Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 2: “Đây rốt cuộc là trường phái nào?”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Show thực tế lần trước tham gia vừa mới chiếu xong, bản thân Tề Thiệp Giang đã gây ra không ít tranh luận, nhưng cũng có được một nhóm fans bị ngoại hình thu hút.

Lại thêm đang là lúc mọi người tò mò về quan hệ của Hạ Nhất Vi và Tề Thiệp Giang nhất, sau khi tin tức được đăng tải có không ít khán giả quan tâm.

Chưa đề cập tới chuyện truyền thông đăng tải Tề Thiệp Giang thừa nhận mình chính là Jesse, chỉ riêng câu nói “Sau này muốn hành nghề tấu nói” của anh cũng gây nên một làn sóng thảo luận.

— Trong show thực tế Tề Thiệp Giang hơi sượng một chút, dù không có tài nghệ gì, nhưng chỉ dựa vào ngoại hình của cậu cũng không có gì đáng bàn cãi.

【Ừm.. Tề Thiệp Giang vẫn đẹp như trước, cơ mà nghe câu cuối xong mị lại bật cười.】

【Ẻm nổi hứng nhất thời à? Tui thấy đến phóng viên cũng choáng luôn, chắc trong lòng đang nghĩ: Sao đột nhiên lại thay đổi thiết lập thế?】

【Chuyện hài nhất năm: Tề Thiệp Giang đi tấu hài】

【Chời đất quỷ thần ơi, đây là câu hài nhất Tề Thiệp Giang nói từ lúc debut tới nay luôn á, còn hài hơn cậu ta pha trò trong chương trình cả trăm lần..】

【Bé bỏng đáng yêu quá đi à, còn học được cách bôi đen mình ra làm trò cười nữa, chết cười hahahahah】

..

“Cháu xem, từ truyền thông cho tới cư dân mạng đều cho rằng cháu đang giỡn chơi!”

Họ đang trên đường tới sân khấu biểu diễn, Lý Kính ra sân bay đón Tề Thiệp Giang, ông và Hạ Nhất Vi tới sớm hơn một ngày, nhưng Tề Thiệp Giang chỉ vừa mới đến.

Nửa giờ trước, ông vẫn không tin rằng Tề Thiệp Giang thực sự muốn tấu nói..

Ông cảm thấy đây rõ ràng là một sự trả thù của Tề Thiệp Giang, mấy người không cho tôi được làm chính mình, tôi đây đối nghịch với mấy người. Còn về việc tại sao Tề Thiệp Giang lại nhận lời tới buổi biểu diễn, ông còn chưa nghĩ thông, thậm chí còn đinh ninh mình bị Tề Thiệp Giang giỡn, có lẽ hôm nay không đón được Tề Thiệp Giang.

Lúc này mọi người đều có vẻ yên lặng, tuy rằng ban nãy mới gặp mặt, ông muốn nói chuyện một chút, nhưng Tề Thiệp Giang lại tỏ vẻ nghiêm túc chưa từng có, dọa ông hết hồn.

Làm nghề này mấy chục năm, đây là lần đầu tiên Lý Kính cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cái ước mơ lạ lùng không biết từ đâu chui ra của Tề Thiệp Giang chẳng liên quan chút nào với kỳ vọng họ dành cho anh.

“Chú Kính à, đó giờ cháu vẫn cảm thấy rất hứng thú với tấu nói, chỉ là mọi người không biết đấy thôi.” Tề Thiệp Giang vô cùng bình tĩnh, anh cũng không rõ chuyện này khiến Lý Kính chấn động thế nào, bởi nghề nghiệp mà trong lòng đã luyện được tố chất, lại thêm mạng internet với anh bây giờ còn thần bí hơn cả tivi, anh vốn không đọc được bình luận của các cư dân mạng, chỉ nghe Lý Kính đọc mấy cái mà thôi.

Nói vậy còn tạm hiểu được, cha mẹ Tề Thiệp Giang một người là thương nhân một người là nghệ sĩ, cả nhà chẳng gặp mặt nhau nhiều, mọi người không biết Tề Thiệp Giang có sở thích gì cũng là chuyện bình thường.

