Từng Bước Trộm Tâm

Chương 13: Trộm châu

     Ba tên nam tử nhìn như kẻ không biết lễ nghĩa bị vị nữ tử phong lưu kia đánh gục tại chỗ, điều này làm cho những người vây xem được mở rộng tầm mắt. Đám người hiếu kỳ tụ lại thì nhanh mà tán ra cũng nhanh, tên công tử gây nên chuyện kia nằm trên mặt đất nức nở, làm cho trận khôi hài này không thể tiếp tục được nữa. Xấp ngân phiếu bị Lưu Lê cuộn lại nhét vào miệng tên công tử kia, Lưu Lê chưa rời đi, hắn cũng không dám kêu bọn gia đinh từ trong miệng hắn lấy ra. Cách đó không xa, hai tên gia đinh mặt mày xám xịt đứng ở một bên, muốn tiến lên đỡ lấy tên công tử kia nhưng lại ngại Lưu Lê đang đứng đấy nên không dám tiến lên.

    "A, ta xem ngươi vẫn là nên đem những thứ bạc vụn kia đưa cho ta đi, ta còn muốn mua lại một xâu hồ lô ngào đường nữa." Lưu Lê lầm bầm trong miệng, nhấc chân đem một cước giẫm lên ngực tên công tử cao gầy kia, từ trong cổ áo hắn lấy một ít mảnh bạc vụn mang ra. Quay người hướng hai tên gia đinh kia ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Sau này nên nhớ kỹ, lúc đi dạo phố nên giữ yên lặng. Còn phải nhớ, không nên khoe khoang giàu sang, nói không chừng, nay mai các ngươi cũng bị người khác trộm không còn một mảnh vải."

    "Nhớ rồi, chúng ta đều nhớ kỹ rồi!" Hai tên gia đình đem cặp mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Lưu Lê, cho đến khi nàng rời khỏi tên công tử cao gầy, bọn họ lập tức tiến đến đỡ lấy tên công tử kia, cũng không kịp lấy xấp ngân phiếu trong miệng hắn ta, lập tức kéo người bỏ chạy.

    Ước lượng những mảnh bạc vụn trong tay, Lưu Lê ngẫm nghĩ tính toán nên đi mua lại hai xâu hồ lô ngào đường thật ngon cho vị đại thẩm đầu bếp kia. Nhìn thấy Trọng Yên Nhi bên cạnh, Lưu Lê "A" một tiếng, cất tiếng hỏi nàng: " Làm sao ngươi vẫn còn chưa đi?"

   "Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ tiểu thư, Liễu Nhi thay tiểu thư tạ ơn cô nương." Liễu Nhi cất giọng run run , nhưng càng nhìn Lưu Lê lại càng cảm thấy quen thuộc.

   "Không cần khách khí, các ngươi nên nhanh trở về đi." Lưu Lê nhanh tay cất đi những mảnh bạc vụn, nàng có thể cảm thấy được ánh mắt của Trọng Yên Nhi vẫn thủy chung đặt lên người mình, làm cho nàng thực không thoải mái.

    Nhưng ngay lúc nàng nâng tầm mắt, tiếp nhận ánh mắt của Trọng Yên Nhi thì nàng lại lập tức dời ánh mắt đi, miệng nàng lại còn đang ngậm xâu hồ lô kia nhưng chỉ còn xâu không có một viên hồ lô nào. Đúng là bệnh thần kinh, chỉ còn cái xâu mà còn có thể ngậm cắn hăng hái ngon lành như vậy.

    Lưu Lê liếc mắt, lập tức tránh đi tầm mắt của Trọng Yên Nhi, tiến đến người bán hàng rong kia mà mua lại hai xâu hồ lô ngào đường, sau đó chậm rãi đi về phòng bếp của Ôn Hương lâu. Nàng thật sự chịu không được ánh mắt của Trọng Yên Nhi, bản thân lại nổi lên cả tầng da gà. Chẳng lẽ... xâu mứt quả này ăn xong làm cho người ta ngu ra sao? Nếu không phải, tại sao sau khi ăn xong xâu hồ lô kia làm nàng ta cứ ngây người ra như vậy.

