Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 14

Yến Tử Hàn ôm Lâm Ngọc về tới căn cứ bọn họ, Quan chỉ huy lập tức đi lên đón, “Nguyên soái, phi thuyền chuẩn bị xong rồi.”

Quan chỉ huy còn mang đến một khoang trị liệu, y đúng là người có mắt nhìn.

Yến Tử Hàn gật đầu, lập tức bỏ Lâm Ngọc vào.

Lâm Ngọc lúc này vốn ướt khắp người, cả người nóng bức khó chịu, cậu bắt đầu nhớ cái hộp thủy tinh kia lắm rồi. Sau khi vào, ánh nắng nóng cháy kia đã được ngăn lại khiến Lâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Lớp keo mềm trong suốt bao lấy làn da đau rát làm Lâm Ngọc sảng khoái vô cùng, thậm chí miệng vết thương trên người cũng giảm bớt không ít.

Yến Tử Hàn nhìn chăm chú Lâm Ngọc trong chốc lát, thấy cậu không sao thì mới yên lòng một chút, bèn thu cánh lại.

Hắn ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới Quan chỉ huy và các binh lính xung quanh đều đang nhìn mình … và Lâm Ngọc.

Yến Tử Hàn có chút không vui. Nhưng hắn biết binh lính tò mò là vì hắn quá để ý đến sâu này.

Hắn đặt ra kỷ luật quân đội luôn luôn rất nghiêm khắc, hắn cũng không vì bất  cứ kẻ nào mà phá lệ. Nhưng ngày hôm qua hắn vì đi cứu Lâm Ngọc mà trực tiếp rời chiến trường, sau đó cũng không quay lại.

Yến Tử Hàn đứng thẳng thân mình, thanh thanh giọng, nói: “Tình hình chiến đấu tối hôm qua thế nào?”

Quan chỉ huy lập tức nói: “Đã sạch hết rồi ạ. Có mấy binh lính bị trọng thương nhưng tình trạng vẫn ổn. Vừa hay đưa về trị liệu trên tinh hạm.”

“Ừ, vậy giờ đi thôi.”

“Nguyên soái, ngài cũng muốn đi sao?”

Yến Tử Hàn dừng một chút.

Thật ra theo lý mà nói thì hắn phải ở đây, hắn không có lý do gì để trở về một chuyến. Nhưng lòng Yến Tử Hàn rõ rằng nếu hắn để Lâm Ngọc một mình lên phi thuyền, hắn không thể tận mắt thấy Lâm Ngọc được chữa trị, không biết tình trạng vết thương của cậu thế nào, thì nhất định hắn sẽ chẳng yên.

Yến Tử Hàn nhăn mày, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, “Ừ.”

Quan chỉ huy không hỏi tiếp, rất nhanh sau đã sắp xếp xong. Chờ người cần về tinh hạm lên hết rồi thì phi thuyền mới bay lên.

Mắt thấy Nguyên soái đi rồi, một binh lính rốt cuộc mới nhỏ giọng than một câu, “Ôi, hâm mộ ghê. Khi nào tôi mới tìm được vợ chứ?”

“Nói gì đấy? Đó là nam.”

“Nam thì nam chứ, nhìn người ta đẹp quá.”

Một binh lính khác cũng lại gần, tò mò hỏi: “Trông đẹp lắm à?”

Lúc Yến Tử Hàn mang Lâm Ngọc xuống dưới, rất nhiều người đã bị cho ăn một quả kinh ngạc, hiện giờ Lâm Ngọc lại được Yến Tử Hàn tự tay ôm về khiến ai cũng không thể không thừa nhận rằng Nguyên soái thật sự là một người tình hoàn hảo.

Nhưng vừa rồi Lâm Ngọc đứng quá xa nên rất nhiều người không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy là một người mảnh khảnh.

Binh lính kia là người hồi nãy đi xuống tìm Nguyên soái nên vừa hay đứng gần thấy được mặt mũi Lâm Ngọc. Anh chàng lúc này mới gật đầu, nghẹn nửa ngày nhưng cũng không tìm đâu ra từ để hình dung.

“Ôi trời, cậu tự ngẫm lại là biết mà. Đẹp đến nỗi Nguyên soái của chúng ta cũng học được cách thương hương tiếc ngọc đó!”

Cả bọn nghĩ tới sự tàn bạo của Nguyên soái thì run lập cập, sau đó lộ ra vẻ mặt rối rắm “Trời ơi, vậy là đẹp lắm đó”.

--

Lâm Ngọc vẫn luôn híp mắt nằm nghỉ ngơi trong khoang trị liệu. Nhưng sau khi cất cánh, cậu liền nghe thấy tiếng cái nắp bị mở ra.

Ngồi trước mặt cậu là Yến Tử Hàn.

Lâm Ngọc theo bản năng liền cười với hắn.

