Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Chương 19: Có cho ngủ không?

Trang Chu ngơ ngẩn.

Trong mắt Hoắc Mộ Vân mang theo nước mắt, cô nâng mặt Trang Chu, nói thầm, “Anh hôn hôn em đi.”

Hô hấp nóng như lửa đốt phả vào trên da anh, Trang Chu hoàn hồn, con ngươi sâu thẳm bình tĩnh nhìn cô, không hề chớp mắt.

Hoắc Mộ Vân quay đầu đi để cho anh cái sườn mặt, “Anh hôn em một chút, hôn xong em sẽ đi ngủ.”

Trang Chu chớp mắt rũ xuống, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy hai bàn tay nhỏ của cô, trầm mặc không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn cô.

Làn da của tiểu nha đầu vốn trắng nõn sáng trong, giờ phút này sau khi say rượu, trên mặt như được phủ thêm một lớp phấn màu hồng đào, làm cho người ta không nhịn được muốn đi hái.

Cánh môi hơi chu ra, kiều diễm ướt át.

Trang Chu cảm giác yết hầu bỗng nhiên căng chặt, anh bình tĩnh mà liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ứng đỏ của Hoắc Mộ Vân, ma xui quỷ khiến thế nào, theo bản năng mà cúi đầu hôn lên gương mặt cô một cái.

“Được rồi, đi ngủ đi.” Trang Chu rời khỏi, giọng nói khàn khàn trả lời.

Hoắc Mộ Vân nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có sự vui mừng lộ rõ, mặt mày cô hớn hở hỏi, “Trang Chu ca, đây không phải là nụ hôn đầu của anh đấy chứ?”

Anh không lên tiếng, trầm ngâm một lát, mở miệng, “Không phải.”

Hoắc Mộ Vân bĩu môi, ý cười vừa mới dâng lên nháy mắt lại trầm xuống.

“Nụ hôn trong phòng đánh bài kia mới đúng.” Trang Chu cũng không biết chính mình đang bị làm sao, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ mất mát của cô, không hiểu sao lại muốn giải thích một phen.

Chỉ là anh đã quên, hiện tại đối mặt với anh chính là một người uống say không có đầu óc.

“Phòng đánh bài? Hu hu…… Anh ở phòng đánh bài cùng ba người phụ nữ khác?” Hoắc Mộ Vân nức nở nói, giây tiếp theo, nước mắt trong suốt giống như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt mà lăn xuống dưới.

Trang Chu ngẩn người, bất đắc dĩ duỗi tay lau nước mắt giúp cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Không có người phụ nữ khác, đừng khóc.”

Hoắc Mộ Vân ngửa đầu, đôi mắt to mang theo ánh nước ngây thơ nhìn anh.

“Ngoan, vừa rồi nụ hôn đầu là cho em.” Thanh âm của Trang Chu dịu dàng bất ngờ.

Tiểu nha đầu cau cái mũi, duỗi tay túm lấy áo sơ mi của anh, cúi đầu lau hết nước mắt nước mũi lên trên.

Trang Chu: “……..”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh trầm mặc, bất thình lình muốn hỏi, “Nụ hôn đầu của em thì sao?”

“Của em à…..” Không biết Hoắc Mộ Vân nghĩ tới cái gì, trên mặt nháy mắt cười khanh khách.

“Nụ hôn đầu của em đã dâng tặng vào cấp ba rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Trang Chu nháy mắt trầm xuống, nhíu mày trầm giọng hỏi, “Cấp ba?”

“Đúng vậy nha.” Hoắc Mộ Vân bẹp miệng cái miệng nhỏ nhắn, “Chính là cấp ba, tặng cho con mèo của thím nhỏ em……”

Trang Chu: “???”

Câu trả lời này làm cho anh sửng sốt trong phút chốc. Hai giây sau, Trang Chu bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, ngay cả khóe miệng cũng không kìm lòng được mà giương lên ý cười.

Chờ đến khi đưa vị tiểu tổ tông này dỗ đến phòng thu xếp xong đã sắp hơn mười giờ.

Trở lại phòng ngủ, anh trực tiếp vào phòng tắm, hai mươi phút sau khi đi ra, tầm mắt bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ ngồi trên thảm ôm chai rượu ngửa đầu uống.

