Mỗi ngày đều cấp cho Liễu Tích Âm những món ăn ngon, toàn là đồ bổ dưỡng, không tới một tháng, thân thể gầy gò liền khôi phục lên không ít. Ô Ân còn muốn làm thêm cho nàng một chút thịt cá, ngán không chịu nổi, Liễu Tích Âm kiên quyết lắc đầu không ăn.
Nếu ăn nữa sẽ liền mập ra, Liễu Tích Âm thầm nghĩ.Ở một chỗ trong Hưng Khánh phủ cũng phát chán, Liễu Tích Âm nói muốn ra ngoài dạo chơi một chút, Ô Ân không nói hai lời, dắt Truy Phong từ trong chuồng ngựa đi ra.Liễu Tích Âm nhìn vật thể trước mắt là một con ngựa đen kịt cao to, ánh sáng màu lông khiết thuận, bờm đuôi lưu loát. Đôi mắt to lại có thần, đường cong từ đầu đến chân vô cùng lưu loát, bắp thịt săn chắc, gân kiện rõ ràng, trong mũi phát ra tiếng hì hì. Truy Phong đứng tại chỗ đạp vài bước, khí thế mười phần.Những nữ tử khác thì như thấy ngựa lại không dám lại gần, Liễu Tích Âm lại theo bản năng nâng tay sờ sờ mũi ngựa, Truy Phong cúi đầu, cọ cọ tay Liễu Tích Âm như vô cùng thân thiết, như là lão bằng hữu quen biết nhiều năm.Liễu Tích Âm nhoẻn miệng cười, cảm giác quen thuộc như như vậy, thật là tốt.Đỡ lấy Liễu Tích Âm bước lên ngựa, đợi nàng ngồi ổn định, chân trái Ô Ân đạp lên bàn đạp, xoay người một cái nhảy lên ngựa, gót chân đá nhẹ vào bên hông ngựa, tay trái cầm lấy dây cương, tay phải ôm Liễu Tích Âm để tránh cho nàng ngã xuống, để Truy Phong chậm rãi bước đi.Liễu Tích Âm cũng thả lỏng thân thể tựa vào lòng Ô Ân, một tháng ở chung, thường thường ôm ôm ấp ấp, ban đầu còn xấu hổ, bây giờ cũng dần trở thành thói quen.Tây Hạ, trên thảo nguyên Hô Nhĩ Đặc Tư, ven hồ Bối Nhĩ, những lều trại chăn nuôi cùng những đàn bò dê như nhìn không có giới hạn. Áng mây bay bay, chiếu vào mặt hồ xanh thẳm, hóa thành ánh sáng bảy màu rực rỡ, thuần thiết giống như là nữ thần trên bầu trời bay đến nhân gian."Uống rượu ngon, nha nha nha, uống rượu ngon, rượu một chén, tình ngàn dặm, đến đây đi đến đây đi, các cô nương, nhảy múa lên cùng khuyên rượu, đến đây đi đến đây đi, các huynh đệ, giơ chén rượu cùng nhau uống, đến đây đi, đến đây đi, dương nhi tràn đầy như mây trắng, không kịp tình nghĩa trường, trường thong thả, ôi cha__ __"Những ca nhi cất tiếng ca phóng khoáng to rõ trên thảo nguyên, tất cả mọi người trên thảo nguyên Tây Hạ này tụ tập bên đống lửa, ly sừng trâu, khối thịt lớn, ly rượu tẫn, thỏa thích nhảy múa.Ô Ân cùng Liễu Tích Âm tìm những nơi trống trải, ngồi trên chiếu, nhìn mọi người ca hát nhảy múa."Liễu Nhi, muốn uống một chút không?" Ô Ân nhấc túi rượu trong tay lên.Nàng đến thời đại này không biết vì sao lại yêu thích uống rượu đến vậy, khi ở Tống triều càng mua các loại rượu có các phong vị khác nhau, mùi thơm ngát vị chua ngọt, mỗi ngày đều uống một chút. Sau này cũng giảm bớt uống rượu một chút, thỉnh thoảng cũng chỉ uống chút rượu nho cùng rượu táo."Nồng độ rất thấp, bất quá vị cũng thực tốt."Liễu Tích Âm tiếp nhận túi rượu, uống một ngụm, rất là ngon miệng. Lần lượt uống từng ngụm, mắt thấy rượu trong túi đã nhanh cạn xuống đáy.Tửu lượng của Tích Âm lúc nào lại lợi hại như vậy? Trước đây không phải uống vài ngụm liền nói đầu óc choáng váng. Ô Ân ngồi một bên không khỏi líu lưỡi.Ô Ân đi lấy một ít rượu sữa ngựa, cùng với một ít thịt dê nướng tới.Cùng Liễu Tích Âm dùng xong bữa, mặt trời cũng lặn xuống hướng tây, bầu trời trở nên u ám. Ăn uống no đủ, mọi người buông chén rượu, cho nhau những cái nắm tay vây quanh đống lửa cùng nhau nhảy múa, vô luận là nam hay nữ, trên mặt đều mang theo niềm vui sướng tươi cười.Tiếng mã đầu cầm du dương vang lên, người hát dẫn cất cao giọng hát vang xa.