Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 5

Nhập vai là một hiện tượng xã hội mang tính hư cấu.

Đứng dưới phương diện là một đồng chí thụ động tiếp thu kiến thức "nhập vai" như Vương Nguyên mà nói, cosplay tuyệt đối có thể khiến người ta phun máu văng đầy màn hình.

Vương Tuấn Khải sau khi hóa thân thành sát thủ bóng đêm, vì sự sinh sản và quyền được sống của giống loài con rệp mà dồn bảo mẫu của mình vào ngõ cụt, làm cho bạn nhỏ bảo mẫu cảm thấy số phận của mình kỳ thực chẳng khác con rệp là bao.

Cha mẹ mất, ăn nhờ ở đậu không xong, tiền làm thêm không đủ nuôi thân, hiện giờ phải tập làm một bảo mẫu sống bám trên đầu một tên tác giả trinh thám kinh dị, mà bây giờ tên tác giả kia đang lên cơn diễn trò dở ông dở thằng, có thể nói, cuộc đời là những chuỗi ngày khiến người ta mất niềm tin vào cái gọi là tình yêu.

Vương Nguyên hít hít mũi, bùi ngùi xót thương cho tấm thân như tấc bóng chiều. Giữa lúc nam thanh niên bảo mẫu đang hối hận vì đã nghe lời lão đầu trọc thì Vương Tuấn Khải cười nhẹ một tiếng, thanh âm tràn ngập khiêu khích: "Không dám trả lời?"

"..."

"Thực sự không dám trả lời?"

"Ai nói..." Đành rằng đâm lao thì phải theo lao, nhưng đâm kiểu này thốn quá đi nha: "Nếu không ăn no làm sao có thể "yêu"..."

Đừng tin vào H văn thường nói, ba ba ba~ ba ba ba~ suốt ngày suốt đêm quên ăn quên ngủ, ha ha, các hạ làm bằng plastic hay viranium? Trừ bỏ huyền huyễn văn còn đâu đều là hư - cấu!

Vương Nguyên buồn bực thổ tào trong lòng, còn bận suy tính đường thoát ly thực tế, đột nhiên thấy đối phương vỗ tay cái bép, cực kỳ tán đồng nói: "Đúng nha, cho nên bây giờ chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm!"

Vương Nguyên: "..."

A?

A? A?

Σ( ° △ °|||)...

Ra đây chính là "lật mặt" trong truyền thuyết.

Nếu không phải biết Vương Tuấn Khải không có bệnh lí nghiêm trọng về thần kinh, Vương Nguyên còn tưởng hắn thực sự là người đa nhân cách.

* * *

Đó là một thứ có thể khiến người ta chảy nước miếng.

Xinh đẹp duy mỹ, ưu tú trang trọng, màu sắc cùng hình dạng bắt mắt khó nhịn, từ xa đã khiến con người không thể khống chế được mà đem ánh mắt chú ý đến, cuồng si ngắm nghía, ánh mắt và con tim đều hóa thành tình cảm mãnh liệt không kém thiên tình sử RoJu.

Chỉ cần chạm đầu lưỡi vào nó, mùi vị kia sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác nhân loại, mang đến một xúc cảm tê dại mềm nhũn, khơi dậy sự rung động từ tận trong linh hồn, như rào cản xiềng xích lại như tơ lụa non mềm từng chút một giam cầm con người vào bẫy rập ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải cũng là một nạn nhân trong cuộc đấu trí - dũng này.

Hắn tha thiết nhìn nó, lồng ngực phập phồng, chuẩn bị sẵn sàng vung chiếc đũa lên!

Phập. Keng.

Vương Nguyên dùng đũa của mình đánh bay cái giò heo vừa mới thò qua đĩa bánh táo nướng, nghiêm túc chỉ chỉ bát cơm lưng chừng của Vương Tuấn Khải, quy củ nói: "Ăn hết cơm rồi mới được ăn bánh."

Vương Tuấn Khải chỉ có thể ngậm chiếc đũa còn lại mà chép miệng, cảm khái thì ra bảo mẫu còn có chức nghiệp quản lý thay song thân hắn a, thực vất vả.

Vương Nguyên ở đối diện nhìn trộm ông chủ miệt mài ăn cơm, thỉnh thoáng liếc bánh táo nướng dụ người phạm tội ở bên cạnh, âm thầm gật gù, thật ra mỗi người đều có một chấp niệm riêng. Có người muốn làm giàu, có người muốn làm đẹp, có người thích làm quan, cũng có kẻ nguyện ước làm thứ dân... tỷ như nói Vương Nguyên cậu đây là làm màu, khụ khụ, làm ăn, mỗi ngày đều cố gắng sống bằng hình thức tốt đẹp nhất, chất lượng nhất, hoàn thiện điều nhân cách khuyết thiếu và mài nhẵn những góc cạnh của con người mình. Cậu chỉ muốn có một cuộc sống thoải mái một chút, nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là giống như Vương Tuấn Khải tránh xa trần thế, không ăn khói lửa nhân gian...Đây cũng là một trong những lý do - khi phương trượng Chiêu Hòa Tự đề nghị cậu đến chỗ này làm bảo mẫu, Vương Nguyên đồng ý.