Cả người Trang Chu sửng sốt.

Tay đang lau tóc cũng dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn Hoắc Mộ Vân.

Anh đứng tại chỗ phản ứng hai giây, sau đó sải bước đi qua.

Trang Chu nhíu mày, đoạt lại chai rượu từ trong tay cô, thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm, “Đứng lên!”

Thật là có bản lĩnh, nửa chai rượu này anh đã đặt ở trên cái giá để rượu cao nhất, thế mà cô cũng mò ra được.

Tiểu nha đầu ngồi xếp bằng ở dưới đất ngây ngẩn ngửa đầu nhìn qua, ánh mắt mơ màng, líu lưỡi nói, “Anh là ai vậy? Cũng dám ra lệnh cho tôi.”

Trang Chu hít sâu, trực tiếp động thủ túm cô từ trên mặt đất lên, “Em nói xem anh là ai?”

“Tôi quản anh là ai.” Hoắc Mộ Vân run rẩy vươn ngón trỏ chọc chọc lên gương mặt anh, cười khẽ nói, “Dáng vẻ của anh rất giống Trang Chu nha.”

Ngay sau đó, “Trang Chu chính là một con rùa rụt cổ, anh ngàn vạn lần đừng học theo anh ta nha.”

Trang Chu nhíu mày, giọng nói đè ép trầm đến cực điểm, “Lại nhìn cho kỹ xem anh là ai.”

Lời vừa nói ra, tiểu nha mở to mắt, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, nhón mũi chân tới gần anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh trong chốc lát, vẻ mặt si mê mà mở miệng, “Tiểu ca ca, bộ dáng anh thật đẹp trai nha.”

Mi tâm Trang Chu phát đau một trận, lười so đo với việc cô ăn nói lung tung, trầm giọng hỏi, “Không ngủ được em chạy loạn cái gì?”

Rõ ràng vừa rồi anh đã dỗ dành cô gái nhỏ nằm ở trên giường rồi, trong thời gian nháy mắt, không chỉ có trộm uống rượu, mà còn chuồn đến cả phòng anh.

Càng ngày càng không biết sống chết.

“Đương nhiên là tôi đi ra tìm tiểu ca ca nha.”

“Tìm cái gì tiểu ca ca?”

“Tiểu soái ca nha.” Hoắc Mộ Vân dẩu miệng, “Trang Chu anh ấy không thích tôi, tôi đây liền tìm một tiểu soái để cho anh ấy nhìn xem.”

Hoắc Mộ Vân say khướt hừ một tiếng, “Tôi cũng không phải là không ai muốn.”

Lời của cô làm cho sửng sốt trong nháy mắt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu nha đầu bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy anh.

“Bà đây chính là có tiền, tiểu ca ca anh phải ngoan ngoãn nha.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vẻ mặt Trang Chu đen lại, áp suất quanh thân hạ xuống càng ngày càng thấp, nhưng mà tiểu nha đầu này căn bản không cảm nhận được.

Trong khi cả người ôm lấy anh, hai tay không an phận lôi kéo loạn xạ ở trên người anh, “Cởi quần áo nào.”

Trong lòng Trang Chu nghẹn một hơi, “Cởi quần áo cái gì! Trở về ngủ!”

Có lẽ là lời nói nghiêm khắc của anh đã dọa cô, cô gái nhỏ treo trên người anh bỗng nhiên trầm mặc.

Im lặng dị thường.

Trang Chu không hiểu sao hơi luống cuống, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của cô, ôn nhu gọi cô, “Bé con?”

“Là tôi làm gì không tốt hay sao? Tại sao các người đều không thích tôi?” Hoắc Mộ Vân ghé vào trong lồng ngực anh bỗng nhiên nhỏ giọng nức nở một tiếng, tiếp tục oán giận nói, “Trang Chu ca vì sao anh ấy lại không thích tôi?”

Trang Chu ngẩn ngơ một lát, thấp giọng trấn an, “Không có không thích em.”

Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, hốc mắt cùng chóp mũi đều hồng hồng, quật cường hỏi, “Vậy anh thích em không?”

