhưng vẫn có vài bức hình cũ tuồn ra ngoài, sau khi so sánh lại, có người vỗ đầu: Trông họ giống nhau phết chứ chẳng đùa!!

Trước đây bởi vì ngoại hình của Tề Thiệp Giang trái ngược với biểu hiện, đã gây ra rất nhiều luồng ý kiến tranh luận, anh ta vừa không có cảm giác khuấy động bầu không khí cũng chẳng có sở trường gì, trong chương trình chỉ từng biểu diễn tài nghệ một lần duy nhất là đàn piano và hát. Còn trình độ ấy hả? Có người tò mò đi khắp nơi phỏng vấn các ngôi sao khác, hỏi họ có cảm nhận gì về màn biểu diễn của anh ta, giọng ca chính của ban nhạc Quan Sơn là Trương Ước đó giờ không giữ mồm giữ miệng nói ác có tiếng còn tặng một câu: “Nghe rồi. Trông cũng đẹp trai.”

Khéo là hồi còn trẻ Hạ Nhất Vi cũng có biệt hiệu là một bình hoa di động, cũng thuộc dạng “dựa vào mặt mà hát”, lần này báo chí lại nháo nhào giật tít: Cũng không thể trách Tề Thiệp Giang, gen di truyền mạnh quá mà.

Ngay lập tức, chương trình cũng bị giải thích là dùng làm bệ phóng nâng đỡ Tề Thiệp Giang, những tân binh khác đều chỉ là “bồi thái tử đọc sách”. Còn Tề Thiệp Giang có thể gia nhập nhóm hay không, cũng có rất nhiều suy đoán.

(Bồi thái tử đọc sách: Thái tử một mình đi học quá cô đơn, cũng cần người bầu bạn, nên hoàng thất sẽ tìm người học cùng thái tử, nhưng mục đích không phải để người này học tốt, mà chỉ bầu bạn cùng thái tử mà thôi)

Có người đồn rằng ngoại hình Tề Thiệp Giang quá xuất chúng, Hạ Nhất Vi muốn con mình hoạt động độc lập, dù sao cũng có khán giả tỏ ý rằng không để ý tính cách Tề Thiệp Giang cù lần, dù tham gia chương trình chỉ ngồi đực một chỗ họ cũng chịu xem.

Cũng có người kêu Tề Thiệp Giang ngoài cái mặt kia ra thì chẳng còn gì khác, không giống như những đồng nghiệp khác đều có sở trường riêng, người này không có tính giải trí, nhét anh vào lại có vẻ “sượng”, nhóm quản lý cấp cao ở Dứa không muốn anh ta gia nhập nhóm.

Nhưng bất kể nói gì, thì cũng đều thừa nhận vẻ ngoài của Tề Thiệp Giang.

Lý Kính tắt tivi đi, trong lòng thầm suy nghĩ.

Gương mặt này của Jesse, đúng là hai chữ “đẹp đẽ” không thể hình dung được, nếu không có gương mặt này, với biểu hiện nhàm chán của anh ở trong chương trình, dù có là con trai của Hạ Nhất Vi cũng đừng hòng tham gia vào chương trình kia.

Anh thừa kế một phần tư huyết thống phương Tây của mẹ, tóc đen mắt đen thoạt nhìn là nét đẹp phương Đông truyền thống, thân hình mảnh khảnh, nhưng hốc mắt sâu và hàng mi rậm và cong vút lại toát lên phong tình phương Tây, ngay cả mi dưới cũng dài đáng ngạc nhiên. Bị đôi mắt này nhìn quá năm giây, dễ dẫn tới căng thẳng thở dốc.

Bây giờ, anh đang dùng đôi mắt này mang theo ý dò hỏi nhìn chòng chọc Lý Kính, dường như đang nghi ngờ mục đích Lý Kính tới đây.

“Chú tới hỏi thăm cháu một chút, mấy hôm nay nghỉ ngơi ổn chưa? Trước đó đột nhiên ngất xỉu, còn không tra ra được nguyên nhân, cháu đừng thức đêm nữa, bây giờ rất nhiều người trẻ thức đêm bị đột tử.” Lý Kính cất lời sâu xa.

Dừng lại một chút, nhìn sang tivi đã tắt, Lý Kính nói tiếp: “Với cả, Tiểu Giang này, chú biết cháu không muốn dựa vào mẹ, bị cộp mác, nhưng quan hệ của hai người sớm muộn gì cũng sẽ bị tra ra. Thực ra không cần phải có gánh nặng, qua mấy ngày sẽ chẳng còn ai quan tâm nữa, cuối cùng khán giả có nhớ tới hay không, thì phải dựa vào chính cháu. Đừng cứ giận dỗi nữa.”

Lý Kính là quản lý của Hạ Nhất Vi, từ sau khi thân phận của Tề Thiệp Giang bị lộ ra, ông cũng tiếp quản công tác của Tề Thiệp Giang. Thần kinh Hạ Nhất Vi lại tương đối thô, thậm chí còn pha trò “Có mẹ như thế không tốt à?”, khiến Tề Thiệp Giang càng thêm khó chịu.

