Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 7: “Sếp Nhiếp?” Nhiếp Dịch nhướng mày

Giữa trưa sẽ bàn về chuyện đi công tác cho buổi diễn đón giao thừa, chiều hôm đó Triệu Hân Nhiên gọi mọi người vào họp.

Hai năm này Thiểm Động đã đào tạo ra rất nhiều tài khoản nổi tiếng, định hướng trong tương lai sẽ bồi dưỡng nên không ít tài khoản nổi tiếng có thể hát và nhảy, vậy nên năm nay, kế hoạch là thảo luận lần cuối với các đài truyền hình về việc tăng tương tác giữa những KOL trên mạng và ngôi sao nổi tiếng trong buổi diễn.

(*) KOL: những người có sức ảnh hưởng

Với vai trò là đầu mối kết nối giữa chương trình off site và hoạt đông giải trí tại chỗ, bộ phận Đài Mạng cần đến hiện trường để phối hợp giải quyết công việc đôi bên.

Triệu Hân Nhiên nhìn màn chiếu, giải thích về phương án, mọi người bên dưới nóng lòng châu đầu chụm tai nghe.

Ý nghĩa của phương án này đó là, cuối năm mọi người sẽ có cơ hội đến tận nơi xem các ngôi sao nổi tiếng biểu diễn, còn có cơ hội được nhìn tận mắt những KOL nữa!

“Tiếp đây là phần quan trọng nhất mà mọi người quan tâm.” Triệu Hân Nhiên đương nhiên biết họ đang nghĩ gì, gõ bàn, “Ba buổi biểu diễn của ba đài truyền hình, một đài cần ra hai người đi, ai đây?”

Tất cả mọi người đều gào khóc nhìn chị ấy.

Đài Mạng có ba team kinh doanh và có khả năng mỗi team sẽ chọn ra hai người.

Mặt Trình Tiêu vô cảm gửi wechat cho Tống Hi: “Trong chúng ta, người có kinh nghiệm, kỳ cựu nhất là chị ta rồi, còn người khác thì chắc hẳn là Mạnh Dao, ha ha.”

Tống Hi trả lời cậu: “Không đi được thì chúng ta ở nhà xem TV, xem như là kỳ nghỉ đi.”

Trình Tiêu gửi cái icon phẫn nộ: “Nhưng tớ không thích nhìn cô ta khoe khoang!”

Tống Hi gửi cho cậu một loạt icon tụng kinh trong lơ lửng.

Trình Tiêu ngồi cạnh cười phụt một tiếng.

Hai người thuộc tổ khác đã được chọn, còn lại tổ gameshow.

Mạnh Dao đang thảo luận với một đồng nghiệp có quan hệ không tệ với cô ta là sẽ có những ngôi sao nào, để xin họ ký tên cho.

Triệu Hân Nhiên nói: “Tổ các em, tết Nguyên Đán Hiểu Thần có việc bận không đi được, chị và Dương San đã bàn bạc, năm nay để Tống Hi và Trình Tiêu đi.”

Âm thanh líu lo của Mạnh Dao tắt ngủm.

Trình Tiêu há to miệng, sau đó là một cái vả mặt, quay phắt đầu lại nhìn Tống Hi.

Trong mắt Tống Hi đều là ý cười, nhìn cậu.

Giám Đốc Dương San nhìn Trình Tiêu đang cười không ngớt, nói: “Em cũng xem như là kỳ cựu trong cái team này rồi, không thể bình tĩnh chút được à? Còn đang chờ em dẫn Tống Hi đi đây đi đó đấy, chả có tiền đồ!”

Trình Tiêu kích động nói: “Em sắp được gặp idol của mình rồi!”

“….” Tống Hi lại nhớ đến ngôi sao nam quyến rũ mà Trình Tiêu hay treo bên miệng nọ.

Người có ý kiến đầu tiên là Mạnh Dao: “Năm ngoái em đã từng đi rồi, cũng xem như là có kinh nghiệm, chị Hiểu Thần không đi được thì thôi, nhưng vẫn cần một người có kinh nghiệm đi theo chứ?”

Giám Đốc Dương San nói: “Để cho đồng nghiệp khác cơ hội nữa, năm ngoái em đi rồi thì năm nay nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Dao tỏ vẻ không phục, còn muốn nói thêm gì đấy, đột nhiên Trình Tiêu chen vào: “Tuần sau lại báo cáo với lãnh đạo đấy, không phải nói là sẽ sửa lại phân loại và đánh giá mô hình cho từng hạng mục của chúng ta sao? Mạnh Dao này, cô còn đi thì có cáng đáng được hết không?”

