Tướng Khanh

Chương 37: 37 Minh Hôn

"Ngụy đại nhân?" Người khám nghiệm tử thi nhìn thấy gã có hơi kinh ngạc: "Đã canh giờ này, không phải ngài đang ở công đường tham dự hội thẩm của tam ty hay sao?"

"Lão Lưu, đêm nay lại không về à?" Ngụy Bằng Cử rất quen thuộc bá vai đối phương: "Hôm nay chẳng qua chỉ là sơ thẩm, thượng thư đại nhân sao gấp như vậy bắt ngươi khám nghiệm tử thi suốt cả đêm chứ? Ta nhớ tẩu tử cũng đổ bệnh một quãng thời gian, có uống gì cũng không khá, vừa hay chỗ ta có một đại phu giỏi, khi nào rảnh rỗi, thì mời đến khám cho tẩu tử."

"Cảm ơn ngươi đã quan tâm, thế nhưng bệnh của bà nhà là bệnh cũ, nhưng năm gần đây nhà có mời biết bao nhiêu đại phu cũng không thấy chuyển biến tốt.

Hiện tại con cái bắt đầu lớn sắp đến tuổi học hành, tiền lo cho nó ăn học cũng chưa thu xếp xong.

Tẩu tử ngươi cũng vì chuyện này mà sầu não, cho nên bà ấy sao chịu dùng tiền mời đại phu chứ."

Lão Lưu thở dài: "Chi phí cho mấy đợt khám nghiệm tử thi hiện tại cứ rề rà chưa chịu chi, cũng không biết lúc nào có thể lấy được, nếu ngài không phiền có thể giúp ta hỏi thăm một chút được không?"

"Sao vậy? Tiền bạc vẫn chưa chi trả nữa sao?" Ngụy Bằng Cử vô cùng kinh ngạc, "Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy danh sách trình báo trên bàn Tề đại nhân, có lẽ là gần đây thượng thư đại nhân bận rộn, cho nên mới quên phê duyệt?"

Nghe xong lời này, lão Lưu gấp đến độ râu mép đều run lê:"Gã ta có cái gì mà bận bịu! Chẳng qua đang tất bận làm lễ đại thọ cho mình thôi, gã ta làm đến mức phô trướng, đầu bếp Lãm Vị các cũng được gã mời đến phủ sắp xếp đặt cả trăm bàn yến hội, ta thắc mắc bổng lộc thượng thư sao có thể mời được người ta về như vậy được, mà không biết tiệc rượu lần này mấy kẻ thân dính mấy đồng bạc vụn như chúng ta có nhận dược thiệp mời hay không."

Lão Lưu vốn thẳng tính, từ trước đến giờ nói chuyện đều không theo quy củ gì cả, đã vậy Ngụy Bằng cừ còn là người phe mình thành ra càng nói càng không cấm kỵ gì, ngay mặt mà nói thẳng đến binh bộ thượng thư.

Cũng may bàn về chuyên môn khám nghiệm tử thi gã vô cùng tài giỏi, cho nên mặc dù ngày thượng đắc tội không ít người, nhưng vẫn có thể kiếm cơm ăn trong nha môn.

Ngụy Bằng Cử an ủi đối phương một hồi, chờ đến khi lão Lưu bớt căm giận bất bình thì ánh mắt mới chuyển đến tờ giấy khám nghiệm tử thi.

"Vất cả cả một buổi tối có tra được cái gì không?"

Nói đến xác chết, lão Lưu tạm thời bỏ xuống bất mãn trong lòng, chỉ vào hồ sơ vụ án kiên nhẫn giảng giải: "Ta mới vừa khám nghiệm tử thi phát hiện, vết thương do đao chém trên thi thế cha con Trần gia chính là bảo đao trong tay Nghiêm Trường Tự gây nên, mấy vết dài ngắn đều trùng khớp với vết đao.

Thế nhưng vết thương chỗ sâu chỗ cạn, vết thương trí mạng nằm ở phần gáy, vết đao quan trọng nhất là đâm vào trước người cha con Trần gia, vết thương nhìn qua thẳng một đường, đủ để thấy hung thủ đao thuật cao siêu.

