Từng Lỡ Hẹn Với Thanh Xuân

Chương 21: Chương 21

Sau khi bác sĩ đi rất lâu rồi, tôi vẫn cứng đơ người đứng nguyên ở chỗ cũ, lòng bàng hoàng đến mức có cảm giác những gì vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Tôi mang thai và nuôi Bí Ngô lớn bằng chừng này, chưa bao giờ nghi ngờ về thân phận của nó.

Bởi vì từ trước đến nay, người đàn ông đầu tiên và duy nhất của tôi chỉ là bố của con bé mà thôi, nhưng đến tận bây giờ thì tôi lại mông lung không biết người đàn ông ấy là ai cả.

Tôi nghĩ sẽ có hai khả năng xảy ra, một là lúc tôi sinh thì bệnh viện đã trao nhầm con cho tôi, hai là người đã cư.ỡ.ng bức tôi đêm đó không phải là Tuấn.

Tuy nhiên, việc bệnh viện trao nhầm thực sự quá vô lý, bởi vì nếu là con của người khác thì không thể có khuôn mặt giống tôi và giống gia đình Tuấn đến mức nhà anh ta cũng chẳng cần xét nghiệm ADN để nhận cháu được.

Thế nên chỉ có thể là khả năng cuối cùng, người đêm đó không phải Tuấn, mà là một người có khuôn mặt giống anh ta.

Giống đến mức tất cả mọi người đều nhầm lẫn, bao gồm cả tôi.

Bác cả của con bé!!!

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng cúi xuống nhìn thật kỹ Bí Ngô, nhìn từng đường nét vốn dĩ đã vô cùng quen thuộc trên khuôn mặt của con bé.

Lúc này, Bí Ngô đang mơ ngủ gì đó nên hơi nhíu mày, trước giờ tôi không bao giờ để ý đến bộ dạng này của con, nhưng ngay bây giờ đây, tôi mới phát hiện ra lúc nó nhăn mày thì giống hệt bác cả của nó, ngay cả lông mi, miệng và mũi, tất cả đều như cùng một khuôn đúc ra với anh ta.

Và điều kỳ lạ hơn nữa là Huy cũng có nhóm máu A rh- cực hiếm, giống hệt máu của con tôi.

Như vậy, rất có khả năng anh ta mới là bố của con bé!

Tim tôi đột nhiên nhói mạnh một cái, chuyện này phi lý và hoang đường đến mức khó tin nên tôi không làm sao mà chấp nhận được.

Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ có dây dưa gì với anh ta, càng chưa bao giờ dám tưởng tượng đến việc Huy mới là người đàn ông đêm ấy, nhưng nếu tất cả là sự thật thì tôi phải làm sao đây? Bí Ngô của tôi phải làm sao đây? Còn cả Tuấn nữa?

Vì trong đầu cứ quanh quẩn chuyện này nên cả một buổi tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hết nhìn con rồi lại lên google tìm mấy bài đăng phân tích nhóm máu.

Chị Oanh xách đồ đạc đến cho tôi, thấy mặt tôi ngồi đần ra mới nói:

- Ơ, sao thế em? Sao ngồi ngẩn ra thế?

- À...!không ạ.

Chị đến đấy à?

- Ừ, cậu Huy dặn chị đến từ sớm nhưng sáng giờ tranh thủ hầm tổ yến với táo đỏ cho Bí Ngô, với cả nghĩ cũng có vệ sĩ ở đây rồi nên cũng đỡ lo em không gọi được ai.

Ở ngoài cửa phòng bệnh của Bí Ngô luôn có vệ sĩ, bảo là để phục vụ mấy việc lặt vặt cho mẹ con tôi chứ tôi biết là ông nội con bé giám sát tôi, không cho tôi đưa Bí Ngô đi.

Tôi ác cảm với họ nên cũng không nói chuyện gì cả, giờ chị Oanh đến, tôi mới bảo:

- Vâng, sáng con bé ăn cháo rồi, cũng đỡ rồi bác ạ.

