Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 11: Mối quan hệ này là gì?

“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Thời Ngộ trở lại phòng khách, phát hiện Hạ Sí khác thường, lo lắng là bệnh cảm lại lặp lại, đưa tay lên sờ trán cô.

“Không, không sao đâu!” Đột nhiên Hạ Sí giật mạnh ra, lúc bị bàn tay kia đụng vào người, giống như bị điện giật vậy, cả người tê dại, “Chỉ là em cảm thấy, có hơi nóng, ha ha……”

Cười hai tiếng có lệ, Hạ Sí mượn cớ đi ra ban công hóng gió, phía sau truyền đến âm thanh dặn dò cẩn thận của người đàn ông, “Không nên đứng quá lâu, bệnh cảm của em còn chưa khỏi hoàn toàn đâu.”

Một lúc sau, Hạ Sí vỗ vỗ khuôn mặt, xoay người trở lại trong phòng, nhìn thấy Thời Ngộ đang ngồi ở bên cạnh bàn, cô cọ xát không đi đến gần.

“Lại đây ăn cho hết.”

Thời Ngộ gọi cô.

Chén canh tuyết lê trên bàn còn lại hơn phân nửa, cô lắc đầu nói uống không nổi nữa.

Chỉ làm một phần, hiện tại lại còn lại hơn phân nửa, thấy Hạ Sí căn bản ăn chưa được bao nhiêu. Thời Ngộ cầm lấy nĩa chọc một miếng nhỏ, đưa về phía cô.

Nhưng mà lực chú ý của Hạ Sí căn bản không ở trên tuyết lê, mà thứ hấp dẫn cô chính là bàn tay của Thời Ngộ, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

Đôi bàn tay được tôn vinh là “tác phẩm nghệ thuật” của cô đã dạy cô làm những điều khiến người ta đỏ mặt. Sợ tâm tư mình bị bại lộ, Hạ Sí quay mặt đi.

Hành động này của cô tương đương với cự tuyệt, Thời Ngộ thu tay lại, bỏ nĩa xiên tuyết lê vào trong chén canh, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Nếu không thích, vậy ngày mai cũng không cần nữa.”

Đồng tử bỗng nhiên phóng đại, Hạ Sí xoay người đè tay anh lại, cướp chén canh, “Em cần!”

Có thể ăn được tuyết lê hay không cũng không sao cả, chủ yếu là, cô muốn có được một lý do hợp lý để gặp Thời Ngộ, có được cơ hội ở chung với anh.

“Chỉ là tạm thời em ăn không vào, đợi lát nữa sẽ ăn hết!” Hạ Sí nhấn mạnh, ám chỉ ngày mai còn muốn, “Bệnh cảm của em còn chưa đỡ đâu!”

“Ừm.” Thời Ngộ lộ ra nụ cười hài lòng, chờ đến khi cô ăn hết sạch phần còn lại, mới mang chén canh về.

Hạ Sí tiễn Thời Ngộ về, bảo về phòng giám sát ‘Thủy Mộc Thanh Uyển’ vừa vặn thấy một màn như vậy, tán gẫu cùng đồng nghiệp bên cạnh, “Hai chủ nhà này, là đang hẹn hò sao?”

“Chắc là vậy, tôi trực ca đêm đã nhìn thấy hai người bọn họ vài lần.” Vì để bảo đảm sự an toàn cho các chủ nhà, phạm vi giám sát của bọn họ chỉ ở hành lang và cửa ra vào, sẽ không xâm phạm vào khu vực riêng tư.

Ngày đầu tiên Hạ Sí vào ở đối với bọn họ mà nói chính là mặt mới, khi đó chạy đến trước cửa nhà Thời Ngộ, nếu bị bọn họ phát hiện đầu tiên, khẳng định sẽ không để mặc cô ở đó. Đêm đó cũng trùng hợp, bọn họ xử lý công việc cho một chủ nhà khác, chờ lúc quay lại kiểm tra giám sát phát hiện Hạ Sí, thì đã nhìn thấy Thời Ngộ ôm Hạ Sí về nhà.

Sau đó, bọn họ phát hiện ra rằng hai chủ nhà thường xuyên qua lại, tự do ra vào nhà của nhau, có mối quan hệ thân mật.