Anh trầm mặc trong chốc lát, một tay giữ ở sau đầu cô, cúi đầu, cái trán áp lên cái trán trơn bóng của cô, thấp giọng trả lời, “Thích.”

Ngũ quan tuấn lãng áp đến trước mặt cô, Hoắc Mộ Vân chớp mắt nhìn, cô cau cái mũi, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào mũi của Trang Chu.

Cả người của người đàn ông cứng đờ, con ngươi đen kịt thâm thúy nhìn cô thật sâu.

Hô hấp của hai người quấn quýt, cô phun ra mùi rượu mơ hồ mang theo hương vị đặc biệt của cô gái, toàn bộ rót vào quanh hơi thở của anh.

Ngọt mà không ngấy. Làm cho người ta nghiện.

Hoắc Mộ Vân kiễng mũi chân để dựa sát vào, đôi môi nóng bỏng đột nhiên đặt lên hai cánh môi hơi lạnh, cảm giác mát lạnh như băng làm cho cô càng muốn dính càng chặt, không buông ra được.

Cô ôm cổ anh, cả người nhiệt tình lại lớn mật.

Trang Chu hô hấp càng nặng nề hơn, sợi dây trong lòng vốn đang căng chặt bỗng nhiên đứt ‘phựt’ một cái, một khắc kia, đại não của anh trống rỗng.

Anh theo bản năng mà đáp lại nụ hôn của cô, bất tri bất giác, ban đầu từ nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi dần trở nên điên cuồng.

Cả người cô gái nhỏ như nhũn ra, Trang Chu ôm sát eo của cô theo bản năng, lý trí còn sót lại khi nghe thấy âm thanh cô rì rầm trầm giọng gọi ‘Trang Chu ca’ kia thì hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Trang Chu ôm cô đặt lên giường, giây tiếp theo, cô gái nhỏ trực tiếp sử dụng cả tay cả chân ôm lấy anh, thân thể Trang Chu bỗng dưng run lên.

Ánh mắt anh như lửa nóng mà nhìn cô, cảm xúc nơi đáy mắt như là muốn ủi ra một cái động trên người cô.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thanh âm trầm khàn mở miệng, “Bé con, chờ em tỉnh lại, sẽ hối hận sao?”

Hoắc Mộ Vân có chút nóng nảy mà ôm lấy cổ anh hôn lên, bất mãn nói thầm, “Tiểu ca ca anh thật phiền nha, rốt cuộc có cho người ta ngủ không?”

Trang Chu hít sâu, liếc nhìn cô, lý trí rời rạc vừa nãy dần dần thu hồi lại, bất đắc dĩ trả lời, “Cho.”

Anh nghiêng người nằm xuống, ôm cô dỗ dành, “Bé con, cho….. cho anh chút thời gian, anh khẳng định sẽ cho em một câu trả lời.”

Hoắc Mộ Vân hình như là nghe không hiểu, cánh tay trực tiếp châm lửa ở trên người anh, thanh âm kiều mị, “Tiểu ca ca, trên người anh thật là nóng nha.”

Trang Chu bị hành động trong vô thức của cô trêu chọc đến cả người căng chặt, anh bất đắc dĩ túm đôi tay bé nhỏ từ trong quần áo ra ngoài, “Ngoan, ngủ đi, nhé?”

“Có cho ngủ không?” Hoắc Mộ Vân chưa từ bỏ ý định.

“Cho ngủ, anh ôm em ngủ.”

Hoắc Mộ Vân cọ cọ trong ngực anh, gắt gao túm lấy quần áo của anh, “Anh ngoan ngoãn đừng đi, thứ bà đây có nhất chính là tiền.”

Trang Chu đỡ trán, có chút bất đắc dĩ, “Ừ, không đi.”

Không biết từ khi nào tay cô đã đặt lên người anh sờ loạn một trận, khen ngợi nói, “Á, dáng người của tiểu ca ca chuẩn quá.”

Anh hít sâu, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khàn giọng cảnh cáo, “Bé con, đừng đùa với lửa.”

Cho dù giờ phút này thật sự muốn xảy ra chút gì đó, nhưng cũng không hy vọng là ở trong tình huống thần chí của tiểu nha đầu này tỉnh táo.