(Mã đầu cầm còn gọi là đàn đầu ngựa, là loại nhạc cụ của người Mông Cổ)Ô Ân đứng lên, tay phải duỗi ra hướng Liễu Tích Âm."Cô nương xinh đẹp nhất thảo nguyên, ta có thể mời người cùng nhảy múa không?" Mỉm cười nhìn hướng Liễu Tích Âm.Liễu Tích Âm cũng mỉm cười đáp lại, đưa những ngón tay mảnh khảnh hướng tới tay Ô Ân.Tìm một khe hở nào đó, Ô Ân mang Liễu Tích Âm cùng nhau chen vào đoàn người đang khiêu vũ.Chân phải Ô Ân bắt đầu hướng bên trái giậm chân tại chỗ, thân trên hướng về phía trước cúi thấp xuống, sau đó theo chân trái rơi xuống đất, liên tục đổi chân qua lại, thân trên lại ngửa ra sau, cánh tay cũng hướng về phía trước, tay phải nâng tay trái của Liễu Tích Âm, dẫn đạo nàng.Liễu Tích Âm đối với khiêu vũ là loại thiên phú, bất quá nhìn chỉ trong chốc lát, liền đã đuổi kịp được bước nhảy của Ô Ân.Liễu Tích Âm mặc phục sức Tây Hạ, trên đỉnh đầu mang thêm chiếc nón da chồn bạc ngọc bích ấm áp, tóc đen dài nồng đậm bị biến thành nhiều cái bím tóc nhỏ, buông ở sau người. Trên người mặc áo giao lĩnh hẹp tay màu tím đỏ bên ngoài, áo dài bên trong là váy trắng thuần, trên tai còn đeo thêm khuyên tai mã não rất khéo léo, cổ tay đeo thêm vòng tay chuông bạc.Kèm theo tiếng đàn cùng tiếng ca hát, mái tóc của Liễu Tích Âm cũng theo bước nhảy của nàng mà nhảy lên ở trên vai, khuyên tai cùng bộ dáng tươi cười trên khuôn mặt được ánh sáng lửa trại chiếu vào phản chiếu lại lúc sáng lúc tối. Ô Ân nhìn nàng, dần dần ngây dại.Liễu Tích Âm cảm giác Ô Ân nhìn chằm chằm nàng, cũng nhìn lại Ô Ân.Đôi mắt màu hổ phách của Ô Ân như ánh sáng chiếu sáng, lại ôn nhu như nước, Liễu Tích Âm có thể thấy thân ảnh của mình ở bên trong con ngươi kia. Đường nhìn của hai người giao nhau cùng một chỗ, những tiếng ca hát xung quanh dần dần biến mất, những bóng người xung quanh cũng trở nên thong thả hơn, giờ khắc này, trong thế giới của các nàng, chỉ tồn tại lẫn nhau.______________Gió đêm thổi nhẹ, Truy Phong chở Ô Ân cùng Liễu Tích Âm thong thả trở về hoàng cung.Liễu Tích Âm tựa vào trong lòng Ô Ân, nàng phát hiện nàng càng ngày càng tham luyến cái ấm áp này. Người sau lưng, như một cây đại thụ đội trời đạp đất, vì nàng mà che chở tất cả mưa gió."Ô Ân." Liễu Tích Âm gọi."Ân?""Ngươi nhớ rõ ta như vậy, ta lại quên ngươi, như vậy đối với ngươi sẽ có một chút không công bình." Liễu Tích Âm cúi đầu, có chút áy náy.Ô Ân cười nói: "Không sao a, chỉ cần ngươi yêu ta một lần nữa là tốt rồi, cái khác ta đều không thèm để ý."Trên mặt Liễu Tích Âm vốn bị tác dụng của rượu làm cho đỏ ửng lên, nghe nàng nói rõ ràng như thế lại tiếp tục xấu hổ không nói ra lời."Vậy ngươi hiện tại có thích ta không?" Ô Ân thừa thắng xông lên.Đợi một lát sau, mới nghe thấy âm thanh như ruồi muỗi của Liễu Tích Âm nói:"Thích""Ai, xem ra thực là miễn cưỡng." Ô Ân mất mát nói, nhưng trên mặt vẫn không ức chế được dáng vẻ tươi cười."Không phải là miễn cưỡng..." Âm thanh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.Ô Ân lúc này không dự định buông tha nàng dễ dàng như vậy."Trừ phi ngươi hôn nhẹ ta, bằng không ta sẽ không tin." Ô Ân cảm giác chính mình phải hỏng thấu.Đợi một hồi lâu, người trong lòng vẫn không có phản ứng, Ô Ân thở dài, có thể hay không do mình quá đường đột làm nàng sợ hãi, đang định trấn an nàng vài câu. Người trong lòng đột nhiên xoay người lại, nhanh chóng mổ lên gương mặt Ô Ân một chút, lập tức quay đầu lại, đem mặt cúi thấp xuống.