Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 22

Tinh hạm của Yến Tử Hàn và phi thuyền Liên Bang chạy đến Trái Đất đã là vài ngày sau. Sau đó bọn họ dừng ở Trạm không gian quanh Trái Đất.

Lâm Ngọc nhìn tinh cầu xanh thăm thẳm mà mình quen thuộc qua màn hình thì vẫn rất kích động.

Yến Tử Hàn ôm tay đứng sau cậu, tâm trạng không tốt lắm.

Hắn không biết cả cái Liên Bang này có thứ gì khiến Lâm Ngọc thích thế này, dọc đường đi Lâm Ngọc vẫn luôn tìm thông tin của nó, Yến Tử Hàn nói cái tinh cầu này đẹp chỗ nào còn không bằng chủ tinh của hắn, thế mà Lâm Ngọc lại không vui.

Tinh cầu này rõ ràng không bằng chủ tinh của hắn thật mà!

Lúc này Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc cười vui vẻ thì cũng chẳng còn tâm trạng đâu nữa, lén lút nhéo tay cậu, “Cậu nhìn xong rồi, chúng ta có thể về chưa?”

Lâm Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, “Nhưng tôi còn muốn xuống xem sao …”

Yến Tử Hàn nhăn mày, “Cậu xuống làm gì? Đừng xuống.”

Người Tinh Tế đã sống quen trên phi thuyền rồi, đặc biệt là việc dừng tạm ở một tinh cầu nào đó, dù làm giấy thông hành hay muốn mua sắm thì có thể trực tiếp đến trạm không gian để giải quyết nhu cầu.

Chỉ khi muốn định cư mới hạ xuống tinh cầu.

Lúc này nữ chính lại thông báo cho Lâm Ngọc từ phi thuyền Liên Bang, “Chào mừng đến Liên Bang, ngài Lâm có muốn xuống nhìn thử không?”

Yến Tử Hàn nhướn một bên lông mày, lập tức đứng lên, chắn trước mặt Lâm Ngọc với vẻ phòng bị, “Không cần cô, ta sẽ xuống cùng cậu ấy!”

Lâm Ngọc: “…”

Yến Tử Hàn đúng là nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt người ta. Dọc theo đường đi cô cũng hay nói chuyện với Lâm Ngọc, “Sao cô cứ như âm hồn không tán thế nhỉ? Cút xa chút không được à?”

Nữ chính không tức giận, “Ngài Yến hiểu lầm rồi, đây là công việc của tôi.”

“Vậy cô nghĩ xem mạng quan trọng hay công việc quan trọng?” Yến Tử Hàn nói xong liền tắt luôn.

Lâm Ngọc hoảng sợ, kéo Yến Tử Hàn lại, “Anh đừng vậy mà …”

“Ta làm sao?”

“Anh đừng xung đột với người ta …”

Yến Tử Hàn không vui, “Cậu muốn đi xuống với cô ta phải không?”

“Không không. Tôi chỉ cảm thấy anh có thể đối xử với cổ tốt một chút, đừng đối đầu với cô ấy …”

Yến Tử Hàn chẳng hiểu, “Đối xử tốt? Tại sao?”

Trừ Lâm Ngọc, từ điển của hắn không hề viết đối xử tốt với ai bao giờ.

Lâm Ngọc sốt ruột. Bởi vì người ta là vai chính đó, tuy rằng thời gian còn lâu hơn nữa nhưng trong sách thì Yến Tử Hàn là Boss lớn nhất của nữ chính.

Đối đầu với vai chính chẳng có gì tốt cả, Lâm Ngọc vẫn lo lắng kết cục cuối cùng Yến Tử Hàn sẽ bị thương.

Cậu muốn Yến Tử Hàn tránh việc thăm dò khu tinh vực đụng phải nữ chính, tránh rồi sẽ không sao. Ai ngờ bây giờ hai người đã gặp nhau mất rồi.

Yến Tử Hàn nhìn vẻ mặt bối rối của Lâm Ngọc, trong lòng lại bắt đầu chua lòm, “Cậu quan tâm cô ta thế à, ta còn chưa làm gì đâu, cậu đau lòng cho cô ta phải không?”

Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không quan tâm cô ấy, tôi quan tâm anh.”

