Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 47

Trong phòng bếp Tống Tĩnh Viện rửa sạch các nguyên liệu cần thiết, rồi đứng bên cạnh nhìn Tống Hi thuần thục cho đồ ăn vào nồi.

“Chuyện đêm giao thừa, chị thay mặt mẹ xin lỗi em.”

Tống Hi ngẩn ra, mất tự nhiên cười nói, “Không cần đâu.”

Tống Tĩnh Viện cũng biết Tưởng Mạn quá đáng, Nhiều lúc cô ấy cũng bất lực, khuyên bà ta được vài câu, đôi khi Tưởng Mạn còn chửi vặn cả cô ấy, Tống Tĩnh Viện nói: “Chị sẽ mau chóng khuyên bà ly hôn, hai người họ chia tay rồi, mọi người cũng ít lui tới, vậy thì khi em về nhà cũng sẽ thoải mái hơn một tí.”

Tống Hi xào xong đậu rồi đem ra bàn, chần chờ một hồi, vẫn hỏi: “Dì Tưởng…. Sao cứ mãi không chịu ly hôn vậy?”

Mấy năm này, mỗi lần Tống Tòng An ra ngoài vụng trộm, Tưởng Mạn cứ quậy banh lên với ông ta, hận ông ta đến thấu xương, có đôi khi Tống Hi rất hoang mang, nếu đã không nhẫn nhịn được, vậy cớ gì không dứt khoát dứt áo ra đi, cho bản thân được tự tại.

Vẻ mặt Tống Tĩnh Viện thờ ơ: “Có chăng là không cam lòng thôi, không cam lòng đến cố chấp.”

“Em cũng biết đấy, quan hệ của bọn chị với nhà bà ngoại rất lạnh nhạt còn gì.”

Hơn 20 năm trước, tình cảm của nhà họ Tống và nhà họ Tưởng không mấy tốt đẹp. Nhà họ Tưởng trước kia làm về lĩnh vực công nghiệp, đến đời ba của Tưởng Mạn mới chuyển sang kinh doanh tài chính, lúc ấy thị trường tài chính trong nước vừa mới phát triển, ba Tưởng Mạn rất có tham vọng trong lĩnh vực này. 

Cũng vào lúc ấy, Tưởng Mạn đã bị thu hút bởi Tống Tòng An.

Tống Tòng An khi còn trẻ rất đẹp trai và xuất chúng, thái độ và cử chỉ lúc nào cũng mang vẻ nho nhã, phong độ và dịu dàng, Tưởng Mạn vừa gặp lần đầu đã rơi vào tiếng sét ái tình.

Bà ta có tình, Tống Tòng An cũng có ý, gia đình của hai nhà cũng xem như là môn đăng hộ đối, đáng ra hai bên gia đình sẽ vui vẻ đi đến việc kết thông gia, nào đâu ba mẹ Tưởng Mạn phản đối kịch liệt, ba Tưởng là thương nhân nên rất am hiểu lòng tham của con người, từng trải biết bao nhiêu, vừa thấy Tống Tòng An, tuy không gặp được mấy lần nhưng cũng đã nhận ra ông ta chẳng lương thiện gì cho cam.

Tưởng Mạn được nuông chiều từ bé, ba mẹ càng phản đối bà ta càng phản nghịch, nói thế nào cũng muốn yêu đương với Tống Tòng An, đặc biệt là khi ấy, Tống Tòng An quan tâm, săn sóc và cưng chiều bà ta quá đỗi.

Bà ta sa vào vũng lầy ấy, gần như chẳng thể nào thoát ra được.

Chuyện lần ấy đã gây xôn xao dư luận, ba Tưởng thì sĩ diện hảo, quá mất mặt nên dưới cơn giận dữ đã đoạn tuyệt quan hệ ba con với Tưởng Mạn, di dân sang Mỹ.