- Ừ, rõ khổ, tự nhiên tự lành lại bị thế chứ.

Mẹ cái xe tải đó, đâm đâu chả đâm, tự nhiên lại đâm vào xe nhà mình, còn đâm hẳn vào bên Bí Ngô ngồi nữa chứ.

Tiên sư nhà nó.

- Vâng, may mà không sao rồi.

Với cả em thấy chú lái xe nói là cửa xe cũng dày nên giảm được va đập nhiều chị ạ.

- Ừ đấy, may mà không sao.

Bác cả của con bé lo cho nó lắm đấy, sáng nay mới 5 giờ đã gọi về cho chị, dặn chị phải hầm đồ gì bổ máu để mang đến, còn nhờ bạn bên nước ngoài gửi thuốc bổ về nữa, chắc mấy hôm nữa mới về đến nơi.

Tôi không rõ Huy đã nghi ngờ việc Bí Ngô không phải là con của Tuấn hay chưa, nhưng anh ta đối xử tốt với con tôi thế này ít nhiều cũng làm tôi thấy rất cảm kích.

Giờ có chị Oanh ở đây, tôi cũng tiện miệng hỏi”

- Chị ơi, nhà mình hình như có kinh doanh khách sạn đúng không chị?

- Ừ, hình như thế.

Nói chung hồi ông chủ chưa giao lại quyền quản lý công ty cho cậu cả thì chỉ tập trung kinh doanh thôi, nhưng từ khi cậu Huy lên làm giám đốc thì có phát triển cả khách sạn nữa.

Cái khách sạn gì to to ở ngay đầu đường X ấy, cũng là của nhà mình đấy.

Hồi cậu Huy mới mua nó, chị đến dọn mấy lần rồi mà.

- Khách sạn Glorious đúng không chị?

- Ừ ừ, rì ợt rì ọt gì ấy.

Hình như đúng thế đấy.

Chẳng trách từ khi nhìn thấy nick Zalo của Huy thì tôi đã thấy ngờ ngợ, hóa ra đến tận bây giờ chắp nối các chi tiết vụn vặt lại, tôi mới nhớ ra Glorious chính là tên khách sạn mà năm đó Tuấn đã đưa tôi vào.

Nếu như khách sạn đó là của gia đình anh ta, vậy thì rất có thể đêm ấy, Huy cũng có mặt ở đó.

Hơi thở của tôi trong thoáng chốc ngưng trệ, cảm giác như có một thứ gì đó tận sâu trong đáy lòng như muốn phá kén tung ra, nhưng tôi lại dùng lý trí ấn nó vào, cố sống cố chết ghìm xuống nhưng không nổi, thứ kia vẫn như một nhánh cây tươi tốt mạnh mẽ, chỉ chờ mùa xuân đến là nảy lộc đâm chồi.

Chị Oanh thấy tôi mặt đần ra mới hỏi:

- Sao thế em? Khách sạn đó có gì à?

- À… không.

Tự nhiên em nhớ ra nên hỏi thôi.

- Ừ, tài sản nhà mình nhiều lắm, có khi cậu cả cũng chẳng nhớ hết được ấy chứ.

Sau này Bí Ngô được hưởng một phần trong đó cũng đủ sống thoải mái cả đời, hai mẹ con không phải lo nghĩ gì về kinh tế cả.

Mà chị thấy nếu em lấy được cậu Tuấn thì tốt, dù sao gia đình đầy đủ cả bố cả mẹ vẫn tốt hơn cho con cái mà.

Tôi khẽ cười, lặng lẽ đáp:

- Em không có phúc đấy đâu, với cả em với anh Tuấn không yêu nhau.

- Nhưng đằng nào cũng có Bí Ngô rồi còn gì? Giờ cậu Tuấn tỉnh lại, chắc tính nết cũng sẽ thay đổi rồi.

