Tướng Quân Lệnh

Chương 17

Trong viện bóng cây lắc lư đón gió, xào xạt lay động.

Trần Tắc Minh tìm một vòng, nào có nửa bóng người, nhóm vệ sĩ nghe được tiếng vang cũng lục tục chạy tới, Trần Tắc Minh hỏi một phen, tuy nhiên nhóm vệ sĩ đều nói chưa từng thấy ai cả.

Trần Tắc Minh trầm ngâm, bên chân một tiếng mèo kêu, là con mèo vằn nuôi trong nhà không biết đến đây khi nào cọ qua cọ lại lên giày y.

Trần Tắc Minh thầm nghĩ chẳng lẽ là lầm rồi, đến cùng cũng không yên lòng, lại tìm kiếm một lần, quả nhiên trên đám cỏ dưới song cửa, nhặt được một đoạn cây gãy chừng hai lóng tay.

Trần Tắc Minh nhặt lên nhánh cây kia, ngón tay kiềm không được hơi hơi phát run, chậm rãi nối tiếp, mặt vỡ đúng là hoàn toàn ăn khớp.

Trong lúc nhất thời trước mắt hoa lên, tâm như nổi trống, suýt nữa đứng thẳng không ổn, huyệt thái dương căng thẳng từng cơn, trong lòng không ngừng lặp lại đến cùng là ai, đến cùng là ai.

Quay đầu nhìn lại trong phòng, đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ.

Ngày kế, hoàng đế quý nhân đều hồi cung, một phen náo nhiệt ồn ào qua đi, nhìn một hàng bóng dáng dần xa kia, trong phủ lại đột nhiên lộ ra vẻ quạnh quẽ khôn cùng.

Trần Tắc Minh một đêm chưa ngủ, vẫn cảnh giác đến lúc này, trong lòng thủy chung căng thẳng như dây đàn, đứng ngồi không yên, lại cũng không thấy ra ai có cử chỉ dị thường, từ từ mới thoáng an tâm.

Lại nghĩ có lẽ là con mèo kia, tuy rằng y cũng minh bạch một con mèo lại như thế nào đạp gãy được nhánh cây như vậy, nhưng mọi chuyện tới nay, chỉ có thể mong mỏi người nhìn lén này vĩnh viễn đều không muốn lộ diện mới tốt.

Trần phu nhân xoay người thấy mặt y mang vẻ mệt mỏi, đau lòng không thôi, liên thanh gọi y trở về phòng nghỉ ngơi.

Trần Tắc Minh trở về phòng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt khó tả, đầu vừa đặt lên gối liền nặng nề ngủ, đến khi mở mắt ra đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Chuyện thu đinh dần dần đến hồi kết, đến lúc bốn ngàn quân sĩ kia được mang vào kinh thành, hùng dũng oai vệ phô diễn trước mặt y, cảnh tượng hùng vĩ kia làm cho Trần Tắc Minh tạm thời quên đi vụ việc khiến y nóng ruột nóng gan mấy ngày nay.

Trong trận chiến Phác Lữ quốc trước đó, y mới nhậm nhức đại tướng, không có thân tín, không có quan hệ, mọi thứ y sở hữu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mà thủ hạ tướng lãnh quân sĩ thấy y tư lịch nông cạn, phần đông mọi người không phục, vì thế chiến thuật có thể dùng thật sự hữu hạn, cũng có chút bất đắc dĩ.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu -- sự thật chứng minh y dự tính cũng không sai, nhưng biện pháp cực đoan như vậy không thể dùng lâu dài, huấn luyện một bộ phận kỷ luật nghiêm minh, anh dũng thiện chiến để trở thành đội quân dũng mãnh thủ hạ thân tín của mình, chẳng những là tất nhiên, cũng là thiết yếu.

Trần Tắc Minh vì mỗi binh sĩ đều tuyển lựa chiến mã tốt nhất, cùng toàn bộ trang bị là hắc sắc khôi giáp, mỗi ngày bất luận mưa gió, tiến hành nghiêm khắc huấn luyện.

Thủ hạ đại tướng của y Ngôn Thanh nói, hắc sắc quân đoàn này liệt khai trận thế, này thế ngập trời, sát là uy phong, không bằng gọi là "Hắc y lữ".

Lúc này bọn họ cũng không biết, sau vài thập niên, chi đội hắc y dũng mãnh này không ngừng mở rộng phát triển, cho đến khi trở thành chủ lực của Thiên triều.

Mà trong đó, xuất hiện hơn mười vị danh tướng.

Đến lúc đó, Hắc y lữ kiếm phong sở chỉ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kẻ địch e ngại mà không dám tái phạm đến biên thổ.

Bọn họ sáng lập truyền kỳ, tại trên mảnh đại địa này được xưng tụng là Thường Thắng chi sư.

Hoàng đế qua mấy ngày sau triệu kiến y hỏi đến chuyện tân quân trang bị cùng quân lương.

Trần Tắc Minh nguyên bản có chút lo lắng đêm đó mình không cáo mà biệt, nhưng đàm luận một hồi, hoàng đế cũng không thể hiện sắc mặt giận dữ, lúc này mới dần dần thả lỏng.

Cho đến sau khi nói xong chính sự, hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đêm đó khanh đi mà không quay lại, đã khiến trẫm đợi nửa buổi." Trần Tắc Minh vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, hoàng đế trầm ngâm một lát, nói đùa: "Nếu muốn trẫm không truy cứu, vậy liền lại đây nhượng trẫm hương thượng nhất hương."

Lời ấy lọt vào tai, Trần Tắc Minh thật sự là không biết nên khóc hay cười: "Vạn tuế, này, này không khỏi rất hoang đường......"

Hoàng đế vừa nghe lời này, sắc mặt đột biến, vỗ mạnh lên long ỷ, chỉ vào y quát: "Nếu là không chịu, kia liền kéo xuống, tầng tầng trị tội !" Ngữ khí nghiêm khắc, không giống giả vờ.

Ngoài cửa vệ sĩ nghe tiếng xông vào, Hàn công công vội vàng phất tay, mọi người vì thế lại lui ra ngoài.

Trần Tắc Minh do dự một lúc lâu, chỉ phải đứng dậy, Hàn công công nhanh chóng xoay lưng đi, thấy hành động của hắn, trong lòng Trần Tắc Minh càng xấu hổ không chịu nổi.

Đi đến trước mặt hoàng đế, phất áo bào quỳ xuống, rốt cuộc nhịn không được khẽ nhíu mày, hoàng đế nói: "Khanh bất mãn ?"

Trần Tắc Minh nói: "Thần làm sao dám."

Lời vừa nói xong, hoàng đế đưa tay nâng cằm y lên, Trần Tắc Minh ngẩng đầu nhưng lại buông xuống ánh mắt, không cùng hắn đối diện, chỉ cảm thấy tầm mắt hoàng đế quan sát gương mặt y, rồi cúi người xuống nhanh chóng hôn lên má y một cái.

Nơi bị chạm vào ấm áp mềm mại, không biết vì sao, hai người đều ngẩn ra.