Lâm Ngọc lúc đọc tiểu thuyết thì hoàn toàn hướng về phía nữ chính, kết quả xuyên đến thì lại đứng hẳn về phe vai ác. Cậu còn chưa nghĩ đến việc bản thân mình lại sợ nữ chính sẽ làm hại Yến Tử Hàn. Nhưng câu này nói nghe như cho có lệ, Yến Tử Hàn không tin, thở phì phò, “Sớm muộn gì ta cũng khiến cô ta sống không yên ổn.”

Lâm Ngọc nghĩ thầm chuyện này không thể được, nhưng cậu biết nếu nhắc đến nữ chính lần nữa thì chắc chắn sẽ phản tác dụng, đành đi qua chủ động ôm Yến Tử Hàn, dời đi sự chú ý của hắn, “Sao lại giận rồi?”

Yến Tử Hàn không nhìn cậu, “Vì cậu thích cô ta.”

Lâm Ngọc bị chọc cười, “Sao hũ dấm của anh chua thế nhỉ?”

Thấy sắc mặt Yến Tử Hàn càng tệ hơn, Lâm Ngọc vội vàng sửa miệng, “Tôi không thích cô ấy.”

“Hơn nữa đúng là tôi quan tâm anh. Sao anh cứ để bụng mấy chuyện kia vậy?” Lâm Ngọc vươn tay xoa nhẹ bụng Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn bỏ tay xuống, “Không có chuyện gì cả.”

Lâm Ngọc nhìn hắn đột nhiên thấy lo lắng, tại sao Yến Tử Hàn nói rằng cách xa mình sẽ khó chịu chứ, “Anh có muốn làm kiểm tra sức khỏe toàn thân không?”

Yến Tử Hàn không để ý, hơi xua tay, “Không cần, ta không có yếu như cậu.”

Hiện giờ Yến Tử Hàn đang nghĩ đến chuyện khác. Lúc trước Liên Bang thu nhận rất nhiều Trùng tộc cô nhi, nên nơi này có rất nhiều Trùng tộc lai. Hắn luôn cảm thấy Lâm Ngọc chỉ cần bước ra cửa thì sẽ có một đám ong bướm nhào vào.

Hắn cần phải coi chừng kỹ mới được.

Yến Tử Hàn đứng lên, “Ta theo cậu đi một vòng xuống dưới rồi về. Được rồi chứ?”

“Được.” Lâm Ngọc tuy có tình cảm với Trái Đất nhưng cậu càng sợ Yến Tử Hàn xảy ra xung đột với Liên Bang hơn, “Tôi có thể chọn nơi không?”

“Ta đi nói chuyện với họ.”

Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Liên Bang, Yến Tử Hàn không thể trực tiếp cho cửa mở được.

Bọn họ ra khỏi tinh hạm rồi vào trong một lối đi của trạm không gian, muốn xin đi xuống Liên Bang.

Vừa ra ngoài, Lâm Ngọc mới nhận thấy không gian bên ngoài rất lớn, toàn bộ mái nhà hình như đều được làm từ thủy tinh, như thể nhìn trực tiếp được ra bên ngoài vậy, nhưng nó cũng vừa trông như một hình chiếu, Lâm Ngọc nhìn khắp nơi.

Phía trên cùng là cảnh trời sao, phía dưới là hình chiếu rất nhiều động thực vật trên Trái Đất.

Rất nhiều thực vật là hình vẽ, nhưng động vật thì được chiếu hình 3D. Tất cả chúng đều sinh động như thật, Lâm Ngọc thấy các loài động vật quen thuộc thì không khỏi vui vẻ. Cậu cảm thấy như được về nhà.

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc vừa ra ngoài thì luôn một mình đi phía trước mà bỏ quên hắn lại phía sau, thì vội vàng nắm lấy tay Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc bị Yến Tử Hàn nhéo một cái thì mới chú ý xung quanh có rất nhiều chủng tộc ngoài hành tinh. Không gian của trạm này và trạm lần trước cậu đi đều giống nhau.

Lâm Ngọc dần bình tĩnh lại, nơi này rốt cuộc không giống như Trái Đất trong trí nhớ của cậu. Nhìn kỹ thì những hình chiếu về động vật đó là được chuẩn bị để thu hút du khách. Trừ động vật thì kiến trúc và văn hóa đều khiến cậu thấy xa lạ.

