Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 18: Sau này cậu nhớ đối xử với chú nhỏ của tớ tốt vào đó, không kết hôn cũng không sinh con, sau này về già phải làm

Buổi sáng ngày hôm sau, Nhiếp Dịch vừa mở cửa phòng ngủ chính ra, một mùi hương canh cá đã ập thẳng vào mũi.

Lần theo mùi hương đến phòng bếp, thấy Tống Hi đang bưng một chén canh từ phòng bếp đi ra, đặt lên trên bàn ăn.

Dù sao cũng còn tuổi trẻ, đêm qua uống thuốc xong Tống Hi ngủ một mạch, sáng nay dậy, trừ ho khan ra thì gần như đã khỏe lại rồi.

Nâng mắt lên đã thấy Nhiếp Dịch, đôi mắt đen nhánh lấp lánh cong lên, tặng anh một nụ cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng, chú nhỏ, ăn sáng không ạ?”

Qua một tối đã lấy lại tinh thần, khí sắc hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn, vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa hút mắt, Nhiếp Dịch không khỏi nhìn cô lâu hơn.

Tống Hi buông chén xuống, sờ lên mặt mình: “Sao vậy?”

Nhiếp Dịch cúi đầu nhìn đồ ăn sáng trên bàn, chỉ hỏi: “Cháu làm?”

“Vâng.” Tống Hi gật đầu, chợt có chút ngượng ngùng, vào phòng bếp cầm đũa ra, đưa cho Nhiếp Dịch một đôi, “Cháu dậy sớm quá, thấy tủ lạnh có nhiều đồ ăn nên tự ý lấy ra làm….”

“Đồ trong nhà cứ dùng tùy ý cháu.”

Năm mà Nhiếp Dịch vừa bắt đầu khởi nghiệp, chế độ làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm cứ hỗn loạn cả lên, một ngày cũng chỉ lo ăn lót dạ cho có, về sau sinh ra bệnh đau dạ dày.

Chỉ là không mấy nghiêm trọng, ăn cơm ba bữa đúng giờ giấc là có thể dưỡng được, chỉ là anh sống một mình nên không ai quán xuyến, chắc chắn là chẳng đặt mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này trong lòng, mẹ Nhiếp đành tìm một chuyên viên chăm sóc partime, thỉnh thoảng đến nhà Nhiếp Dịch làm cơm cho anh.

Sáng hôm qua chuyên viên có đến đã mua không ít nguyên vật liệu, không ngờ Nhiếp Dịch lại nói hai ngày tới đây không cần phải đến làm cơm.

Sáng sớm Tống Hi mở tủ lạnh đã thấy có hai lốc cá trích, nguyên liệu nấu ăn rất chất lượng, để trong tủ lạnh chừng một đêm thôi nên còn tươi lắm, thế là lấy ra cùng với xương heo, đun một nồi canh cá đặc sệt, trong khi chờ canh sôi thì cô lại lấy bún ra cho vào hai cái chén, chùng qua nồi nước lèo, xắt hành lá lên trên, canh sôi rồi rưới nước vào chén, thế là xong hai phần.

Tối hôm qua Nhiếp Dịch nói về chuyện nuôi trẻ dưỡng già ấy, nghe thì cứ như là đùa giỡn, nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không có lý, anh nói vì cô gọi anh một tiếng chú nhỏ, anh bèn làm tròn chức trách một người chú, vậy cô là con cháu, đã nhận được ân huệ của cha chú thì phải cố gắng đáp lại anh chút nào hay chút ấy.

Xem như là lời đáp cho câu nói kia của anh, hy vọng có người còn nhớ còn thương anh.

Tống Hi nói: “Món này là lần đầu cháu làm đấy, chú nếm thử đi.”

Nhiếp Dịch thấy cô từ trong bếp đi ra thì có chút bất ngờ, nhưng vừa nghĩ lại thì cũng hiểu ra.

Từ lúc lên đại học đã chuyển ra ngoài sống một mình, mấy chuyện sinh hoạt thế này hẳn là làm rất rành rọt.