Trước khi rời đi ba Tưởng còn nói với Tưởng Mạn rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, con nhận ra được rằng gã đàn ông mà con yêu chẳng đáng lấy một xu, đến lúc ấy, nếu con bằng lòng thì hãy đi tìm chúng tôi.

Hai mươi năm qua đi, Tưởng Mạn đều phải chịu đựng.

Tống Tĩnh Viện nói xong những chuyện này, thở dài một hơi thật khẽ, nói: “Ngoại trừ tính cố chấp không chịu nhận sai, thì đoán chừng còn là không cam lòng với Tống Tòng An nữa, trước kia tình nồng bao nhiêu, thì lúc này sẽ có bấy nhiêu không cam chịu thất bại…. Mấy hôm trước, bà vừa mới đến công ty Tống Tòng An rồi quậy tình nhân của ông ta một trận đấy.”

Nói đến đây, cô ấy đau đầu xoa trán: “Tóm lại, những lời mà bà ấy nói em đừng để trong lòng, bà ấy chỉ muốn tìm nơi để xả giận thôi, dù là ai thì bà cũng mắng chửi cả.”

Tống Hi gật đầu, lại hỏi han cô ấy: “Vậy chị có ổn không?”

Cô không chịu được Tưởng Mạn thì còn có thể về nhà mình để ở, nhưng Tống Tĩnh Viện buộc phải ở bên cạnh Tưởng Mạn, chăm bà ta, săn sóc cho cảm xúc của bà ta, để tránh việc bà ta cứ không ngừng gây gổ với Tống Tòng An, khỏi phải nói là áp lực lớn đến nhường nào.

“Chị không sao.” Khóe môi Tống Tĩnh Viện khẽ run lên, nhưng không để ý: “Quan trọng là em đó, em và Nhiếp Dịch sao thế này?”

Tống Hi không ngờ đề tài lại đột nhiên chuyển sang hướng này, xoay người xào rau, lắp bắp: “Thì, thì như chị nhìn thấy đó….”

“Hẹn hò rồi à?” Tống Tĩnh Viện hỏi thẳng.

“Vẫn chưa.” Tống Hi ngại quá đến độ không dám nhìn cô ấy.

Tống Tĩnh Viện suy tư một hồi, vẫn hỏi ra những nghi vấn trong lòng mình: “Em…thấy anh ấy lớn tuổi quá à?”

Đôi tay đảo đũa xào rau của Tống Hi run lên, mém chút nữa là văng cả ra ngoài: “Cũng, cũng tạm mà.”

Tống Tĩnh Viện chau mày.

Loại trừ đi việc Tống Tòng An có mục đích riêng, nếu Tống Hi và Thẩm Hành Chu mà nên duyên thì cô ấy thấy cũng không đến nổi nào, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nhân phẩm cũng rất ổn, chỉ là ba mẹ làm quan to nên có thể không dễ gì qua cửa.

Nhưng những lời này phải để nói sau, đêm giao thừa ấy, nếu Tống Hi đã nói không thích rồi thì cả hai cũng xem như tuyệt đường phát triển.

Chỉ là không ngờ đến, Nhiếp Dịch lại có ý với Tống Hi.

Nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Tống Hi, xem ra là tình nồng ý đậm lắm rồi.

Tống Tĩnh Viện vừa nói không nên lời cũng rất ngạc nhiên, trong lòng khó hiểu lắm, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ không để ý, thuận miệng hỏi: “Hai người có chủ đề nói chuyện chứ?”

Tống Hi: “……”

Cô nghe là hiểu, Tống Tĩnh Viện nhất định đang nghĩ giữa bọn họ sẽ không bắt cùng tần số với nhau đây mà.

Về vấn đề này, trước đó cô vẫn không nghĩ đến, nhưng hồi chiều sau khi cả hai thảo luận dong dong dài dài về PPT nửa buổi, tuy rằng chủ yếu là anh giảng cô nghe, nhưng… Như thế cũng được tính là có nhỉ?

