Tuyệt Đối Chiếm Giữ!

Chương 18

Trong phòng ngủ tại biệt thự của Giang Nghiêm Phong, Ân Ngôn người trần truồng đang bị treo lơ lững.

Ân Ngôn vì đau đớn trên cổ tay mà tỉnh dậy, mắt lờ mờ nhìn thấy Giang Nghiêm Phong, cậu ngước nhìn lên tay mình, cậu bị treo lên chân phải nhón lên thì mới chạm được đất.

Giang Nghiêm Phong kề mặt sát lại: "Bảo bối của tôi, em tỉnh rồi."

Ân Ngôn mắt nhìn xuống, mặt nhăn lại vì đau: "..."

Giang Nghiêm Phong sờ tay lên ngực cậu, hắn vươn tay tháo hai đồ vật để lên nhũ hoa trắng hồng của cậu.

Thì ra là hai cái kẹp nhũ điện, bọn chúng đã được kẹp ở đó hai ngày nay rồi, chúng không ngùng co thắt, kích thích nhũ hoa của Ân Ngôn.

Giang Nghiêm Phong hít một hơi thật sâu: "Bảo bối, tôi muốn nghe giọng của em."

Cởi bỏ trói buộc cho Ân Ngôn xong Giang Nghiêm Phong bế cậu lên giường.

Giang Nghiêm Phong: "Đã một tuần trôi qua rồi, em không nói một câu nào với tôi."

Ân Ngôn đôi mắt vô hồn, thân thể mệt mỏi, bởi vì cậu không mở miệng nói chuyện cũng chẳng thiết ăn uống nên hai ngày nay Giang Nghiêm Phong tức giận dùng mấy thứ dụng cụ tình dục kia ra giầy vò cậu.

Giang Nghiêm Phong trầm giọng: "Em muốn gì, tôi sẽ đáp ứng cho em."

Ân Ngôn đang đợi câu này của hắn: "Về nhà!"

Giang Nghiêm Phong mắt hơi sáng lên: "Được, đợi em khỏe lên tôi cho em về nhà một ngày."

Ân Ngôn lạnh lùng: "Ngày mai tôi về."

Giang Nghiêm Phong nghe vậy cũng đáp ứng: "Được, vậy em mau dùng bữa đi, như vậy mới có sức."

Giang Nghiêm Phong đỡ Ân Ngôn ngồi dậy: "Nào, đây là canh tổ yến, rất tốt, để tôi giúp em."

Ân Ngôn để mặc Giang Nghiêm Phong đúc đồ ăn cho mình, cậu lướt mắt nhìn Giang Nghiêm Phong, trong đầu cậu đột nhiên nhớ đến lần cậu bị bệnh hắn cũng đúc đồ ăn cho cậu như bây giờ: "Anh... Đã từng yêu tôi chưa?"

Giang Nghiêm Phong mặt nghiêm túc lạ thường: "Không phải là đã từng. Tôi từ trước đến nay chỉ yêu duy nhất một mình em, lúc trước yêu, bây giờ yêu, mãi mãi về sau đều yêu em."

Ân Ngôn: "Tôi lại chẳng cảm nhận được một chút tình yêu nào của anh cả. Anh đối với tôi là dục vọng chiếm hữu, chinh phục chứ không phải là yêu."

Giang Nghiêm Phong mắt lạnh lại: "Tôi yêu em, là vì em không chịu mở lòng ra đón nhận nó. Ân Ngôn, em hãy quên hết những chuyện không vui, chúng ta bắt đầu lại."

Ân Ngôn cảm thấy nực cười: "Tôi không làm được, Giang Nghiêm Phong anh cưỡng bức tôi, ép buộc tôi ở bên anh, giết chết người tôi yêu. Tôi không quên được."

Giang Nghiêm Phong nghe vậy giận dữ, hiện nguyên hình tàn bạo của mình, bóp lấy cổ Ân Ngôn: "Bảo bối, em không quên được thì cứ việc sống mà hận tôi đi. Em đừng nghĩ đến việc rời xa tôi, em hãy nghĩ đến gia đình của mình đi, em dám rời đi thì họ đừng hòng sống yên."

Ân Ngôn bị ngạt thở, mặt đỏ lừ, ánh mắt nhìn thẳng Giang Nghiêm Phong vẻ thách thức.

Giang Nghiêm Phong buông tay nhìn Ân Ngôn hô hấp khó khăn.

Ân Ngôn thở gấp: "Sao anh không giết tôi luôn đi, phải sống cùng anh, phải nom nóp lo sợ bị gia đình phát hiện chuyện nhục nhã này tôi thà chết còn hơn."

Giang Nghiêm Phong không kiềm chế được nữa, đạp nát bát tổ yến, đá đỗ máy thứ trong phòng, giận dữ đi ra ngoài.

Ân Ngôn ngồi trên giường cười lạnh.

Ngày hôm sau, về đến nhà cậu vui vẻ bế em gái của mình: "Niệm nhi, có nhớ ca ca không?"

Niệm nhi ôm cổ cậu: "Có, ngày nào Niệm nhi cũng nhớ ca ca."