Cậu vừa nói, Triệu Hân Nhiên cũng nhớ đến tuần rồi cô ta biểu hiện chẳng ra gì, bèn nói thêm: “Trong công ty cũng cần người ở lại, Mạnh Dao sửa lại những vấn đề của tuần rồi đi, qua hai ngày nữa gửi chị xem.”

Mạnh Dao bị nói mà lặng thinh, chỉ có thể trừng mắt liếc Trình Tiêu.

Trình Tiêu làm như không thấy, gửi một cái icon thắng lợi qua cho Tống Hi.

Sau đó, vì Trình Tiêu và Tống Hi sẽ tham dự buổi diễn có quy mô lớn nhất trong năm, nên Triệu Hân Nhiên để họ đến bộ phận Giải Trí để bàn bạc tỉ mỉ hơn về phương án hợp tác.

Hai người bèn hẹn đối phương là chiều sẽ họp lại.

Trên đường đến bộ phận Giải Trí, Trình Tiêu mới giật mình: “Không phải cậu biết trước đấy chứ, sao bình tĩnh thế?”

Tống Hi vô tội: “Có khi nào mà tớ không bình tĩnh?”

“Không đúng, giữa trưa hôm nay cậu nhắc đến chuyện này tớ đã thấy bất ngờ rồi….” Trình Tiêu giật mình, “Không lẽ cậu có gì với Triệu Hân Nhiên?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, sao tớ có thể tác động đến ý định của sếp được.”

Trình Tiêu cứng họng.

Tống Hi cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả thật cô không đả động nổi Triệu Hân Nhiên, nhưng có thể đưa ra đề nghị với Giám Đốc Dương San.

Công ty thực hiện cơ cấu tổ chức nằm ngang(*), Triệu Hân Nhiên là quản lý bộ phận, bình thường hỗ trợ và tiếp xúc với nhân viên rất nhiều, nhưng các cô lại phụ thuộc vào quyết định và chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Giám Đốc Dương San nhiều hơn. Quan hệ giữa Mạnh Dao và Triệu Hân Nhiên không tệ, thường hay bỏ qua ý kiến của Dương San, chiếm hạng mục, giành tài nguyên.

(*) Cơ cấu tổ chức nằm ngang, Horizontal organizationalstructure, là loại cơ cấu có tầm quản lí rộng và chia nhỏ các công việc theo vị trí làm việc, phòng, ban, bộ phận, công ty con để triển khai thực hiện.

Kinh nghiệm của cô không đa dạng, nhưng cũng biết việc đi lối tắt là điều cấm kỵ trong công việc, Dương San nhìn thì hiền hòa đấy, nhưng trong lòng thật sự không để ý à?

Tống Hi khác với Mạnh Dao, cô không thân thiết với Triệu Hân Nhiên, chỉ theo sau Dương San ngoan ngoãn làm việc, Dương San xem biểu hiện công việc của hai người, ai hơn ai thua nhìn là rõ ngay. Quan hệ cá nhân của Triệu Hân Nhiên và Mạnh Dao tốt, trên công việc không thể không có chút dung túng, không nghe ý kiến của Giám Đốc.

Về phần lần đi công tác này, cô chỉ biểu đạt với Dương San là cô và Trình Tiêu cũng muốn đi.

Có kẻ có thể táo tợn tranh giành, thì hà cớ gì cô không thể kiến nghị, không tranh thủ cơ hội cho bản thân chứ?

Bộ phận Giải Trí của Thiểm Động Video thuộc Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc nằm ở trụ sở chính, vì bộ phận này thường phải hợp tác với các bộ phận thuộc những APP khác, nên trước nay không nằm ở khu văn phòng độc lập như các bộ phận khác của Thiểm Động Video.

Đây là lần đầu tiên Tống Hi và Trình Tiêu đến.

Tòa nhà này cấu tạo hình trứng độc đáo, mỗi một phòng họp đều có cái tên rất nghệ thuật, liên quan đến thơ từ.

Nghe qua thì rất lọt tai, nhưng mà đến lúc tìm thì khó muốn chết.

Bên trái Hoán Khê Sa là Đăng Cao hay là Vịnh Xuân vậy? Vậy thì Như Mộng Lệnh lại là ở đâu nữa?

Các phòng họp ở đây đều tập trung thành hình vòng tròn như giếng trời ở mỗi tầng, đối phương chỉ nói tầng sáu, hai người loanh quanh đi tìm khắp mọi nơi như ruồi không đầu vẫn không thấy.

