Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 17

Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn đứng ngây người, không dữ với mình nữa thì thở một hơi nhẹ nhõm.

Thật ra cậu cảm thấy phản ứng của Yến Tử Hàn khá kỳ quái. Nhưng hắn chỉ cau mày, nhìn không mấy vui vẻ mà trông còn hơi mất mát, Lâm Ngọc cũng không dám nhiều lời nữa.

Cậu nhìn thoáng qua hắn thì lập tức ngượng ngùng, cầm cái khăn tắm kế bên che lại cho Yến Tử Hàn.

Lúc này Yến Tử Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt kỳ quặc, “Ta còn tưởng cậu chỉ biết lột đồ người khác …”

Lâm Ngọc: ??

Yến Tử Hàn nhấp miệng không nói nữa. Sau đó tắt nước rồi nắm tay Lâm Ngọc đi đến giường.

Lâm Ngọc nghe lời nằm cạnh Yến Tử Hàn, cũng không dám hôn người ta nữa, cậu ngước mắt nhìn trần nhà.

Cậu có thể cảm giác được cái nhìn nhằm chằm của Yến Tử Hàn.

Cái cau mày như hoài nghi, như là một con vật đang đánh giá món đồ trông có vẻ nguy hiểm.

Yến Tử Hàn nhìn một hồi, cuối cùng hắn nhích lại gần ôm lấy Lâm Ngọc.

Đã hết giận rồi sao?

Lâm Ngọc muốn cười nhưng cậu chỉ đành nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy việc mình hôn Yến Tử Hàn đã chọc hắn giận dù nhiều dù ít. Tất nhiên không dám động đậy nữa.

Cậu cảm giác Yến Tử Hàn chậm rãi vùi mặt mình vào bên cổ cậu, ngửi mùi hương của cậu. Sau cũng không làm gì nữa, cũng không nói gì.

Lâm Ngọc chẳng hiểu sao mà lại yên lòng, qua chốc lát đã ngủ.

Sau khi Lâm Ngọc ngủ, Yến Tử Hàn lại mở mắt ra.

Trong bóng đêm hắn nhìn Lâm Ngọc thật lâu. Thậm chí vươn tay ra, lấy ngón tay mình vẽ theo đường nét dáng mặt Lâm Ngọc, cuối cùng dừng lại trên môi cậu.

Tại sao cảm giác lại tuyệt thế chứ?

Yến Tử Hàn khó hiểu nhìn Lâm Ngọc, hắn còn nhích lại gần muốn thử hôn cậu.

Khi cách môi chỉ còn mấy mm, Yến Tử Hàn chợt dừng lại, hơi nhíu mày rồi nghiêng mặt đi.

Hắn không cần một món đồ chơi.

--

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Ngọc phát hiện cả cái thân của Yến Tử Hàn đang đè trên người mình.

Nói là ôm thì không bằng nói đè cho rồi. Hắn như một con rồng ngủ tít trên núi và bên dưới là đống châu báu của cải, kiểu như đừng hỏi hắn ngủ có ngon không, tóm lại đồ của hắn thì đừng mơ mà đụng đến.

Yến Tử Hàn nhìn gầy nhưng cơ bắp rất chắc, đúng là … nặng thật.

Lâm Ngọc cúi đầu nhìn mắt Yến Tử Hàn, muốn rời giường nhưng Yến Tử Hàn lại đè chặt hơn. Vì khó chịu cách cậu không tuân theo mình, nên trực tiếp gối đầu lên ngực Lâm Ngọc ngủ luôn.

Lâm Ngọc nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu Yến Tử Hàn, đột nhiên cười một cách bất đắc dĩ.

Đầu ngón tay cậu giật giật muốn sờ đầu Yến Tử Hàn một chút, nhưng ngay sau đó liền đá suy nghĩ này khỏi não.

Lạ thật, gan cậu càng ngày càng lớn.