Ân Ngôn cười vui vẻ: "Ngoan, hôm nay ca ca dẫn Niệm nhi đi chơi."

Mẹ Ân vui vẻ lên tiếng: "Con đừng chiều Niệm nhi quá."

Ân Ngôn yêu chiều: "Nó còn nhỏ mà mẹ. Tụi con đi đây."

Hai anh em đi khắp nơi, mua đủ thứ đồ, ăn rất nhiều thứ.

Niệm nhi tay cầm cây kem chu chu miệng nhỏ: "No quá!"

Ân Ngôn cưng chiều lau nhẹ miệng lem luốt như mèo của Niệm nhi: "Niệm nhi, sau này lớn lên em phải ngoan ngoãn, phải vui vẻ, phải chăm sóc cho bố mẹ đó."

Niệm nhi nhẽo miệng cười: "Dạ, Niệm nhi sẽ chăm sóc cho ca ca nữa."

Ân Ngôn bế Niệm nhi lên miệng tuy cười, nhưng đôi mắt thoát nét buồn.

Đến chiều hai anh em Ân Ngôn về đến nhà, bước vào nhà đã thấy mẹ Ân ngồi khóc, ba Ân ngồi như mất hồn. Mà trong nhà còn xuất hiện một người nữa, chính là Giang Nghiêm Phong.

Mẹ Ân ôm lấy Niệm nhi đưa vào phòng, bà nhìn Ân Ngôn ánh mắt tức giận.

Ân Ngôn chân run, hướng Giang Nghiêm Phong: "Anh đã nói gì?"

Giang Nghiêm Phong cười: "Tôi đã nói chuyện của chúng ta và xin phép hai bác cho tôi được ở bên em, chăm sóc em cả đời."

"Chát!"

Ân Ngôn tức giận không khống chế được tát Giang Nghiêm Phong một cái.

Mẹ Ân lúc này bước ra khỏi phòng, cầm gối trên so pha đánh Ân Ngôn: "Đi, đi ra khỏi nhà này."

Ba Ân: "Dừng tay, em làm gì vậy, A Ngôn cũng không muốn vậy."

Mẹ Ân đẩy ông ra: "Nó không muốn sao, vừa rồi anh chẳng lẽ không thấy hết sao, ân ái trên giường, nhu hòa thuận theo như vậy, nó không muốn chỗ nào."

Ân Ngôn nghe thấy mẹ mình nói vậy liền biết rằng Giang Nghiêm Phong đã cho họ xem những thứ dơ bẩn rồi.

Ân Ngôn chạy như điên rời đi, lên taxi đi đến  một ngọn núi sát biển.

Ân Ngôn vốn nghĩ bản thân lần này về nhà xong sẽ lặng lẽ rời xa thế gian này.

Ân Ngôn trong tai luôn nghe thấy câu nói của mẹ cùng ánh mắt chán ghét của bà, tim cậu đau đớn không thở được.

Giang Nghiêm Phong cùng ba Ân đuổi kịp đến nơi.

Ba Ân hấp tấp: "Mẹ con không biết đầu đuôi câu chuyện nhất thời nóng giận, A Ngôn con đừng để bụng."

Giang Nghiêm Phong mất đi vẽ bình tĩnh: "Em dám nhảy xuống thì tôi cũng sẽ ném người nhà em xuống đó chết chung."

Gió biển thổi mạnh, Ân Ngôn nhìn màu biển: "Ba, con xin lỗi. Con đi tìm Trương Nghi chuộc lỗi với cô ấy."

Ân Ngôn nhìn sang Giang Nghiêm Phong: "Giang Nghiêm Phong, kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh nữa."

Gió thổi mạnh, sóng biển lớn, bầu trời hoàng hôn thật đẹp, Ân Ngôn khi nhảy xuống biển gương mặt hiện nét thanh thảng, giống như cậu đã được giải thoát vậy.

Ba Ân: "Không!"

Giang Nghiêm Phong đau đớn nhìn theo Ân Ngôn đang rơi xuống: "Không, Ân Ngôn, đừng mà. AAAAAAAAA"

Hai người đàn ông đau đớn khóc thương, khổ sở bất lực.

Mười năm sau.

Giang Nghiêm Phong đứng trước ngôi mộ xanh của Ân Ngôn, rơi lệ: "Bảo bối, tôi nhớ em."

Giang Nghiêm Phong mãi mãi không thể nào quên được gương mặt thanh thản lúc ra đi của Ân Ngôn năm đó. Giây phút đó hắn thật sự tuyệt vọng, là lúc hắn hối hận nhất trong đời.

Đột nhiên có tiếng một người phụ nữ vang lên: "Cút!"

Người phụ nữ này chính là mẹ Ân: "Mày cút đi, là mày hại chết nó, mày không có tư cách ở đây."

Giang Nghiêm Phong đã quen như vậy rồi, hắn rời đi.

Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn nhớ như in hình ảnh chàng trai xinh đẹp mặt bộ vest nhìn rất thanh lịch trong lần đầu tiên hai người gặp mặt ở buổi tiệc sinh nhật năm nào, đó là hình ảnh đẹp đẽ nhất, hoài niệm cả đời.