Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 90

Editor: Chỉ muốn làm cá mặn („• ֊ •„) - YuTuyTien

Lúc trước Tần Húc Dương sống trong trò chơi rất tốt nhưng gần đây lúc nào hắn cũng gặp xui xẻo, chưa kể tới chức nghiệp ẩn bị người khác cướp đi mà ngay cả Từ Vi - người mà hắn luôn cho rằng sẽ đứng về phía mình giờ lại cùng một người đàn ông khác hợp tác phản bội hắn. Nếu mất đi cơ hội lần này thì sau đó hắn căn bản không thể trở thành người đứng đầu trò chơi được nữa. Bởi vì ngay từ ban đầu, hắn đã chậm hơn người khác một bước.

Cho nên, hắn phải dùng một chút thủ đoạn.

Trong một lần tình cờ, Tần Húc Dương biết được thân phận của Mộ Dung Tuyết. Cô là con gái duy nhất của Mộ Dung Minh, mà Mộ Dung Minh là chủ tịch tập đoàn Kim Việt - công ty đã sáng tạo ra.

Mộ Dung Tuyết có gương mặt xinh đẹp, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa cho nên không biết gì về sự đời.

Một cô gái như vậy hắn chỉ cần dùng chút thủ đoạn là đã có thể dễ dàng lấy được lòng tin của cô, đối với chuyện này Tần Húc Dương hắn rất quen thuộc.

Cho nên lúc ấy hắn đã thuê hai tên lưu manh, nhân lúc Mộ Dung Tuyết đang ở một mình liền chặn cô ở một hẻm nhỏ, sau đó hắn chỉ cần đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân là xong.

Quả nhiên, sau lần đó, thiên kim đại tiểu thư ngây thơ xinh đẹp ấy liền quấn riết hắn không rời.

Tuy nhiên, Tần Húc Dương không ngờ rằng hai tên lưu manh vốn dĩ đã nói sau này sẽ không liên quan đến hắn nữa lại xuất hiện trước mặt hắn.

"Lại là các người!"

Mộ Dung Tuyết tất nhiên nhận ra hai tên lưu manh này, ánh mắt cô tràn đầy hoảng sợ.

"Các người định làm gì?"

Trong lòng hai tên lưu manh cũng không biết chuyện gì đang diễn ra. Lần trước bọn họ đã gặp Tần Húc Dương, hắn vốn là khách hàng lớn của bọn họ, lần này cũng là hắn ra lệnh, nhưng hiện tại kịch bản lại không giống như trước nha.

"Tiểu Tuyết đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Tần Húc Dương nghiêm mặt chắn trước người Mộ Dung Tuyết.

Hai tên lưu manh thấy Tần Húc Dương không ra chỉ thị gì, đầu óc vốn dĩ không được tốt hiện tại càng bất ổn hơn.

Hai bên giằng co hai phút, cuối cùng có một tên lưu manh không nhịn được lên tiếng: "Ông chủ, không phải cậu đã nói cứ làm giống như lần trước sao? Tại sao bây giờ cậu cũng ở đây? Tiếp theo chúng tôi phải làm thế nào?"

Tần Húc Dương im lặng khoảng 2 giây, hắn lập tức nhận ra có lẽ mình đã bị người khác tính kế, nhíu mày nghiêm túc nói: "Các người đang nói gì vậy? Tôi trở thành ông chủ của các người khi nào? Tôi không hề quen biết các người!"

Tên lưu manh còn lại lập tức trả lời: "Ai trả tiền cho bọn tôi thì chính là ông chủ của bọn tôi. Lần trước cậu đưa tiền cho bọn tôi vừa lúc đã xài hết. Có điều tôi không rõ tại sao người thành phố các cậu lại dùng một kịch bản hai lần? Tôi thấy cô gái này hình như vẫn là người lần trước... ưm, ưm.."

Còn chưa kịp nói xong, tên lưu manh này đã bị tên lưu manh còn lại bịt kín miệng, hắn nhìn về phía Tần Húc Dương nói: "Xin....xin lỗi ông chủ, thằng này nhanh mồm nhanh miệng, mong cậu đừng trách hắn. Lần này chúng tôi không lấy tiền, tạm biệt"

Nhìn hai tên lưu manh vội vàng rời đi, lại quay sang nhìn Mộ Dung Tuyết đang dùng vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi nhìn mình, trong lòng Tần Húc Dương liền hoảng hốt.

