Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 10

Hai tuần kế tiếp Lâm Ngọc không gặp được Yến Tử Hàn. Không phải cậu cố tình tránh, mà là Yến Tử Hàn không về phòng. Đèn phòng hắn không sáng lên.

Lâm Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng phòng Yến Tử Hàn vốn không ở đây. Cậu biết mà, sao Yến Tử Hàn chịu ở gần cậu được chứ.

Vấn đề duy nhất ở đây là cửa phòng này tự động khóa, vì Yến Tử Hàn không về và cũng chẳng có ai đến thế nên cậu muốn cũng không ra được. 

Trong hai tuần này Lâm Ngọc chưa gặp được người sống nào ngoài mình.

Cũng may đồ ăn đúng giờ sẽ xuất hiện, và hiểu biết của Lâm Ngọc về quang não cũng rộng hơn nhiều. Lâm Ngọc còn biết cái màn hình lớn bằng thủy tinh kia sau khi mở ra có thể thấy cảnh vật bên ngoài tinh hạm. Từ "cửa sổ" này nhìn ra ngoài có thể thấy trong mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn dừng ở ngoài một tinh cầu trông khá hoang vắng. Có đôi khi Lâm Ngọc nghĩ Yến Tử Hàn đi xuống đây rồi.

Nhiều lúc thế này Lâm Ngọc đều sẽ chuyên tâm học ngôn ngữ trên quang não. Cậu tìm được mấy video có hình và một kênh giáo dục dành cho trẻ nhỏ, sau đó cậu mới bắt đầu hiểu được quy luật ngôn ngữ ở Tinh Tế. Nhưng Lâm Ngọc không biết rằng ... nếu không tắt phát sóng thì mở ra lần nào là phát lần đó. 

"A a a chủ nhân của tui học chữ bằng video đẹp trai quá! Miệng nhỏ nói gì cũng đẹp."

"Khi nào cậu ấy mới tiếp tục làm thí nghiệm tinh thần lực vậy?"

"Đã nói là giả rồi."

"Không phải giả. Tôi có đi kiểm tra dữ liệu của Liên Bang rồi. Tài khoản cậu ấy tạo trên bản ghi của thí nghiệm tinh thần là tài khoản thật, đối chiếu thời gian cũng khớp. Vậy nên cái trước không phải ghi hình, là cậu ấy làm thật đó."

Cái cơ sở dữ liệu kia phải là người có chút địa vị mới xem được. Khu bình luận tạm thời im lặng, cho dù có người nghi ngờ cũng không ai phản bác quá trực tiếp cả.

Chốc lát sau có người nói tiếp, "Mới C thôi mà, nói không chừng cậu ta luyện nhiều nên mới qua nhanh như vậy."

"Chắc người ta cần? Coi nhiều ngày rồi nên tôi cảm thấy không chừng cậu ấy không biết đang phát trực tiếp đâu."

"Cứ cho là theo lối người đẹp ngu ngốc thì cũng không thể ngu đến mức đó được ..."

Lâm Ngọc ăn xong khối vuông có vị trái cây thì video trên trên màn hình cũng vừa lúc chiếu xong. Cậu bấm thoát thì thấy icon của trò chơi lần trước. Học mệt rồi chơi trò chơi là tốt nhất, Lâm Ngọc không cảm xúc nghĩ. Tuy rằng trò chơi này khá nhàm chán, nhưng cậu còn chưa chơi xong nữa.

Khu bình luận còn kích động hơn, "Tɦασ ŧɦασ ŧɦασ, đến kìa đến kìa, nói đến là đến liền!!"

"Mau quay lại!"

"??? Tôi để quay nãy giờ rồi!"

"Ghi hình xong thì mỗi ngày lấy ra liếm n +1."

"Từ từ! Cậu ấy trông như sắp qua B??"

"Thì ra tôi mới là chúa hề, tinh thần lực của tôi còn không bằng người đẹp ngu."

"Chuyện này không thể nào, mấy người không thấy kỳ lạ sao? Tôi chưa bao giờ thấy tinh thần lực và tố chất thân thể chênh lệch như vậy cả."

"Đến A nào! Chủ nhân nhỏ cố lên!!"

"A a a a đẹp trai vả tôi bôm bốp!"

"Không phải đâu, cậu ấy sắp xong A rồi kìa, tốc độ này sắp giải khóa S rồi sao?"

Khu bình luận rơi vào khoảng lặng, trên Tinh Tế đa số người thì chẳng ai cấp A, cấp S thì chỉ có trong sách giáo khoa lịch sử, bọn họ căn bản chưa bao giờ thấy người cấp S cả, làm sao biết chứ?

Bọn họ nhìn thiếu niên quá đẹp trước mắt mình, trong lúc nhất thời cả bọn không biết đây có phải mơ không nữa.

Lâm Ngọc chơi được một nửa thì đột nhiên nghe tiếng cửa phòng đối diện bị mở mạnh ra, làm cậu sợ đến mức nhảy dựng, bèn vội vàng đóng quang não lại.