Bấy giờ, Lý Kính sầu não nói, “Cháu xem cư dân mạng đang cười như được mùa kia kìa, cháu có biết ý tưởng này của cháu hoang đường thế nào không, ai mà tin được, cháu thấy cháu tấu nói được à?”

Tề Thiệp Giang trầm mặc một lúc. Anh cũng đâu phải người mù.

Tấu nói không yêu cầu diễn viên phải đẹp trai lai láng làm gì, chủ yếu là gây cười, không phải không có diễn viên đẹp trai, chỉ là ngoại hình của Tề Thiệp Giang rất dễ phân tán sự chú ý của khán giả.

Nhưng đây không chỉ là nền tảng duy nhất trong cuộc sống trước kia của Tề Thiệp Giang, mà còn là điều duy nhất có thể vỗ về anh ở hiện tại, anh thực sự không bỏ được.

Sau một hồi yên lặng, anh vẫn nói: “Chuyện do người làm.”

Anh từng chịu khó chịu khổ rồi, anh không tin gương mặt đẹp trai này có thể ngăn cản anh hành nghề cũ.

Tề Thiệp Giang được Lý Kính đưa tới phòng nghỉ ở hậu trường, Hạ Nhất Vi đang trang điểm, tuy đã sang tứ tuần nhưng bà vẫn đẹp động lòng người như trước, thoạt nhìn trông bà chỉ như chị gái của Tề Thiệp Giang, so với Tề Thiệp Giang còn có vẻ lai Tây hơn.

Vửa trông thấy Tề Thiệp Giang, Hạ Nhất Vi nhiệt tình ôm lấy anh.

Tề Thiệp Giang có phần không quen, nhưng có lẽ do thân thể, anh nhìn thấy Hạ Nhất Vi trong lòng lại nhen nhóm cảm giác gần gũi không tên gọi.

Lý Kính muốn nói với Hạ Nhất Vi, ban nãy ông được biết Tề Thiệp Giang muốn tham gia tấu nói là thật lòng, nhưng nghĩ lại, chẳng mấy mà mở màn biểu diễn rồi, đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc vậy, không Hạ Nhất Vi lại cuống lên.

Hạ Nhất Vi rất mừng vì con trai mình tới đây, dưới cái nhìn của bà, đây là tín hiệu phá vỡ mối quan hệ đóng băng trước đó giữa hai người.

Bà quay trở lại tiếp tục hoàn thành lớp trang điểm, đồng thời bắt chuyện với Tề Thiệp Giang, có phần trêu chọc hỏi: “Mẹ xem tin tức, giờ con chịu thừa nhận là con trai mẹ rồi à?”

Bản thân bà càng quan tâm tới chuyện Tề Thiệp Giang đáp lại danh xưng Jesse này hơn.

Tề Thiệp Giang lại trả lời theo bản năng: “Sao lại không thừa nhận chứ?”

Ở thời của anh, trong giới anh, nhắc tới cha mẹ đã thành danh trên sân khấu là chuyện hết sức bình thường, đây là chuyện người một nhà giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa giống như Lý Kính nói, cuối cùng thành hay bại vẫn phải dựa vào bản thân.

Trên gương mặt Hạ Nhất Vi thoáng hiện lên tia mừng rỡ, “Con trai ngoan, con đổi ý rồi à?! Chuyện đó.. sau này con chịu lên sân khấu cùng mẹ rồi à?”

Bà hỏi câu này xong, chợt có cảm giác lo lắng không biết mình có nôn nóng quá hay không.

Tề Thiệp Giang: “Được không ạ? Cảm ơn người!”

Suýt chút nữa anh không kiềm chế được mà chắp tay hành lễ.

Trời ơi tin được không, đứa nhóc bướng bỉnh này nhận lời rồi! Hạ Nhất Vi trố to đôi mắt màu nâu nhạt, nếu không phải chyên gia trang điểm sợ hãi ngăn bà lại, suýt chút nữa bà xúc động rơi nước mắt luôn rồi.

Buổi biểu diễn bắt đầu, trên sân khấu, Hạ Nhất Vi đang biểu diễn tiết mục của mình.