"Tiểu...Tiểu Tuyết, em nghe anh giải thích!"

Lúc này Mộ Dung Tuyết mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chuyện đã như thế cô còn gì không rõ nữa chứ. Nghe hắn nói vậy cô liền cười lạnh một tiếng.

"Nghe anh giải thích gì nữa? Chẳng lẽ tôi phải nghe anh nói lần trước đã thuê hai tên lưu manh tới cư0ng bức tôi như thế nào, sau đó đứng ra đóng vai chúa cứu thế thế nào sao? Cảm ơn anh, dù tôi chưa hiểu bao nhiêu sự đời nhưng không có nghĩa đầu óc tôi cũng ngu xuẩn đến vậy đâu."

"Anh...thật sự không phải anh mà..."

"Haha, có phải những lúc tôi đến tìm anh, trong lòng anh đều đang cười nhạo cô gái như tôi thật ngu ngốc đúng không? Cảm ơn anh đã cho tôi biết được câu lòng người nham hiểm, mấy ngày nay ở bên anh xem như đã dạy cho tôi một bài học."

"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!"

Tần Húc Dương nhìn Mộ Dung Tuyết rời đi không luyến tiếc, sắc mặt liền trắng bệch.

Lăng Sơ Nam ngồi trong xe, xem xong cảnh tượng mà 098 cho là rất đặc sắc, nhận xét một câu.

"Hai tên lưu manh đó rất có cá tính."

....Ký chủ của nó thật biết nhìn vào trọng tâm của vấn đề. 098 có chút bất lực nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo.

"Tui cũng cảm thấy bọn họ rất thú vị."

"098, ngươi đừng vì ta mà uất ức nói láo nha, ta không để ý việc ngươi có ý kiến khác ta đâu." Lăng Sơ Nam nói.

"Không phải đâu ký chủ, tui thật sự cảm thấy bọn họ rất thú vị mà."

098 vô cùng thành khẩn nói.

"Vậy thì tốt."

Thấy Lăng Sơ Nam không tiếp tục truy cứu nữa, 098 liền thở phào nhẹ nhõm. Nó âm thầm tự nhủ với bản thân, hiện tại đằng sau ký chủ không những có ô dù mà chính ký chủ cũng mạnh hơn nó, cho nên nó phải biểu hiện thật tốt mới có thể tiếp tục làm việc bên cạnh ký chủ.

Trong các quy tắc của hệ thống, túc thể (hệ thống) sẽ tiến bộ nhanh hơn so với ký chủ, nhưng sau khi nó phát hiện Lăng Sơ Nam còn mạnh hơn cả nó, nó liền cố ý đọc lại quy tắc hệ thống một lần nữa. Trong đó có một quy tắc ghi rằng: Nếu ký chủ có năng lượng mạnh hơn hệ thống thì ký chủ có quyền trình lên phía trên để có thể thay đổi một hệ thống mới cùng cấp bậc.

Mặc dù lúc đầu nó có chút ý kiến về sở thích cá nhân của Lăng Sơ Nam nhưng đồng thời nó cũng lo lắng cho tình trạng tinh thần của cậu. Ở chung với nhau lâu như vậy, 098 đối với ký chủ của mình có thể nói là vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cao, chưa bao giờ để nó phải nhọc lòng khi làm nhiệm vụ, quả là một ký chủ một lòng với nghề. Nếu nó bỏ lỡ Lăng Sơ Nam, chỉ sợ sau này nó sẽ không bao giờ gặp được một ký chủ có hiệu suất làm nhiệm vụ cao như vậy nữa.

Đối với tâm tư nhỏ của 098, Lăng Sơ Nam không có hứng thú để biết, hiện tại cậu còn đang cố gắng kiềm chế bản thân không kêu thành tiếng đây này.

Cho dù thay đổi chủng loại nhưng bản chất rồng vẫn là rồng. Cậu chỉ mới thất thần một lúc, quần đã bị lột mất một nửa rồi!

Lão quản gia vẫn mặc một bộ tây trang trắng, nghiêm túc đứng ngoài cổng chờ. Chiếc xe chậm rãi dừng lại, người bảo tiêu bước xuống trước, lão quản gia đang chuẩn bị mở cửa xe đã bị ra hiệu dừng lại.