Nhưng vết thương ở những bộ phận khác của bọn họ, có vẻ sau khi ngã xuống đất, hung thủ mới quỳ xuống đất tiếp tục ra tay, vết thương lại khác ban nãy, lan khắp da thịt, mà có vẻ ra tay có chút do dự, khí lực không đủ, thoạt nhìn suy đoán người đó chưa bao giờ dùng qua đao.

Theo ta nghĩ, Nghiêm Trường Tự không tính là cao thủ dùng đao, thế nhưng cũng không kém tới mức như người mới được học, cho nên vết thương kia thật sự có chút kỳ quái."

"Nếu như vậy, ngươi đã nói chuyện này cho ai biết chưa?" Ngụy Bằng Cử đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Ta đây mới ra đã bị ngươi chặn lại, còn chưa trình kết quả khám nghiệm tử thi lên trên nữa."Lão Lưu sờ đầu một cái, có chút khó hiểu: "Có nơi nào sai sao?"

"Lưu ca." Ngụy Bằng Cử sửa lại xưng hô nhỏ giọng nói: "Ngươi tin lão đệ ta sao? Thượng thư đại nhân đang sứt đầu mẻ trán, nay nếu như báo mấy chuyện không có căn cứ như vậy, ta sợ đại nhân sẽ nổi trận lôi đình với ngươi đó."

Gã móc một túi ngân lượng nhét vào trong tay áo lão Lưu rồi vô vỗ vai đối phương: "Những ngân lượng này để khám bệnh cho tẩu tử và lo cho con trẻ đi học, mấy ngày tới ngươi cứ nghỉ ngơi ở trong nhà cố gắng quan tâm chăm sóc bọn họ, chuyện đại nhân bên kia để ta thay ngươi đi."

Trong lòng lão Lưu mơ hồ cảm nhận như có gì đó sai sai, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy sự chân thành của Ngụy Bằng Cử thì một bụng băn khoăn kia lại bị đè ép xuống.

Cầm lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi, Ngụy Bằng Cử nhìn gã rời đi, bên khóe miệng đột nhiên vẽ ra nụ cười.

"Đại nhân, các vị đại nhân đã đến đông đủ rồi ạ." Tên nô dịch nha môn vội vã chạy tới bẩm báo.

"Đi nói cho Trương tướng, ta đã sắp xếp xong xuôi chuyện ở đây, chỉ còn chờ Ân tướng ra tay."

Trong nội đường, hình bộ thượng thư Tề Dung đổ mồ hôi hột, hết nhìn ngự sử đại phu Ôn Thành đứng ở bên trái lại quay sang mặt Bạch Bỉnh Thần bên phải, gương mặt hai người kia không cảm nhận vui giận gì, cứ im lặng ngồi hai bên không lên tiếng nâng chung trà lẳng lặng mà chờ.

Địa điểm thẩm vấn được bố trí tại Đại Lý Tự, Đại Lý Tự khanh Quách Hoàn cũng xem như là chủ nhà, thế nhưng vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.

Tề Dung ngồi ở dưới nhìn hai tảng băng này, lại nhìn vị trí chính giữa trống không sốt ruột đến xoa tay.

Tề Dung lén lút kết giao với Phạm Hồng Tín, vì vụ án này cũng bận tâm không ít, về việc phái binh bộ thi lang Ngụy Bằng Cử đến phụ trợ vụ án như vậy đúng là không hợp quy củ, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ.

Thế nhưng ý chỉ Triệu Trinh nhanh hơn một bước, Tề Dung còn chưa kịp sao thẩm, hồ sơ vụ án liền giao vào tay Ôn Thành, người thì lại đưa vào Đại Lý Tự, trên tay của hắn bây giờ không có bất kỳ nhân chứng vật chứng nào, cho nên chỉ đành trông cậy vào người khám nghiệm tử thi khám nghiệm được gì đó có thể lật lại án.

Đợi nửa ngày trời, Ngụy Bằng Cử rốt cuộc cũng tới, đồng thời kề sát bên tai Tề Dung nói mấy câu.

"Nếu tính là thật thì có vấn đề gì không?"Tề Dung hạ thấp giọng, hấp tấp nói: "Sao ngươi không nói với lão Lưu, nếu như lần này có thể lật lại án, ta cho hắn bổng lộc gấp đôi.".

Ngôn Tình Hài

"Ta tự mình đi xem thử, quả thực không có vấn đề gì.