Chỉ là anh không có thói quen ăn sáng, người giúp việc mà mẹ Nhiếp tìm cho anh tuy rằng tay nghề rất tốt, nhưng anh ăn được một thời gian dài cũng thấy chỉ thường thường thôi, mẹ Nhiếp bảo bà ấy sáng sớm phải đến làm cơm cho anh, đảm bảo ngày ba bữa không sót bữa nào, nhưng Nhiếp Dịch lại không cho người ta vào.

Có điều, trơ mắt bỏ qua dụng tâm của cô bé và cả đôi mắt trông mong nhìn anh, thì dù có muốn ăn hay không, có thích ăn hay không, bữa này không thể trốn được.

Nhiếp Dịch đi đến cầm đũa lên, thong thả gắp một miếng, cho vào miệng: “……..”

Tống Hi: “?”

Hai năm này, Tống Hi hóa thân thành một blogger ẩm thực với tính cách rất cẩn thận, từng quay lại rất nhiều phản ứng sau ăn của những người lạ, nếu khó ăn, họ sẽ nhíu mày, có người còn nhổ thẳng ra, còn nếu ngon thì sẽ gật đầu liên tục, khen không dứt miệng.

Nhiếp Dịch lại không thế, lúc anh cúi đầu chuẩn bị ăn, vẻ mặt rất hờ hững, không nhìn ra vẻ chờ mong, cũng không có gì phản cảm.

Nếm xong rồi, vẫn là nét mặt trầm ổn ban đầu.

Cái kiểu phản ứng mà có cũng như không của Nhiếp Dịch, là lần đầu tiên Tống Hi gặp.

“Không ăn được sao?” Tống Hi không khỏi lo lắng, thật ra ban nãy cô đã nếm qua rồi, mùi vị không tệ mà, chẳng lẽ có mùi hương kỳ lạ nào sao, vì cảm mạo nên cô không nhận ra chăng?

Nhiếp Dịch bình tĩnh ờ một tiếng, nói: “Ổn đấy.”

Tống Hi thấy thế thì nghĩ thầm, hóa ra gương mặt như này là bình thường.

Thật sự rất muốn quay lại gương mặt thưởng thức đồ ăn của Nhiếp Dịch.

Đã lâu rồi cô không bị thất bại khi nấu ăn, hôm nay hiếm có như thế, đáng ra nên quay lại cho fan xem chứ, nhất định các bạn ấy sẽ thấy thú vị lắm cho xem.

Có điều cho cô thêm trăm cái gan cô cũng không dám quay Nhiếp Dịch, chứ đừng nói đến chuyện quay xong đăng lên cho hơn mười triệu fan cùng xem.

Cũng may Nhiếp Dịch không ghét bỏ gì, lại ăn miếng thứ hai.

Trong lòng Tống Hi thoải mái hơn, xoay người đi vào phòng ngủ thay đồ.

Chờ đến khi ra ngoài cũng không quá mười phút, ấy thế mà cái chén trước mặt Nhiếp Dịch đã trống không.

“Còn nữa không?” Nhiếp Dịch hỏi.

“Chú…ăn nhanh thế?” Tống Hi há mồm trợn mắt, “Còn hơn một chén nữa, cháu ăn ít lắm, nên có thể chia ra cho chú một ít.”

Nhiếp Dịch liền gật đầu, không cảm xúc nói: “Được, tôi ăn thêm chút nữa.”

Cho đến lúc hai người cùng đi đến công ty, xe dừng lại rồi, lúc cả hai đứng bên ngoài chờ thang máy, Nhiếp Dịch lại hỏi tối nay ăn gì, Tống Hi mới xác định được là chén canh cá ấy cô làm ngon lắm.

Tống Hi rũ tay đứng bên cạnh anh, có chút khó xử, do dự nửa buổi mới nói: “Hôm nay hệ thống sưởi trong nhà cháu có thể sửa được rồi, vậy nên…. Không thì chiều nay cháu đến nhà chú làm cơm tối xong, rồi mới về nhà cháu?”