Tống Hi thỏ thẻ trả lời: “Em thấy cũng tạm.”

Tống Tĩnh Viện vẫn rất bất ngờ, nói: “Chị nhớ rõ là trước kia, cả hai không tiếp xúc gì nhiều đúng chứ? Sao đột nhiên lại….” Lại hai lòng cùng ưa thế này?

Từ nhỏ đến giờ, tuy nói là mọi người ít khi tụ họp với nhau, nhưng nghĩ lại thì cũng được vài lần đếm trên đầu ngón tay chứ? Năm ngoái đi suối nước nóng, cô ấy đã bỏ lỡ chuyện gì sao?

Tống Tĩnh Viện luôn nghĩ là, Nhiếp Dịch và Tống Hi tựa như hai đường cong có giao nhau, nhưng số điểm giao nhau rất hạn chế, rồi thì cả hai cũng có con đường riêng của mình cơ mà.

Nào ngờ đâu, hai con đường riêng ấy, thần không biết quỷ không hay, chầm chậm giao nhau.

Tống Hi bị cô ấy hỏi đến nghẹn lời, thật ra cô cũng muốn biết lắm, Nhiếp Dịch thích cô từ lúc nào.

Tống Tĩnh Viện thấy cô ngượng ngùng, nhìn là biết ai đó da mặt mỏng dánh, nên không dò hỏi đến cùng nữa.

Nhiếp Dịch ra sao cô ấy biết rất rõ, tuy rằng tiếp xúc không nhiều nhưng nhờ vào quan hệ với Thẩm Đình mà cũng hiểu được đôi điều, vậy nên không hề lo lắng về việc anh sẽ đùa bỡn tình cảm của Tống Hi, chỉ là so sánh với Thẩm Hành Chu thì, lấy điều kiện và gia cảnh của Nhiếp Dịch mà muốn đi đến cùng, thì ắt sẽ càng thêm phần khó khăn.

Vốn đã chênh nhau nhiều tuổi, lại thêm gia giáo của nhà họ Nhiếp còn quá nghiêm ngặt, khi ba Nhiếp Dịch còn nắm giữ gia đình đã rất chú trọng đến danh dự rồi, nếu thế, Tống Hi phải ứng phó thế nào đây?

Nghĩ đến đây, Tống Tĩnh Viện lại ý thức được một vấn đề: “Nếu em thấy anh ấy không tệ, vậy tại sao hai người còn chưa hẹn hò đi?”

Tống Hi buồn bã, chuyên tâm dọn đồ ăn lên.

Tống Tĩnh Viện nhìn thấy, chờ khi cô rửa nồi thì duỗi tay ra ngăn lại, suy đoán: “Nhà họ Nhiếp có ý kiến gì sao?”

“Không có.” Tống Hi lắc đầu, bọn họ còn chưa đi được đến bước đó nữa cơ.

Thấy Tống Tĩnh Viện đang quan tâm mình, cô im lặng thật lâu, vẫn khẽ nói: “Nhưng nó cũng sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi, em tệ thế này, nếu hẹn hò với anh ấy thì không biết sẽ gây cho anh ấy bao nhiêu phiền phức nữa.”

Tống Tĩnh Viện hiểu ra ngay.

Hai người này, còn chưa đối mặt với vấn đề thực tế, thì đã bị mắc kẹt từ chỗ của Tống Hi rồi.

Hai chị em sống với nhau từ nhỏ, Tống Hi băn khoăn chuyện gì thì sao mà Tống Tĩnh Viện không hiểu được chứ, thấy cô suy sụp như vậy, bèn khuyên nhủ, “Tự tin lên nào, việc gì cũng phải thử qua rồi mới biết được, đừng có chưa kịp bắt đầu đã bị nội tâm của mình đánh gục rồi.”

Tống Hi gật đầu, định bụng nói em đang học cách khắc phục, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Thẩm Đình: “Nói đúng lắm!”