Cái người lão Lưu này bướng bỉnh, sống chết cũng không chịu nhả ra tờ báo cáo tử thi có gì mờ ám, ta thấy nếu như đưa tờ giấy kia đến tay mấy người này, Phạm đại nhân không phải càng thất thế sao, thành ra mới lén lút làm chủ thủ tiêu luôn tờ giấy."

"Thủ tiêu là tốt rồi." Tề Dung lẩm bẩm, từng giọt mồ hôi chảy ròng rã giữa trán lộ ra sự nôn nóng trong người gã, lần này có thể cứu Phạm lão một mạng hay không thì phải nhìn xem trong tay Trần Khởi Vân có gì.

Gã lau mồ hôi, sau đó thầm suy nghĩ nên làm sao phối hợp tự nhiên cùng Bạch Bỉnh Thần thay Phạm Hồng Tín nói chút giải vây.

Còn chưa nói xong, Quách Hoàn đã loạng choà loạng choạng đi vào.

Hôm nay hắn tới muộn, chỉ qua loa nói tiếng xin lỗi với mọi người cho có sau đó bắt chân ngồi ở chủ vị liếc nhìn Ngụy Bằng Cử một chút.

"Hội thẩm tam ty, Ngụy đại nhân thân ở thị lang tới nơi này làm gì? Hàng năm ngân sách kinh phí chi cho hình bộ cũng đâu có ít, sao lúc này lại thành ra không đủ nhân lực mượn người bên binh bộ?"Quách Hoàn phủi vạt áo mình lại nhìn nha dịch hai bên liếc mắt ra hiệu, "Mời Ngụy đại nhân ra ngoài đi."

Thấy hai bên nha dịch bắt đầu hành động, Tề Dung hớt hải nhìn về phía Bạch Bỉnh Thần, vừa định mở miệng nói gì đó đã bị Quách Hoàn chặn ngang: "Bách tướng vốn tuân thủ kỷ cương phép tắt nghiêm ngặt, tính ra cũng không bằng lòng nhìn thấy cảnh quan chức hỗn tạp đúng không."

Bạch Bỉnh Thần thả chung trà xuống nhã nhặn nói: "Ngụy đại nhân đi ra ngoài trước đi, Quách đại nhân không thích nhiều người, sợ người lạ."

Quách Hoàn hừ lạnh phất tay với thủ hạ của mình: "Dẫn con gái Trần gia tới đây."

Qua một lúc lâu, một nữ nhân mang còng quỳ xuống trước hội đường, y phục nàng chỉnh chu, thế nhưng đầu tóc rối bời, xem ra lúc ở trong lao cũng không chịu khổ sở gì.

Nàng ngẩng đầu chầm chậm lướt nhanh nhìn mọi người ở công đường sau đó cúi đầu quỳ thật thấp trình bày rõ ràng: "Dân nữ nhà ở Trần gia trang, cha tên Trần Mãn, anh là Trần Bình, cả hai đều chết ở trong tay của con trai quan doãn gia phủ Kinh Triệu – Nghiêm Trường Tự.

Dân nữ may mắn chạy thoát đánh trống minh oan, lại bị Nghiêm đại nhân phủ Kinh Triệu gán cho tội vu khống, nhốt dân nữ vào trong ngục.

Thân là phận nữ nhi, dân nữ chỉ nguyện có thể làm sáng tỏ cho cha cùng anh, cho dù dân nữ có chết, dân nữ cũng cam lòng."

"Bản quan nghe nói, Trần Mãn cùng quản gia phủ Kinh Triệu Nghiêm Sóc là anh em kết nghĩa?" Quách Hoàn ngồi thẳng người nhìn chằm chằm Trần Khởi Vân hỏi.

Bị sự uy thế kia choáng ngợp, Trần Khởi Vân dời mắt, cúi đầu giọng như mũi kêu: "Dạ đúng."

"Trong bản báo cáo có viết, Nghiêm Trường Tự vì phụ thân ngươi gả ngươi cho người khác sinh lòng đố kị, cho nên vào đêm đại hôn mới mai phục nửa đường, giết anh cùng cha ngươi."

"Dạ đúng."

"Không biết cô nương gả cho ai?"

"Tưởng gia thôn phía Nam."

Nha dịch ở bên cạnh cầm sổ nhân khẩu đến, Quách Hoàn lật xem một phen nói: "Nếu bản quan nhớ không lầm, Trần gia trang phía nam chỉ có một hộ tên Tưởng, hơn nữa còn là một tên hoạn quan."

