Tướng Khanh

Chương 6: 6 Oán Hận Năm Xưa

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên hội luận võ chọn rễ, thành ra những cuộc so tài trên võ đài qủa thật không đồng đều, có màn thì một người chịu trận, người kia tung một chiêu liền hất xuống đài, có màn thì hai tên như gà mổ thóc, đánh đấm nửa ngày trời cũng không phân thăng bại, hai người cứ thế mà đánh đến mức khán giả vây xem bên dưới cũng buồn ngủ, bắt đầu lục tục hớp một ngụm trà đậm, hoặc là cúi đầu cắn hạt dưa nhằm tỉnh táo lại ngăn cơn buồn ngủ kia.

"Cuộc so tài kế tiếp, Tấn tây quân Lăng Triệt cùng Huyền Thiên minh Trịnh Thư!"

Vừa nghe giới thiệu hai cái tên này xong, đám người đang yên lặng mất hứng chợt bắt đầu ầm ĩ lần nữa.

Tấn tây quân một trong tứ đại quân của Lê quốc, vào lúc Triệu Trinh tự minh lĩnh binh tiến công vào đại doanh Cảnh vương, chính là được sự giúp đở của Tấn tây quân Ngô Sách.

Ngô Sách là người gợi ý thống soái tướng quân Tấn Tây quân Lăng Triệt mang theo binh lính thâm nhập, hắn công phá ba mươi hai cửa ải của cảnh vương, chỉ với một cây trường kích thủ tiêu mười bảy tên thủ hạ dưới trướng, trực tiếp đưa Triệu Trinh vào lều trại Cảnh vương bắt giữ Cảnh vương Triệu Giác, từ đây một trận chiến thành danh.

Sau khi lập được đại công hắn lại từ chối ban thưởng của Triệu Trinh, trở vè quân doanh Tấn tây.

Triệu Trinh đăng cơ, khi biên phòng xảy ra hỗn loạn, Lăng Triệt đều dẫn binh đi bình định, lớn nhỏ tính ra tổng cộng mười bốn lần chưa từng bại trận.

Từ sau sự việc Mai gia dẫn đến việc sa sút võ tướng, thì Lê quốc đã lâu rồi không xuất hiện võ tướng tài giỏi như vậy.

Nhưng trước hết nói đến, người đã khiến dân chúng cảm nhận được Lăng Triệt mang tới hơi thở sự sống cho Lê quốc chính là một vị tiên sinh kể chuyện trong quán trà, sau sự kiện võ tướng suy thoái ở Lê quốc, gã cảm thấy mấy câu chuyện mục nát mình kể đi kể lại kia, chính mình cũng cảm thấy chán, chớ nói chi là người nghe.

Bây giờ rốt cục có đề tài mới, khiến cho các vị tiên sinh tri thức ở Bình Đô cũng hưng phấn, mà thức thâu đêm biên câu chuyện của y thành quyển sách.

Mọi người sảng khoải vỗ một phát, từ đó hình ảnh Lăng Triệu thân cao chín thước, râu ria rậm rạp liền khắc sâu vào trong lòng bách tính Bình Đô.

Người kể chuyện nói hăng hái đến văng nước bọt, còn quần chúng phía dưới nghe mê say, hoàn toàn quên đi chuyện năm đó Lăng Triệt ngàn dặm chạy viện binh lúc cũng chỉ mới mười chín tuổi, ở đâu ra chỉ tiết râu mép rậm rạp như vậy.

Lăng Triệt mặc một bộ y phục đến không đeo y quan, mà buộc một đầu đuôi ngựa cao thoạt trông gọn gàng tươm tất, nhìn qua Trịnh Thư đối diện thật sự còn giống người trong giang hồ hơn.

"Thống soái Tấn tây quân Lăng Triệt, xin chỉ giáo."

Không còn bị bao phủ bởi khôi giáp uy nghiêm, gương mặt của hắn cũng trở nên ôn hòa hơn, không còn dáng vẻ sát phạt đậm mùi máu tanh, lúc này đây mọi người mới nhớ tới, tướng quân bọn họ đem lòng sùng bái kia nhỏ hơn trưởng công chúa Cảnh Hòa một tuổi.