Hai người trong bếp giật nảy mình, Tống Tĩnh Viện nhặt một tép tỏi quăng vào người anh ấy: “Không có tay sao? Vào mà không biết đường gõ cửa?”

Thẩm Đình ấm ức gì đâu luôn: “Vì anh đói quá mà.”

Tống Hi lập tức nói: “Xong rồi đây! Nấu xong rồi.”

Tống Hi và Tống Tĩnh Viện bưng một mâm đồ ăn ra, Thẩm Đình đi theo sau mông Tống Tĩnh Viện, bả vai hai người cọ nhau gần ơi là gần, Thẩm Đình còn cố ý dính vào tai cô ấy để tiện đường nói chuyện: “Những lời ban nãy mà em nói, có thể đặt bản thân mình vào đấy rồi suy xét được không?”

Tống Tĩnh Viện quét mắt nhìn anh: “Cút hộ.”

Thẩm Đình nhanh thoăn thoắt chụt một phát lên tai cô ấy, rồi cút liền.

Tống Hi mặt đỏ tai đỏ đi theo sau, thấy cảnh nọ thì dời mắt đi ngay, trong cơn hoảng loạn chợt bắt gặp được gương mặt bình tĩnh của Nhiếp Dịch, trái tim cũng vững vàng hơn.

Cô và anh của bây giờ, vẫn duy trì một sự thân mật không đi quá trớn, có đôi lúc Tống Hi nghĩ, chắc là vì Nhiếp Dịch chững chạc và cấm dục quá chăng? Hoặc là vì anh hơn ba mươi rồi, nên không có yêu cầu quá cao về phương diện này?

Giống như nụ hôn bị cắt ngang ban nãy, Nhiếp Dịch cũng chỉ nhíu mày có một tí ti.

Cho đến tận lúc cả bốn người ăn xong một bữa ăn Tình nhân tây ta kết hợp, Nhiếp Dịch đưa Tống Hi về nhà, vẫn không nhắc đến chuyện ấy.

Thứ hai đến ngày đi làm, nhóm Quản lý tập sự cố gắng nắm bắt chút thời gian ít ỏi để sửa chữa lại báo cáo PPT của chính mình.

Gần đến giờ tan tầm, Tống Hi cũng đã điều chỉnh xong phần cuối cùng, đứng dậy đi WC.

Lúc quay về, đã thấy Trình Tiêu đang đứng trước bàn làm việc với vẻ mặt đầy hoài nghi.

“Sao vậy?” Tống Hi thấy thế thì hỏi.

Trình Tiêu khoanh tay liếc mắt nhìn Mạnh Dao ở xa xa: “Tớ cứ thấy, vừa nãy có người lén lút đến chỗ bàn làm việc của cậu, hình như là kẻ tiểu nhân kia kìa.”

Bọn họ hiện tại đã lật mặt với Mạnh Dao, Trình Tiêu mà nhắc đến cô ta là cứ tiểu nhân này tiểu nhân nọ.

Tống Hi cũng nhìn Mạnh Dao, cô ta đang nhìn chòng chọc vào máy tính, hình như không để ý đến bọn họ.

Sau khi bọn họ đổi vị trí làm việc, thì chỗ ngồi của mọi người đều có sự điều chỉnh, Trình Tiêu ngồi đối diện với cô ta, ở giữa còn có cây xanh che chắn, tầm nhìn không rõ cho lắm, vị trí của Tống Hi thì ở gần hành lang, lúc đi lướt qua ai cũng có thể dừng lại, nên nói Mạnh Dao thì cũng không có gì để chứng minh được.

Tống Hi đánh Trình Tiêu một cái, cười: “Không có gì đâu, đừng để ý đến cô ta nữa.”

Trình Tiêu nhìn Mạnh Dao, trợn trừng mắt liếc cô ta một cái.