Thấy sắp đến giờ hẹn, cả hai đành phân công nhau đi tìm.

Tống Hi đi một hồi, dần phát hiện ra các phòng họp này tựa như có quy luật, nhưng mà vòng tới vòng lui mấy bận khiến cô gần như choáng váng.

Quẹo vào một góc, tự hỏi nên đi bên kia hay bên này, thì thấy có hai người đàn ông đang đi ra từ một căn phòng hội nghị lớn.

Tống Hi: “……”

Phản ứng đầu tiên của cô là xoay đầu quay đi, không ngờ phía sau vang lên tiếng gọi: “Tống Hi.”

Tống Hi dừng bước, đành quay lại đối diện với Nhiếp Dịch đang đi về hướng của mình.

Hệ thống lò sưởi ở tòa nhà này rất đầy đủ, Nhiếp Dịch chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, khi anh bước đi, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, rõ ràng là động tác rất thoải mái, nhưng khi ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tống Hi, lại khiến cô có cảm giác như anh xắn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ cô vậy.

Người đàn ông bên cạnh nói câu gì đấy, Nhiếp Dịch bâng quơ ừ một tiếng: “Cậu đi trước đi.”

Đối phương rời đi.

Nhất thời trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Thấy tôi là chạy?” Nhiếp Dịch đã chú ý được cái điệu mờ ám của cô, hỏi thẳng đuột.

Tống Hi bị hỏi đến độ không ngóc đầu lên nổi, trong đầu chạy số xem nên trả lời như nào, lại nhịn không được hoài nghi, sao dạo gần đây cứ có cái cảm giác như này vậy nhỉ… Cái kiểu, Nhiếp Dịch biết rõ mà cứ cố hỏi, không để cho đối phương có đường lùi, EQ của anh có phải là…hơi thấp?”

“Trán sao thế kia?” Không chờ cô nói thêm gì, đã nghe Nhiếp Dịch hỏi lại.

Tống Hi chợt nhớ đến chuyện ban sáng, lúc trên đường đến đây cô còn đang phát sầu không biết phải gặp bên bộ phận Giải Trí như nào đây.

Không nghĩ người bị dọa đầu tiên lại là Nhiếp Dịch.

“Bị đụng nhẹ trên cửa một tí….”

Cô duỗi tay lên che trán theo bản năng, Nhiếp Dịch vừa thấy, không ngăn cản cô mà còn bình tĩnh nói: “U một cục rồi còn sờ nữa, chắc hết tuần cũng không xẹp xuống được đấy.”

Tống Hi: “….”

Cô lập tức buông tay, muốn ngăn cũng không được, cuối tuần vừa bị anh nhìn thấy cảnh kia, giờ có quá xấu xí cũng chả sao.

Chỉ cần nói tạm biệt với anh nhanh thật nhanh là xong rồi.

Thấy cô biết thiệt hơn, Nhiếp Dịch cũng không nói nữa, vốn định mở miệng bảo cô bận chuyện gì thì đi đi, lại nhìn dáng vẻ cúi đầu vắt hết óc suy nghĩ cách chạy lấy người của cô, nhịn không được cong mắt hỏi thêm: “Qua đây làm gì?”

“Tìm phòng họp….” Đột nhiên nghĩ ra được lý do, cô ngẩng đầu đáp, “Hẹn bộ phận Giải Trí mở họp, sắp muộn rồi.”

Ánh mắt cô hiện lên một tia nôn nóng, ý đồ ám chỉ với đối phương là, mau thả cháu đi nhanh đi.

Nhiếp Dịch lại làm như không nhận ra, chỉ nói: “Không tìm ra phòng họp?”

Tống Hi chỉ đành tuân lệnh trả lời: “Cách đặt tên của các phòng họp bên này thật sự là…hơi đặc biệt….”

Đầu tiên thì Nhiếp Dịch ngẩn ra, nhưng sau đó không nhịn được cong môi lên, suýt chút nữa là cười thành tiếng luôn rồi.

Tên các phòng họp của Không Cốc là do một vị bên đối tác đặt, người nọ gần 40 rồi, thỉnh thoảng cư hay bật ra tình nồng và ý thơ, những người lần đầu tiên đến đây tham dự cuộc họp thường được phân làm hai loại, một là sếp lớn, ra ra vào vào luôn có người tiếp đãi, sau khi nghe tên phòng thì khen đối tác không dứt miệng; một loại còn lại là nhân viên bình thường, vừa vào là phải đi bốn năm vòng chỉ để tìm phòng họp, xong lại mắng cái người đặt tên ngu đần.