Lâm Ngọc chỉ có thể nhắm mắt lại lần nữa, chờ Yến Tử Hàn tỉnh dậy. Lúc trước Yến Tử Hàn dậy rất sớm, lần này Lâm Ngọc phải ngủ thêm một giấc nữa Yến Tử Hàn mới mở mắt.

Hắn tỉnh liền ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc một cái.

Lâm Ngọc vẫn cười với hắn. Cậu cho rằng Yến Tử Hàn sẽ giống lần trước dời ra ngay rồi xuống giường. Nhưng Yến Tử Hàn không, hắn nhìn Lâm Ngọc một lúc sau đó ôm cậu tiếp rồi dần dần nhắm mắt lại.

Lâm Ngọc ngơ ra.

Thì ra Yến Tử Hàn cũng sẽ ngủ nướng.

Yến Tử Hàn đúng là nằm thêm một lát nữa mới xuống giường. Sau đó cũng không nhìn Lâm Ngọc thêm lần nào, làm từng bước rửa mặt thay quần áo.

Lâm Ngọc chờ Yến Tử Hàn ra cửa rồi mới thở một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ đi ăn sáng sau đó mở quang não ra học bài.

Gần đây lượng người đến xem phát sóng của Lâm Ngọc càng ngày càng nhiều, các video được ghi lại cũng được truyền ra một cách điên cuồng. Bên Liên Bang từ sớm đã có ý muốn liên hệ cậu. Nhóm Trùng tộc muốn tìm Lâm Ngọc nhiều lên như sóng, nhưng bên Yến Tử Hàn và cả Lâm Ngọc vẫn còn chưa hay biết gì.

Mỗi buổi tối khi Yến Tử Hàn về thì Lâm Ngọc liền đóng quang não, ngoan ngoãn nằm ngủ chung với Yến Tử Hàn, mỗi buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy mình được hắn ôm lấy.

Hôm nay Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn nằm trong lòng mình, rốt cuộc vẫn theo ý mình vươn tay ra sờ tóc hắn.

Cậu cảm thấy thái độ của Yến Tử Hàn với mình rất kỳ lạ. Nói là ghét thì không giống. Hiện giờ Yến Tử Hàn rất dính người, dính một cách thẳng thắn và táo bạo.

Bức tường ngăn giữa phòng đã sớm biến mất, Yến Tử Hàn sau khi về cũng không ở chỗ mình mà đi thẳng sang phía Lâm Ngọc, ngồi gần cậu.

Nếu Lâm Ngọc ở phòng khách, hắn sẽ xách Lâm Ngọc đến phòng ngủ sau đó đóng cửa phòng ngủ không cho ra ngoài. Thậm chí có lúc còn bình tĩnh túm cậu lại gần rồi để chân Lâm Ngọc lên đùi mình, nhìn không khác gì cách làm của tổng tài bá đạo.

Nhưng nếu nói quan hệ của bọn họ tốt lên thì Lâm Ngọc lại cảm thấy không phải.

Tuy giờ Yến Tử Hàn không còn dữ với cậu nữa, nhưng Lâm Ngọc cảm thấy … không thể nói chuyện với hắn được.

Lúc này Yến Tử Hàn bị Lâm Ngọc sờ đầu thì chầm chậm mở mắt ra, Lâm Ngọc lập tức chột dạ ngừng tay, “Chào buổi sáng.”

Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc một cái rồi lại cúi đầu, vẫn ôm cậu không nói gì.

Lâm Ngọc dừng một chút, nửa ngày sau mới tiếp tục vươn tay ra sờ đầu hắn lần nữa. Đầu tóc ngắn của Yến Tử Hàn phất qua từng kẻ tay khiến một người vốn thích tóc như Lâm Ngọc cảm thấy thinh thích.

Yến Tử Hàn nhắm mắt lại, không nhúc nhích nằm trong lòng cậu, ngầm đồng ý cho hành vi của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc cười cười, tâm trạng không biết vì sao lại tốt lên. Giống như đạt được thành tựu vuốt lông cho hổ.