Tề Thiệp Giang gật đầu, “Chú nói phải.”

Lý Kính bối rối một lúc, hơi ngạc nhiên trước phản ứng này, nghe giống như tán đồng với lời ông, nhưng như vậy lại không giống với tính cách của Tề Thiệp Giang, ông chần chừ nói: “Thế buổi biểu diễn của Nhất Vi ngày kia, có cần chú giữ chỗ cho cháu không?”

Trước đó ông cũng từng đề cập tới, nhưng khi đó Tề Thiệp Giang sợ bị người ta chụp được lại đoán già đoán non, bởi vậy nên không đồng ý.

Nhưng bây giờ Tề Thiệp Giang lại gật đầu, thản nhiên nói: “Có chứ.”

Lúc này Lý Kính mới quan sát tỉ mỉ Tề Thiệp Giang, chỉ cảm thấy mới mấy ngày không gặp, Tề Thiệp Giang vẫn là Tề Thiệp Giang trước kia, nhưng thần thái cử chỉ dường như trưởng thành hơn nhiều, có cảm giác đã thông suốt.

Chẳng lẽ bị bệnh, rồi áp lực dư luận mấy ngày này đã giúp anh trưởng thành lên?

“Thế thì tốt.” Lý Kính vỗ vai Tề Thiệp Giang, “Cháu nghỉ ngơi cho tốt, chú đang xem xét kịch bản cho cháu, đã có vài bản thảo.”

Đúng là Tề Thiệp Giang sẽ không tham gia nhóm của Dứa Media, nhưng không giống như mọi người suy đoán, ngay từ đầu bản thân anh đã không có hứng thú debut theo nhóm, hoặc nên nói là con người này không quen hợp tác theo nhóm.

Lý Kính nói xong toan đi, Tề Thiệp Giang lại gọi ông lại, “Chú Kính à, cháu không muốn diễn xuất.”

Lý Kính chau mày, “Sao cứ đổi tới đổi lui thế, cháu lại muốn làm gì?”

Tề Thiệp Giang ngước mắt lên nhìn, nói với ông một câu.

Lý Kính nghe xong thì đực người ra, nhìn anh ba giây, “….Tiểu Giang à, cháu còn giận chúng ta phải không?”

Tề Thiệp Giang thản nhiên nói: “Không ạ. Phải rồi, chú Kính ơi, đèn phòng cháu hỏng rồi, chú biết sửa thế nào không?”

Lý Kính đi rồi, Tề Thiệp Giang tự rót một chén trà cho mình uống.

Mấy hôm nay, anh gặp một vài chuyện.

Mười ngày trước, anh cũng tên là Tề Thiệp Giang, nhưng không sống ở đây, mà sống ở Hoa Hạ tám mươi năm trước, là một nghệ nhân dân gian tấu nói mưu sinh, bởi một ngày ra ngoài không chuẩn bị kỹ càng mà gặp mưa, khi về bị thương hàn không chữa được đã bỏ mạng.

Những tưởng sẽ xuống địa phủ đầu thai, ai dè khi mở mắt, lại xuất hiện ở Hoa Hạ tám mươi năm sau, trở thành “Tề Thiệp Giang” này đây.

Trong đầu Tề Thiệp Giang xuất hiện vài mẩu ký ức đứt quãng không đầy đủ, nhưng ít nhiều cũng đủ để anh hiểu rõ về thân phận này, mấy ngày qua anh vẫn đang tập thích ứng với những chuyện kỳ lạ, thích ứng với thân phận mới ở thời không mới, còn thích ứng với cả việc đột nhiên mất hết tất những gì từng thuộc về mình.

Dù kỳ lạ thế nào, với một người từng chết một lần, không gì quý giá hơn có được cuộc sống mới. Hơn nữa không biết vì sao, rõ ràng anh không có bất cứ điểm tương đồng nào với “Tề Thiệp Giang”, nhưng lại vô cùng thân thiết với “Tề Thiệp Giang” này.

Trước đây ngoại hình anh chỉ có thể coi là thanh tú, mà “Tề Thiệp Giang” ở đây thì dung mạo xuất chúng; anh xuất thân từ một gia đình có truyền thống hí khúc, từ nhỏ đã học hí khúc, bởi vỡ giọng mới phải thay đổi chuyển sang học tấu nói, nắm vững không ít ngón nghề, mà “Tề Thiệp Giang” thì lại không có thiên phú nghệ thuật, so với mẹ ruột còn giống bình hoa hơn; ngay cả tính cách cũng “nghĩ một đường làm một nẻo”, anh dựa vào miệng lưỡi để kiếm sống, “Tề Thiệp Giang” lại không biết ăn nói.

Có lẽ cảm giác không tên kia, không giống như linh hồn theo thân thể trong truyền thuyết, mà dường như không linh hồn nào biến mất, mà dung hợp lại với nhau.