Tề Thiệp Giang và Lý Kính cùng ngồi ở ghế VIP, tạm thời chỉ có một vài khán giả ở xung quanh nhận ra anh mà thôi.

Chương trình biểu diễn được nửa chừng, đột nhiên Hạ Nhất Vi nói.

“Thực ra hôm nay con trai Jesse của tôi cũng có mặt ở khán đài.”

Hạ Nhất Vi nói câu này được ba giây, các fan có mặt ở hiện trường đều phản ứng sôi nổi, bà cười một tiếng, bảo rằng, “Cảm ơn mọi người, tôi tin rất nhiều người đã biết, Jesse còn có một tên khác là Tề Thiệp Giang.”

Lúc bấy giờ, đạo diễn trường quay cũng cho ống kính hướng về phía Tề Thiệp Giang, trên màn hình lớn xuất hiện nửa người của anh, anh cũng lơ đãng nhìn lại, lúc ngẩng mặt lên hàng mi dày rợp xuống, như nhắm hờ đôi mắt, hờ hững khiến khán giả phải trầm trồ ngạc nhiên.

Các fan hâm mộ hò reo ầm ĩ, một phần vì đây là con trai của nữ thần, một phần vì gương mặt của Tề Thiệp Giang khiến người ta phải trầm trồ. Rõ ràng chỉ mặc trang phục thường ngày, không chải chuốt một chút nào, nhưng chỉ riêng ngũ quan của anh thôi đã là cảnh đẹp ý vui rồi.

Hạ Nhất Vi cười giòn tan: “Tiếp theo đây sẽ là một bài hát cũ, cũng được ra mắt vào đúng năm Jesse sinh ra, bởi vậy nên tôi muốn mời thằng bé lên biểu diễn cùng mình, hy vọng mọi người vẫn có thể vỗ tay ủng hộ thằng bé, giống như đã ủng hộ tôi vậy.”

Đây hoàn toàn là ý tưởng nhất thời của Hạ Nhất Vi, cuộc đối thoại ở trong phòng nghỉ với Tề Thiệp Giang khiến bà cảm thấy ngạc nhiên và nhẹ nhõm, cuối cùng con trai cũng không chống lại sự giúp đỡ của bà nữa.

Bà thực sự không kiềm chế được, muốn đề cử con trai của mình với mọi người.

Hạ Nhất Vi mong đợi nhìn về phía con trai.

Tề Thiệp Giang: “………….”

Không phải anh đột ngột thay đổi ý nghĩ, không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của Hạ Nhất Vi nữa, mà.. anh  hát với Hạ Nhất Vi kiểu gì chứ!

Nhưng trong hiện trường đã vang lên tiếng vỗ tay, các nhân viên lấy một chiếc mic khác ra, Lý Kính cũng đứng bên cạnh vỗ vai Tề Thiệp Giang.

Không ai nghĩ tới vấn đề này, sao Tề Thiệp Giang có thể không biết ca khúc kinh điển của mẹ mình được chứ?

Trong cuộc đời sự nghiệp của Tề Thiệp Giang đã gặp rất nhiều sự cố, nhưng tình huống này đúng là lần đầu tiên. Anh từ từ bình tĩnh lại, vừa đi lên sân khấu, vừa nghĩ xem nên phá giải cục diện khó xử này thế nào.

Anh đảo mắt một vòng, ánh nhìn dừng trên ban nhạc của buổi biểu diễn ngày hôm nay, hôm nay không chỉ có các nhạc cụ phương Tây, còn có cả nhạc cụ truyền thống, ví dụ như đàn tỳ bà, đàn tam, đàn nhị….

Tề Thiệp Giang biết chơi đàn tam, ban nãy Hạ Nhất Vi chỉ nói là biểu diễn cùng nhau, chứ không nói là cùng song ca, anh cân nhắc không biết liệu có thể chơi một khúc đàn tam để ứng phó hay không.

