Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 42: Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, tôi già rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Hi chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, có người thứ hai gọi cô là bé cưng.

Mười mấy năm trước, Trần Cẩn Du nâng cô như vật báu, mỗi lần nhắc đến cô, mở miệng ngậm miệng đều gọi cô là bé cưng.

Ba năm đi học tiểu học của cô, có một lần Trần Cẩn Du gọi cô như thế trước mặt bạn bè, làm mấy người bạn cười ầm lên trêu chọc, hỏi cô chưa cai sữa à, hỏi cô vẫn còn là một đứa nhóc không tự sinh hoạt nổi hay sao.

Lúc ấy Tống Hi cực kỳ xấu hổ và buồn bực, càng nhỏ thì càng thích tỏ vẻ chững chạc, thế là cô nói với Trần Cẩn Du, con  lớn rồi, đừng có mà gọi con  là bé cưng nữa.

Trần Cẩn Du lại cười, bảo rằng: “Trong mắt mẹ, con mãi mãi là bé cưng của mẹ.”

Những ngày mà Trần Cẩn Du sắp sửa rời đi, bà cứ mãi gọi cô là bé cưng ơi, bé cưng à, liếng thoắng không ngớt, lúc đó lòng cô gấp gáp, khóc đến thảm thương, thậm chí còn chưa kịp đáp lại bà lấy một lần, sau này vào nhà họ Tống, có một đêm cô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, vô thức mở miệng gọi mẹ ơi, nhưng không một ai trả lời cô, khi ấy chính cô chợt nhận ra rằng, Trần Cẩn Du đã không còn nữa rồi.

Tối ngày hôm ấy, cô vùi mình vào trong chăn, khóc nức nở không còn thiết tha.

Sau này không một ai gọi cô là bé cưng nữa, cô không bao giờ….được là bé cưng của người nào nữa rồi.

Rồi về sau biết được thân phận của Trần Cẩn Du, cô đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa.

Cô sinh ra bản chất đã là tội lỗi, vậy nên cô phải học cách biết thế nào là đủ, Tưởng Mạn mắng, cô phải nghe, Tống Thạch đối xử tốt với cô, cô cố gắng hết sức báo đáp.

Nhiếp Dịch thì thầm gọi cô là bé cưng, tựa như tiếng sấm giữa bầu trời đêm, tiếng bật lửa châm mồi dưới tận đáy lòng yên ả của cô, ánh sắng rào rạt bừng lên, áy náy biến mất, nổ đùng đoàng thành bột nhão trong lòng cô.

Năm 18 tuổi ấy, cô cùng Nhiếp Dịch ngồi trên sân thượng đọc tiếng Anh, trong tích tắt ấy đã biết rung động, cô nghĩ lại, ấy có chăng đã là khoảng cách gần nhất giữa hai người rồi.

Nhưng không thể ngờ rằng, một ngày nọ, cả hai lại xuất hiện ở gần nhau, Nhiếp Dịch dốc lòng khuyên răn cô, che chở cô, đau xót cô, thậm chí còn thích cô nữa.

Cô có tài cán gì, mà được anh thích cơ chứ?

Ngày nghỉ rảnh rỗi, Tống Hi nằm ở nhà một thời gian ngắn nhưng không muốn về nhà họ Tống, thế là nằm vùi trong nhà mình, ngủ.

Mùng hai, Thẩm Hành Chu lên nhóm chat @ Tống Hi vào, hỏi cậu và ba cùng đến nhà họ Tống chúc Tết, nhưng sao lại không gặp cô ở đấy.

Tống Hi bèn nói là bản thân đang ở nhà mình.

Nhiếp Minh Châu cũng thấy chán, lại thấy nhóm chat ba người mà hai người đang trò chuyện rồi, thế là chui vào trút hết nỗi niềm buồn tẻ mấy ngày Tết nhất, ngoại trừ ngủ thì chỉ có ăn, sắp thành heo rồi.

Thẩm Hành Chu cười nhạo cô ấy: “Nhà em đông thế mà vẫn chán à?”

Nhiếp Minh Châu liền tính toán nhân số trong nhà ra, ông, bà ngày nào cũng tiếp khách, ba mẹ cô ấy hai ngày này đến thành phố S thăm bạn bè, chú nhỏ cũng không ở nhà, trong nhà chẳng có không khí tết nhất gì cả.

Thẩm Hành Chu lại gửi một icon sâu xa đến: “Tết mà chú em không ở nhà, có chuyện gì à?”

Nhiếp Minh Châu nói: “Có chuyện gì được, chú ấy bệnh rồi, vốn đã không được thoải mái, mà cả ngày cứ bị bà nội em lầu bà lầu bầu bên tai mãi, thấy phiền nên về nhà chú ở rồi.”