Yến Tử Hàn đã về rồi?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc là lập tức xuống giường đi đón hắn. Chỉ cần  Yến Tử Hàn ở đây, cậu liền cảm thấy chỉ có ở gần Yến Tử Hàn mới an toàn.

Cậu mới vừa đi vào phòng khách thì liền nghe thấy tiếng bước chân của phòng bên kia. Giày da đập vào sàn nhà tạo ra âm thanh vừa nặng vừa không mấy kiên nhẫn, mà âm thanh đó đang đi tới gần cậu, sau đó tường chỗ phòng khách đột nhiên mở ra.

Đứng đó là Yến Tử Hàn đã không gặp hai tuần.

Hắn vẫn mặc bộ quân trang đen, vai rộng eo nhỏ, chân vừa dài vừa thẳng, nhưng sắc mặt không tốt lắm, hắn cau chặt đôi mày. Lâm Ngọc còn thấy được trên áo hắn còn có máu.

Lòng Lâm Ngọc bay lên cao, Yến Tử Hàn bị thương sao?

Yến Tử Hàn nhìn thấy Lâm Ngọc thì không nói gì, nhưng sắc mặt không còn xấu như trước nữa, dường như đi thẳng đến đây chỉ để xác nhận xem cậu còn ở nơi này hay không.

Lồng ngực hắn phập phồng rồi hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi về phòng mình.

Lâm Ngọc thấy hắn đi như bay thì thầm nghĩ chắc là không bị thương rồi, nhưng trong lòng vẫn bất an. Nhiều ngày không gặp cũng không biết Yến Tử Hàn đi đâu, tại sao tâm trạng lại không tốt.

Lâm Ngọc thấy tâm trạng Yến Tử Hàn không tốt thì rất khẩn trương, càng thêm không dám cách hắn quá xa, nên đi theo hắn vào phòng luôn.

Sau khi vào thì Lâm Ngọc mới phát hiện Yến Tử Hàn hình như là muốn vào phòng tắm, suy nghĩ một lát thì cậu đứng chờ ở cửa.

Mấy ngày nay Yến Tử Hàn xuống tinh cầu mới để khai thác nguyên liệu. Điều kiện sinh tồn trên hành tinh này rất khắc nghiệt, còn rất nguy hiểm, nhưng cũng có rất nhiều nguồn năng lượng chưa ai chạm vào.

Trước kia những nhiệm vụ thế này dù điều kiện có khổ thế nào Yến Tử Hàn cũng không có cảm giác gì, ngây người ở đó bao lâu cũng được, nhưng lúc này đây sau khi rời khỏi tinh hạm ... không, phải nói là một khi rời khỏi sâu kia, nội tâm hắn liền bực bội như thể có lửa ngày đêm thiêu đốt vậy.

Hôm nay sau khi gϊếŧ xong một đợt quái vật thì hắn thật sự chịu không nổi nữa. Quần áo chưa thay đã về tinh hạm ngay. Vừa lên, hắn chẳng nói với ai câu nào đã lập tức chạy tới xem sâu kia còn ở đây không. Chờ khi thấy được Lâm Ngọc rồi, ngửi được mùi hương của cậu rồi, lòng Yến Tử Hàn mới chịu yên ổn.

Yến Tử Hàn ý thức được cảm xúc này của mình quá kỳ lạ nên mới không vui trong lòng. Nhưng cùng lúc đó, hắn lúc này đúng là rất nhớ mùi hương của sâu.

Mùi trong phòng tắm rất nhạt, vì thế hắn vội tắm nhanh, chà bay hết máu còn dính rồi mặc qυầи ɭóŧ đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa mở cửa Yến Tử Hàn liền gặp ngay con sâu đó.

Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn ra thì vội vàng cười với hắn.

Cậu cảm thấy Yến Tử Hàn chắc sẽ đuổi mình về nhưng Yến Tử Hàn chỉ hơi ngừng một chút rồi nghiêng người đi qua.

Lâm Ngọc lo lắng Yến Tử Hàn bị thương, lúc này mới lia mắt theo kiểm tra cơ thể hắn.

Ngực không sao, lưng cũng không sao, eo bụng cũng không bị thương, chân cũng không bị thương. Chỉ còn bộ phận bị che kia ... chắc là không bị gì đâu ha?

Vậy máu trên người Yến Tử Hàn là bị dính lên rồi.

Lâm Ngọc mới vừa yên tâm thì Yến Tử Hàn chịu không nổi nữa đã quay đầu trừng cậu: "Nhìn cái gì!"

Lâm Ngọc hoảng sợ, "... Xin lỗi."

Yến Tử Hàn tiếp tục nói: "Ta đã nói là không có chuyện đó đâu. Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lâm Ngọc nghe không hiểu, cậu chỉ có thể đứng tại chỗ chớp chớp mắt.

Khóe miệng Yến Tử Hàn hơi nhếch lên.

Giả bộ đáng thương chứ gì.

Hắn vừa ra thì sâu liền nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa vẫn cứ nhắm mắt theo đuôi, giống một con chó con đi theo mông hắn.