*

Hạ Sí do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn là dùng số điện thoại Lăng Nguyên sư huynh đã cho liên lạc với cô Liêu.

Tên đầy đủ của cô Liêu là Liêu vân, khi cô còn nhỏ, bố vì cô tìm được một giáo viên dạy múa, sau đó cô vẫn luôn đi theo Liêu Vân học tập. Những năm xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn kia, cô không còn đi học múa nữa, cho đến khi Thời Ngộ cổ vũ cô trở lại sân khấu một lần nữa, cô mới liên lạc lại với Liêu Vân.

Giáo viên nói: “Cô vẫn luôn đợi em.”

Một câu đơn giản nói, chứa đựng tất cả sự mong chờ và tin tưởng đối với Hạ Sí.

Hiện giờ gọi cuộc điện thoại này, Hạ Sí cũng mang theo sự áy náy trong lòng. Cô không quên người giáo viên đã dạy mình, chỉ là 5 năm không gặp, có một loại cảm giác như trẻ em phạm phải sai lầm  khi đứng trước mặt với người lớn sẽ cảm thấy chột dạ.

Cũng may, tính tình của cô Liêu Vân đặc biệt dịu dàng, khi nhận được điện thoại của cô, không có biểu hiện xa lạ xa cách gì, ngược lại rất nhanh đã tán gẫu cùng cô.

Sau khi hỏi thăm lịch trình của cô Liêu, Hạ Sí chuẩn bị quà, đến nhà chào hỏi.

Được gặp lại cô Liêu Vân một lần nữa, Hạ Sí cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của đối phương. Cô Liêu Vân vấn tóc tao nhã, cách trang điểm tinh tế hàng ngày cũng không làm mất đi làn da đẹp của cô ấy, thậm chí còn đẹp hơn trước.

Hôn nhân của cô Liêu Vân rất mỹ mãn, sau khi lấy chồng cũng không vấp phải những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, vẫn có thể làm chuyện mình muốn làm như trước.

Cô Liêu Vân xua tay ý bảo cô ngồi xuống, người làm bưng trà nóng lên. Nhìn thấy cô gái trước mắt đã trưởng thành, Liêu Vân cảm thấy vui mừng, “Hạ Hạ, em cũng đã trưởng thành rồi.”

Cô gái duyên dáng yêu kiều để tóc dài, cởi bỏ sự ngây ngô nổi loạn và phản nghịch thời thanh xuân, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều thể hiện được khí chất độc đáo của một thiếu nữ xinh đẹp.

“Cô giáo, đã lâu không gặp.” Hạ Sí đột nhiên cảm thấy, lúc thật sự đối mặt, cũng không hề đáng sợ như trong tưởng tượng.

Những người đối xử tốt với cô, vẫn dịu dàng như cũ.

Từ trong cuộc nói chuyện, Liêu Vân nhìn ra tâm tư của học sinh mình, dịu dàng trấn an, “Hạ Hạ, em không cần áy náy, cô đã xem qua bài phỏng vấn của em.”

Một số điều như tôn trọng và nhớ nhung, không chỉ dựa vào miệng để nói mà còn phải dựa vào hành động thể hiện hàng ngày. Tuy rằng đã 5 năm không liên lạc, nhưng mỗi lần Hạ Sí đoạt giải, đều nhắc tới giáo viên cũ của mình.

“Trong lòng mỗi người đều có một thứ gì đó mình muốn theo đuổi, với tư cách là giáo viên dạy múa của em, vinh quang mà em có được ngày hôm nay, chính là sự báo đáp tốt nhất đối với cô.” Liêu Vân biết học trò của mình có lòng biết ơn, cũng tự hào về sự xuất sắc hiện tại của cô.

Sau một buổi tâm sự, khúc mắc của Hạ Sí cũng đã được mở ra hơn phân nửa, cuối cùng còn phải nhận được lời mời của cô Liêu Vân, “Cuối tháng cô sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, Hạ Hạ đến lúc đó, dẫn theo bạn trai cùng đến đây đi.”