Bởi vì xúc cảm rất tốt nên Lâm Ngọc tự nhiên bắt đầu xoa xuống cổ Yến Tử Hàn. Yến Tử Hàn không nói gì nên Lâm Ngọc cho rằng hắn lại ngủ tiếp, liền men theo cột sống vuốt phần bả vai của hắn.

Như đang sờ lông một con mèo bự vậy.

Lão hổ nàu cũng không đáng sợ lắm. Lâm Ngọc mới vừa nghĩ vậy thì đột nhiên Yến Tử Hàn liền lui ra phía sau một chút, hắn hơi tức, “Được rồi, đừng sờ nữa!”

Lâm Ngọc lập tức ngừng tay, khi đối diện với ánh mắt Yến Tử Hàn cậu mới hiểu tại sao hắn bỗng dữ với mình.

Cậu hơi giật chân mình mới phát hiện lão hổ này bị cậu sờ đến nỗi ... mọc thêm cái đuôi nữa.

Thật ra tìmh huống này lúc trước cũng xảy ra rồi, Yến Tử Hàn ngay sau đó lập tức xuống giường giải quyết bằng việc tắm nước lạnh. Lần này Yến Tử Hàn không động đậy, hắn cúi đầu không biết đang rối rắm điều gì, nghẹn một hồi đến tai cũng đỏ lên.

Chân Lâm Ngọc đụng phải hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc mang chút trách cứ. Mặt Lâm Ngọc cũng nóng lên theo.

Làm sao bây giờ, hình như cậu hơi muốn sờ đuôi lão hổ rồi.

Không không, mấu chốt chính là cậu cảm thấy lão hổ muốn cậu sờ đuôi mình …

Lâm Ngọc chủ động đến gần, hô hấp của Yến Tử Hàn hơi hoảng loạn nhưng vẫn nhìn cậu. Lâm Ngọc thấy sự chờ mong và ngầm đồng ý trong đôi mắt của Yến Tử Hàn, tim bỗng đập nhanh lên thấy rõ.

Cậu hôn Yến Tử Hàn, lớp trở ngại trong Yến Tử Hàn như được xé rách, hắn mở miệng ra, nghiêng người về phía cậu rồi vòng tay ôm lấy.

Lâm Ngọc thuận thế nắm chủ quyền. Hôm nay không chỉ có thành công sờ đầu hổ mà còn nắm được đuôi nữa.

Lão hổ thích mê, khá nhanh sau đã ướt cả tay Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc hơi sửng sốt, không nghĩ tới sẽ kết thúc nhanh như vậy.

Mặt Yến Tử Hàn giờ đã đỏ vô cùng, hắn cúi đầu lấy một tay bụm mặt không chịu nhìn cậu, nhưng một tay khác vẫn nắn Lâm Ngọc không buông.

Lâm Ngọc hôn hắn thêm cái nữa, đợi một hồi mới do dự nói: “Tôi đi … rửa tay nha?”

Yến Tử Hàn rốt cuộc ngẩng đầu lên trừng cậu một cái.

Lâm Ngọc: ?

Yến Tử Hàn nan kham nhắm mắt lại, mặt càng đỏ hơn, một lát sau hình như chịu không nổi nữa đành cắn răng nắm tay Lâm Ngọc. Giọng nhỏ đến mức không nghe rõ, “Như vậy không đủ …”

Tay Lâm Ngọc đụng trúng một nơi rất ướt, nơi đó khiến cậu ngừng thở một lúc. Lúc này mới hiểu ý của Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn vậy mà lại ...

Máu Lâm Ngọc chảy hết lên não, cậu  choáng váng, nhưng không dám chậm trễ bèn lập tức tận tâm vuốt ve mèo bự,  thậm chí còn khom lưng xuống.