Trong quân người ta coi trọng nhất chính là tư lịch tuổi tác, không ai có thể tưởng tượng được vị thiếu niên hướng nội ít nói kia ấy vậy mà lại có khả năng thống lĩnh đội quân hùng mạnh một phương.

"Huyền Thiên minh Trịnh Thư, xin chỉ giáo."

Nếu như chỉ có một mình Lăng Triệt lên võ đài, thì động tĩnh phía dưới cũng sẽ không ầm ĩ tới mức vậy, nhưng tính ra cũng đúng dịp, người đối đầu với hắn lại là người đứng đầu Huyền Thiên mình một trong tứ đại môn phái Trịnh Thư.

Trịnh Thư là đệ tử chân truyền của Minh chủ Tiết Tu, hắn mang trong mình một thân kiếm pháp tài ba phóng khoáng, đối đầu với Lăng Triệt cũng xem như kỳ phùng địch thủ.

Triều đình có tứ đại quân hậu, giang hồ có tứ đại môn phái, mà bọn họ đều phân bố rải rác bốn phương Lê quốc, cho dù ở cùng châu nhưng cũng là cảnh nước sông không phạm nước giếng, nay ngay tại đây lại xảy ra cảnh tượng chưa từng có, không biết rốt cuộc kiếm pháp Huyền Thiên hơn một bậc, hay là trường kích của Lăng Trệt có thể ngăn chặn xoay chuyển tình thế? Bình Đô nơi đây vốn chưa bao giờ thiếu thành phần các vị công tử hiếu thắng thích đánh cược, thành ra trước cảnh này liền len lén móc ra ngân lượng thò xuống bàn mà đánh cược một phen.

"Lúc Lăng Triệt dẫn quân công phá doanh điện Cảnh vương, sư huynh đang ở cùng Cảnh vương trong đại doanh.

Theo sư huynh, Trịnh Thư có thể tiếp được mấy chiêu?"

Mai Thiều liếc mắt nhìn hai người trên đài đấu đến điên cuồng, trong lòng sớm đã định được thắng thua.

"Kiếm pháp Huyền Thiên chí dương chí cương, Trịnh Thư chưa chắc sẽ thua.

Sư đệ vốn lăn lộn trong giang hồ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ coi trọng Trịnh Thư hơn chứ."Bạch Bỉnh Thần cười liếc hắn một cái, trong ánh mắt chứa đựng ý tìm tòi nghiên cứu.

"Chí cương chí dương sao? Tuy Trịnh Thư là đệ tử thân truyền của Tiết Tu, thế nhưng còn lâu mới đạt được..." Mai Thiều dừng một chút không nói ra tên: "Đạt được kiếm pháp kiếm tâm của phái Huyền Thiên, nếu so sánh kiếm pháp chí dương chí cương này với thống soái lĩnh quân từng đạp qua hàng vạn hài cốt thì phần thắng tự nhiên cũng ít hơn."

"Nhất tướng công thành vạn cốt khô."(*) Mai Thiều nhìn về Lăng Triệt trên đài, y dường như nhìn thấy được cảnh khói lửa nghi ngút cùng thanh âm chém giết ẩn sau hình dáng ấy: "Những đại công hắn lập nên khi lên chiến trường chẳng lẽ còn không sánh bằng một ranh con vừa mới bước ra giang hồ sao?"

(*) Thành công của một tướng soái chính là đánh đổi bằng tính mạng của hàng ngàn người lính.

(Câu thơ trên xuất xứ từ tác phẩm Kỷ Hợi Tuế của nhà thơ Tào Tùng)

Năm ấy Mai Thiều mười bảy tuổi lần đầu tiên theo cha xuất chinh Bắc cảnh, khi đó hắn du ngoạn trên giang hồ, bản thân còn trẻ ngông cuồng, cho rằng trải qua mấy trận tranh đấu giang hồ liền tự nhận mình trải qua sinh tử, còn việc ra chiến trường cũng chỉ cho là sự rèn luyện.

Mãi đến tận khi hắn dẫn cánh tả quân trấn thủ một đường bị địch tấn công vào đêm khuya, cho dù hàng ngàn tên lửa cùng bắn ra một lúc, thế nhưng chỉ rơi xuống không có tác dụng gì, lúc đó, tất cả con đường phía trước lẫn sau đều bị chặn, cả con đường duy nhất cũng bị bịt kín khiến bọn họ rơi vào đường cùng.