Nếu Nhiếp Dịch muốn ăn, thì…làm thêm một bữa nữa cho anh cũng không thành vấn đề, thuận tiện mang những món đồ hôm qua cô đem đến nhà anh về lại nhà mình.

Nhiếp Dịch không nói gì.

Tống Hi đang muốn mở miệng nói tiếp, đột nhiên phía sau có ai đó gọi ‘Sếp Nhiếp’.

Là Phó Giám đốc bộ phận Kinh Doanh.

Lúc Triệu Hân Nhiên báo cáo nghiệp vụ với Phóng Giám Đốc Trịnh cô cũng từng tham gia không ít lần, nên cũng xem như quen mặt với Phó Giám Đốc này.

Vậy nên khi Tống Hi chào anh ta thì anh ta cũng hiền lành gật đầu đáp lại.

Ba người cùng đi vào thang máy, Phó Giám Đốc đột nhiên hỏi: “Sao cô lại vào thang máy bên này?”

Tống Hi: “……….”

Vị trí mà Nhiếp Dịch đổ xe dưới tầng hầm là khu vực đổ xe dành cho bộ phận quản lý của công ty, lúc xuống xe đến thang máy là lên tầng trên cùng. Cô không quen đường ở hầm đổ xe, chỉ có thể theo sau mông Nhiếp Dịch, vốn định đi lên rồi đổi qua một thang máy khác, ai ngờ đâu lại chạm mặt người quen.

Phó Giám Đốc hỏi một câu bâng quơ thôi nhưng Tống Hi vô cùng xấu hổ, cũng không thể nói là do mình đi theo Nhiếp Dịch được.

Trong công ty nhất định phải duy trì khoảng cách với anh, phải giả vờ như không quen biết.

Thế nên Tống Hi toát mồ hôi hột nói: “Em đi nhầm…..”

Phó Giám Đốc gật đầu hiểu ý, lại chỉ cho cô một chập nữa ra khỏi thang máy thì quẹo phải, đi một đoạn nữa là nhìn thấy một cái thang máy khác rồi.

Tống Hi liên tục nói cảm ơn, cũng may mà lúc này Nhiếp Dịch rất ăn ý với cô, thủy chung không nói một lời nào, cũng không nói chuyện với cô.

Khi cửa thang máy mở ra, Tống Hi như trút được gánh nặng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm đi theo sau mông hai vị sếp, chuẩn bị ra thang máy quẹo trái.

Nào biết được Nhiếp Dịch đang đi đằng trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Tối nay tan làm lại nói sau.”

Tống Hi: “……..”

Phó Giám Đốc nghiêng đầu nhìn Tống Hi, ánh mắt chợt thay đổi.

Cũng may cô phản ứng lại rất nhanh, lập tức bày ra vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc: “Ngài….nhận nhầm người sao ạ?”

Gương mặt Nhiếp Dịch tĩnh lặng như nước liếc mắt nhìn cô, xoay người rời đi.

Tống Hi nở nụ cười cứng ngắc nhìn Phó Giám Đốc đang giật nảy mình, dưới cái nhìn hòa ái của anh ta, cô chạy trối chết xuống lầu.

Hôm qua cô xin nghỉ phép vì bị bệnh, có không ít đồng nghiệp đều biết, sáng nay vừa xuất hiện đã nhận được rất nhiều lời hỏi han ân cần.

Trình Tiêu theo lệ mang cho cô một ly nước ấm, lại kể với cô chuyện hôm qua tìm Nhiếp Minh Châu, hỏi cô cuối cùng đã đến bệnh viện như thế nào.

Chiều hôm qua sau khi hạ sốt thì Tống Hi cũng đoán đại khái được rồi, nói một tiếng cảm ơn với Trình Tiêu, sau chỉ kể đơn giản là có một chú nhỏ trong nhà đưa cô đi.

Trình Tiêu cũng không hỏi nhiều, vừa check mail vừa nói chuyện phiếm với cô, bỗng dưng nhìn chòng chọc vào màn hình, biến giọng: “Chúng ta sẽ đổi CEO?”

