Từng Bước Trộm Tâm

Chương 15: Ngọc bài

      Tiêu Thanh Nhiên, quả nhiên người giống như tên, đủ lãnh lẽo a, nội tâm của Lưu Lê lúc này đây lại cảm thấy bạch y chỉ phù hợp với một mình Tiêu Thanh Nhiên. Bạch y bồng bềnh, Lưu Lê đã từng nhìn thấy rất nhiều người hình hình sắc sắc mặc bạch y, tuy nhiên chỉ có Tiêu Thanh Nhiên mới có thể đem một thân bạch y mặc đến mang theo ý vị siêu phàm thoát tục. Tiêu Thanh Nhiên bản thân rất lạnh nhạt, bất cứ chuyện gì cũng không để cho nàng phải động nét mặt; Lưu Lê lại cảm thấy rất thú vị, người ta càng đối với mình hờ hững, nàng lại càng đối với người ta phải thật tốt, càng quấn chặt lấy người ta thật chặt.

     Xoay người bước vào trong nha môn mà đi, Lưu Lê trông thấy Vân Thường hướng này làm mặt quỷ, lại làm động tác cắt cổ. Nàng cảm thấy Vân Thường làm mặt quỷ đặc biệt quá xấu, cho nên tỏ vẻ ưu nhã hướng nàng liếc mắt, ngẩng cao đầu lên rảo bước tiến vào đại đường nha môn. Bọn nha dịch ăn mặc chỉnh tề đứng tại hai bên đại đường, ánh mắt lần tới vị Tri phủ đang mặc quan phục, sống lưng thẳng đứng ngồi ở trên đại đường kia. Mà phía kia là hai tên trộm xui xẻo đang quỳ gối dưới hành lang, trên cổ đang mang gông xiềng.

    "Uy...Vũ." Bọn nha dịch đang đứng chỉnh tề ở hai bên cất tiếng hét vang dội cả phủ đường. Nghe thấy bọn nha dịch cất thanh âm "uy vũ", Tri phủ cũng liếc mắt đến dưới đại đường, mặt không kiên nhẫn, dùng lực mạnh vỗ vào cái bàn, trầm giọng mà nói: " Điêu dân to gan, tự tiện xông vào phủ nha làm gì!".

    "Bẩm Tri phủ lão gia, ta là tới thay bọn họ nộp tiền bảo lãnh." Lưu Lê duỗi ngón tay chỉ hướng về hai tên đang quỳ, vung tay áo tự thân nhận là "thân sĩ" cười cười nói.

   Nộp tiền bảo lãnh?! Vị Tri phủ bỗng nhiên kinh ngạc một phen, hắn mặc dù đọc đủ thứ "tứ thư ngũ kinh", cũng là một vị Trạng Nguyên, nhưng "nộp tiền bảo lãnh" cụm từ này là từ hắn chưa từng nghe qua bao giờ. Hơi xấu hổ ho khan vài tiếng, Tri phủ nghiêng nghiêng thân thể ghé sát về hướng sư gia, nhỏ giọng hỏi: "Sư gia, người có từng nghe qua cụm từ "nộp tiền bảo lãnh" chưa?".

   "Bẩm Lão gia, ý là thích buông tha, mà ý có thể là bảo vệ, mà ý nghĩa của bảo vệ là bảo toàn và chịu trách nhiệm. Nếu đem bốn chữ này ghép lại làm cụm từ, học trò cho là chúng mang ý nghĩa buông tha hoàn toàn". Sư gia rung đùi đắc ý giải thích một cách thông suốt ý nghĩa câu hỏi của Tri phủ, nhưng lại đem vị Tri phủ bị làm cho đầu óc choáng váng. Thật không dễ lấy lại cân bằng, sư gia vừa nói vừa lập tức chờ đợi ghi chép lời khai.

   "Điêu dân, người tại sao lại muốn Bổn quan buông tha cho hai tên này. Bọn họ muốn trộm nhưng chưa thành đã bị bắt hiện nguyên hình, Bổn quan đã có tính toán áp giải bọn chúng bên đường thị chúng, bắt giam ba tháng. Ngươi nếu không nêu đủ lý do thích hợp để Bổn quan thả bọn họ, đừng trách Bổn quan trị tội ngươi tự tiện xông vào công đường gây náo loạn." Tri phủ vừa vỗ mạnh lên bàn, làm cho hai tên " Bi thúc dục quỷ" bị dọa sợ rối rít dập đầu cầu xin tha thứ, cơ thể run lên từng cơn như động kinh.