Có thể là do gặp phải thứ đáng sợ hơn nên Lâm Ngọc phát hiện bản thân giờ cũng không quá sợ Yến Tử Hàn nữa. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn cậu còn thấy rất vui.

Sự chú ý của Yến Tử Hàn lại không đặt ở khuôn mặt Lâm Ngọc. Thứ đầu tiên hắn nhìn là vết thương trên đầu Lâm Ngọc, sau đó cởϊ áσ ngoài của cậu ra sờ cánh tay.

Mắt thấy trên người Lâm Ngọc toàn một màu xanh tím, lòng Yến Tử Hàn cảm thấy không thoải mái, “Chưa thấy ai yếu thế này …”

Hắn nói nửa câu thì không nói nữa, việc Lâm Ngọc bị thương là do hắn, “Đau không?”

Bây giờ mặt Lâm Ngọc trông trắng toát, trên trán còn có vết máu, dưới mắt một màu xanh lá, môi cũng trắng, vừa nhìn là biết không được chăm sóc tốt. Nhưng bị hỏi như vậy vẫn lắc đầu, còn ngây ngô cười với hắn.

Sự không thoải mái trong lòng Yến Tử Hàn càng tăng.

Hắn dứt khoát đứng dậy đi lấy nước, sau đó để ly bên miệng Lâm Ngọc.

“Một chút nữa là đến rồi, uống miếng nước trước.”

Lâm Ngọc rất khát, tuy không biết tại sao Yến Tử Hàn luôn một hai phải cầm ly nước cho mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống.

Yến Tử Hàn nghĩ Lâm Ngọc uống nước trông thế nào nhỉ, sau đó ánh mắt không tự chủ được liền chuyển từ ly nước trong tay sang môi Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc uống mấy hớp thì để ý thấy Yến Tử Hàn cứ nhìn mình mãi.

Thoạt trông Yến Tử Hàn cũng đang khát.

Lâm Ngọc tự nhiên đẩy ly nước qua nhường cho hắn, “Anh uống đi.”

Thật ra cậu cảm thấy Yến Tử Hàn nên đi ăn chút gì đó, cậu còn ăn một bịch bánh nén khô, còn Yến Tử Hàn thì trông chừng cậu mà chưa ăn được gì.

Lâm Ngọc vẫn không thể tưởng tượng nỗi việc Yến Tử Hàn lao xuống cứu mình, nhưng cậu vẫn cảm kích hắn.

Cẩn thận nghĩ lại thì từ khi xuyên qua tới nay, ăn uống ngủ nghỉ đều được Yến Tử Hàn miễn phí cho. Nếu không có Yến Tử Hàn cứu cậu, cậu đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Yến Tử Hàn hình như không ác giống trong sách lắm.

Về sau chờ cậu học ngôn ngữ xong rồi thì sẽ trả phí dụng cho Yến Tử Hàn.

Lâm Ngọc nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm chân thành mà nhìn Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, hắn đại khái có thể đoán được tại sao sâu này kêu hắn uống nước …

Vừa rồi sợ là hắn đã bị quỷ mê thần trí.

Thân mình Yến Tử Hàn cứng đờ, uống cạn ly nước sau đó đứng lên.

Hắn vừa định tìm một lý do để đi thì nghe sâu nói:

“Cảm ơn anh.”

Yến Tử Hàn dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Ngọc.

Vì mẹ là Trùng cái thuần chủng nên Yến Tử Hàn biết rất nhiều về chuyện Trùng tộc.

Hùng tử sẽ không nói cảm ơn.

Bọn họ thưa thớt lại tôn quý, có địa vị tối cao tại đế quốc Trùng tộc. Dù Trùng cái xung quanh có trả giá vì họ thế nào đi nữa, dù là tình yêu, tôn nghiêm, thậm chí là mạng sống thì bọn họ cũng thấy đây là lẽ đương nhiên, sau đó cứ quên luôn.

Bên cạnh Trùng đực luôn có dòng người không dứt, tre già măng mọc phụng hiến cho họ.

“Tại sao lại cảm ơn ta?”

Hắn chưa làm gì cả.

Phải không? Hắn chưa làm gì cả. Hắn không phải Trùng cái!

Hắn mới không dễ dàng đối xử tốt với với một thứ vô dụng lòng lang dạ sói. Hắn tuyệt đối sẽ không làm trò hề không tôn nghiêm, đi lấy lòng một người vốn không để hắn trong lòng. Hắn làm gì có chuyện không có người đó là sống không nổi.

Dù mùi của cậu ta khiến lòng người đắm say cỡ nào đi nữa.

Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn đi rồi lại về, có lúc thì chau mày nhìn chằm chằm cậu, thì Lâm Ngọc lại hơi hoảng sợ. Trạng thái tinh thần của hắn hình như không đúng lắm.