Biết đâu bây giờ cậu ấy lại nhận ra vợ con mới là quan trọng nhất rồi muốn lấy em thì sao?

- Vâng, chắc là phải đợi khi anh ấy khỏe mạnh lại đã rồi mới tính đến chuyện sau này.

Bây giờ em chỉ mong Bí Ngô cũng sớm khỏe lại thôi.

- Ừ, chị cũng mong thế.

Cả bố cả con khỏe lại, sớm ngày gia đình đoàn tụ.

Tôi với chị Oanh nói chuyện một lúc thì Huy đi vào, thường ngày anh ta luôn ăn cơm ở công ty, nhưng hôm nay lại đến bệnh viện để ăn cơm với Bí Ngô.

Con tôi đang nằm trên giường, vừa thấy bác cả đến đã reo ầm lên:

- Bác cả, bác cả ơi, Bí Ngô ở đây này.

Anh ta luôn sẵn lòng cho con tôi nụ cười dịu dàng nhất của mình, nhanh chóng rảo bước đi đến giường rồi cúi đầu nhìn con:

- Chà, Bí Ngô hôm nay không còn má phúng phính đáng yêu nữa rồi.

- Mẹ con bảo con bị ốm nên phải tiêm đấy, nhưng chỉ bị tiêm mấy hôm thôi, con sắp khỏi rồi bác cả ạ.

- Thế thì phải ăn nhiều cho má phúng phính đáng yêu nhé?

- Vâng ạ.

Hai mắt con bé sáng lấp lánh, thấy bác cả mãi không chịu ôm mình thì chìa tay ra, chu môi bảo:

- Bác cả, ôm ôm.

- Không ôm, Bí Ngô đang bị đau, không ôm được.

- Không, bác cả ôm con đi.

Có ai đó luôn bất lực trước con tôi, kể cả bị dị ứng xoài vẫn ăn hết cả một đĩa xoài con tôi đút, giờ không muốn ôm vì sợ đau con bé, cuối cùng vẫn vì Bí Ngô đòi ôm mà cúi xuống, nhẹ nhàng ôm con bé vào lòng:

- Ừ, ôm một tý.

- Không, ôm nhiều tý cơ.

- Cái đồ tham lam.

Tôi đứng một góc nhìn hai người họ như vậy, thực sự chẳng biết phải nói sao.

Trước đây tôi dắt Bí Ngô đến gặp Tuấn, dù bảo con gọi bố, bảo con sờ tay bố, nhưng con bé luôn có vẻ miễn cưỡng và dè dặt.

Tuy nhiên, đối với Huy thì thái độ của Bí Ngô lại hoàn toàn khác hẳn, nó thân thiết và gần gũi với bác cả hơn cả bố, thậm chí hơn cả tôi.

Giống như một loại tâm linh tương thông giữa cha và con gái vậy.

Có điều, dù ý nghĩ Huy là bố của Bí Ngô mỗi ngày trong tôi lại càng thêm mãnh liệt, nhưng tôi không dám nói ra, cũng chẳng có cách nào xét nghiệm ADN của con bé.

Sau cùng, việc mà tôi có thể làm duy nhất là lặng lẽ quan sát anh ta và con tôi mỗi ngày.

Khi Bí Ngô đọc truyện tranh, thỉnh thoảng sẽ trầm ngâm ngẫm nghĩ giống bác cả, khi nó mỉm cười, một bên má sẽ hơi có lúm đồng tiền giống hệt Huy.

Hai "bác cháu" ngồi bên nhau chơi trò xúc xắc cá ngựa, một lớn một nhỏ giống nhau như "y sao bản chính" vậy.

Ngay cả chị Oanh cũng tấm tắc nói với tôi:

- Đấy, sao mà nhìn giống bố con thế chứ.

Người nào mà không biết, nhìn vào lại cứ tưởng bố con chứ không phải bác cháu nhỉ?

- À… vâng.

Con bé giống cả bố với bác chị ạ.