  "Xin hỏi đại nhân, có thể "nhường một bước" để nói chuyện không?" Lưu Lê vươn áo tay áo lên, miệng nở nụ cười đầy thâm ý. Từ xưa đến nay có vị quan nào mà không tham tài đây? Trừ những thứ được gọi là thanh quan, lưu lại được danh tiếng cho một vài người, nhưng lại không lưu được mạng cho họ, cái gọi là thanh quan chính là đến cuối cùng người chết mà ngay cái tên cũng không được nhớ rõ, cũng có vài trường hợp bị đày đi lưu vong ngắm "phong cảnh".

   "Ngươi! Điêu dân to gan! Ngươi dám ví Bổn quan là những kẻ tham quan vô dụng kia sao? "Nhường một bước" nói chuyện? Người là....Người là có ý gì hả?! Ta nói cho ngươi biết, Bổn quan là người đang đứng trước mặt ngươi đây tuyệt đối là quan thanh liêm, ngươi đây là đang vũ nhục Bổn quan, ta đang tuyệt không bỏ qua." Tri phủ nhìn thấy động tác thanh thanh sở sở của Lưu Lê, đặc biệt nàng bày ra gương mặt xảo trá, vừa nhìn cũng đã biết không phải chuyện tốt lành gì . Tri phủ cũng không phải kẻ ngu, cho dù là nhận hối lộ cũng phải ra phía sau đại đường, trước mặt thủ hạ bày trò thu ngân phiếu còn ra thể thống gì? Chức vị Tri phủ này hắn vẫn còn muốn làm! Dưới chân Thiên tử, muốn tham cũng phải lựa điều mà tham.

   "....." Lưu Lê nhướng mày, thanh liêm? Nếu như hắn là quan thanh liêm sẽ không cần nói ra bản thân là thanh liêm, mới vừa rồi nàng còn nhìn thấy ánh mắt sáng rực nhìn vào nàng, lúc này lại còn giả bộ thanh thanh liêm liêm. Còn việc vũ nhục, nàng cũng nghĩ tới việc vũ nhục, đáng tiếc nàng không muốn dùng ngân phiếu để vũ nhục hắn. Sợ đến lúc đó vì để vũ nhục hắn trong tay mình chỉ còn chút ít ngân phiếu.

  "Hừ! Làm sao? Tại sao lại không tiếp tục nói ! Nghĩ hối lộ Bổn quan, không có cửa đâu! Người đâu, đem tên nàng kéo xuống dưới đánh bốn mươi đại bản! Tự tiện xông vào công đường, cùng với ý đồ hối lộ Bổn quan, phần thưởng bốn mươi đại bản cũng còn quá ít!"

   Tri phủ vừa ra lệnh một tiếng, hai tên nha dịch đứng phía sau lập tức một trái một phải đem Lưu Lê kẹp ở giữa, hai tên đó cũng mở ra một tờ giấy giống mặt bài tú-lơ-khơ, đưa đến trước mặt nàng. Dùng sức tránh khỏi vòng giam của hai tên nha dịch, Lưu Lê lấy tốc độ nhanh nhất từ trong lòng ngực rút ra một khối ngọc bài. Đó là vật Tần Hạo cho nàng, vừa nhìn liền biết đây là ngọc thượng hạng, Nàng đem ngọc bài đưa cho tên nha dịch để dâng lên Tri phủ, dù vậy nàng cũng chẳng nhớ nổi những lời Tần Hạo lúc đưa ngọc bài này cho nàng, nhưng trực giá mách bảo cho nàng biết, ngọc bài tất sẽ có điều hữu dụng, tối thiểu cũng có thể cầm nó hối lộ Tri phủ không phải sao?.

   Vị Tri phủ sau khi nhận được ngọc bài, chỉ trong vài giây đồng hồ vẻ mặt liên tục thay đổi vài phen. Hắn lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lên nhìn xuống Lưu Lê, gọi tới một tên nha dịch ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài thứ, tên nha dịch kia lập tức cúi người lãnh mệnh, chạy ra khỏi nha môn. Cùng với mấy kẻ kia đều một dạng, sau khi tên nha dịch rời khỏi nha môn, Tri phủ cũng không lên tiếng, hắn thảnh thơi ngồi ở trên đại đường, cũng không có ý định hỏi Lưu Lê đây là thứ gì, cũng không có ý định đem ngọc bài trả lại cho nàng.