Còn không phải muốn làm với hắn sao ...

Dù sao thì trong đầu sâu kia chỉ có mỗi chuyện đó!

Yến Tử Hàn hơi tức giận nhưng cũng không đuổi người đi, hắn lấy nước ra uống rồi mặc đồ ngủ vào. Suốt quá trình cũng không để ý Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc vừa rồi không hiểu Yến Tử Hàn nói gì nên vẫn còn hơi khẩn trương, do dự một chút vẫn tiếp tục đi theo hắn.

Yến Tử Hàn nhìn dáng vẻ cẩn thận của cậu thì thấy tức cười. Sâu đó ở chỗ hắn không gặp được ai, cũng không thông đồng với người khác được nên mới bắt đầu lấy lòng hắn.

Hăn càng muốn nhốt sâu lại, nhốt mãi, sâu có muốn cũng không đi được. Dù sao cậu chẳng thể nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Lâm Ngọc đứng rất gần Yến Tử Hàn, cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.

Tâm trạng của Yến Tử Hàn hình như tốt hơn rồi, ít nhất so với lúc mới về là vậy.

Lâm Ngọc lúc này cũng hơi thả lỏng một chút.

Yến Tử Hàn chiến đấu ở dưới đó rất lâu, vẫn luôn không ngủ được, nói thật là rất mệt mỏi. Rất nhanh sau đã nằm xuống giường.

Lâm Ngọc hơi bất ngờ, muốn quan tâm hỏi han một chút nên cậu lặp lại câu hỏi nhiều lần trong lòng, sau khi xác định không sai gì thì mới hỏi: "Anh bệnh à?"

Yến Tử Hàn không động đậy cũng không mở mắt, lơ cậu hoàn toàn.

Lâm Ngọc đợi một hồi, lúc này mới nghĩ chắc Yến Tử Hàn đang đuổi mình đi đây mà. Tiêu rồi, thiếu chút nữa lại quấy rầy Yến Tử Hàn nghỉ ngơi, cậu vội vàng xoay người đi.

Nhưng sau đó Yến Tử Hàn nhăn mày, nói: "Sâu."

Lâm Ngọc: ?

Yến Tử Hàn mở mắt, "Lại đây."

Cái này thì Lâm Ngọc hiểu! Hắn ngoan ngoãn đi vào đứng bên mép giường Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn vừa lòng nhắm mắt lại, "Cậu cứ đứng ở đó đi."

Lâm Ngọc: " ... "

Yến Tử Hàn thật ra không để ý sâu có ở phòng mình hay không, pheromone cách cửa vẫn bay vào được.

Trước kia hắn cảm thấy sâu ở cách vách cũng ổn rồi, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy khoảng cách gần hơn nữa mới tốt, càng gần càng tốt ...

Có thể do lâu rồi không ngửi thấy, lúc này Yến Tử Hàn phá lệ cho lòng tham mình mở rộng, chỉ nghĩ cách cho mình ngủ ngon hết mức có thể.

Lâm Ngọc đành phải ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Yến Tử Hàn chưa nói cho cậu đi, cậu không dám đi.

Nhưng đứng một hồi thì Lâm Ngọc thấy mệt. Lâm Ngọc rất muốn về ngủ, nhưng Yến Tử Hàn chẳng có vẻ gì là sẽ tỉnh lại cả. Cậu không biết tại sao Yến Tử Hàn cho mình ở lại, nếu mình về thì liệu Yến Tử Hàn có giận hay không.

Này thoạt nhìn chỉ là việc nhỏ, nhưng việc Yến Tử Hàn có tức giận hay không lại liên quan đến mạng mình.

Lâm Ngọc do dự nửa ngày, dứt khoát ngồi xuống mép giường của Yến Tử Hàn một cách cẩn thận.

Nệm mềm mại hơi lún một chút, hình như trong đêm tối Yến Tử Hàn mở mắt liếc cậu một cái, rồi trở mình không làm gì nữa.

Lâm Ngọc thở một hơi dài nhẹ nhõm, đầu tiên là nhắm mắt ngồi đó, chốc lát sau thì sợ sệt nằm xuống mép giường.

Vốn tưởng chỉ nằm một lát ai dè ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngọc mới mơ màng đã lập tức mở to mắt định bò dậy. Nhưng động tác của cậu chợt cứng lại, bởi vì cậu phát hiện có người đang rúc vào lòng mình ...

Cánh tay người nọ ôm eo cậu, một chân còn đè ở trên người, đầu tóc ngắn cọ dưới cằm, hô hấp ấm áp phả trên cổ Lâm Ngọc.

Tư thế này rất thân mật, như một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt.

Não Lâm Ngọc đơ ra vài giây, trái tim nhanh chóng vút bay lên, lấy hết can đảm cúi đầu xuống nhìn.

Người nằm trong lòng cậu chính là Yến Tử Hàn ...

______

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Ngọc: Đúng là vợ thèm cơ thể tôi rồi, mà ảnh ngại nói thôi.