Như vậy trước tiên cần hãm lại câu chuyện của Hạ Nhất Vi, chủ động khống chế nhịp điệu ở hiện trường. Đây cũng là bản chất nghề của Tề Thiệp Giang, anh còn chưa lên sân khấu, đã giơ micro lên, muốn bắt chuyện —

Nhưng lúc bấy giờ trên màn hình xuất hiện tên bài hát và vài lời nhạc: “Hà tất Tây sương”.

Cùng lúc này, Hạ Nhất Vi cũng nói: “Mấy bạn trẻ có mặt ở đây có biết hát ca khúc này không? Đây là một ca khúc xưa lấy đề tài truyền thống của Hoa Hạ.”

Hà tất Tây sương?

Chỉ trong thoáng chốc, Tề Thiệp Giang đổi ý.

Qua tên ca khúc và ca từ có thể nhận ra, đây là một sáng tác dựa vào tiểu thuyết cùng tên của Hoa Hạ cổ đại. “Hà tất tây sương” còn được gọi là “Mộng hoa mai”, ban đầu là tiểu thuyết đàn từ, sau này xuất hiện trong rất nhiều thể loại khúc nghệ. Bây giờ lại được lấy làm tư liệu cho ca khúc lưu hành hiện đại.

Tề Thiệp Giang không biết hát phiên bản “Hà tất Tây sương” của Hạ Nhất Vi, nhưng cái đầu diễn viên tấu nói như một cái tiệm tạm hóa, cái gì cũng phải học, cái gì cũng phải biết.

Vậy nên, các phiên bản đàn từ, cổ khúc, kinh kịch, biện hí.. của “Hà tất Tây sương”, anh đây đều đã học, đều hát được tuốt!!

Chú thích:

Đàn từ: một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền Nam – Trung Quốc; dùng đàn tỳ bà, đàn tam đệm nhạc hát nói.

Khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian

Biện hí: một loại nghệ thuật dân gian ở Hà Nam – Trung Quốc, do Tần xoang phía Tây truyền tới Hà Nam, kết hợp với giọng hát địa phương nơi này.

Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.

Cổ khúc: là tên gọi chung của các loại khúc nghệ dân gian kiểu này, có rất nhiều thể loại, bao gồm kịch Bắc Kinh, hát nói Hoa Mai, hát nói Hàm Đăng, hát nói Hà Nam, cầm thư Sơn Đông, vv…

Trong lúc suy tư Tề Thiệp Giang đã đi tới trước mặt Hạ Nhất Vi, Hạ Nhất Vi nắm chặt tay anh nở nụ cười.

Tề Thiệp Giang cũng nở nụ cười lại, qua gương mặt không ai có thể nhìn ra, sau đó anh vốn không hề biểu diễn ca khúc này.

Còn về khán giả đông nghịt phía dưới, anh không coi đây là vấn đề gì, không căng thẳng một chút nào, mấy người cũng được, mấy ngàn người cũng chẳng sao, anh đã gặp hết rồi.

Đến khi khúc nhạc dạo vang lên, Tề Thiệp Giang nhận ra ngay, trong đó thấp thoáng bóng cổ khúc, anh càng tính kỹ càng.

Hạ Nhất Vi làm việc trong giới giải trí bao nhiêu năm như vậy, trên sân khấu vô cùng thoải mái, còn nói: “Đứng gần vào một chút, đừng né tránh, bây giờ mọi người đều biết chúng ta là mẹ con rồi.”

Tấu nói là hình thức biểu diễn tấu chuyện ngoài đường phố, đây lại là ở sân khấu, năng lực phản ứng của Tề Thiệp Giang rất nhanh, hầu như không nghĩ ngợi đáp rằng: “Con sợ đứng gần quá hai chúng ta bể mất.”

Khán giả dưới sân khấu phải mất hai giây mới phản ứng được, cả khán đài cười vang. Tề Thiệp Giang rõ ràng đang ám chỉ truyền thông gọi mẹ con họ là một cặp bình hoa, bình hoa đụng bình hoa, không phải sẽ bể hay sao.