“Em không đùa với lửa.” Hoắc Mộ Vân nói thầm, thanh âm rõ ràng có chút mệt rã rời.

Trang Chu cúi đầu nhìn xuống, mí mắt trên dưới của tiểu nha đầu đang đánh nhau, lông mi dài rung động, bộ dáng cảm giác tùy thời điểm đều có thể ngủ mất vậy.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô một chút, nhẹ giọng dỗ dành nói, “Ngoan, ngủ đi.”

Không bao lâu, hô hấp của cô dần dần trở nên nhẹ nhàng, an an tĩnh tĩnh nằm trong lòng Trang Chu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chờ Hoắc Mộ Vân ngủ say, Trang Chu có chút gian nan mà dịch cánh tay của mình từ trên cổ cô xuống dưới, anh chậm rãi đứng dậy, tầm mắt nhìn thấy làn da trắng ở eo nõn mịn màng của cô, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Trang Chu dịch chuyển tầm mắt, duỗi tay chỉnh lại quần áo giúp cô một chút. Nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới nhẹ nhàng bắt đầu bế cô lên.

Sáng sớm hôm say, đầu Hoắc Mộ Vân đau như nứt ra.

Cô nhắm mắt nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, hai má liền nhịn không được mà nóng lên.

Cô vậy mà nằm mơ cũng muốn bổ nhào vào Trang Chu.

Trong mơ, cô lại còn đè Trang Chu ra hôn môi, hơn nữa hình như Trang Chu cũng đáp lại cô.

Hoắc Mộ Vân đưa ngón tay sờ sờ đôi môi, yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy trang trí trong phòng, trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ chính mình.

Cô gái mọi nhà gọi đây là cái giấc mơ gì?

Đều nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy, cho nên hiện tại chấp niệm của cô đối với Trang Chu đã đến tình trạng này rồi sao?

Hoắc Mộ Vân thở dài, mới từ trên giường ngồi dậy thôi đã cảm thấy đau đầu muốn chết, cô duỗi tay nhẹ nhàng đập đập đầu, chậm rãi xuống giường.

Trong biệt thự rất yên ắng, Hoắc Mộ Vân nhìn thấy giấy nhắn của Trang Chu để lại cho cô ở trên bàn cơm.

[Trong hộp giữ ấm có canh giải rượu và bữa sáng, nhớ ăn.]

Một khắc kia khi cô mở hộp giữ ấm ra nhìn thấy bữa sáng, bỗng nhiên nhớ lại từng đoạn ngắn đứt quãng của buổi tối hôm qua.

— Em vẫn giúp anh nhìn, chỉ là đồ ăn trên bàn đều bị người khác ăn vụng hết.

— Anh hôn em, hôn hôn em, em sẽ đi ngủ.

— Trang Chu, anh có phải đàn ông hay không…….?

Ký ức vụn vặt lướt qua trong đầu cô, lục tục tiến vào trong ký ức của cô, Hoắc Mộ Vân cứng đờ, vẻ mặt hơi lúng túng.

Cô còn nhớ rõ tối hôm qua Trang Chu hôn lên gò má cô, sau lại dỗ cô trở về phòng ngủ.

Nghĩ đến đây, mặt Hoắc Mộ Vân lại bắt đầu nóng lên.

Trách không được tối hôm qua cô lại nằm mơ như vậy.

Tốt xấu gì cũng đã hôn thành công, tuy rằng chỉ là hôn mặt.

Tâm tình Hoắc Mộ Vân rất tốt, hiện tại cô dám khẳng định, Trang Chu chắc chắn cũng có chút ý với cô, về phần tình cảm này rốt cuộc là đến mức độ nào, trong lòng cô vẫn không biết.

Nhưng ít ra cô còn có cơ hội.

Hoắc Mộ Vân do dự một chút, lấy điện thoại ra gửi cho Trang Chu một tin nhắn,【 Em tỉnh rồi. 】

Chờ lên chờ xuống, người đàn ông vẫn chậm chạp chưa trả lời tin nhắn của cô, Hoắc Mộ Vân nhìn thoáng qua thời gian.

Giờ này hẳn là anh đang bận đi, thời gian làm việc cô cũng không tiện quấy rầy anh, vì thế trực tiếp khóa điện thoại xong liền cất vào trong túi.