Những chuyện nói trước đó đều xoay quanh sự nghiệp múa của cô và cuộc sống của cô giáo trong những năm gần đây, đột nhiên nghe được nửa câu sau, biểu tình Hạ Sí hơi ngưng đọng, “Bạn trai……”

Hiện tại cô chỉ có một bạn trai cũ!!!

Liêu Vân vỗ nhẹ cái trán, “Xem trí nhớ của cô này, em và Thời Ngộ……”

“Không sao đâu ạ, hiện tại em và anh ấy ở chung khá tốt, chỉ là không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên nhắc đến anh ấy.” Hạ Sí cũng không kiêng dè về đề tài này trước mặt người khác, bởi vì cô muốn ở bên cạnh Thời Ngộ một lần nữa.

“Sao có thể quên được, ký ức vẫn còn khắc sâu.” Cô Liêu Vân nói câu nói đầy ẩn ý.

Lúc Hạ Sí học cấp 3, mỗi tối đều đến đây học múa, lúc ra về sẽ nhìn thấy Thời Ngộ đến đón cô, gió mưa cũng không thể ngăn được.

Sau đó Hạ Sí ra nước ngoài, cắt đứt liên hệ với mọi người, nhưng mỗi năm vào sinh nhật bà, Thời Ngộ đều sẽ lấy danh nghĩa Hạ Sí tự mình chuẩn bị tỉ mỉ một món quà gửi đến, người có tâm như vậy, sao có thể quên được.

Cuối cùng, cô Liêu nhiệt tình giữ khách, mời Hạ Sí ở lại ăn cơm trưa.

Người làm lại nhận được một cuộc điện thoại: “Phu nhân, Lăng Nguyên tiên sinh mang đồ đến cho bà.”

Nghe rõ thân phận người tới, cô Liêu vui vẻ mỉm cười, “Nhanh mời cậu ấy vào đi.”

Mấy năm nay, Lăng Nguyên làm việc cùng với chồng Liêu Vân, bởi vì quan hệ này nên thường xuyên lui tới. Bản thân Lăng Nguyên có bản lĩnh, không phải dựa quan hệ đi cửa sau, hai vợ chồng đều rất tôn trọng tiểu bối như vậy.

Lăng Nguyên mang đồ đến, thấy Hạ Sí xuất hiện ở đây, trong dự kiến nhưng cũng ngạc nhiên, “Hạ sư muội, nhanh như vậy đã gặp lại.”

Cô Liêu mới biết được, hai học sinh của mình đã gặp nhau trước, dứt khoát giữ hai người ở lại cùng nhau dùng bữa trưa.

Ba người có chung một đề tài, bầu không khí ở chung hài hòa. Nói đến công việc tạm thời của Hạ Sí, cô Liêu lộ ra sự kinh ngạc, “Phòng huấn luyện múa?”

“Chỉ là tạm thời muốn đổi cái hoàn cảnh thử một chút, cô yên tâm, kế hoạch tương lai của em rất rõ ràng.” Cô không nghĩ đến việc từ bỏ múa, chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi ăn xong, Lăng Nguyên chủ động hỏi, “Hạ sư muội lái xe đến hay là?”

“Không có, bắt taxi đến đây.” Cô mới trở về thành phố C được một tháng, ngày thường cũng không có thói quen tự mình lái.

Lăng Nguyên khách sáo cười, “Đúng lúc anh lái xe đến đây, cùng nhau về đi.”

Hạ Sí vừa muốn từ chối, cô Liêu Vân đã lên tiếng, “Bên này không tiện bắt taxi, vốn cô cũng đã sắp tài xế đưa Hạ Hạ về, nếu A Nguyên có thời gian rảnh, phiền em đưa Hạ Hạ về một đoạn.”

Đã nói đến nước này, Hạ Sí cũng đành gật đầu nói cảm ơn.

“Nghe Viên Viên nói, các bạn học trong lớp của con bé đều thích em.” Cháu gái của Lăng Nguyên học lớp múa Hạ Sí dạy, nhắc đến tiến độ học tập của bọn trẻ, sư huynh sư muội trong nháy mắt biến thành quan hệ phụ huynh và giáo viên, “Tình hình học tập gần đây của Viên Viên như thế nào?”