Yến Tử Hàn ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ không tin nỗi, nhưng lúc này Lâm Ngọc đã tìm được đúng nơi, cậu hơi dùng lực. Cái lưng đang cong của mèo bự bỗng dựng thẳng lên, rồi nằm xuống ngửa mặt lên phát ra âm giọng mềm mại.

Thời gian cứ thế trôi đi, cơ bắp Yến Tử Hàn dần dần căng chặt, đột nhiên hắn nắm lấy tay Lâm Ngọc. Sau đó Lâm Ngọc lại thấy đôi cánh của Yến Tử Hàn bật một lần nữa.

Cánh chim như bị mất khống chế mà bắn ra, nó không chịu khống chế. Gần như chiếm gần hết không gian của chiếc giường.

Lâm Ngọc nghe giọng Yến Tử Hàn rồi nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, cảm thấy hắn sắp không chịu nỗi rồi. Nhưng khi kết thúc, Yến Tử Hàn vốn chưa thở đều nỗi đã lập tức bỏ chạy khỏi Lâm Ngọc, hắn túm được một gối đầu cầm đi che khuôn mặt đỏ lựng của mình. Sau đó dùng cánh bọc lấy thân.

Lâm Ngọc cúi đầu phun thứ trong miệng ra, nhìn bàn tay ướt đẫm của mình, tim đập như trống bỏi.

Cậu điên rồi sao? Cậu vậy mà cảm thấy Yến Tử Hàn rất … đáng yêu.

Yến Tử Hàn bịt tai vùi mặt mình vào gối không nhìn Lâm Ngọc. Nhưng hồi lâu sau tim hắn vẫn đập liên hồi, và mặt vẫn không thôi nóng ran.

Hắn vừa làm gì?

Lâm Ngọc vẫn còn mặc quần áo, còn hắn thì …

Tại sao cảm giác lại tuyệt như vậy?

Không được, rõ ràng sâu kia chỉ là một món đồ chơi nhân tạo cao cấp.

Hắn có tật xấu gì mà lại đỏ mặt tim đập vì một món đồ chơi chứ, cảm xúc của bản thân cứ luôn mất khống chế.

--

Một hồi lâu sau, lúc Quan chỉ huy đang báo công việc cho Nguyên soái thì phát hiện Yến Tử Hàn thất thần.

“Nguyên soái, ngài không nghỉ ngơi tốt sao?”

Yến Tử Hàn nhìn y, khuôn mặt luôn lãnh đạm xuất hiện chút không vui.

Quan chỉ huy lập tức thức thời dời đề tài, “Khụ, vừa nãy tôi nói là có một Huyết tộc muốn đến gặp ngài.”

“Huyết tộc?”

Yến Tử Hàn lấy được rất nhiều gốc năng lượng trên tinh cầu kia, cho nên gần đây có rất nhiều chủng tộc liên hệ hắn, biểu lộ rằng có ý muốn mua.

Nhưng Huyết tộc gần như là chủng tộc cổ xưa giống Long tộc, sinh mệnh rất dài. Bọn họ lúc nào cũng đầy mùi cũ kỹ, họ thích ở trên tinh cầu thậm chí chẳng hề hứng thú với tinh hạm, theo lý mà nói họ không phải chủng tộc cần nhiều đá năng lượng.

Yến Tử Hàn nhíu mày, cầm thông tin của Huyết tộc lên xem.

Vừa nhìn là Yến Tử Hàn liền biết người này không phải thuần Huyết tộc.

“Là Trùng tộc lai.”

Quan chỉ huy kinh ngạc, y cũng không biết chuyện này.

Nguyên soái lúc trước cũng không để ý chuyện này lắm. Nhưng bây giờ Yến Tử Hàn nhìn ảnh chụp của người này, vẻ mặt lại hơi âm trầm.

Huyết tộc này đến đây vì điều gì?

_____

Editor: ủa vậy là đầu chương anh Yến nude toàn thân à 🙄 🤭