"Ngài quản gia, Vương nói tiểu thiếu gia đã ngủ rồi, bảo chúng ta hãy về trước."

"Sao lại như thế?"

"Tôi cũng không rõ lắm, có thể là do cậu ấy mệt mỏi, lúc nãy Vương đã truyền âm cho tôi." Người vệ sĩ ngây thơ nói.

"Tôi biết rồi, vào đi"

Lão quản gia liếc nhìn cửa xe đang đóng chặt, nói với người bảo tiêu, sau đó chợt nhớ ra điều gì: "À đúng rồi, cậu giúp tôi khiêng chiếc hòm ngàn năm cất trong phòng chứa đồ đem ra phòng bếp với."

"Vâng."

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại thì đã ở trên giường, tiếp đón cậu chính là một chén canh gà nhân sâm nóng hổi đầy quen thuộc và lão quản gia nhiệt tình đến nỗi tươi cười đến tận mang tai: "Tiểu thiếu gia, nào, tôi vừa mới hầm canh xong, nhân lúc còn nóng cậu mau uống đi."

"......"

Đối với lão quan gia luôn dùng trăm phương nghìn kế để bồi bổ thận cho mình, Lăng Sơ Nam vẫn rất có hảo cảm, có điều cậu rất khẳng định thận của mình không có vấn đề.

Nhìn ông ấy mỗi một bước chân đều dặn dò cậu nhất định phải uống canh, bồi bổ thân thể cho tốt, nụ cười của Lăng Sơ Nam vô cùng cảm kích, sau đó đợi Phong Bất Dự đi vào liền đem canh đẩy cho y.

Một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, Lăng Sơ Nam không hề đi tìm nam chính gây chuyện mà chỉ chuyên tâm chơi trò chơi, ngược lại cũng không có ai đến tìm cậu. Ngoại trừ hai tháng đầu tiên Thanh Thảo Y Y có đến tìm Lăng Sơ Nam vài lần, muốn cậu tiếp tục cung cấp dược thảo cho bọn họ, liền bị Lăng Sơ Nam lấy giá gấp hai lần thị trường để tiêu thụ một đống đan dược.

Ở điểm này 098 cảm thấy vô cùng bội phục Lăng Sơ Nam, rõ ràng đã phá hỏng nhiều chuyện tốt của nam chính như vậy nhưng cho đến bây giờ nam chính vẫn không biết là do cậu làm, đương nhiên ngay cả ngoài hiện thực cũng không có chút hoài nghi. Có điều cho dù thế nào hắn cũng không thể điều tra đến chỗ Lăng Sơ Nam, chứ đừng nói đến việc đem mọi chuyện liên hệ đến thiếu niên nhát gan trong trò chơi luôn bị hắn khinh thường khi trước.

"Ký chủ, sau khi nam chính phát hiện bản thân không có cơ hội trở thành đệ nhất chiến lực, dường như hắn đã tính toán sẽ chuyển sang làm thương nghiệp. Gần đây hắn đã lập một thương hội, dưới sự giúp đỡ của một dược sư mới chiêu mộ vào, hắn đã kiếm được không ít tiền."

Đối với sự phát triển của nam chính, 098 cảm thấy rất có nguy cơ.

"Không sao đâu, cứ để hắn đắc ý thêm vài ngày."

Lăng Sơ Nam vẫn chuyên tâm luyện đan.

Đến tháng thứ ba, anh em Trịnh Minh Kiệt cũng tham gia trò chơi.

Bọn họ vừa đến thôn Tân Thủ liền liên hệ với Lăng Sơ Nam. Nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Minh Kiệt, Lăng Sơ Nam nói với Phong Bất Dự vẫn đang cố gắng đánh phó bản.

"Chú ơi, chú cho em mượn Trần Vũ một lát có được không?"

Trần Vũ chính là người bảo tiêu vẫn luôn lái xe cho Phong Bất Dự, lúc này hắn đang ở cấp 55 trong khi cấp bậc phổ biến trong trò chơi chỉ mới trên dưới 50, hiện tại đang đứng đầu bảng chiến lực.

Đương nhiên chuyện này là do Lăng Sơ Nam yêu cầu, vì muốn nam chính từ bỏ tiếp tục chạy theo chiến lực.

"Em cứ lấy dùng đi."