Chiến sự khốc liệt, binh lính bỏ mạng, y còn chưa kịp bi thương, ngay lúc bản thân như một con thú xổng chuồng dẫn những người còn lại đi tập kích chẳng có ích gì, mới phát hiện thì ra y suy nghĩ chuyện trên chiến trường quá mức đơn giản.

Tranh đấu trong giang hồ, chẳng qua chỉ là sự anh dũng sống chết của một người, còn chém giết khói lửa chốn sa trường, chính là gánh nặng của một quân tử.

"Sư huynh, ngươi nói xem?" Mai Thiều đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Bỉnh Thần, ánh mắt của y sáng rực khiến hắn cũng ngây người ra.

Tính ra tới bây giờ, y ngụy trang rất giỏi, chưa từng để lộ ra chút cảm xúc gì không phù hợp ở trên người "Chu Việt".

Thế nhưng cái dáng vẻ không cam lòng ngụy trang bằng nụ cười đắng chát, lại pha thêm thống khổ nóng rực như vậy, làm cho Bạch Bỉnh Thần không dám nhìn thẳng, hắn đành không thể làm gì khác hơn là dựa vào việc uống trà tránh né ánh mắt của y.

Hắn nghĩ tới lần kia khi Mai Thiều cùng phụ thân y trở về, bộ dạng hăng hái lúc xuất chính hoàn toàn biến mất, sau đó còn bị Mai gia cấm túc ở nhà hơn một tháng.

Hắn vốn cho là Mai Thiều làm sai chuyện gì bị Mai Châu nổi tiếng từ xưa đến nay nghiêm khắc trách phạt.

Nhưng khi hắn lén trèo tường qua thăm, thì mới biết được thì ra Mai Thiều không thể vượt qua cửa ải trong lòng mình, cho nên tự giam mình ở ở trong phòng.

Nghĩ kỹ lại, đã qua tám năm, hắn sớm đã không còn nhớ rõ một ít chi tiết vụn vặn nữa rồi.

Bạch Bỉnh Thần chỉ nhớ rõ đó là vào một đêm trăng tròn, hắn dịu dàng ôm lấy người thiếu niên đang nức nở vào lòng mình, Mai Thiều cứ như trút hết mà nghẹn ngào bật khóc, mà người kia hiện tại khi ấy còn va đập vào lòng Bạch Bỉnh Thần khiến hắn mơ hồ đau nhói.

"Đúng là không nghĩ tới, ngươi cũng biết được chuyện trong quân." Bạch Bỉnh Thần tận lực duy trì bình tĩnh, nhàn nhã trả lời lại.

Tuy câu nói này chỉ là tùy tiện nói ra, nhưng đánh trúng tâm bệnh Mai Thiều.

Mai Thiều tự giễu nở nụ cười, không nói gì.

Bản thân Mai Thiều chưa từng một mình dẫn binh lại dám cả gan dẫn binh lính đi, y còn ỷ vào huynh trưởng vi phạm quân lệnh, lại để những người trúng tên cứu mình, sau đó để phụ thân vì việc dẫn binh mất một con đường phải đứng ra chịu trách nhiệm, nay lại không giữ thể diện sống tạm bợ, một người như y vốn có tư cách gì ở đây mà nói đến việc trong quân, cũng như anh tài trên đài?

Lăng Triệt trên chiến trường chém giết thành tướng tài, Trịnh Thư trong giang hồ mài giũa ra trở thành người kế thừa Huyền Thiên minh, chính mình vốn có thân phận gì có thể ngồi ở chỗ này chỉ chỉ chỏ chỏ chứ?

Mai Thiều cảm giác mình thực sự vừa đáng thương lại buồn cười, rõ ràng mấy năm qua đã có thể thành thạo trong việc chế giấu tâm tình, thế nhưng khi gặp lại Bạch Bỉnh Thần vẫn không nhịn được xé toạc nỗi đau của mình cho hắn nhìn, hệt như ôm tâm tư xã vời nhận được chút bố thí từ đối phương, hy vọng hắn an ủi mình một chút hệt như đêm trăng tròn năm đó.

Mai Thiều hít sâu một hơi, đem những này hỗn loạn cảm xúc hết mức đè xuống, cũng không còn lộ ra mảy may.