- Chị còn thấy nó giống bác cả hơn ấy.

Thấy không, ngay cả má lúm đồng tiền một bên cũng giống nhau luôn ấy chứ.

Thế này bảo sao hôm đưa nó về, ông chủ bình thường làm gì cũng cẩn thận mà nhìn thấy Bí Ngô cái là biết ngay đó là con cậu Tuấn luôn, khỏi phải xét nghiệm ADN làm gì cho lằng nhằng.

- Vâng.

Mà chị ơi, bao giờ thì anh cả cưới thế chị nhỉ?

- Chắc vài tháng nữa rồi, hôm bữa chị nghe mấy người giúp việc bên biệt thự chính nói chắc qua đầu năm sau là nhà mình có việc vui đấy.

Vì hôm nọ cậu Huy với cô Linh đồng ý lấy nhau rồi mà.

Nhưng giáp tết quá nên phải để qua năm rồi mới cưới được.

- Vâng.

Trong lòng tôi lén lút thở dài một tiếng, bây giờ tự nhiên lại thấy tương lai cứ mông lung vô định, lòng cứ tràn ngập thắc mắc và mâu thuẫn mãi nhưng chẳng biết phải làm sao.

Thực sự, từ khi có ý nghĩ không phải Tuấn mà là Huy mới là bố con bé, trong lòng tôi đã lén lút vui mừng một cách đáng xấu hổ.

Nhưng nếu đó là sự thật thì có quá nhiều thứ phức tạp trong mối quan hệ này, quá khó để tất cả mọi người chấp nhận việc Huy từ bác cả trở thành bố của con tôi, vả lại, anh ta cũng sắp kết hôn.

Thế nên sau cùng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào cả.

Tạm thời tôi chưa dám hỏi anh ta điều gì mà chỉ kiên nhẫn đợi đến ngày Bí Ngô được xuất viện, định tìm cơ hội để quay lại khách sạn Glorious một lần nữa xem có nhớ ra được thứ gì không, nhưng còn chưa kịp đi thì đã có một việc khác xảy đến.

Hôm ấy, tôi chuẩn bị tan làm thì chị trưởng phòng kinh doanh mới bảo:

- Diệp Chi ơi, tý nữa sếp đi gặp khách hàng, em đi theo sếp nhé.

- Chị ơi, em mới là nhân viên thực tập, em sợ không có kinh nghiệm chị ạ.

- À cái này là đi cho đẹp đội hình thôi, chứ việc tiếp rượu và bàn hợp đồng thì có trợ lý của sếp với mấy anh phó giám đốc nữa.

Em chỉ việc đến và chúc rượu người ta thôi là được rồi.

Nhân viên xinh đẹp nhất phòng kinh doanh mà, khéo nữa, chị chọn mãi mới được em đấy, đi đi, bình thường không có cơ hội thế này đâu.

Đi xã giao với sếp là học hỏi được nhiều lắm đấy.

Tôi định từ chối, vì Bí Ngô chưa khỏe hẳn nên tôi muốn về với con.

Nhưng chị trưởng phòng đã nói như vậy, tôi sợ phật lòng, với cả cũng muốn đi để học thêm kinh nghiệm nên đành gật đầu.

Tối ấy, tôi mặc một bộ váy công sở bình thường, trang điểm sơ qua một chút rồi ngồi xe cùng luật sư Vinh đến khách sạn.

Anh ta thấy tôi lần đầu tiên trang điểm mới gật gù khen ngợi:

- Ôi đúng là mắt trưởng phòng kinh doanh nhìn chả sai tý nào, Diệp Chi đẹp thế này mà không dẫn đi ký hợp đồng đúng là phí phạm.

- Thôi, anh đừng có trêu em.

Hôm nay đối tác là công ty nào thế anh?

- Ôi cái công ty này 6 năm rồi mới ký lại hợp đồng với bên mình.