Thậm chí Tề Thiệp Giang còn nghi ngờ liệu hai người họ có phải là một thể, hoặc vì sự phù hợp này, mà linh hồn anh mới xuất hiện trên cơ thể này hay không.

Tuy rằng có được sinh mệnh mới, nhưng đã gần một trăm năm trôi qua, Tề Thiệp Giang gần như không hiểu biết với thế giới này, khi ấy “điện” vẫn chưa tới những hộ gia đình bình dân, mà bây giờ, nơi nào cũng sử dụng điện, chỉ cần tiện tay ấn một cái, đèn sáng lên, còn có đủ hoa văn hình thù —— đèn phòng anh cũng bị anh nghịch hỏng.

Và cả nghề nghiệp của Tề Thiệp Giang ở đây cũng khiến anh thấy mờ mịt, ký ức ở linh hồn không đủ để anh hiểu rõ về nó.

Cảm giác cũng giống như anh trước đây, biểu diễn cho khán giả, nhưng bây giờ song phương cách nhau cả một cái màn hình, như vậy chẳng phải không phát huy được toàn bộ khả năng của mình hay sao, bởi không biết được khán giả có yêu thích hay không để điều chỉnh đúng lúc.

Tề Thiệp Giang là người có tinh thần học hỏi, khi đó bọn họ cũng phải không ngừng học hỏi cái mới, mới có thể giữ được khán giả, bởi vậy nên tuy rằng nhất thời không am hiểu khiến anh cảm thấy mờ mịt, nhưng anh không ủ rũ, chỉ là sự thay đổi lớn như vậy, khiến anh nhất thời không biết phải làm sao mà thôi.

Mãi đến sau này, khi anh thấy người đồng nghiệp mặc áo dài tấu nói trên tivi, vẫn tấu tiết mục khi xưa.

Chỉ trong nháy mắt, ký ức tám mươi năm trước như chất chồng lên, cuối cùng anh cũng tìm được một nơi mình thuộc về ở thế giới mới này.

Cảm giác mờ mịt dần dần tiêu tán, Tề Thiệp Giang có mục tiêu rõ ràng, tuy rằng ban nãy anh nói với Lý Kính, phản ứng của Lý Kính có hơi lớn, nhưng Tề Thiệp Giang anh hy vọng có thể dùng nghề cũ để tiếp xúc với thời-không này.

….

Lý Kính gọi thợ tới đây sửa lại đèn, Tề Thiệp Giang đứng bên cạnh chăm chú nhìn cả quá trình, nhìn đến mức thợ sửa đèn rõ là lúng túng.

Càng khỏi phải nói sau khi sửa xong, cậu chàng đẹp trai này còn khen anh ta giỏi ghê, ánh mắt hết sức chân thành, khiến anh ta nghi ngờ ban nãy mình không sửa đèn, mà sửa tàu vũ trụ luôn ấy.

Sau khi thợ đi rồi, Tề Thiệp Giang cũng ra ngoài, đây là lần đầu tiên anh ra ngoài một mình kể từ khi tới thời-không này, anh cảm thấy qua mấy ngày quan sát học hỏi, mình đã có thể ra ngoài một mình.

Ai dè vừa mới xuống dưới tầng, đã bị phóng viên chầu chực bên ngoài chặn lại, đối phương chào anh: “Chào buổi chiều, Jesse.”

Tề Thiệp Giang biết đây chính là tên nước ngoài của mình, anh không biết đối phương, nhưng người ta đã bắt chuyện với anh như vậy, đương nhiên anh cũng phải trả lời, “Chào anh.”

Phóng viên mừng rỡ, Tề Thiệp Giang đáp lại cái tên Jesse này, cũng đồng nghĩa anh thừa nhận mình là con trai của Hạ Nhất Vi!!

Phóng viên nhất thời kích động như vừa tiêm thuốc, “Ban nãy Lý Kính rời khỏi đây, liệu có phải anh ấy tới nhà cậu không? Mọi người đang bàn bạc công việc sau này à? Liệu có thể tiết lộ hướng phát triển của cậu sau này không? Cậu dự định làm gì?”

Thực ra anh ta muốn nghe Tề Thiệp Giang có gia nhập nhóm mới của Dứa Media không, hay là thừa kế mẹ mình, làm một bình hoa ưu tú.. à không, làm một ca sĩ hoặc diễn viên?

Đối mặt với câu hỏi này, Tề Thiệp Giang trước giờ vẫn luôn tránh né lại hé miệng nói: “Sau này tôi muốn hành nghề tấu nói.”

Phóng viên: “?????”
Tấu nói (tướng thanh): Là một dạng nói hát khúc nghệ dân gian Trung Quốc, lấy những câu nói vui, hỏi đáp hài hước để nói, hoặc hát để gây cười, phần lớn để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.

(M đã định để tên là “Tui cần gương mặt đẹp trai lai láng mà làm gì” huhu =)))