Từ sau cái lần cãi nhau ấy, tuy rằng Trần Ngư từng nói qua ở cuộc họp là không được tung tin loạn xạ, nhưng dẫu gì cũng chẳng thể quản được cái miệng của thiên hạ, nhân viên vẫn âm thầm lén lút bàn luận về chuyện thân thế của Tống Hi, ngày thường thì bày ra vẻ mặt cười cười nói nói, nhưng trong ánh mắt sẽ không che giấu được sự tìm tòi và nghiên cứu, thậm chí còn có người bày ra nét mặt khinh miệt.

Nhưng cố tình là chuyện này cũng không thể nói sao cho hợp lý, mỗi lần thấy thế, Trình Tiêu phải khó chịu thay cho Tống Hi.

Tống Hi thì vẫn ổn, có lẽ được Nhiếp Dịch dạy dỗ nhiều rồi, anh nói cô quá bận tâm, thế là cô chầm chậm học cách làm như không nhìn không thấy, mọi người muốn bàn cứ bàn, hết chuyện thì cũng tự đi làm việc của mình, thế nên cô càng thêm bình tĩnh, thậm chí còn trấn an Trình Tiêu.

Bọn họ không thèm để Mạnh Dao vào mắt, Mạnh Dao càng hận họ đến thấu xương, sau khi đánh nhau cô ta bị Triệu Hân Nhiên chuyển team sang một dự án khác, ba người không còn nói chuyện chung với nhau nữa, nhưng hai cái tát trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp ngày hôm ấy, cô ta lại nhớ rất kỹ, mỗi lần gặp nhau là cô ta cứ lên mặt với họ.

Lần này đi báo cáo, Tống Hi và Mạnh Dao được phân đến cùng nhau, hôm thứ ba, lúc đi vào trong phòng họp, Mạnh Dao bày ra cái vẻ chán ghét trừng mắt nhìn Tống Hi.

Cô làm như không thấy, lấy điện thoại vào nhóm chat trò chuyện với Thẩm Hành Chu và Nhiếp Minh Châu, rồi sang nhóm Quản lý tập sự hóng hớt.

Lần báo cáo này Quản lý tập sự trộn lẫn với nhau, quyết định dùng rút thăm để phân thứ tự.

Thẩm Hành Chu và Nhiếp Minh Châu đều rút được là ngày hôm qua, báo cáo đã xong, tố chất tâm lý của Thẩm Hành Chu rất tốt, lại có kinh nghiệm nên dặn dò Tống Hi mấy việc cần chú ý, còn thay cô chuẩn bị những phân đoạn hỏi đáp, phân tích cho cô nghe về phong cách đặt câu hỏi và sự sắc bén của từng vị giám khảo và người lãnh đạo.

Mới đầu Nhiếp Minh Châu phỏng vấn thì rất căng thẳng, nhưng vừa kết thúc xong thì hưng phấn và thoải mái không thôi, chỉ cho Tống Hi nghe lãnh đạo nào là nhân từ nhất, may mắn thay là ngày hôm ấy Phó Giám Đốc bộ phận Sản phẩm không đến tham dự, tránh được một tai kiếp.

Các Phó Giám Đốc lục tục đẩy cửa đi vào, Tống Hi ngồi ở hàng ghế sau của bàn hội nghị nhìn thoáng qua, tuyệt vọng nhắn trong nhóm: Hôm nay ông ấy có đến.

Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu đều đốt nến thay cô.

Không những là Phó Giám Đốc bộ phận Sản Phẩm, mà Phó Giám Đốc vận hành và Trần Ngư cũng đến, còn có mấy Phó Giám Đốc khác nữa, tổng cộng là sáu giám khảo.

Hôm nay có tám Quản lý tập sự đến thuyết trình, mỗi người có thời gian thuyết trình hai mươi phút, và mười phút vấn đáp.

Tống Hi là người thứ sáu, còn Mạnh Dao là người cuối cùng.