Trước nghe nói làm gì phật lòng sếp nên sếp ghét lắm, cắt đứt quan hệ luôn, giờ chả biết sao tự nhiên lại quay lại hợp tác.

- Thế ạ?

- Ừ.

Tý nữa em không phải nói gì đâu, cũng không phải uống, chủ yếu rót rượu cho bọn anh là được rồi.

Chịu khó nghe các sếp thương thảo mà học hỏi nhé.

- Vâng.

Em biết rồi.

Mãi đến khi xe dừng lại, tôi mới giật mình nhận ra hôm nay thật trùng hợp, tôi định đến khách sạn Glorious mà chưa có dịp, giờ bỗng nhiên lại được đến một cách khá bất ngờ.

Nhân viên như chúng tôi phải đến trước để chuẩn bị, mãi đến hơn một tiếng sau thì Huy với giám đốc bên Trung Tín mới tới.

Lần đầu tiên gặp anh ta trên cương vị nhân viên và lãnh đạo, tôi vẫn cảm thấy hơi xa lạ, cũng hơi ngại nữa, nhưng Huy thì cả buổi không để ý đến tôi, anh ta chỉ tập trung vào bàn chuyện làm ăn và xã giao với đối tác mà thôi.

Đợi đến khi rượu đã ngà ngà, anh ta mới giơ tay vẫy tôi lại.

Tôi hiểu ý nên đứng lên rót rượu cho Huy, lúc vừa định rót cho giám đốc Trung Tín thì anh ta hơi nâng cánh tay lên, như vô tình mà lại như cố ý chặn đường rót rượu của tôi.

Giám đốc Trung Tín thấy thế mới cười bảo:

- Nhân viên bên Lạc Thành xinh thật đấy, xinh thế này tôi cứ muốn ký hợp đồng với Lạc Thành mãi thôi.

- Không xinh bằng em lần trước anh đưa đến cho tôi.

Âm thanh nói chuyện của hai người không to lắm, nhưng tôi đứng bên cạnh cũng vẫn đủ nghe thấy.

Thường ngày Huy là người đứng đắn, giờ anh ta nói một câu mập mờ như vậy, bỗng dưng lại khiến tôi cảm thấy có chút mỉa mai.

Giám đốc Trung Tín nghĩ ngợi một hồi, sau cùng dường như chợt nhớ ra điều gì đó nên ghé tai anh ta nói:

- Ôi, tận sáu năm rồi mà anh Huy vẫn chưa quên cơ à?

- Người đẹp như thế sao quên được.

- Thế mà anh không nói sớm, để tôi gọi em ấy đến cho anh.

Nhưng không sao, tối nay tôi cũng chuẩn bị một em rồi, vừa ngon vừa ngọt, kỹ năng cũng tốt, đảm bảo sẽ làm anh khó quên.

- Có chuẩn bị thêm gì không? Giống như mấy năm trước ấy? Tôi thấy đồ đó cũng khá hay đấy.

- À...!có có.

Tôi cứ tưởng lần trước trót bỏ vào rượu của anh nên anh mới giận tôi mấy năm nay, giờ mới biết là anh thích.

Cái này tôi lo được, anh cứ yên tâm, tý nữa uống rượu xong, đảm bảo sẽ chuẩn bị đầy đủ cho anh.

- Cạn ly.

- Cạn ly.

Thì ra, đây chính là những thứ tôi cần “học hỏi” mà phó giám đốc phòng kinh doanh đã nói, không phải học ở riêng chuyện xã giao mà biết được những mặt trái của những lần ký hợp đồng.

Rượu say xong rồi sẽ có gái đẹp phục vụ, cùng đàn bà lên giường để giải quyết nhu cầu sinh lý.

“Bác cả” của con gái tôi hóa ra cũng tầm thường như bao người đàn ông tầm thường khác mà thôi.

Tự nhiên tôi lại ước Bí Ngô không phải là con anh ta...!Nó chẳng phải con của ai cả, con của mình tôi là được rồi!