Bọn họ vừa ra ngoài, xung quanh liền xuất hiện không ít người. Lâm Ngọc mới biết bọn họ là người đến đón Yến Tử Hàn, hơn nữa còn kiên trì mời Yến Tử Hàn ăn cơm. Nhiệt tình dò hỏi Yến Tử Hàn muốn đi chỗ nào, bọn họ sẽ cho người đi cùng.

Yến Tử Hàn biết bọn họ nhiệt tình như vậy chẳng qua là vì đề phòng hắn mà thôi, hắn cứ việc giở giọng bề trên với họ nhưng cũng không thể không tạm phối hợp, đi ăn với họ một bữa cơm.

Suốt chặng đường Lâm Ngọc ngoan ngoãn đi theo Yến Tử Hàn, cơ bản không nói chuyện.

Rất nhanh sau đoàn người đã đến một nhà hàng chỉ có một tầng được dát bằng thủy tinh trong, có thể trực tiếp nhìn bên ngoài Tinh Tế và tinh cầu màu xanh kia.

Trạm trưởng trạm không gian là một ông chú trung niên trông khá giống người da đen, bên cạnh còn có một trợ lý trẻ là con người. Mấy người còn lại thoạt nhìn đều là người ngoài hành tinh.

Mấy người vẫn luôn nói chuyện với Yến Tử Hàn. Thái độ của Yến Tử Hàn không nóng không lạnh, cũng không có trở ngại gì lớn.

Trạm trưởng nghe Yến Tử Hàn nói muốn đến tinh cầu thì rất kinh ngạc. Ngoài miệng nói rất hoan nghênh, nhưng thật ra ý là nói bọn Yến Tử Hàn cần phải ngồi phi thuyền của mình.

Yến Tử Hàn cũng đồng ý luôn.

Lâm Ngọc biết bọn họ đều tránh đụng chạm đến Yến Tử Hàn, giống như Yến Tử Hàn nói trước đó vậy, chắc là cũng không dám làm gì hắn.

Lòng Lâm Ngọc đã hơi thả lỏng. Đồng thời cậu cũng cảm động, nếu không phải vì theo cậu thì Yến Tử Hàn cũng không cần chu toàn mọi thứ với mấy người này.

Một lát sau đồ ăn đã được mang lên.

Thứ khiến Lâm Ngọc vui chính là đồ ăn nơi này không giống mấy món dinh dưỡng trên tinh hạm của Yến Tử Hàn. Tuy bề ngoài nhìn không giống món ăn Trung Quốc trước kia, nhưng rất nhiều hương vị làm cậu cảm thấy quen thuộc.

Cái này làm cho Lâm Ngọc có chút vui sướng, vừa ăn vừa đoán xem món nguyên bản của nó là gì.

Lâm Ngọc phát hiện cậu vừa uống xong ly nước, thì người bên cạnh đã đưa cho một ly khác. Lâm Ngọc vừa giương mắt sang thì thình lình đối diện với một đôi mắt vàng, cậu lúc này mới chú ý tới người ngồi cạnh mình là trợ lý trẻ của Trạm trưởng.

Lâm Ngọc hơi sửng sốt, “Cảm ơn.”

Trợ lý này là một người tướng tá cao gầy, anh nghe Lâm Ngọc cảm ơn thậm chí còn không dám nhìn, vội gật đầu rồi không nhìn nữa. Nhưng khi thấy Lâm Ngọc uống nước mình đưa, lòng trợ lý lại bốc lên một cảm giác thành tựu khó mà giải thích, giống như được lãnh đạo khen ngợi vậy. Nhưng đương nhiên ngay sau đó anh bị cặp mắt lạnh lùng của Yến Tử Hàn nhìn thoáng qua, bị dọa nên lập tức không nhìn Lâm Ngọc nữa.

Yến Tử Hàn lại gần, vươn tay ôm lấy lưng Lâm Ngọc.

“Cậu ăn ít một chút, có thể tiêu hóa nổi không?”

Lâm Ngọc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chần chờ, “Chắc là được …”

Yến Tử Hàn nhìn vẻ không muốn dừng của Lâm Ngọc thì hơi ngạc nhiên, “Cậu rất thích mấy món này sao?”

“Ừ. Ăn ngon lắm.” Lâm Ngọc cười, “Anh ăn thử không?”