Đoàn phim《Thương Thần》đang họp, Trang Chu là nam chính, tất nhiên được mời tham gia.

Anh biết đây là giai đoạn trước công tác đầu tiên của đoàn phim, tuy rằng không có việc của anh, nhưng đạo diễn Tần Bính Sâm có ý cường điệu bảo anh phải tham gia.

Lúc này Trang Chu mới đáp ứng tham gia cho đủ nhân số.

Hội nghị tiến hành đến phần cuối, các diễn viên bình thường chưa từng hợp tác qua cũng đều đã bước đầu quen biết, mọi người nói chuyện với nhau, không khí sôi nổi thoải mái.

Bất luận các cô nói cười như thế nào, Trang Chu vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, lông mày nhíu lại.

Bỗng nhiên, điện thoại anh để trên bàn bỗng rung lên một chút.

Trong phòng họp, tổ đạo diễn, tổ sản xuất, đoàn làm phim cùng với diễn viên, ngồi đầy một phòng cũng hai mươi ba mươi người. Giờ phút này không hẹn mà cùng nhìn về phía di động của anh.

Trang Chu nghiêm khắc trong công việc là chuyện mà ở trong giới mọi người đều biết, loại chuyện điện thoại rung trong cuộc họp như thế này, xưa nay lại chưa từng có.

Mọi người tò mò cũng là bình thường.

Nhưng mà đương sự chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn điện thoại một cái, anh gợn sóng bất kinh mà duỗi tay lấy di động. Cúi đầu bình tĩnh ung dung mở ra.

Trang Chu rũ mắt nhìn một lát. Ngay lúc mọi người nghĩ anh sẽ cầm lấy điện thoại đặt về một lần nữa, ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh lại bắt đầu gõ chữ trên màn hình.

Anh đang trả lời tin nhắn.

Tần Bính Sâm ở bên cạnh hơi hơi liếc mắt, tầm mắt không cẩn thận thoáng nhìn thấy ba chữ trên màn hình tin nhắn, anh ngẩn người, nhướng mày nhìn về phía Trang Chu, ánh mắt một lời khó nói hết.

Trách không được buổi sáng bảo anh đến tham gia hội nghị bằng mọi cách anh cũng không bằng lòng, hóa ra là tình cảm nở hoa.

Dường như Trang Chu không nhận thấy ánh mắt sâu kín ở bên cạnh, anh buông di động, nhìn qua phía Tần Bính Sâm, “Như thế nào?”

Tần đạo khẽ nâng cằm chỉ chỉ vào điện thoại của anh, “Chuyện nữ chính suy xét thế nào?”

“Đừng nghĩ, không có khả năng.” Trang Chu không chút lưu tình từ chối.

Tần Bính Sâm nhẹ ‘chậc’ một tiếng, bất cười mà lắc đầu.

Hoắc Mộ Vân vừa ăn bữa sáng vừa nói chuyện hăng say với hai người Triệu Việt trên Wechat.

Triệu Việt:【 Sau đó đâu? Sau đó thế nào? 】

Trần Phương Phỉ:【 Có hạ gục được không? Có thành công hay không? 】

Nhắc đến việc này, Hoắc Mộ Vân nhạt như nước ốc, cô gửi đến một cái biểu tình ‘khóc chít chít’ [1]【 Không có. 】

[1] Hình ảnh ở cuối chương.

Triệu Việt:【 Đừng nói với tớ, sau khi chúng tớ đi, hai người các cậu chỉ ai quay về phòng người nấy đấy nhé. 】

Triệu Việt:【 Dựa theo mức độ lúc ấy, ca ca ít nhất cũng phải đỡ cậu một phen chứ. 】

Trần Phương Phỉ:【 Chúng tớ đã thay cậu nghĩ ra nội dung vở kịch vô cùng tốt rồi, lúc ca ca đỡ cậu cậu phải nhân cơ hội nhào lên. 】