"Tốt lắm!" Mọt thanh âm ca ngợi vang lên kéo hai con người đang trong hai luồng suy nghĩ khác nhau về lại cuộc tỷ thí trên đài.

Hai người trên đài quả thực ai nấy đều võ công anh tài, tỷ thí hơn mười hiệp vẫn chưa nhìn ra được ai dần suy yếu, nay trong lúc mọi người nhìn đến mê mẩn, hai người đột nhiên tách ra đứng tại chỗ.

"Là ta thua." Trịnh Thư cười thu kiếm lại.

Trên mặt Lăng Triệt không có chút biểu cảm nào, hắn chỉ gật gật đầu, sống trong mắt chứa đựng chút sự thưởng thức tài nghệ.

Mọi người dưới đài còn chưa rõ hai người vốn đang tranh đấu kịch liệt trên đài sao đã phân được thắng thua, thì nhìn thấy Trịnh Thư sờ sờ lên một vệt máu trên tay mình.

Vừa nãy mặc dù đã đấu hơn mười mấy chiêu, hai người không cố ý nhường nhau, nếu không phải hắn nhanh chóng né được, thì trên cổ tay sẽ không hẳn chỉ có một vết cắt đơn giản như vậy.

Thiên hạ đồn từ xưa đến nay vị đại tướng quân này dù vui hay buồn cũng không biến sắc, hôm nay xem qua biết được đối phương có chút tức giận, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn, bản thân không thể chống đỡ.

Lễ quan tuyên bố thắng thua xong, hai người lần lượt xuống đài.

"Từ biệt mấy năm, thân pháp của tướng quân vẫn tài ba như vậy, không có chút giảm phong độ nào."

Một thanh âm từ trên gác xép nhẹ nhàng vang lên, giọng điệu thoạt nghe chứa đựng chút sự lạnh lùng.

Mọi người trên dưới sân nhất thời im lặng, ngày cả lễ quan cũng không tiếp tục cuộc so tài kế tiếp, mà chỉ đứng ngây ra đó ngớ ra, chờ cho trưởng công chúa nói xong.

Thế nhưng câu Cảnh Hoà nói ra kia lúc sau hệt như chỉ là một câu cảm khái, sau khi nói xong cũng không tiếp tục mà chỉ để lại một sự yên lặng.

Lăng Triệt đứng sững sờ, nơi bàn tay siết chặt thành nắm đấm trong tay áo.

Hẳn không quay đầu nhìn, cũng không có đáp lời, sau khi đi xuống đài cũng không vào lại bên trong chỗ ngồi.

Dân chúng xung quanh lúc này vẫn tiếp tục dõi ra Thanh Loan đài, cảm giác như Lăng Triệt đến đây chỉ vì muốn đánh một trận như vậy mà thôi.

Triệu Cảnh Hòa dõi theo bóng lưng rời đi của hắn, nàng cứ nhìn chằm chằm hệt như muốn dùng ánh mắt này sói thấu tâm tư của đối phương.

"Hoàng tỷ..." Triệu Cảnh Ninh nheo mắt nhìn sắc mặt hoàng tỷ chần chờ mở miệng.

Cả hai không giống Triệu Trinh và Triệu Cảnh Ninh.

Cảnh vương Triệu Giác cùng Triệu Cảnh Hòa chính là được kỳ vọng ngay từ lúc chào đời sẽ làm nên chuyện, bọn họ vốn là nhị tử của hoàng hậu tiên đế, cho nên từ nhỏ đã được coi trọng.

Triệu Giác mười lăm tuổi đã được phong vương, việc làm chủ Đông cung đã sớm dễ như trở bàn tay.

Triệu Cảnh Hòa cá tính mạnh mẽ hơn, nàng đối với mình yêu cầu cực cao, lễ nghi quốc sử không quên thứ gì, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, thậm chí tiên đế còn cho phép nàng tham dự chính sự.

Nàng như một chú phượng hoàng cao quý cao cao tại thượng như thế, mãi đến tận khi Triệu Trinh kế vị, hoặc nói chính xác ngày hành cùng của Cảnh vương bị công phá ngày ấy, nàng không còn là vị công chúa kiêu ngạo của năm xưa nữa.