   "Ba hồn bảy vía vẫn chưa về bên người sao?" Lưu Lê nói thầm, tên đầu gỗ Liễu Nhi kia đoán không ra mình là ai, là việc bình thường, nhưng vị Trọng Yên Nhi, đánh chết nàng cũng không tin Trọng Yên Nhi chưa đoán ra mình là người nào. Tóm lại bất kể nàng ta đoán hay không đoán, mình cũng phải tranh thủ nhanh lên một chút đem Dạ Minh Châu đoạt về tay, viên châu đó tựa như "thuốc cao bôi lên da chó" dán chăt lên người Lưu Lê, thật sự trong lòng vừa ngứa vừa không thể gãi được.

   Lưu Lê đem hai xâu hồ lô ngào đường vừa mua về đưa cho vị đại thẩm đầu bếp nọ, lại đem số bạc còn thừa trả lại. Nàng cũng không nói cho vị đại thẩm kia trong lúc mua mứt hoa quả đã xảy ra chuyện gì., chỉ nói mình đi mua phấn thì bị người ta đánh cắp đi, gặp ngay ánh mắt của vị đại thẩm kia đang trừng lớn giống như bò linh. Bàn tay mũm mĩm to to vỗ lên đầu vai của Lưu Lê: "Lão thiên gia thật không có mắt a! Những thứ đồ này có gì độc đáo mà lại bị trộm chứ, phấn mà cũng đi trộm nữa sao! Bọn chúng nhất định là xem cô nương như ngươi dễ ức hiếp, nếu không cũng sẽ không chọn ngươi hạ thủ. Ngươi yên tâm, nếu ta mà biết tên nào trộm phấn của người, ta nhất định đem mông của hắn đặt xuống đất, đánh tới mức ba ngày bò dậy cũng không nổi!" Vị đại thẩm mang vẻ mặt vừa tức giận vừa nói, một đôi tay to mũm mĩm nắm lấy bả vai của Lưu Lê không ngừng lay động , thiếu chút nữa làm cho nàng đem một bụng mứt hoa quả toàn bộ phun ra.

   Ở trong phòng bếp cùng đại thẩm ăn xong cơm tối, Lưu Lê đem lưng và thắt lưng đứng thẳng ngồi trên chiếc ghế nhỏ để rửa chén bát. Không phải là nàng không muốn khom lưng, đơn giản là do ăn cơm tối thật sự quá nom, ăn liên tục một chén cơm lớn, cộng thêm tay nghề làm món thịt kho tàu của đại thẩm, không ăn hết cũng khó khăn. Đem chén bát trong chậu gỗ đều rửa sạch. Liễu Nhi mang hai thùng gỗ đi đến, nói với Lưu Lê: "Tiểu thư đã trở về rồi đấy."

   "Được."Lưu Lê cười nói, đem nước nóng đã được đun sôi đổ vào thùng gỗ, lại tiến được góc phòng lấy ra hai cái thùng gỗ đựng nước lạnh, sau đó cùng Liễu Nhi cầm lấy thùng gỗ rời khỏi phòng bếp.

   Đi vào gian phòng, Trọng Yên Nhi đang ngồi trên chiếc ghế tròn ngây người xuất thần, tay nàng đặt lên chiếc đàn cổ đang đặt trên chân, đầu ngón tay vuốt ve qua lại dây đàn, nhưng lại đàn không ra được điệu khúc nào. Đưa tay thăm dò mục dũng (bồn tắm), nhiệt độ bên trong vừa chính xác, không nóng hơn một phân cũng không lạnh hơn một phân.

   Chuẩn bị xong nước tắm, Liễu Nhi ngăn cản ý định muốn trốn đi của Lưu Lê, làm cho nàng phải thay Liễu Nhi giúp Trọng Yên Nhi tắm rửa, bản thân thì cầm lấy chút ít phấn trang điểm rời khỏi phòng, nói là phải đến phòng của Hồng Nhi cô nương ở cách vách đổi chút ít phấn bột nước.