Hạ Nhất Vi cũng không ngờ Tề Thiệp Giang lại tiếp chuyện, còn pha trò cười, thế nhưng bà không nghĩ nhiều, đã bắt đầu hát lên: “Ta đã tu thể hoa mai ròng rã mấy đời này, cạn với gió xuân ngàn vạn chén. Nhẹ xem sinh tử nặng xem tửu, với khắp thiên địa giang sơn nghịch lữ chốn này..”

Lời ca vừa được cất lên, lại là giai điệu nhạc hiện đại, chỉ có lời ca và nhạc đệm mang âm hưởng khúc nghệ, cũng không có gì kỳ quái.

Thực ra fan dưới khán đài không quan tâm người đời nói gì về Tề Thiệp Giang, họ là fan của Hạ Nhất Vi, dù Tề Thiệp Giang chẳng có giọng hát, không có gì cả, thì ý nghĩa quan trọng của bài hát này vẫn là Hạ Nhất Vi song ca cùng Jesse.

Ngay cả bản thân Hạ Nhất Vi khi còn trẻ cũng là bình hoa, rèn giũa bao năm nhưng giọng hát vẫn chưa thể coi là trình độ hàng đầu.

Bởi vậy nên trong lòng khán giả cũng không kỳ vọng sẽ được nghe màn song ca thần thánh gì.

Nhưng không kỳ vọng là một chuyện, Tề Thiệp Giang không hát lại là chuyện khác.

Trông dáng vẻ rõ ràng muốn hát song ca, Tề Thiệp Giang và Hạ Nhất Vi tay nắm tay, Hạ Nhất Vi cũng nhìn Tề Thiệp Giang hoài, nhưng có thể thấy Tề Thiệp Giang không có ý định lên tiếng.

Trước đó không nói sẽ có khách mời này, họ cũng không rõ có phải tiết mục này được sắp xếp như vậy hay không. Nhưng nếu sắp xếp như vậy, sao Hạ Nhất Vi hát tới điệp khúc rồi mà Tề Thiệp Giang còn chưa hát?

“Nào phải mộng tới tình thiên tình địa, tỉnh giấc cũng chỉ có địa lão thiên hoang, hà tất Tây sương hồn thảng thốt. Đàn từ tô lại mộng hoa mai, nốt trầm họa thuyền sương tương ngộ trong hồi ức…” Hạ Nhất Vi đã hát xong đoạn điệp khúc, bà cũng hơi ngạc nhiên.

Ban nãy nhiều lần bà muốn dừng lại để Tề Thiệp Giang hát, nhưng Tề Thiệp Giang không có ý này, không buồn giơ mic lên, bà đành phải hát một mình.

Đến khúc nhạc dạo, chỉ còn tiếng đàn tam, đàn nhị réo rắt.

Lúc bấy giờ Tề Thiệp Giang mới mở lời.

Đây là lần đầu tiên anh nghe bài hát này, ban nãy còn đang suy tư phong cách ca khúc, từng nhịp phách của nhạc đệm, trong đầu tìm những ca từ thích hợp, cuối cùng xác định được.

Đến khán giả cũng có thể thấy qua màn ảnh lớn, cuối cùng Tề Thiệp Giang cũng cầm mic lên, thần thái tự nhiên cất tiếng: “Cửa giấy bóng mai trăng treo đầu tháng, mảnh giường giấy mục sáng ánh đèn. Mảnh hồn vương chực chờ ngày hóa bướm..”

Trong thoáng chốc, cũng đè ép được tiếng nhạc cụ xuống.

Giọng ca trong trẻo, điệu hát trầm bổng mang đậm  sắc thái cổ truyền, làn điệu xưa cũ hòa cùng tiếng đàn tam đàn nhị đệm du dương, phong cách biểu diễn cũng mang sắc thái nơi phòng trà, hí viên, trong khoảnh khắc như kéo người ta về chốn Hoa Hạ trăm năm trước.

Cũng nhờ đề tài ca khúc phù hợp mà khiến cả bài ca như được thăng hoa.

Mấy ngàn khán giả có mặt ở đây đều sửng sốt.

Hạ Nhất Vi sửng sốt.

Ngay cả các nghệ sĩ đàn tam, đàn nhị, đàn tỳ bà trong đoàn khúc nghệ của tỉnh được mời tới đây cũng đều sửng sốt!