Triệu Cảnh Hòa quay đầu, thôi không nhìn nữa, thế nhưng trong lòng vẫn hiện ra cảnh tượng trước đây, khiến nàng dù không muốn cũng phải đối mặt.

Nàng vĩnh viễn không thể quên vào năm thứ ba mươi chín Cần Nguyên, vào tiết xử thứ (*), người thân cuối cùng của nàng cũng vĩnh viễn rời bỏ thể gian này.

— vào khoảng 22, 23, 24 tháng 8

Ngày đó ánh tà dương dần lặn, Lăng Triệt hỏa thiêu hành cung, trăm dặm chìm trong lửa hệt như thay buổi hoàng hôn kia mà đốt lên một khoảng ráng hồng.

Triệu Cảnh Hòa mặc một thân y phục đỏ hoa mẫu đan săm soi mình tron gương đồng.

Vào thời khắc Tấn Tây quân tấn công vào, nô bộc trong điện đã sớm tháo chạy, chỉ còn một mình nàng ở trong cung điện, nàng không biết tình hình của huynh trưởng mình khi ở trong điện lúc trước ra sao, nhưng nàng biết mình cần phải ke61tt liễu đời mình trước khi Tấn Tây quân xông tới.

Ván cờ này, thắng bại đã định, nàng cũng rõ ràng, người thua là loạn thần, cho dù Triệu Trinh tuyệt không tha cho một công chúa phản loạn, thì sự kiêu ngạo lòng tự tôn cũng không cho nàng tiếp tục sống ở tân triều.

Cảnh Hòa chưa từng trang điểm cho mình như thế này bao giờ cả, dặm phấn thơm, vẽ lông mày, cuối cùng tô chút son.

Nàng dùng một màu cực kỳ bắt mát diễm lệ, ngay tại khoảnh khắc cuối cùng sinh mạng của mình, nàng mới cảm giác được sự thoải mái, bản thân nàng không cần tuân thủ dáng vẻ thanh tao của một công chúa nữa.

Đây là sinh mệnh của nàng, là chuyện duy nhất nàng có quyền định đoạt, chính vì như vậy, nàng càng muốn mình chết đi trong sự đẹp đẽ rực rẽ nhất.

Bên ngoài tiếng chém giết ngày càng rõ ràng, nàng nghe thấy tiếng và chạm khôi giáp của binh lính đã áp sát vào điện.

Triệu Cảnh Hòa cười cắm cây trâm lên đầu mình, sau đó lấy hộp dầu thao tóc trên bàn trang điểm ném vào trong đám lụa màng trong điện đốt đá lửa.

Lửa mạnh nhanh chóng lan tràn ra sau lưng, thế nhưng lại không cháy tới thân y phục thêu mẫu đơn của nàng.

Cảnh Hòa đi chân trần đạp lên ghế cao, không chút do dự mà đặt cổ mình lên dải khăn trắng ba thước.

"Rầm—"

Cửa điện đổ nghiêng, Triệu Cảnh Hòa còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy một mũi tên xẹt qua đỉnh đầu mình bắn đứt đoạn dây trắng kia.

Nàng ngã ầm xuống dưới đất, nhìn thấy một vị tướng quân bạch y đang đứng trên cao xuống nhìn mình.

Binh lính mà hắn dẫn theo sớm đã đập tắt ngọn lửa trong điện.

Ngay trong bầu không khí khói mờ mịt sặc người, Triệu Cảnh Hòa ngồi sụp xuống đất, nàng quật cường ngẩng mặt nhìn lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường nét dưới cằm cùng áo giáp cứng cáp của đối phương.

"Thần Lăng Triệt cung nghênh trưởng công chúa Cảnh Hòa hồi cung!"

Vào lúc đó, Triệu Trinh phong nàng làm trưởng công chúa.

Nàng biết mình không chết được, hiện tại cũng như vậy, chỉ có thể chịu cảnh té xuống đài cao, hạ mình làm kẻ dưới.

Sự sống chết của Cảnh Hoà nàng chưa từng nằm trong tay nàng cả.

"Là hắn." Triệu Cảnh Hòa khàn giọng mở miệng, đáp lại Triệu Cảnh Ninh, thế nhưng lại giống như đáp lại chính mình, "Là hắn cứu trưởng công chúa Cảnh Hoà.

Cũng là hắn, giết Triệu Cảnh Hòa.".