Hoắc Mộ Vân:【 Tớ nhào lên rồi, nhưng mà….】

Trần Phương Phỉ:【 Nhưng mà cái gì? 】

Triệu Việt:【 Sẽ không phải là ca ca một phát ném cậu đi đấy chứ? 】

Hoắc Mộ Vân:【 Tớ chủ động hôn anh ấy. 】

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ:【 Lại sau đó nữa? 】

Hoắc Mộ Vân một lời khó nói hết:【 Làm gì còn có sau đó nào nữa, anh ấy cũng chỉ hôn hai má tớ cho có lệ thôi, sau đó liền dỗ tớ về phòng ngủ. 】

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ:【??? 】

Triệu Việt:【 Giá trị mị lực của cậu giảm xuống rồi? 】

Trần Phương Phỉ:【 Tớ vẫn luôn cảm thấy cậu là người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, làm sao đến thời điểm mấu chốt lại không được? 】

Hoắc Mộ Vân gian nan nuốt xuống một ngụm bữa sáng, khi vừa định trả lời, mặt trên của Wechat lại hiện ra một khung đối thoại. Cô không rảnh lo xem, xem qua loa một chút, một lòng một dạ nhắn muốn lại cho hai người Triệu Việt.

Hoắc Mộ Vân:【 Không phải tớ không được, là ca ca các cậu không được! 】

Sau khi gửi xong, trong nhóm im lặng trong chốc lát.

Hoắc Mộ Vân buồn bực, dựa theo tính cách của hai người này, nếu cô mắng ca ca của các cô ấy thì đã sớm khai chiến với cô rồi.

Hiện giờ không nói được lời nào thật không giống tính cách của hai người, cô tò mò nhìn vào trong nhóm chat.

Khi nhìn thấy màn hình dừng ở nội dung tin nhắn cuối cùng của Trần Phương Phỉ, cô sửng sốt một lát.

Ơ? Tin nhắn cô trả lời đâu? Không gửi được sao?

Thời điểm Hoắc Mộ Vân còn đang buồn bực, trên Wechat lại nhảy ra một cái tin nhắn, khi nhìn thoáng qua nội dung bên trên, cả người cô cứng lại.

Trang Chu:【 Ca ca các cậu không được, là có ý gì? 】

Trong lòng Hoắc Mộ Vân đang xoay chuyển trăm ngàn lần, cô nhanh chóng ấn vào khung chat của Trang Chu, khi nhìn thấy nội dung mình gửi đi, theo bản năng ấn gỡ.

Cũng may kịp lúc, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, giả ngơ giả ngu trả lời,【??? 】

Giây tiếp theo, Trang Chu gửi đến một bức ảnh, trên ảnh là nội dung cô mới vừa gửi đến, truy hỏi,【 Ai không được? 】

Hoắc Mộ Vân thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét lớn, cô đập đầu lên bàn ăn hai cái, ra vẻ nghiêm chỉnh mà trả lời,【 A, gửi nhầm người.】

Cô giải thích,【 Đây là gửi cho bạn học của em.】

Trang Chu dò hỏi tới cùng,【 Ca ca các cậu là chỉ ai? 】

Hoắc Mộ Vân hít sâu, đôi mắt đen láy chuyển vòng quanh,【 Đánh thừa chữ, em muốn nói chính là anh trai của bạn học. 】

Trang Chu:【 Ca ca cô ấy làm sao vậy? 】

Hoắc Mộ Vân chưa từng cảm thấy Trang Chu khó đối phó như bây giờ, cô nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt.

【 Bạn học em giới thiệu anh trai của cậu ấy cho em làm quen, em cảm thấy con người cũng không tệ lắm có thể tiếp tục tìm hiểu, chỉ là anh trai cậu ấy cảm thấy có hơi không hợp. 】

Hoắc Mộ Vân cố ý cường điệu,【 Không được ý là chỉ chuyện này không được. 】

Gửi xong tâm tình cô không yên mà nhìn chằm chằm màn hình, sau một lúc lâu Trang Chu không nhanh không chậm trả lời về một tin nhắn【 À. 】

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm chữ ‘À’ này, ỉu xìu ngồi trên ghế ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ uể oải.

Xuất chinh chưa thắng người đã chết trước.

Cô cảm thấy những lời này dùng để hình dung chính mình, lại vô cùng phù hợp.

——

Lời tác giả: 

Trang Chu: Suýt chút nữa đã ngủ anh, tỉnh lại liền quên?