Tống Hi đọc xong mà giật mình.

Trong nhóm hai người kia đã nói đến chủ đề khác rồi, Tống Hi do dự một chập, vào nhắn riêng cho Nhiếp Minh Châu.

Tống Hi: “Chú cậu sao vậy?”

Nhiếp Minh Châu trả lời rất nhanh: “Cảm mạo ấy mà! Nhưng sao cậu không nhắn trong nhóm luôn?”

Tống Hi lại không khỏi nổi lên nghi vấn, nhớ đến đêm giao thừa anh đã đưa áo khoác của mình cho cô, còn bản thân chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi phong phanh, không khỏi áy náy: “Nặng không?”

Minh Châu đáp: “Chắc mùa cảm mạo đấy, nhìn chú ấy khó chịu lắm, có điều thân thể của chú nhỏ rất tốt, hai ba ngày là khỏe lại thôi, đừng lo lắng!”

Sao không lo cho được? Tống Hi nhìn thấy mà khó chịu, đứng dậy đi ra ngoài.

Đến lúc hoàn hồn, cả người đã đứng trước cửa nhà anh.

Nhà Nhiếp Dịch có lưu dấu vân tay của cô, lúc cô duỗi tay lên định mở khóa thì chợt thấy không ổn, rụt tay về.

Thứ nhất là mình không nên tùy tiện đi vào nhà của người khác, thứ hai là đứng trước cánh cửa ngăn cản trong nhà này, lý trí của cô cũng dần tỉnh táo, ngoại trừ vội vã, nóng lòng và xao động ra, còn có một chút xíu khiếp sợ.

Nóng lòng vì muốn được gặp anh, khiếp sợ vì sẽ nhìn thấy anh.

Tống Hi đứng ngoài cửa, lấy điện thoại ra gửi cho Nhiếp Dịch một tin: Chú nhỏ ơi, chú có ở nhà không?

Trong hai phút thôi, nếu anh mà trả lời thì cô sẽ gõ cửa, còn nếu không thì cô sẽ đặt thuốc mà mình mua ở ngoài cửa, rồi lặng lẽ đi về.

Từng giây từng phút trôi qua, Tống Hi nhìn thấy điện thoại mình nhảy sang phút thứ hai, không nói nên lời là mất mát hay may mắn, treo thuốc lên tay vặn cửa, lúc quay lại muốn đi về thang máy để xuống lầu, cánh cửa sau lưng cành cạch một tiếng, mở ra.

Tống Hi kinh ngạc xoay người lại.

Nhiếp Dịch mặc một bộ đồ ngủ đậm màu, một tay chống lên khung cửa, hỏi cô: “Học ai cái thói đến cửa không vào đấy?”

Lúc anh nói, âm giọng có chút khàn khàn, có vẻ vừa ngủ dậy, trên gương mặt còn nhập nhèm buồn ngủ và nét mệt mỏi, đôi mắt đen lay láy có hồn, khi trêu ghẹo cô còn híp mắt mang một tí bất mãn.

Tống Hi sửng sốt, nói: “Minh Châu nói chú bị cảm, cháu muốn đến thăm….”

Nhiếp Dịch hỏi vặn lại: “Thăm tôi hay trông cửa?”

Tống Hi có chút lúng túng, cũng hiểu được cái dáng vẻ không dám gõ cửa vừa nãy của mình vừa ngu ngốc vừa kỳ cục đến độ nào, cúi đầu đi vào trong, còn với lấy túi thuốc treo trên tay cầm đưa cho anh: “Cháu mua cho chú ít thuốc.”

Nhiếp Dịch đóng cửa lại, quay người nhận lấy, chạm khẽ vào tay của cô.

Ngón tay Tống Hi khựng lại đôi lát, rồi trở ngược nắm lấy tay anh.

Ngón tay của cô bé mang theo cảm giác mát lạnh từ bên ngoài, không chờ anh kịp phất lên phản ứng, cô đã nhón chân duỗi tay sang sờ lên trán anh.

“Chú sốt rồi!” Tống Hi hoảng sợ nói, không dùng nhiệt kế để đo cũng nhận ra, nhiệt độ của Nhiếp Dịch cao đến hãi hùng.

Nhưng Nhiếp Dịch lại chẳng mảy may để tâm, chỉ ừ cho có, nâng tay lên kéo bàn tay đang đặt trên trán mình của cô xuống, dẫn cô vào trong nhà.

Tống Hi vội sao nhịn được, Nhiếp Dịch tính dẫn cô đến phòng khách để trò chuyện với cô, nào đâu lại còn bị cô kéo ngược đi vào trong phòng ngủ.