   Thật là "phúc hậu"! Lưu Lê thấy vậy khẽ cúi đầu lên tiếng gọi vị Trọng Yên Nhi còn đang ngẩn người kia, gọi mấy tiếng của không thấy nàng hoàn hồn. Bất đất dĩ, Lưu Lê không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng lay động bả vai của nàng mấy cái, cái lay động này không phải gấp gáp, vì giật mình nên Trọng Yên Nhi đột nhiên bật đứng dậy, theo đó chiếc đàn cổ trên chân của cô cũng rơi xuống đất mang theo âm thanh nặng nề phiền muộn.

   "Ngươi không sao chứ?" Lưu Lê kéo Trọng Yên Nhi qua khẽ hỏi, có lẽ ở một góc độ nào đó, nàng tựa như nhìn thấy đàn cổ rơi trúng bàn chân của Trọng Yên Nhi. Nhưng ánh mắt luôn luôn có thể gạt người, nó đã thành công đánh lừa Lưu Lê, để cho lòng nàng trong khoảnh khắc đó đột nhiên căng thẳng, cho rằng Trọng Yên Nhi bị đàn cổ làm bị thương ở chân.

   " Ta không sao." Trọng Yên Nhi ôm lấy đàn cổ đặt lên trên bàn, quay đầu nhìn thấy chân mày đang nhíu chặt của Lưu Lê lúc che tơ lụa cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi khẩn trương như thế làm gì? Ta cũng không bị nó làm tổn thương."

   "Ta...Ta vừa rồi có chút khẩn trương. Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong, tiểu thư có thể đi tắm rồi." Lưu Lê tựa như không được tự nhiên, nhanh chóng cúi đầu che giấu nét mặt.

   "Nếu nước nóng đã chuẩn bị xong, vậy thì ngươi liền thỉnh ta cởi áo ra sao?" Trọng Yên Nhi lần khẽ cười, lôi kéo Lưu Lê đi đến phía sau tấm bình phong kia, hơi nước nóng làm cho mặt tấm bình phong xuất hiện làn hơi nước có chút dày. Chủ động nhắm lại đôi mắt, Trọng Yên Nhi vươn ra hai cánh tay đang đợi Lưu Lê giúp nàng từ từ cởi bỏ xiêm y. Có lẽ, bởi vì phía sau tấm bình phong nhiệt độ khá cao, làm cho gương mặt của Trọng Yên Nhi xuất hiện lên một mảng đỏ hồng, hàng lông mi nồng đậm nhẹ nhàng run rẩy, Lưu Lê cũng bởi vì khẩn trương mà run rẩy hai tay.

   Tốn sức cởi bỏ đi vạt áo ngoài đều từ từ cởi ra, bàn tay của Lưu Lê đang run rẩy khi đem quần ngoài của nàng cởi xuống cố gắng không va chạm vào làn da của đối phương, đem quần ngoài khoác lên phía trên tấm bình phong. Tiếp tục cởi ra quần áo bên trong, chiếc áo yếm của Trọng Yên Nhi như ẩn như hiện làm cho hô hấp của Lưu Lê trở nên dồn dập, nàng cũng không chú ý đến gương mặt của Trọng Yên Nhi đang càng đỏ ửng lên.

   Chẳng qua, Lưu Lê một lòng một dạ cố gắng giữ tỉnh táo. Đến cuối cùng, nàng lại biến thành đào binh, bỏ lại một câu: "Tiểu thư hay là tự mình cởi tiếp đi." rồi phi thân trốn khỏi gian phòng của Trọng Yên Nhi.

   Trở lại gian phòng của mình, Liễu Nhi đang ngồi ở bàn trang điểm loay hoay những thứ phấn bột nước kia, phát hiện Lưu Lê đi vào, nàng ngẩng đầu chỉ chỉ vào gương mặt hai má đỏ bừng của mình rồi hỏi: "Phấn này như thế nào?"