Ánh mắt Nhiếp Dịch nhiễm ý cười, dù không phải là vấn đề của cô nhưng vẫn ghẹo một câu: “Chứ không phải vì cháu không biết đường? Lúc nhỏ bị lạc rồi còn gì?”

Tống Hi ngẩn người, chợt nhớ ra câu chuyện được anh nhặt được trên đường lúc trước kia, bây giờ nhớ lại cứ thấy mất mặt gì đâu.

“Có à, sao cháu không nhớ gì thế nhỉ?” Tống Hi ngượng ngùng nói.

Nhiếp Dịch thấy gương mặt của cô cũng đỏ ửng như màu trên cái trán, thấy thú vị thật nhưng cũng không nói thêm gì nữa, thay đổi chủ đề: “Tĩnh Viện sắp đính hôn rồi, cháu biết chứ?”

“Biết ạ, ngày 28, chị ấy mời cháu đi, sao thế?” Tống Hi nghi hoặc, không rõ lý do đột nhiên Nhiếp Dịch lại nhắc đến chuyện này.

Tự cô cũng không hề nhận ra, những lúc nhắc đến nhà họ Tống là cô sẽ bộc lộ ra một khí thế đề phòng trong vô thức, Nhiếp Dịch thả lỏng cả người, nói: “Minh Châu sẽ đi.”

Tống Hi chợt hiểu ra.

Trước khi làm ở đây, cô và Nhiếp Minh Châu không hề quen nhau, theo như Nhiếp Minh Châu nói, khi còn nhỏ cô ấy sống với ba mẹ và lớn lên ở thành phố H, sau này ra nước ngoài du học, lúc này ba mẹ cô ấy mới dọn về thành phố A, vậy nên cô ấy rất ít khi xuất hiện trong giới trẻ giàu có của thành phố A.

Đương nhiên, cô ấy không rõ về bối cảnh của Tống Hi.

Không ngờ Nhiếp Dịch lại nhắc nhở cô về chuyện này, Tống Hi thông minh gật đầu: “Cháu biết rồi.”

Nhiếp Dịch ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Yên lặng đôi phút, Tống Hi đột nhiên nhớ ra mình còn có cuộc họp, lập tức nói: “Vậy, Sếp Nhiếp….cháu phải đi họp…”

“Sếp Nhiếp?” Nhiếp Dịch nhướng mày.

Tống Hi: “……..”

Có phải mấy vị phụ huynh cứ thích chấp nhất với con cháu về lễ phép và giáo dưỡng không vậy?

Nhưng cô thấy người mà không quá thân thuộc, xưng hô thân thiết quá cũng không tốt lắm đâu?

Nhưng Nhiếp Dịch lại không thấy vậy, anh chau mày, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, một mặt chờ cô nói cho đúng mới chịu thả người, khiến cho da đầu Tống Hi cũng phải tê dại, có chăng thì mấy người trên 30 cứ thích ôm cái giá đỡ mang tên phụ huynh nhỉ?

Cô không khỏi mở miệng gọi anh: “Ch…”

“Tống Hi! Hóa ra cậu ở đây à!” Sau lưng Nhiếp Dịch, cách vài bước chân đột nhiên nhảy ra một Trình Tiêu đang rẻ ngang hành lang tìm đường.

“Ch…” Tống Hi nói được nửa đường, sợ Trình Tiêu nghe được liền đổi âm ngay, “Tiêu Tiêu!”

Nhiếp Dịch: “………”

Cô còn nhớ rõ Trình Tiêu từng gặp Nhiếp Dịch rồi, sợ Trình Tiêu đến gần sẽ phát hiện liền vội vã chạy lên đón đầu: “Cậu tìm ra phòng họp chưa? Có phải sắp muộn rồi không? Đi mau đi!”

Trình Tiêu dẫn Tống Hi quẹo vào một cái hành lang khác, tò mò hỏi: “Người đàn ông vừa nãy là ai thế?”

“Không biết nữa.” Tống Hi có cớ cách xa Nhiếp Dịch rồi nên mới thoải mái cười, kể chuyện, “Tớ tìm anh ta hỏi đường tí ấy mà.”

“Hỏi đường gì mà lâu thế? Không phải ông kia thấy cậu đẹp quá nên cố ý không chịu thả cậu đi đấy chứ?”

“Ừm….Như Mộng Lệnh rốt cuộc là nằm đâu vậy?”

Nhiếp Dịch đứng cách đó không xa, nghe được rất rõ đoạn hội thoại của hai người họ, belike: “………”