   Lại là bộ dạng này! Lưu Lê rất không thích cảm giác bị làm lơ, nàng tiến lên một bước , nói: "Tri phủ lão gia, người có thể nói cho ta đây là tình huống gì không?" Cầm lấy ngọc bài của nàng lại đem nàng gạt qua một bên? Chẳng lẽ quan viên Tần triều ai cũng như vậy " trong mắt không có ai" sao?

   "Điều này...tự nhiên là tình huống có chút khó nói. Người đâu, dọn chỗ cho vị công tử này!" Tri phủ trên mặt tràn đầy nụ cười, đối với thái độ cũng từ "Điêu dân" thành "vị công tử". Nàng đang muốn nhìn vị Tri phủ này đang làm xiếc gì, khó nói sao? Tại sao lại cười một cách thần thần bí bí như vậy?

   Qua một lúc, tên nha dịch vừa rời khỏi lúc nãy đã trở về bên người Tri phủ, tiến đến bên tai hắn đem những lời cần nói nhỏ giọng mà nói ra. Lưu Lê ngồi ở vị trí khá xa nên không nghe được bọn họ rốt cuộc là nói cái gì, nàng chỉ nhìn thấy Tri phủ như con gà mổ thóc, gật đầu lia lịa. Trên mặt vẻ mặt thay nhau thay đổi, chờ nha dịch lui về vị trí cũ. Tri phủ đứng dậy hai tay cầm ngọc bài đi tới trước mặt Lưu Lê. Lưng sau của hắn hơi khom xuống, làm cho Lưu Lê nhớ đến hoạn quan nô tài âm hiểu xảo trá trong mấy vở cung đình kia.

   Tri phủ đem ngọc bài trả lại cho Lưu Lê, cười phụ họa mà nói: " Thì ra là vị công tử mà Vũ vương kết giao, vừa rồi là do Bổn quan đường đột, nếu có gì đắc tội vẫn mong Công tử bỏ qua. Người đâu, mau mở gông xiềng cho hai người kia! Nếu Công tử tới để bảo vệ bọn họ, bọn họ tất nhiên là bị oan uổng! Vụ án sẽ kết thúc ở đây, mau đem bọn họ lập tức thả ra!" Phân phó xong cho nha dịch bên cạnh, Tri phủ vẫn duy trì nét mặt cười cười, còn nói thêm: "Công tử có hài lòng chưa vậy?".

   "Thật là gây phiền phức cho đại nhân, ngài thật sự thật sự là một vị quan tốt, Lưu Lê tại chỗ này tạ ơn đại nhân."

   "Công tử khách khí rồi." Tri phủ lúng túng cười mấy tiếng, nói: "Công tử, Vũ vương phái người đến đây rước ngài, người đang ở ngoài đợi ngài."

  "Đã như vậy, tại hạ cũng không tiện ở lại. Lần nữa tạ ơn đại nhân!". Lưu Lê hướng đến Tri phủ chắp tay cúi người một cái.

  "Công tử đi thong thả, công tử đi thong thả a."

  Sự ân cần của Tri phủ làm cho Lưu Lê chịu không nổi, nàng ngoài mặt cười cười nhưng không ngừng giật giật khóe miệng, hận không thể lập tức đưa vị "Thanh quan" trước mắt mình lập tức biến mất. Đi ra khỏi phủ nha, ánh mắt Lưu Lê cùng tựu lại ở giữa hai con sư tử bằng đá kia, nơi đó có người nước da ngâm đen, mặc bộ gấm áo màu đen. Nam nhân kia nàng đã từng nhìn thấy, chính là thuộc hạ vẫn đi theo phía sau Tần Hạo. Nhìn thấy Lưu Lê vừa ra khỏi cửa, Lưu Mặc tiến lên trước nam nhân kia hướng đến nàng nghênh đón, nói: "Công tử, người không sao chứ?".

   "Không có chuyện gì cả, hai người bọn họ đâu? Hẳn là đã trở về sao?".

   "Vâng, ta bảo bọn họ trở về trước. Công tử, chúng ta cũng nên trở về thôi, ta còn phải về Tửu quán mở cửa nữa!" Lưu Mặc đem mấy ngón tay xem lẫn nhau, phía sau có ánh mắt sắc bén đang nhìn nàng chầm chầm, làm cho nàng có chút khẩn trương.