Ô Ân vuốt địa phương được nàng hôn, nàng đến đây vẫn không có phản ứng, liền cảm giác trên mặt lạnh một chút, không được, cái này cũng không thể tính.Nhận thấy người trong lòng đáng xấu hổ. Ô Ân cười xấu xa."Lão nương nào có thể dễ dàng xấu hổ như vậy được."Đưa tay nắm lấy cằm Liễu Tích Âm, hướng bên vùng mặt, trong nháy mắt, Ô Ân liền nghiêng người hôn xuống, hơi thở ấm áp phát lên trên mặt, Liễu Tích Âm khiếp sợ nên buông lỏng khớp hàm, liền bị Ô Ân thừa cơ mà xông vào.Trên môi Liễu Tích Âm còn man mát hương vị rượu trái cây, càng làm nàng trầm mê.Ánh lửa...Giá y bị thiêu đốt...Cùng ngươi trước mắt hôn môi.Đang định công thành đoạt đất, đột nhiên Ô Ân cảm thấy có dịch thể ấm áp thấm ướt gương mặt, không bận rộn hôn môi nữa mà ngẩng đầu lên, thế nhưng thấy Liễu Tích Âm mê man hai hàng nước mắt chảy ròng."Ngươi đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, đều trách ta quá phóng túng." Ô Ân kinh hoảng cầm lấy tay áo lau nước mắt cho nàng.Nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ đến phát ngốc của Ô Ân, Liễu Tích Âm nín khóc mỉm cười.Điều này là sao, sao lại cười. Ô Ân cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng."Là ta đột nhiên nhớ tới một sự tình, tựa hồ như là một ký ức thương tâm, không phải tại ngươi..."Liễu Tích Âm nói đến đây liền nhớ đến Ô Ân làm cái gì với nàng, lại không nói tiếp.Nhìn người phía trước, hận không dúi đầu vào trong đất của Liễu Tích Âm, Ô Ân bất đắc dĩ lắc đầu.Liễu Tích Âm hiện tại đơn thuần như vậy, chính mình lại như vậy có phải hay không quá cầm thú?__________________Vương cung.Tây Hạ vương ngồi trên vương tọa, nhìn tấu chương Ô Ân trình lên, thỏa mãn gật đầu. "Ngươi làm thực tốt, bất quá qua hai ba năm, sản lượng ngựa ở Hạ Châu tăng gấp đôi, bản vương quả nhiên không nhìn lầm người." Thừa dịp Tây Hạ vương tâm tình thực tốt, Ô Ân thỉnh cầu."Phụ vương, nhi thần đã tìm được cô nương mình thích, mong muốn có thể cưới nàng làm chính phi.""Nga? Là cô nương bộ tộc bào?" Tây Hạ vương cười nói."Là một nữ tử Tống nhân."Gương mặt tươi cười của Tây Hạ vương trong nháy mắt liền suy sụp xuống."Hoang đường! Có phải chính là vũ cơ từ chỗ Ha Nhĩ Đôn hay không .""Phụ vương, nàng không phải là vũ cơ, nàng là __ __"Tây Hạ vương trực tiếp đánh ngã hết tấu chương ở trên bàn, cắt đứt lời nói của Ô Ân."Tên vũ cơ kia bất quá chỉ là một nữ tử Tống nhân, xuất thân thấp hèn, không có bất luận thế lực nhà mẹ đẻ nào, bất quá chỉ là một sủng vật có nhan sắc, nếu hạ sinh con trai, cũng kém một bậc."Không để ý sắc mặt Ô Ân đang xanh mét, Tây Hạ vương tiếp tục trách mắng:"Nữ tử như vậy được phong làm chính phi, ngươi muốn bộ lạc Cáp Mặc Tỳ đối xử với gia tộc Thác Bạt chúng ta như thế nào, ngươi đây là muốn cho cho gia tộc Thác Bạt ta mất mặt mà! Ta thấy ngươi là bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc rồi!"Lười cùng lão gia hỏa nàng tranh chấp, nhẫn hắn thật lâu, Ô Ân cắn răng nói:"Là nhi thần suy nghĩ thiếu thỏa đáng.""Ngươi lui xuống mà hảo hảo tỉnh lại, đừng từ sáng đến tối cùng vũ cơ pha trộn, trong cung đều lan truyền khắp nơi.""Vâng, nhi thần lui xuống."Từ trong điện đi ra, mặt Ô Ân trầm như nước, nàng cùng Liễu Tích Âm cùng một chỗ, ngoại trừ mấy người đi theo hầu Liễu Tích Âm, hai bên trái phải đều rất ít người, mà người nàng chọn miệng lưỡi tuyệt đối nghiêm ngoặc.Vì bảo hộ Liễu Tích Âm, nàng đã hạ lệnh, trừ khi được nàng cho phép, những người khác đều không được tiếp xúc với Liễu Tích Âm.Là ai, trợ giúp ở sau lưng...Trong mắt Ô Ân đã lâu không xuất hiện lệ khí.