   "Ngươi đây là...?" làm sao đem phấn thoa lên mặt mình? Chẳng phải là để cho Trọng Yên Nhi dùng sao?

  "Loại phấn này Tiểu thư trước giờ chưa từng dùng qua, đợi Vũ vương tới, ta tính toán cho Tiểu thư bôi loại phấn thượng hạng này đây." Liễu Nhi đắc ý nói, ở phương diện tô son điểm phấn này, nàng được xem như tổ tay nghề.

   "Vũ vương lại đến?" Vũ vương? Lưu Lê nửa nheo mắt lại cố gắng suy nghĩ cái gì đó, nàng nhớ được người nàng gặp ngày đó cho nàng một miếng ngọc bài thật giống như một kẻ "xem tiền như rác" còn nhắn nàng nhớ đến Vũ vương phủ tìm hắn. Còn có miếng ngọc bài kia, tựa hồ là một bảo bối rất hữu dụng, về phần nơi có thể dùng đến nó nàng thật nghĩ không ra.

   " Ai biết được, mấy ngày nay Vũ Vương Thiên ngày nào cũng đến. Ngoại trừ kêu Tiểu thư nhảy mấy điệu khúc, hầu hắn uống mấy chén rượu cũng không làm chuyện gì vượt quá phận. À đúng rồi, hắn mỗi ngày trước khi trò chuyện với Tiểu thư đều hỏi vị công tử họ Lưu kia gần đây có đến hay không." Liễu Nhi dùng ngón tay đặt lên càm của mình, nàng đối với vị Vũ vương này ấn tượng không tệ lắm, chẳng qua tên da ngăm đen bên cạnh hắn thật là đáng sợ, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người khác vậy.

   "Vậy....nguyên lai là như vậy sao." Lưu Lê mang bộ dáng hiểu rõ mọi chuyện, xem ra tối nay nàng sẽ thuận lợi đem Dạ Minh Châu đi, Ôn Hương lâu có thể không người để ý đến hay không, tiết kiệm được việc tránh chọc đến cái này cái kia. Lại nói về, người tên Tần Hạo kia chính là Vũ vương sao? Nàng thật là đúng là có mắt mà nhìn không ra, nhìn dáng dấp hắn ta xem ra là một con cá nhà giàu.

   "Chính là vậy! Không cùng ngươi nói nữa, ta phải đi qua giúp Tiểu thư trang điểm mặc y phục một phen, Tiểu thư tắm rửa rất mau." Liễu Nhi khép lại hộp phấn, đem đặt lên bàn trang điểm, đem phấn bột nước cầm đi, vội vàng đem cả cửa đá văng đi. Lưu Lê nhìn thấy mang một trận im lặng, nàng ta nếu là đem một phần bạo lực dùng lúc xế chiều kia trên đường cái, đoán chừng Trọng Yên Nhi sẽ không bị gã công tử như khỉ kia khinh bạc đây.

    Phỏng chừng đã là thời điểm các nàng rời khỏi phòng, Lưu Lê tay chân nhẹ nhàng xông vào gian phòng của Trọng Yên Nhi, trực tiếp đi đến bức tranh sơn thủy treo trên vách tường kia. Tháo bức tranh xuống, giống như suy nghĩ của Lưu Lê, bức tường phía sau bức tranh mang màu sắc hoàn toàn không giống với màu sắc bức tường xung quanh, tựa hồ được cố ý làm tăng lên màu sắc. Gõ hai cái lên bức tường màu kia, thanh âm bên trong phát ra có chút trống rỗng, nếu như Lưu Lê không đoán sai, phía sau bức tường chính là một cái hốc tối.

    Dùng đầu nhọn của chủy thủ gạch vài đường lên bức tường kia, Lưu Lê vươn hai tay đem tấm gạch kéo ra ngoài. Xuất hiện một hốc tối chứng minh cho sự suy đoán của Lưu Lê, miệng nàng nở ra một nụ cười thỏa mãn, đông đảo châu báo đều nằm ở bên trong. Lưu Lê lấy ra hộp gỗ quen thuộc kia. Mở hộp ra, bên trong phát ra ánh sáng mượt mà của viên Dạ Minh Châu.