   "Người trở về trước đi, ta vẫn còn chút chuyện." Lưu Lê liếc mắt tới vị nam nhân ngăm đen đang đứng yên một chỗ an tĩnh chờ nàng, nàng thật ra cũng không muốn cùng hắn đi gặp Vũ vương. Chẳng qua là lần này nàng đã làm phiền đến Vũ vương, nói gì thì nói cũng phải tự mình đến trước cửa cảm tạ một phen. Nàng vỗ vỗ tay của Lưu Mặc để cho nàng yên tâm trở về, ngược lại đối với nam nhân ngăm đen kia nói nói: "Đi thôi.".

   Gật đầu, nam nhân ngăm đen từ đầu đến cuối đều không tính nói chuyện với Lưu Lê. Hắn làm động tác mời, mang theo Lưu Lê hướng về phía Vũ vương phủ ngược hướng mà đi.

  Xe ngựa dừng lại ở cửa hàng cách đó không xa, nam nhân đi tới phía sau xe ngựa của nàng kéo rèm để nàng đi vào, bản thân thì ngồi phía trước đảm nhận làm phu xe. Lưu Lê mặc dù không phải là người nhiều chuyện, nhưng cũng không chịu nổi nam nhân như hũ nút bịt kín gió như thế này. Nàng gõ tấm vách ngắn, xe ngựa sau đó cũng dừng lại, chậm chậm đợi phân phó của Lưu Lê.

  "Ta và ngươi cùng nhau ngồi đi." Lưu Lê nhảy ra ngồi vào vị trí bên cạnh của nam nhân, nhìn hắn chỉ huy đánh roi ngựa chuẩn bị rời đi, hoàn toàn đem Lưu Lê phía bên cạnh hòa làm cổ không khí trong suốt. Cửa hàng, tửu quán ở hai bên đường rất nhanh đều bị xe ngựa vứt bỏ ở phía sau, biến mất khỏi tầm mất của Lưu Lê, nàng buồn bực vừa ngó vừa xem xét nhìn góc nghiêng gương mặt của nam nhân, sau khi xác nhận không phải là Hoa Nhi (nữ cải nam trang) liền nói: "Hắc đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi là gì không?".

  "Đại Hắc." Trên trán nam nhân thổi lên mấy đạo hắc tuyến, hắn rốt cuộc cũng phun ra "Câu nói đầu tiên từ nãy tới giờ".

  "Đại Hắc?" Lưu Lê bỗng nhiên sững lại một chút, lại tỏ ra vẻ quen thuộc khoác tay lên bả vai của Đại Hắc cười nói: "Hắc đại ca, đúng là người cũng như tên! Tên này của ngươi thật đúng là thích hợp với ngươi. Hmm! Được rồi, vậy sau này ta gọi ngươi là Hắc đại ca nha. Ta tên Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạt khắp nơi, Lê trong Lê Minh Lê.".

  Đại Hắc không đáp lời, ghìm chặt dây cương ngựa để cho xe ngựa dừng lại, nhảy xuống xe ngựa, nói: "Đến.".

  "Đến?" Lưu Lê ngẩng đầu nhìn về phía trước, tựa như đã ra khỏi Lạc Tĩnh thành, trước mắt nàng hiện tại là một nơi có khung cảnh bờ hồ tuyệt mỹ, cách không xa nơi này có một chiếc thuyền hoa đang dừng. Nàng học theo hành động của Đại Hắc từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi theo hắn đến gần chiếc thuyền hoa. Vị công tử mặc áo gấm màu vàng, văn nhãn từ trên thuyền hoa bước xuống, trên tay hắn đang cầm cây chiết phiến được mạ vàng, đối với Lưu Lê cười nói: "Lưu huynh, ta tìm ngươi thật cực khổ a."

  "Tìm ta? Tại sao lại tìm ta? Ta vừa không thiếu tiền ngươi, lại không đoạt nương tử của ngươi, ngươi tìm ta làm gì?" Lưu Lê cười khẽ mấy tiếng, hoàn toàn không có chút cảm giác sợ hãi khi đối diện với Vũ vương.

  "Haha, Lưu huynh vẫn luôn hài hước như vậy. Huynh thật sự không thiếu tiền ta, bất quá hiện tại huynh lại thiếu ta một cái nhân tình." Tần Hạo nở nụ cười hào sảng, lộ ra hai chiếc răng nanh đẹp mắt, nói tiếp: "Hôm nay gặp lại Lưu huynh, ta cũng không có ý định để huynh dễ dàng rời khỏi! Đi thôi, nếu như Lưu huynh đã thiếu ta một nhân tình, như vậy liền cùng ta dọc theo bờ hồ này, tận hưởng phong cảnh hai bên bờ hồ này, như thế nào?"