Sau khi tiệc tàn, mấy người đàn ông đã say gần hết nên tài xế đưa về, chỉ có Huy là có người đẹp đưa lên phòng “nghỉ ngơi” nên ở lại.

Tôi cũng muốn nhân dịp này thử quay lại căn phòng mà 6 năm trước đây Tuấn đã đưa tôi đến xem có nhớ lại được gì về chuyện đêm ấy không, cho nên cũng không về với mọi người mà kiếm cớ ở lại sau cùng.

Khách sạn Glorious này rất lớn, tôi không biết đường nên đi lạc một lúc mới ra được đến thang máy.

Có điều, lúc vào bên trong định ấn số 5 nhưng không lên được, may sao khi đó có một cô lao công đi vào, thấy tôi cứ liên tục ấn số 5 mới hỏi:

- Cô định lên tầng 5 à?

- Vâng, cháu cần đưa ít tài liệu cho sếp nhưng không ấn được số 5, không hiểu sao nữa.

- Tầng 5 phải có thẻ mới lên được.

Đó là tầng dành riêng cho chủ khách sạn mà.

Sếp của cô là anh Huy ấy hả?

- Vâng.

Đúng rồi ạ.

Tôi nhớ mang máng trước kia tôi chạy ra khỏi căn phòng đó, nhìn biển số đối diện thì thấy số 509, tức là ở tầng 5 thế nên mới cố ý nói dối thế.

May sao, cô lao công kia nghe vậy thì tốt bụng bảo tôi:

- Giờ tôi cũng dọn dẹp ở tầng 5, để tôi ấn thang máy cho.

- Vâng ạ.

- Thang này đi từ tầng 5 xuống thì không cần thẻ, tý nữa cô xuống thì cứ ấn số bình thường nhé.

Chỉ có lên mới khó thôi.

- Vâng, cháu cảm ơn cô ạ.

Lúc lên đến tầng 5, tôi mới thấy nơi này khác biệt so với tất cả những tầng bên dưới.

Tuy không có nhiều khách qua lại, cả hành lang dài không một bóng người nhưng rất sạch sẽ, khắp nơi trải thảm đỏ cao cấp, không gian vừa rộng vừa thoáng, hẳn là nơi dành riêng cho gia đình Huy.

Tôi hồi hộp đi dọc hành lang đó, vừa đi vừa nhìn từng tấm biển xem phòng 509 nằm ở đâu, cuối cùng, mãi một lúc sau mới thấy nó nằm ở giữa hành lang, lúc này, quay sang bên đối diện định tìm căn phòng tôi đã vào năm xưa, thật kỳ lạ, tôi thấy số 506.

Nhưng lúc bước lại gần, nhìn rõ tấm biển phòng tôi còn cảm thấy kỳ lạ hơn nữa, bởi vì bên dưới số 6 tràn ra một chút keo, dù đã lau chùi rồi nhưng vẫn còn nhìn được vết keo mờ mờ.

Theo như suy đoán của tôi thì khả năng ở đó từng bị bung keo và lộn thành số 9, cho nên vệt keo mới kỳ lạ như thế.

Nếu vào một đêm của 6 năm trước, số phòng 509 bị bung keo và lộn thành số 506, vậy thì khả năng có người nào đó sẽ đi nhầm phòng phải không?

Nghĩ đến đây, tinh thần tôi lập tức chấn động dữ dội, một sự thật mơ hồ dần dần được lộ ra ánh sáng khiến lòng tôi thực sự cảm thấy rất bàng hoàng, rất khó chịu, thậm chí rất đau đớn bởi vì người có thể là bố của con tôi, bây giờ đang cùng người đàn bà khác “giải sầu” trong một căn phòng cùng ở khách sạn này.

Có điều, khi tôi còn đang bần thần với những thắc mắc và ngổn ngang của trái tim mình thì đột nhiên lại có tiếng người nói:

- Cô cũng đoán ra rồi phải không?.