Mười giờ rưỡi sáng nay, toàn thể nhân viên của Thiểm Động Video đều nhận được một email thông báo bổ nhiệm, Nhiếp Dịch sẽ đảm nhiệm chức vụ CEO, cựu CEO là Tưởng Lỗi, sẽ trở lại làm Phó Giám Đốc bộ phận Tài Chính và Mua bán Sáp nhập.

Email thông báo là do Chủ tịch Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc gửi hàng loạt.

Nội dung giới thiệu rất tỉ mỉ và kỹ càng về bối cảnh của Nhiếp Dịch, thành viên của hội đồng quản trị Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc, tên hiệu là Chu Dịch, là một trong những nhà sáng lập đầu tiên tạo ra sản phẩm APP chủ chốt của Không Cốc.

Trong văn phòng vang lên tiếng nghị luận.

Cái tên Chu Dịch trong giới này như tiếng sấm rền bên tai, hơn một nửa nhân viên Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc không ai là không biết, không ai là không rõ.

Nhân viên đều biết Không Cốc có ba vị Boss lớn, Chủ tịch là Boss lớn siêu giàu sụ, lúc mới thành lập công ty đã tự bỏ ra ba tỷ nhân dân tệ, cũng nhờ vậy mà trở thành Boss lớn có nhiều cổ phần nhất, Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc còn từng có một nữ Giám Đốc, năng lực hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, là Boss lớn mang giá trị nhan sắc cực đỉnh, tiếc thay sau này đã từ chức.

Cuối cùng là Chu Dịch chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng, nghe nói rằng các sản phẩm có khứu giác mạnh và cả ma trận của sản phẩm đều là do anh xây dựng, trong đó có cả APP chính và Thiểm Động Video đã độc lập đưa ra thị trường, các sản phẩm khác có lượng người dùng vượt hơn mười triệu, có tin đồn rằng bối cảnh của Chu Dịch rất sâu, vài câu chuyện nhỏ xoay quanh anh còn kể lại rằng giá trị nhan sắc ấy đi ngược với thế đời, vậy nên được xưng là Boss lớn thần bí nhất Không Cốc.

Không ngờ hôm nay đột nhiên lại thông báo cho toàn nhân viên.

Hóa ra Chu Dịch chỉ là biệt danh.

Tống Hi thầm nghĩ, trách sao lần đó cô tìm kiếm về các nhân vật lớn trong Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc lại không có tên Nhiếp Dịch, còn thấy kỳ lạ tại sao anh lại là CEO của Thiểm Động Video được.

Trình Tiêu thò cổ sang hỏi Phó Giám Đốc Dương San: “Sếp ơi, chẳng lẽ hôm đó họp, người ngồi bên cạnh Tưởng Lỗi là Chu Dịch ạ? Quả nhiên là đẹp trai danh bất hư truyền à nha!”

Tin đồn về Chu Dịch thì nghe nhiều lắm, tất cả đều tưởng rằng đó là tên thật, nên trong nhất thời cậu vẫn quen miệng gọi.

Dương San trầm ngâm: “Chắc là vậy.”

Sau lần báo cáo đó, Triệu Hân Nhiên và mấy quản lý khác cũng mờ mịt thảo luận, có khi nào tầng lãnh đạo thay đổi cơ cấu rồi chăng.

Trình Tiêu kích động không thôi, túm lấy Tống Hi: “Sau này có phải chúng ta sẽ đi báo cáo với anh ta không? Vậy là được nhìn anh ta thường xuyên rồi!”

Đâu chỉ là thường xuyên, sau này còn dưỡng già cho anh nữa kìa!

Nội tâm Tống Hi không mang gợn sóng, mỉm cười nói: “Chờ mong quá đi.”

Bị Trình Tiêu nhắc cho tỉnh ra, các đồng nghiệp khác cũng bắt đầu đi thảo luận về chuyện lần trước báo cáo đã được nhìn thấy vị CEO nọ.