Phong Bất Dự không hề hỏi nguyên nhân, cứ như vậy trực tiếp đem cấp dưới trung thành của mình tặng đi.

Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó nhắn tin cho bảo tiêu Trần Vũ.

Bất Dư Nam Châu: Anh Vũ, anh giúp em một chút được không ạ?

Đao Phong Thiên Lãnh: Tiểu thiếu gia cứ phân phó.

Bất Dư Nam Châu: Em có hai người bạn mới tham gia trò chơi, anh giúp em kéo bọn họ đi.

Đao Phong Thiên Lãnh: Đến cấp mấy?

Bất Dư Nam Châu: Cấp 40, cảm ơn anh.

Đao Phong Thiên Lãnh: Vâng, làm việc cho tiểu thiếu gia là vinh hạnh của tôi.

Không đến hai tuần, bảo tiêu ca ca đã đưa hai anh em Trịnh Minh Kiệt đến chỗ Lăng Sơ Nam, anh trai cấp 43, em gái cấp 41, vượt mức nhiệm vụ.

"Cho nên, ngươi cảm thấy Trần Vũ là loại cá nào?"

Lăng Sơ Nam hỏi 098.

"Có thể là bạch tuộc."

098 trọn mắt nói.

"Nếu không chỉ với hai tay làm sao hắn có thể làm nhanh đến như vậy?!"

"Sao ngươi lại không nghĩ là một con cua lớn? Chân cua cũng rất nhiều."

Không lâu sau đó, suy đoán của Lăng Sơ Nam liền được chứng thực, 098 chỉ có thể âm thầm than thở bản thân không bằng người ta.

Kể từ khi khai trương thương hội, mỗi tuần Tần Húc Dương đều có thói quen kiểm tra sổ sách tiêu thụ, nhìn về phái công trạng hắn liền có cảm giác thành tựu. Ai có thể ngờ được mấy tháng trước hắn chỉ là một học sinh bình thường dựa vào di sản của cha mẹ để lại sống qua ngày, hiện tại chỉ cần đổi tiền từ trò chơi ra ngoài liền có hơn một ngàn vạn chứ.

Ánh mắt kinh doanh của Tần Húc Dương rất tốt, sau khi phát hiện tiềm lực của dược thảo hắn liền dùng một số tiền lớn chiêu mộ những dược sư ưu tú, hiện tại dược phẩm tiêu thụ cơ bản đều bị thương hội của hắn làm lũng đoạn, đủ để thấy số tiền lời được trong đó.

Có điều hiện tại sổ sách lại giảm đi, danh sách bán hàng so với ban đầu lại thiếu hụt rất nhiều.

Tần Húc Dương gọi trưởng lão phụ trách chủ sự trong thương hội đến, đặt sổ sách lên bàn.

"Tại sao lại như thế? Sao doanh số bán hàng lại thiếu nhiều như vậy?"

"Gần đây có một thương hội mới thành lập, bên đó đã đoạt một phần thị trường của chúng ta. Tôi còn đang định báo cáo lại với cậu, giá cả dược phẩm ở bên đó thấp hơn chúng ta một chút."

Trưởng lão nói.

"Hội trưởng, cậu xem có phải chúng ta nên làm gì cái gì đó rồi không?"

"Thương hội mới? Bọn họ có địa vị gì chứ?"

"Thân phận của hội trưởng tôi không rõ lắm, nhưng phó hội trưởng là một kiếm sư trên cấp 40, trước đây chưa từng gặp qua. Nghe nói thương hội của bọn họ chỉ có một dược sư. Tôi đã điều tra thử, dược phẩm của bọn họ không khác chúng ta bao nhiêu, ưu thế duy nhất là giá cả thấp hơn chúng ta."

Tần Húc Dương nhíu mày, có điều rất nhanh đã giãn ra.

"Bọn họ dùng giá cả để cạnh tranh, như vậy lợi nhuận của bọn họ sẽ không cao, chuyện này không cần phải lo. Nếu ông nói dược phẩm của bọn họ không khác chúng ta bao nhiêu vậy có nghĩa là dược sư của họ cũng không hề tệ. Ông đi hỏi thăm xem dược sư của bọn họ là ai, sau đó nghĩ cách kéo người đó qua đây."

"Vâng, việc này cứ giao cho tôi!"

—--