Vì bị bệnh nên cả người Nhiếp Dịch cứ biếng nhác, bàn tay lành lạnh của cô nhẹ nhàng kéo anh đi, anh bèn để cô tùy ý cầm tay mình, bước chân chầm chậm theo sau cô chậm nửa nhịp, không vội không vàng bước theo nhịp điệu của cô.

Tống Hi vất vả lắm mới kéo anh về phòng ngủ được, đắp chăn rồi vén góc chăn cho anh cẩn thận, mới quay ra rót nước lấy thuốc.

“Thuốc này không phải dành cho bệnh này đâu.” Tống Hi đưa cho anh ly nước, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một hộp thuốc đã bị bóc ra, cầm lên đọc hướng dẫn, sự lo lắng vừa lắng xuống ban nãy lại dâng lên, “Hai ngày nay chú uống thuốc này sao?”

Cô mở thuốc mà mình mua đưa cho anh, lúc đi mua đã hỏi rất kỹ rồi, nhân viên nghe xong là biết cảm theo mùa, thuần thục lấy thuốc ra.

Nhiếp Dịch uống xong lại nằm xuống, anh quả thật không còn chút tinh thần gì, nếu Tống Hi mà không đến thì có khi sẽ ngủ thẳng cẳng đến tận chiều mất.

Bức rèm trong phòng được kéo lại để che đi ánh sáng, chỉ mở một chiếc đèn nơi đầu giường, ánh đèn nhu hòa, Tống Hi ngồi bên mép giường quan sát gương mặt thâm thúy của Nhiếp Dịch, và chiếc cằm vừa nhú lên một lớp râu.

Tống Hi đau lòng quá đỗi, lúc nói còn không tự chủ ướm chút sốt ruột và nén giận: “Sốt thế này rồi sao không đến bệnh viện chứ?”

“Ngủ một giấc là khỏe ngay.” Nhiếp Dịch thờ ơ trả lời.

Bàn tay Tống Hi lại duỗi đến đo nhiệt độ trên trán của anh, tuy biết thuốc sẽ không có tác dụng nhanh vậy đâu, nhưng vẫn không nhịn được muốn kiểm tra.

Nhiếp Dịch mặc cho cô kiểm tra, anh nằm trên giường, ánh mắt nhìn cô rất sáng, hiếm khi mà khí chất của anh mảnh thế này, lộ ra một chút nhu hòa và ỷ lại.

Tống Hi ngay tức khắc hối hận về câu chỉ trích ban nãy, đè giọng lại, áy náy nói: “Đều tại cháu, nếu không thì chú cũng không bị cảm lạnh rồi sinh bệnh thế này.”

“Nói ngốc gì thế.”

Âm thanh của Nhiếp Dịch trầm khàn và đè thấp lại, lúc anh nói chuyện, bàn tay đang dán lên trán anh của cô của rung theo, từng hồi, từng hồi, làm lòng bàn tay cô ngứa ngáy.

Tống Hi ngại ngùng rụt tay về, đổi sang đề tài khác: “Chú đói bụng không? Có phải là chưa ăn cơm đúng không? Cháu làm cho chú ít đồ.”

Nói xong bèn đứng dậy, nhưng Nhiếp Dịch đã đè tay cô lại: “Tôi không đói bụng.”

Trong phòng ngủ im lặng và mang tính riêng tư rất lớn, dù Tống Hi đã từng sống ở đây một khoảng thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên vào phòng của anh, lúc ngồi trên giường anh, chỉ thấy chung quanh ngập tràn mùi hương khoan khoái quen thuộc chỉ thuộc về riêng anh, vì ban nãy quá nóng vội khi thấy anh bị bệnh nên không có cảm giác gì, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt đen nhánh ấy đương nhìn cô, đôi tay Tống Hi như nhũn nhão cả ra, khe khẽ run lên, vội vàng rụt tay lại.

“Không ấy chú ngủ một lát nhé?” Tống Hi cố tìm lại giọng nói, “Cháu đi nấu cho chú chút cháo, chờ tỉnh dậy là ăn được rồi.”

“Không cần.” Nhiếp Dịch nói, “Nói chuyện với tôi.”

Tống Hi gật đầu, thấy trò chuyện ba lắp ba xàm cũng không tệ: “Chuyện gì đây ạ?”

Nhiếp Dịch chau mày: “Nói về chuyện tại sao cháu không thích tôi.”

Tống Hi đứng phắt dậy ngay, kích động nói: “Cháu phải đi nấu cháo đây.”

Nhiếp Dịch đưa tay ra kéo tay cô ngồi xuống lại, bàn tay giữ khư khư tay cô: “Nói xong đã rồi hẵng đi.”

“Cháu đã nói rồi mà.” Tống Hi cúi đầu, lòng đầy chột dạ, “Tuổi của chúng ta không hợp….”