Quách Hoàn ngẩng mặt khẽ cười nói: "Cha của ngươi chiếm không ít lợi nhỉ, còn cam lòng bán ngươi cho hoạn quan? Trong lòng ngươi không có chút oán giận nào sao?"

"Mặc dù dân nữ không học hành nhiều, nhưng làm cha làm mẹ đã nói như vậy, người làm mai cũng ước hẹn định ngày, dân nữ không dám cãi nghịch."

"Tuy Tưởng Gia thả từ trong cung, tuổi tác không lớn, thế nhưng dù sao cũng không phải người đầy đủ, ở bên ngoài cũng không có chút địa vị nào, mà Nghiêm Trường Tự dù gì cũng là con cháu dòng dõi quan gia, cho là ngươi gả đi làm thiếp, thì tính ra cũng tốt hơn nhiều so với việc gả cho hoạn quan.

Ngươi và Trần Bình gọi Chu quản gia một tiếng nghĩa phụ, chỗ tốt như vậy, Trần Mãn không chọn, lại chọn đẩy ngươi vào hố lửa, chuyện này bàn về tình hay về lý, đều cảm thấy có chút khó hiểu."

"Hơn nữa Nghiêm gia cũng đưa đến chút vật chứng đến." Quách Hoàn ra hiệu nha dịch đem một xấp thư từ đến đặt ở trước mặt Trần Khởi Vân.

"Nhưng thứ này chính là thư từ giữa ngươi và Nghiêm Trường Tự, trên đó ngôn từ thắm thiết tình chàng ý thiếp, vừa đọc qua liền biết hai bên ngươi có tình ta có ý, thế nhưng sao bản lời khai, ngươi lại nói Nghiêm Trường Tự ngưỡng mộ ham muốn sắc đẹp của ngươi chứ? Hẳn là ngươi bất mãn phụ thân việc kết hôn, muốn bắt tay với tình lang của mình giết phụ thân cùng huynh trưởng đúng không?"

"Giết cha giết anh, ở Lê quốc chính là tội lăng trì!" Quách Hoàn cố ý nâng cao giọng điệu, sau đó nhìn nữ nhân trước mặt mình dần dần bại lụi dưới đất.

Tề Dung một bên lúc đây bắt đầu cuống cuồng lên, thấy Trần Khởi Vân không chịu đựng nổi nữa liền không nhịn được lên tiếng: "Quách đại nhân đe dọa một nữ nhân, đây không phải là hành vi của quân tử."

"Quân tử?" Quách Hoàn cười lạnh bước xuống phía dưới nhìn thẳng Trần Khởi Vân nửa ngồi nửa quỳ trên đất ra sức quan sát nghiên cứu nàng: "Một khi tội danh xúi giục treo vững trên đầu, đừng nói đe dọa, tất cả dụng hình trong tù đều có thể mời cô nương nếm thử qua một lần."

"Quách đại nhân! Lạm dụng hình phạt là làm trái quốc pháp!" Bạch Bỉnh Thần trách cứ.

"Gì cơ, làm trái quốc pháp?" Quách Hoàn hệt như nghe được câu chuyện cười, hắn đùa cợt nói: "Năm đó Bạch tướng thẩm vấn tội nhân mưu nghịch, dùng hình phạt còn nặng hơn nhiều, cớ làm sao tiên đế chịu làm lơ để Bạch tướng một mình làm trái quốc pháp vậy?"

"Hình phạt vốn là từ người quy định, chuyện này Quách đại nhân vốn là chủ thẩm, Bạch tướng cứ bình tĩnh đừng nóng.

Chỉ là hiện nay án vẫn chưa rõ, thực sự chưa thể dụng hình." Ôn Thành suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng cứng ngắc lên tiếng xoa dịu bầu không khí.

Trần Khởi Vân còn đâu bình tĩnh nổi, ngay cái lúc bọn họ đề cập hình phát nàng đã sợ đến mức ngồi sụp xuống đất nức nở nửa ngày trời, rốt cục cũng cố gặn ra tiếng nói giữa cơn nức nở: "Phụ thân đại nhân đúng là bị công tử nhà họ Nghiêm giết chết, chỉ là công tử nhà họ Nghiêm là do Nghiêm đại nhân sai khiến mới ra tay.".