Lâm Ngọc cố ý múc một món nhìn như món ăn Trung Quốc lên đưa tới gần miệng Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn bị Lâm Ngọc nhìn, bèn mở miệng ăn món được đưa tới. Hắn không hứng thú với thức ăn, có dinh dưỡng là được, còn lại làm no bụng là ổn rồi. Món ăn Liên Bang chú trọng gia vị, hắn vẫn ăn không quen.

Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong ngầm của Lâm Ngọc, Yến Tử Hàn vẫn gật đầu, “Ngon.”

Lâm Ngọc càng vui hơn, “Vậy Hả?”

“Ừ.”

Yến Tử Hàn ăn xong thì đưa lại cho Lâm Ngọc, hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Lâm Ngọc nở nụ cười, “Cảm ơn anh.”

Hai người chẳng xem ai ra gì mà nói qua nói lại, rất nhiều con mắt của người ở đây đều tập trung lên Lâm Ngọc.

Nói thật là bọn họ vốn đang lo lắng mục đích đến đây của Yến Tử Hàn, và Yến Tử Hàn chỉ đang lừa họ một cách chậm rãi.

Nhưng nhìn thì …

Lúc này Yến Tử Hàn ngẩng đầu, “Ta còn một điều nữa.”

Trạm trưởng lập tức ngồi thẳng, “Ngài cứ nói.”

“Món ăn ở Liên Bang rất ngon. Thực đơn món của mấy người chiacho ta một phần.”

Trạm trưởng: “…” Rõ ràng chưa ăn miếng nào …

“Khụ … Được. Không thành vấn đề.”

Hiện giờ xem ra Yến Tử Hàn tới đây đúng là chỉ vì muốn theo người kia!

Bản đồ của Trái Đất không khác nhiều, Lâm Ngọc nhìn vị trí của Trung Quốc trước kia trên bản đồ, sau đó lại tìm vị trí thành phố của mình.

Cậu chọn nơi này để đi.

Cơm nước xong bọn họ liền đứng dậy, chuẩn bị đi xuống tinh cầu. Toàn bộ quá trình rất thuận lợi. Trợ lý Trạm trưởng còn tự mình đưa bọn họ đi.

Sau khi lên phi thuyền Liên Bang, Lâm Ngọc nghĩ đến chuyện mình sắp về Trái Đất thì vừa kích động vừa khẩn trương, theo bản năng nắm chặt tay Yến Tử Hàn, Yến Tử Hàn nhìn vẻ chờ mong của Lâm Ngọc thì cũng không bật ra được câu nào mang tính châm chọc cả, tuy hắn vẫn cảm thấy khó hiểu.

Trợ lý cẩn thận tìm nơi xa nhất ngồi xuống, cố gắng không nhìn Lâm Ngọc.

Lúc này thiết bị trên tay trợ lý có tin do ai gửi đến.

“Đã xác nhận xuống đây rồi phải không?”

Trợ lý cung kính trả lời: “Đúng vậy, là nơi đã được định vị mà tôi gửi ngài.”

“Cậu có biết người đó là chủng tộc gì không?”

“Hình như đúng là Trùng tộc ... là Hùng tử.”

“Không nhầm?”

“Cái này ... chắc là không sai đâu.”

Trợ lý khổ mà không nói nên lời, bản thân anh cũng là Trùng tộc lai, nên mới bị người điều tới tra xét tình huống của Lâm Ngọc.

Có người phía trên nghi ngờ Lâm Ngọc là Hùng tử, anh vốn cũng nghĩ chuyện này không thể. Nhưng khi Lâm Ngọc vừa xuất hiện anh ngu người luôn. Anh chưa từng nghĩ đến người này không chỉ đẹp hơn trong video, hơn nữa còn có pheromone.

Gen Trùng tộc của trợ lý rất loãng, sinh hoạt hằng ngày căn bản không cảm giác được gì, nếu không phải lần này đột nhiên bị phân cho một nhiệm vụ kỳ quái này thì có lẽ anh đã hoàn toàn quên mình là một Trùng tộc lai. Nhưng giờ đã cách xa vậy rồi mà mùi pheromone của Hùng tử vẫn nhắm ngay lỗ mũi anh mà xộc thẳng vào cho được, khiến chân anh đều nhũn cả ra.