Lúc bắt đầu báo cáo, Tống Hi rất nghiêm túc quan sát từng góc độ của từng vị giám khảo, yên lặng nhớ lại.

Đến phần của cô thì cô cũng đã rút ra được quy luật rồi, khi đứng dậy thì có chút căng thẳng, nhưng nhờ vào việc mình đã chuẩn bị đầy đủ, lại thêm Nhiếp Dịch giúp đỡ đặt ra các luận điểm, nên cô tự tin là mình có đủ khả năng.

Các vị lãnh đạo đang ngồi đây cũng không thể đi bác bỏ luận điểm của Boss lớn nhà họ được chứ….

HR tìm PPT của cô, phát lên.

Trang thứ nhất là tiêu đề, Tống Hi dựa vào tiêu đề để nói về phần giới thiệu.

Sau đó nhấn vào điều khiển từ xa trong tay, chuyển trang, thuyết trình về trang thứ hai—-

Trang thứ hai là trang trống.

Tống Hi nói được một nửa thì ngừng bặt.

Trên bàn hội nghị, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cũng may có Phó Giám Đốc Vận hành thường xuyên gặp Tống Hi nên quen biết với cô, đứng ra nói giúp: “Có phải chọn sai PPT rồi không?”

Tống Hi lại lướt thêm hai trang PPT nữa, vẫn trống, cô vốn đã có hơi căng thẳng, lúc này còn lâm vào tình huống như thế này, âm thầm nghĩ bụng chắc hẳn ấn tượng đã bị giảm sút không ít, trong đầu ong ong cả lên, nhưng vẫn duy trì được vẻ mặt ổn định, cố gắng bảo trì trạng thái bình tĩnh, nói: “Có thể là PPT bị lỗi, em có cầm theo laptop, không ấy để em đi lấy laptop đến ạ?”

HR gật đầu.

Phần thuyết trình tạm thời bị gián đoạn, Tống Hi nhanh chóng đem laptop lên bàn, kết nối với máy chiếu, mở PPT trên laptop lên.

Ngoại trừ trang mở đầu và kết thúc, thì phần giữa trống trơn.

Tất cả những nội dung trong PPT đều biến mất.

PPT này, hôm qua cô vừa sửa xong liền gửi mail sang cho HR, hôm nay vì nghiêm túc lắng nghe phần thuyết trình của các ứng viên khác nên không mở laptop của mình lên để kiểm tra lại, bản thân cô đã chuẩn bị nó rất lâu, cũng lướt xem rất nhiều lần, gần như đã thuộc làu làu những nội dung bên trong rồi.

Chuẩn bị đầy đủ như thế, nào ngờ đâu PPT trắng tinh.

Hơn nữa phần nội dung biến mất, nhưng mở đầu và kết thúc thì vẫn còn ở đấy….

Tống Hi ngẩng phắt đầu sang nhìn Mạnh Dao.

Cô nhớ đến ngày hôm qua Trình Tiêu có nói, lúc cô đi WC thì Mạnh Dao đã lén lút đến chỗ của cô.

Mạnh Dao nhìn thấy ánh mắt của Tống Hi, khóe miệng cô ta cong lên, hếch cằm nhìn cô nở nụ cười đầy vẻ khiêu khích.

Tống Hi gần như muốn nhào lên cho cô ta một cái bạt tai, nhưng lúc này không thích hợp, trước bàn hội nghị đều là lãnh đạo, và họ đều đang chờ cô đưa ra một lời giải thích.

Nhưng mà cô có thể giải thích như thế nào đây, PPT không có, nguyên nhân không rõ, dù là ai sau khi nghe xong cũng đều sẽ nghĩ cô mới là người có vấn đề.

HR gọi tên cô.

Khi Tống Hi đang muốn nói chuyện thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Nhiếp Dịch dẫn theo Tề Quang đi vào trong.