..

“Lời xướng này nghe rất có cảm giác.. Không phải bài này lấy cảm hứng từ khúc nghệ truyền thống hay sao, đây có phải nguyên khúc của nó không?”

“Chắc là vậy rồi, bảo sao nghe hợp như vậy. Nghe bảo giọng Jesse không hay mà, sao tui thấy ổn ra phết!”

“Đúng đó, đoạn xướng thêm vào này hay ghê luôn!”

Đối với khán giả phổ thông mà nói, thậm chí họ không rõ “Hà tất Tây sương” lấy ý tưởng từ đàn từ hay là hát nói. Bây giờ có quá ít người am hiểu khúc nghệ truyền thống, họ chỉ biết đoạn xướng kia thêm vào bài hát này nghe rất có ý vị.

Lại nói, tuy rằng họ không am hiểu khúc nghệ, nhưng trước đó cũng không ôm kỳ vọng gì nhiều mà!

Xét về mặt thị giác lại càng đã mắt hơn, hai mẹ con Hạ Nhất Vi và Tề Thiệp Giang, mỹ nhân hai đời xuất hiện trên cùng một sân khấu. Màn ảnh lớn bắt đầu zoom vào Tề Thiệp Giang, khiến rất nhiều trái tim thiếu nữ lỡ một nhịp, vội giơ máy lên chụp ảnh.

Hạ Nhất Vi đứng trên sân khấu cũng ngơ ngác, năm đó để thể hiện ca khúc này mà bà đã đi tham khảo về hát nói, nhưng cũng chỉ cái hiểu cái không. Đây là ảo giác của bà ư, sao bà cảm thấy.. con trai mình xướng ra dáng phết?

Còn không ra dáng được sao?

Lúc này ở hiện trường chỉ có mấy người trong nghề, các nhạc công đệm nhạc đều sửng sốt.

Lão Bạch là một huyền sư công tác trong đoàn khúc nghệ của tỉnh nhiều năm, ban nãy Tề Thiệp Giang vừa cất lời, chẳng cần nhiều, chỉ mới hai chữ đã khiến ông phải kinh ngạc. Vận dụng làn điệu xướng từng ca từ không bị chênh không bị phô, mà rất tinh tế rõ ràng, hoàn toàn không giống người mới vào nghề.

(Huyền sư: cách gọi tôn kính những người biểu diễn nhạc cụ dây)

Các nhạc công bọn họ đều điều chỉnh theo bản năng, trong nháy mắt từ Tề Thiệp Giang hòa theo nhịp phách của họ trở thành họ điều chỉnh theo nhịp của Tề Thiệp Giang.

Lão Bạch không biết Tề Thiệp Giang đã học bao lâu, nhưng chỉ riêng ý vị trong giọng này thôi, nhất định phải khen một tiếng được tổ nghề ưu ái. Ngay cả tư thế đứng trên sân khấu cũng khiến ông nghĩ tới hai chữ: Ưu tú!

(Nguyên bản là từ “Giác nhi”: đây là tôn xưng cho các diễn viên trong giới hí khúc, hiện nay còn chỉ tài năng xuất chúng trong các ngành nghề)

Duy chỉ có một điểm lão Bạch không rõ, nghe cách vần luật Tề Thiệp Giang xướng thoạt đầu thấy giống hát nói Hoa Mai, nhưng giọng hát còn mang âm hưởng hát nói Kinh Vận, văn từ lấy trong “Hà tất Tây sương” cổ điển, nhưng vẫn có điểm bất đồng.

Ông đã nghe nhiều cổ khúc như vậy, nhưng cũng không rõ đây là thuộc thể loại nào, không thể do cậu nhóc này nghĩ ra đâu nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:

1/2 không tưởng, có vài nội dung giả thiết do tôi bịa ra, đổi trắng thay đen, cho sảng khoái thôi ý mà, độc giả cũ hiểu tui ha~

Mặt khác, công đã xuất hiện ở chương trước, chắc hẳn mọi người đã đoán được là ai…

Đàn nhị

Đàn tỳ bà

Đàn tam