Lời còn chưa dứt, Nhiếp Dịch dùng sức một chút kéo người đến ngay trước mặt mình.

Tích tắc ấy, Tống Hi úp mặt vào lồng ngực của Nhiếp Dịch, sau khi nhận ra thì đỏ bừng mặt giãy dụa muốn đứng dậy, Nhiếp Dịch lại duỗi tay kia quàng qua ôm eo của cô.

Bàn tay anh vừa to lại còn có lực, nhiệt độ nóng đến hãi người, xuyên qua lớp váy mỏng của cô truyền đến, tựa như muốn thiêu đốt cô vậy.

Tống Hi lắp bắp: “Chú, chú làm gì….”

Nhiếp Dịch rủ mi liếc cô: “Như thế này mới làm cháu bớt nói xàm nói nhảm lại.”

Tống Hi: “…..”

Cô vùi đầu vào lòng anh không dám động.

Cô nhớ rất rõ lần trước đi trượt tuyết, cô ngã sấp xuống đường trượt cũng đã dính lên ngực anh như thế này này, lúc ấy cả hai không có ý gì với nhau, nên không thấy có gì là bất cả, nhưng bây giờ, tư thế không đổi, ấy thế mà tâm tình thì chẳng vẹn nguyên như lần ấy nữa rồi, đã thế còn nằm trên giường của Nhiếp Dịch, Tống Hi căng thẳng đến độ não cũng không xoắn lại được.

Nhiếp Dịch hỏi cô: “Tính trốn tránh đến khi nào?”

Tống Hi kiên trì trả lời: “Không có….Ôi! Chú đừng, đừng đè cháu!”

Cô vừa mới nói hai từ đầu đã bị đôi tay đặt trên eo mình của Nhiếp Dịch siết lại thêm một tí, tuy cách một lớp chăn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự xấu hổ khi nằm trên thân một người đàn ông vừa cao to vừa đang căng cứng.

Nhiếp Dịch thấp giọng: “Nói thật.”

Tống Hi nói không nên lời.

Nếu nói mà là nói dối, vậy thì cô sẽ không nói.

Kiên cường muốn chết.

Nhiếp Dịch rủ mi nhìn vẻ trầm mặc không trả lời của Tống Hi, thầm than dài một tiếng, chầm chậm cất lời: “Tống Hi à, tuổi của chúng ta đúng là chênh nhau rất nhiều, tôi đã ba mươi tư rồi.”

“Nếu thời gian mà có thể dùng tiền tài để làm giao dịch, tôi nguyện tán gia bại sản để mua lấy mười năm tuổi ấy, mua lại những rối rắm, những nỗi niềm lo toan của cháu cho cách biệt mười năm ấy, chừng nào cháu suy nghĩ thông suốt rồi, thì chừng ấy chúng ta sẽ yêu đương với nhau.”

“Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, tôi già rồi.”

Đôi mắt của Tống Hi khe khẽ run lên, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhiếp Dịch lại bình tĩnh mà nói tiếp: “Trước kia tôi cũng không mấy sốt ruột, muốn chậm rãi để cho cháu đón nhận tôi, cháu mẫn cảm, nên tôi sẽ không thúc giục cháu. Cho đến ngày hôm ấy cháu nhắc về sự chênh lệch tuổi tác này, tôi bỗng dưng nhận ra rằng tôi chờ không nổi nữa, không phải lo lắng rằng không chờ được cháu, mà tôi lo là, đến ngày cháu thông suốt thì tôi cũng già rồi, không còn tinh thần và thể lực để mà lo được cho cháu đủ đầy.”

“Không đâu.” Tống Hi lắc đầu nhìn anh, ánh mắt vội vã và đầy tự trách, “Cháu không hề thấy chú già, chú không già chút nào, chú rất tốt, cháu chỉ thuận miệng nói….”

“Tôi biết.” Nhiếp Dịch duỗi tay vén những lọn tóc bên tai cô, dịu dàng nói: “Tống Hi à, tôi sống đến bây giờ, tuy rằng không được tính là vô cùng xuất chúng, nhưng cũng có chút năng lực, cháu có từng nghĩ đến chuyện, những băn khoăn trong lòng cháu, ở trong mắt tôi chẳng đáng một xu? Nếu cháu có ý với tôi, mà tôi thì nhất định phải có được cháu, thì thay vì dùng thời gian để tra tấn và rối rắm, cớ gì không nói hết những suy nghĩ của cháu ra, để tôi giải quyết cho cháu?”

Tống Hi đưa mắt nhìn anh.

Ánh mắt của Nhiếp Dịch thâm trầm: “Em chỉ cần nói cho tôi biết, rằng đối với tôi, rốt cuộc là em có thích hay không?”