   "Tiểu tử nhà ngươi, ngươi có biết ta rất khổ cực mới tìm được ngươi không?" Lưu Lê khoái trí đem Dạ Minh Châu lên miệng hôn một cái, nàng đem hộp gỗ thả lại hốc tối, lại đem bức tranh sơn thủy dán lại chỗ cũ.

   Làm xong hết mọi chuyện, trả lại nguyên trạng ban đầu, Lưu Lê vui sướng hài lòng đem Dạ Minh Châu giấu vào trong ngực của mình, cách một lớp y phục vỗ vỗ nó, nói " Tiểu tử ngươi, sau này ngươi chính là của ta. Ngươi nên biết điều chút, ta hiện đem ngươi về nhà" Một lần nữa nhìn lại xung quanh gian phòng của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê như không cố kỵ điều gì, từ cửa sau rời khổ của Ôn Hương lâu.

   Chẳng qua là, viên Dạ Minh Châu trong thân thể của nàng mang nhiệt độ lạnh như băng, nhưng nàng bắt đầu không cảm thấy hưng phấn nữa, ngược lại lại mang đên cảm giác mất mát. Loại cảm giác mất mát này làm cho Lưu Lê giật mình, nàng không nên có cảm giác như vậy, thật sự không nên.

   Trèo qua vách tường tiến vào hậu viện bên trong của cửa hàng phấn son, Lưu Lê ngồi ở trên thềm đá ngửa đầu nhìn bầu trời đầy ánh sao kia. Nàng tính toán trong lòng ngày mai nên đổi lại thân nam trang sau khi trở về hang ổ Cái Bang của mình, nàng mà mang bộ dạng này về, e rằng sẽ hù đến đám lão nhân và con nít của bang.

   "Aaa...." Lưu Lê dựa bào cây cột thở dài, tự hỏi không biết tâm trạng của Trọng Yên Nhi khi phát hiện mình mất tích sẽ như thế nào.

   "Nếu như nàng phát hiện viên Dạ Minh Châu không cánh mà bay, nếu biết là do ta làm thì sao nhỉ?" Lưu Lê hướng về vì sao sáng nhất trên bầu trời kia mà nói, nàng cảm thấy thật có lỗi với Trọng Yên Nhi, lừa lấy sự đồng cảm của nàng thì thôi đi, lại còn trộm đồ của nàng.

   Bất quá điều này cũng không thể trách mình, trộm và bị trộm đều có số mệnh, ai bảo bản thân ngắm trúng viên Dạ Minh Châu này chứ? Ai bảo viên Dạ Minh Châu lại là do Vũ vương tặng cho Trọng Yên Nhi chứ? Lưu Lê cố gắng lừa gạt tâm của mình, nàng quả thật cố đem tâm của mình lừa triệt để, nó bắt đầu không hề cảm thấy áy náy nữa, ngược lại bắt đầu nghĩ đến chút chuyện liên quan khác. Tỷ như Lăng Mỵ Như, tỷ như Thiên tộc, tỷ như....Trọng Yên Nhi.

   Trọng Yên Nhi...Trọng Yên Nhi! Lưu Lê đem bàn tay bịt lấy lỗ tai của mình, lại dùng cái ót đập vào cây cột, tại sao lại nghĩ đến nàng a !Trời ạ! Nàng không phải chỉ thuận tay lấy viên Dạ Minh Châu thôi sao? Có phải hay không nàng vẫn như "âm hồn bất tán" cứ hiện ra trong đầu của mình, nàng trước kia trộm rất nhiều bảo bối cũng không giống như bây giờ, suy nghĩ lung tung.

   "A!!" Lưu Lê cuối cùng vì cái ót đập vào cột gỗ quá mãnh liệt, liền trực tiếp ngất đi.