Đúng là quá kỳ lạ, quá tà môn!

Anh nhịn không được muốn nhìn Lâm Ngọc, nhưng hoàn toàn không có lá gan đó.

Anh ngửi thấy được không ít mùi của Hùng tử trên người Yến Tử Hàn, quan hệ chắn chắn rất mờ ám. Đừng nói tới chuyện Yến Tử Hàn vẫn luôn dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn anh.

Trợ lý kêu khổ trong lòng không ngừng. Mức độ nguy hiểm của Yến Tử Hàn vừa có tiếng vừa có miếng. Cảm giác này giống như anh đột nhiên biến thành một con chó bị nhốt cùng lồng sắt với một con hổ.

Lúc nào anh cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.

Bên Liên Bang vẫn luôn nghĩ hắn là Long tộc. Nhưng Long tộc tuy thân thể rất mạnh, lại luôn luôn thích ở một mình, mà thế thì không uy hiếp nổi Liên Bang. Chỉ mỗi Yến Tử Hàn là thích hình thành quân đội như kiến, chinh phạt khắp nơi. Tính kỷ luật của quân đội hắn rất mạnh, thủ pháp tác chiến thì … càng làm chính phủ Liên Bang kinh hồn táng đảm.

Trợ lý nhìn Yến Tử Hàn buộc đai an toàn cho Hùng Tử, rồi lấy một tấm thảm ra che lại sau đó mới ngồi bên cạnh, hành động của hắn luôn theo bản năng bảo vệ Lâm Ngọc.

Một suy nghĩ kỳ quái toát ra trong đầu trợ lý là, thật hâm mộ …

Sau đó thì nghĩ … Chẳng lẽ Yến Tử Hàn cũng là Trùng tộc lai?

Phi thuyền Liên Bang xuyên qua tầng khí quyển rồi dừng ở một sân ga, sau đó đổi thành xe bay tiện đi lại trên mặt đất.

Ở địa bàn Liên Bang nên tất cả phải theo Liên Bang.

Trợ lý cẩn thận mời hai người xuống, nhìn anh có chút chột dạ, “Chúng tôi đã sắp xếp cho ngài tài xế và hướng dẫn viên, khi ngài thăm thú xong thì về đây, tôi đưa ngài về trạm không gian.”

Yến Tử Hàn không nói gì, ngồi lên xe bọn họ đưa đến. Hai người mới vừa ngồi xuống thì cửa phòng điều khiển đã bị mở ra.

“Chào mừng đến Liên Bang tinh. Tôi là hướng dẫn viên của hai người.”

Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông cao lớn mặc chế phục của Liên Bang đi đến. Sau lưng người này có một đôi cánh màu xanh biển.

Thân hình người này tuy cao lớn, nhưng đứng trước Lâm Ngọc lại cố ý nghiêng mình, làm bản thân nhìn thấp hơn cậu một chút. Người này có tóc màu xanh lam, đường nét anh tuấn tinh xảo, lông mày đã được tỉa, đồ mặt trên người cũng rất sạch sẽ. Vừa nhìn là biết chúng đã được xử lý một cách tỉ mỉ trong khoảng thời gian rất lâu.

Anh ta chú ý thấy Lâm Ngọc đang nhìn mình, thậm chí còn cố ý mở rộng cánh mình ra cho Lâm Ngọc nhìn rõ hơn, như là một con công khoe đuôi. Lông cánh chim rõ ràng, như sóng nước uốn lượn, dưới vầng mặt trời càng thêm đẹp long lanh, nó thậm chí còn tản ra vầng sáng đủ sắc màu.

Nhưng thứ Yến Tử Hàn nhìn đến lại là đôi mắt màu vàng của anh ta. Bởi vì đôi mắt này trực tiếp nhìn Lâm Ngọc, lộ ra nụ cười.

“Ngài muốn đi đâu?”

A, anh ta nói gì?

Yến Tử Hàn lạnh lùng nhìn cánh người nọ.

Thứ ong bướm. Không khác đâu được.

_____

Editor: quả nhiên hong hợp edit truyện tương lai mn ơi 🥲 lúc edit chương này mạng mẽo có vấn đề, tui cũng muốn làm nhanh cho xong nên có lẽ sẽ có một vài sai sót. Bạn nào thấy sót thì nói tui hen.