Lâm Ngọc vội vàng vươn tay cầm lấy tay Yến Tử Hàn, trấn an hắn, “Cảm ơn … anh cứu tôi.”

Cậu muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng do cản trở từ ngôn ngữ nên nói nhiều không được.

Cũng may Yến Tử Hàn chỉ hơi sửng sốt, hắn được trấn an thì lại ngồi bên cạnh cậu, “Ừ …”

Hắn phát hiện sâu này tuy yếu ớt nhưng không kiêu căng chút nào. Hắn vô duyên vô cớ mang người xuống dưới, hại cậu bị thương, mà cậu chỉ nhớ mỗi việc hắn tốt thế nào, giúp cậu thế nào. Hoàn toàn không giống Hùng tử mà hắn từng biết.

Lâm Ngọc hình như không giống họ.

Hắn có thể đối xử với cậu tốt một chút …

Yến Tử Hàn vừa nghĩ như vậy thì giây sau không hiểu sao lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Mùi hương trêm người Lâm Ngọc quấn kín hắn, càng làm đầu óc hắn thêm lộn xộn.

Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn im lặng ngồi bên cạnh mình thì không nói gì nữa, nghĩ muốn rút tay mình về nên hơi dùng sức rụt lại.

… Không chút si nhê.

Lâm Ngọc: “…” Thôi, nắm tay cũng được.

Sau khi phi thuyền đáp xuống tinh hạm, Yến Tử Hàn mới buông tay Lâm Ngọc ra, tự mình dẫn cậu đến phòng trị liệu.

Bác sĩ nói xương của Lâm Ngọc chỉ bị gãy nhẹ thôi, còn lại là thương ngoài da. Loại vết thương này dưới khoa học kỹ thuật bây giờ thì chữa trị rất nhanh.

Yến Tử Hàn yên tâm một chút rồi ra vẻ lạnh nhạt mà gật đầu, xong thì tính rời khỏi đây xuống tinh cầu kia.

Lâm Ngọc thấy hắn sắp xuống nơi nguy hiểm đó thì vội kéo người lại, đứng lên ôm hắn một cái, sau đó vỗ vai người ta một cái.

“Cố lên!”

Yến Tử Hàn: “…?”

Với tinh cầu và con quái vật cuối cùng mình nhìn thấy thì Lâm Ngọc vẫn còn sợ hãi vô cùng, nên giờ cậu rất bội phục Yến Tử Hàn.

Thì ra công việc của hắn nguy hiểm như vậy! Đúng là lấy mạng đổi tiền. Hơn nữa thân là ông chủ mà còn muốn làm gương cho binh sĩ, muốn tự tay làm lấy, đúng là khiến người bội phục!

Yến Tử Hàn không đẩy Lâm Ngọc ra ngay, mà chờ cậu ôm xong thì mới ấn người xuống giường.

“Nằm nghỉ ngơi cho tốt đi.” Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc, muốn nói rằng xử lý xong chuyện ở dưới thì sẽ mau chóng trở về, nhưng há miệng thở ra lại ngậm lại. Nghĩ thầm Lâm Ngọc chắc cũng không nhớ hắn đâu.

Yến Tử Hàn rốt cuộc vẫn đứng dậy đi. Lúc ra cửa thì quay đầu nhìn Lâm Ngọc lần cuối.

Lâm Ngọc ở phòng trị liệu một khoảng thời gian ngắn, cơ thể trở nên tốt rồi  cậu mới về phòng cách vách của Yến Tử Hàn để ở.

Lúc cậu mở quang não đã nhiều ngày không dùng ra, thì mấy người đang chờ phát sóng trực tiếp của cậu đều hoan hô. Video ghi hình của Lâm Ngọc lúc trước đã được chia sẻ ra ngoài. Số người chờ phát sóng của cậu còn nhiều hơn trước. Nhưng Lâm Ngọc đương nhiên không hề phát hiện, mở rất nhiều video ngắn ra học ngôn ngữ.

Lần này cậu vừa hay nhìn thấy một thông tin, thông tin này đã hấp dẫn sự chú ý của cậu. Bởi vì tin này có kèm hình ảnh, là hình Yến Tử Hàn đang thu thập mấy cục đá kia.

Lâm Ngọc nhìn cái hình chỉ lớn hơn một chút móng tay mình kia, kết quả mặt sau còn có mấy con số 0!

Lâm Ngọc như muốn ngất.

Thứ này Yến Tử Hàn rõ ràng mới vận chuyển lên phi thuyền!

Cậu vậy mà còn thương cảm Yến Tử Hàn quá vất vả! Rõ ràng cậu mới là không xu dính túi!

Lâm Ngọc thống khổ bụm mặt.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Ngọc: Tiêu rồi, tôi phải làm sao để trả hết nợ đây!

Yến Tử Hàn: Bán thân cho ta là xong ngay.

Lâm Ngọc: ???