Chỉ mỗi Mạnh Dao là khinh khỉnh: “Đẹp trai được chừng nào chứ, mấy đồng nghiệp của chúng ta có tên già nào mà không hơn ba mươi đâu?” Ngày đó cô ta bị xấu mặt trước mọi người, khó khăn không sao ngóc đầu dậy nổi, vậy nên không hề chú ý đến cái lúc Nhiếp Dịch quay đầu lại nhìn Tống Hi.

Tống Hi và Trình Tiêu cũng không thèm để ý đến cô ta.

Cô một nhân viên lâu năm nói: “Tôi nghe nói tên công ty chúng ta xuất phát từ quẻ Khiêm trong “Kinh dịch”, bề ngoài không bằng phẳng, núi cao chất bên trong, thung lũng trống trải có giấu voi.”

Trình Tiêu buồn bực hỏi: “Nếu như dùng tên hiệu, thì sao hôm nay đột nhiên công khai thế? Chẳng lẽ chỉ vì để làm CEO của APP Thiểm Động chúng ta sao?”

Dương San cười: “Chắc chỉ là cơ hội thích hợp để công khai thôi ấy mà.”

Nhân viên lâu năm gật đầu, nghiền ngẫm: “Có thể là có người trong nhà về hưu rồi nên không còn tị hiềm chi nữa.”

Tống Hi lại nhớ đến giữa năm nay, trong một lần trò chuyện phiếm, Nhiếp Minh Châu nói ông nội đã về hưu đặng ở nhà chơi với bà nội tránh bị bà ghét bỏ, không khỏi kính nể sự sắc bén của người đồng nghiệp nọ.

Nơi nơi đều thảo luận về chuyện CEO mới nhậm chức, trong nhóm Quản lý tập sự đã spam ngập trời, lúc Tống Hi vào nhóm đã có hơn hai trăm tin chưa đọc.

Có người phản ứng cực nhanh, @ tên Nhiếp Minh Châu vào, nói hai người đều là họ Nhiếp, vậy có phải là có quan hệ gì không.

Nhiếp Minh Châu cười hì hì trả lời: Nếu mà có quan hệ, thì tôi còn làm trâu làm ngựa cho người ta à?

Lại thêm trước đó hóng hớt được chút tin, thần bí nói: Nghe nói hôm qua họp hội đồng quản trị xong là gửi mail thông báo xuống, không biết tại sao lại dời đến tận hôm nay?

Có người tiếp chuyện: Có khi Tưởng Lỗi lùi về sau nên không cam lòng?

Tên còn lại bảo: Phe phái chiến tranh ấy mà, công ty lớn không phải đều thế sao.

Nhiếp Minh Châu inbox riêng với Tống Hi, chuyển tiếp mấy tin nhắn đó cho cô: “Mọi người cứ nghĩ chuyện đơn giản thành phức tạp thôi ấy nhờ, chú nhỏ của tớ….. Rõ ràng chỉ vì bận đưa cậu đến bệnh viện thôi mà, cười khóc.”

Tống Hi cười cười, trả lời: “Tớ sợ quá đi mất, ảnh hưởng đến việc sếp Nhiếp nhậm chức rồi.”

Chuyện quan trọng như thế, nhưng Nhiếp Dịch lại vì cô mà chậm trễ.

Nhiếp Minh Châu cười ha ha: “Chú nhỏ tớ tốt lắm đúng không? Nghĩ lại thì chú ấy cũng cho tớ chút mặt mũi đó chứ, hôm qua tớ đi tìm chú, chú không nói hai lời đã đi thăm cậu rồi đó.”

Tống Hi trả lời: “Đúng thế, chú ấy tốt lắm.

Chỉ là trong lòng có suy tính còn kinh người hơn cơ.

Nhiếp Minh Châu lại nói: “Sau này cậu nhớ đối xử với chú nhỏ của tớ tốt vào đó, mỗi ngày hễ mà bà nội tớ nhắc tới chú, thì cứ ca cẩm không kết hôn cũng không sinh con, sau này về già phải làm sao bây giờ.”

Tống Hi: “…….”

Cái chuyện dưỡng già cho Nhiếp Dịch, không lách nổi rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Nhiếp, không phải ngài không ăn sáng à?