Hạ Sí hơi hơi suy tư, mở miệng nói: “Bạn học Tô Viên Viên rất thông minh, năng lực học tập tương đối mạnh, tự mình luyện tập rất chăm chỉ, có thể tạo thành một tài năng.”

Những lời này không tính là giả dối, nhưng nghe ngoài mặt Lăng Nguyên cảm nhận được thái độ của vị này sư muội này đối với mình.

Anh ta đã gặp qua đủ loại người, Hạ Sí rời đi đã nhiều năm, quan hệ xa cách cũng có thể hiểu được. Chỉ cần sau này lui tới nhiều hơn, nhất định có thể tìm về cảm giác đã từng quen thuộc.

Lăng Nguyên nói nhiều, luôn có thể tìm ra các loại đề tài không bị trùng lặp, nhưng thật ra Hạ Sí cũng không tâm tư ôn chuyện gì.

Cô vẫn luôn cho rằng bản tính con người bạc bẽo, người có thể chân chính đi vào trong lòng cô, cần phải có những trải nghiệm đặc biệt khiến cô ấn tượng sâu sắc, sau đó phải mất một thời gian dài để tình cảm lắng đọng.

Cô tôn trọng Liêu vân, bởi vì đối phương là người giáo viên dạy cô từ nhỏ đến lớn. Về phần Lăng Nguyên, sư huynh từng học múa cùng nhau, nhớ rõ người, nhưng không có tình cảm đặc biệt gì.

Nhưng mà, cô cũng không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi, người trưởng thành có đôi khi chỉ chú ý đến quan hệ mặt ngoài, Hạ Sí có thể biểu hiện thẳng thắn.

Lăng Nguyên kiên trì đưa cô đến nữa, xe chạy vào ‘Thủy Mộc Thanh Uyển’.

Xe mới dừng lại, Hạ Sí đã nói lời cảm ơn và tạm biệt với anh ta, Lăng Nguyên cũng nhanh chóng cởi dây an toàn, vòng qua mở cửa xe giúp cô, ra vẻ một người đàn ông lịch lãm.

“Cảm ơn sư huynh, hôm nay thật sự làm phiền anh.”

“Giữa chúng ta không cần nói những lời này, cô giáo dặn dò anh đưa em về nhà an toàn, mọi chuyện xong xuôi mới có thể báo cáo kết quả công việc cho cô được.” Từng câu từng chữ Lăng Nguyên đều mang theo cô Liêu Vân, Hạ Sí cũng không tiện phản bác.

Ngược lại là lời khách sáo, cho dù nửa đường anh ta thả người xuống, Hạ Sí cũng sẽ không cáo trạng với giáo viên nói đối phương không đưa cô về đến nhà.

Hai người mặt đối mặt đứng bên cạnh xe, thoạt nhìn nói cười vui vẻ.

Hướng rẽ mà Hạ Sí đưa lưng về phía chỗ rẽ có một người dần dần đi ra, trong bàn tay xinh đẹp còn cầm một sợi dây màu nâu, bên chân có một con mèo nhỏ lông trắng như tuyết đi theo.

Hôm qua trực ca đêm, sáng nay Thời Ngộ mới về nhà nghỉ ngơi, ngủ bù đến chiều ra ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy được một màn này. Anh nhớ rõ người đó, từng là sư huynh của Hạ Sí, khi đi theo cô Liêu Vân học múa, cũng hơi để ý đến Hạ Sí.

Nhanh như vậy đã gặp lại, ngược lại thật trùng hợp.

Có lẽ là thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm bị đảo lộn làm cho tâm tình con người bực bội, Thời Ngộ ngồi xổm xuống, sờ bộ lông mềm mại trên người mèo con. Động tác của chủ nhân làm cho Pho Mát thoải mái phát ra một tiếng meo meo, giống như đang làm nũng.

Đôi mắt đào hoa xẹt qua hai bóng dáng phía trước, khóe miệng người đàn ông nhếch lên tạo thành một nụ cười rất nhạt, ngón tay hướng về phía lòng bàn tay hơi buông ra, dây cầm liền buông xuống đất, “Pho Mát, đi đi.”

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Sự thật chứng minh, dịu dàng và rộng lượng không có một chút quan hệ.