Mà chấp niệm của Vương Tuấn Khải, là bánh táo nướng.

Không sai, các bạn nhỏ không có nghe lầm đâu (⊙∇⊙)

"Truyền thuyết về bánh táo nướng kỳ thật vô cùng nhân ái, đó là câu chuyện của một cậu bé nghèo khó nhưng luôn biết vươn lên trong cuộc sống, bất chấp rào cản xã hội, bác bỏ hủ bại phong kiến cùng hệ thống tư tưởng cổ lỗ sỉ để văn minh hóa thế giới quan duy tâm..." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm khái sâu xa: "Ngày xửa ngày xưa..."

"Bánh nguội rồi."

"..." Nhà văn hiểu chuyện cắm đầu ăn cơm, rất nhanh đã xử lí xong ba bát cơm thơm nức mùi gạo mới.

Bảo mẫu: "..." Vậy mà chẳng thèm ăn thức ăn kìa trời...

Đối với vấn nạn "bị khống chế bởi bánh táo nướng" của nhà văn, bảo mẫu chỉ có thể trợn mắt làm ngơ. Cũng may cậu trước kia có làm thêm trong tiệm bánh ngọt, nếu không, thất nghiệp vì không biết làm bánh táo nướng thì uất hận chết mất. Cậu nhướng mày nhìn Vương Tuấn Khải gặm bánh say sưa, đam mê như thể tọng được sơn hào hải vị - bào ngư vi cá, chống cằm híp mắt nói: "Không ngờ anh lại thích bánh táo nướng như vậy luôn nha."

"Đương nhiên, đó là câu chuyện của một cậu bé nghèo khó..." Tua băng lại vấp đĩa nè.

"...Sau này vợ anh chắc phải là người làm bánh táo nướng ngon nhất."

Vương Tuấn Khải đang bô lô ba la thao thao bất tuyệt, nghe đến đây liền trích ra chút thời gian con cỏn mà trầm tư suy tính. Vương Nguyên mặc hắn đắm chìm vào thế giới tiểu thuyết gia, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn rồi loay hoay rửa bát.

Vương Tuấn Khải cắn miếng bánh, phủi vụn bánh bên mép, nhìn về phía cậu trai mặc tạp dề Kamui, ý cười nhàn nhạt lóe lên tích tắc.

Ừm, cái này cũng không tồi.

...

"Cái này cũng không tồi. Nên thiết lập từ bây giờ."

"..."

"Biểu tượng hoàn hảo, mỹ quan hay cảm quan đều ưu việt..."

"...Ông chủ, đã xong chưa?"

"Có thể ^^"

Vương Nguyên thở phào sụp người xuống, đấm đấm vai mỏi nhừ vì phải duy trì một động tác quá lâu. Người ta nói, đứng yên không có gì khó, nhưng nếu đứng yên trong thời gian quá dài sẽ dễ dẫn đến hạn chế tâm lý, sản sinh hormone tiêu cực và quan trọng nhất là ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng con người.

...Huống hồ, Vương Tuấn Khải còn bắt cậu đứng tạo hình cho hắn vẽ. Alright, chính là vẽ tranh.

Vương Nguyên làm bảo mẫu đến giờ phút này mới biết, hóa ra ông chủ nhà mình còn biết vẽ tranh. Đồng ý là có vài tác giả am hiểu cầm kỳ thi họa, nhưng trình độ đạt tầm mangaka thì đúng là nên khen ngợi một chút.

Chẳng qua, đem cậu ra làm người mẫu để tạo hình, thì cũng hơi quá.

Có phải nên tăng thêm phí trưng dụng hay không?

Vương Nguyên ngẩn mặt lên nhìn trần nhà, bắt đầu tính chiết khấu tháng này.

"Ông chủ, anh rốt cuộc vẽ cái gì vậy?"

Vương Tuấn Khải như trẻ em hiếu động hớn hở muốn đưa tranh ra, nghĩ thế nào lại rụt về, đem cất trong ngăn kéo: "Không cho cậu xem."

"..." Cứ tiếp tục đi anh hai.

"Đúng rồi, lát nữa có biên tập đến tìm tôi, cậu gọi tôi nha." Vương Tuấn Khải đẩy đẩy bảo mẫu ra khỏi phòng: "Sáng nay dậy sớm quá, buồn ngủ rồi."

"..." Mười giờ là sớm hả? Mặt trời không chiếu thủng mông anh là may rồi. Vương Nguyên trợn trắng mắt đi xuống nhà dưới, không thấy được ánh mắt đắc ý cùng nụ cười trộm treo trên môi Vương Tuấn Khải.

Ngày xửa ngày xưa, có một con sói luôn thích giấu giếm móng vuốt của mình, chui vào giữa đàn cừu nằm yên bất động, không cắn phá cũng không cấu xé, vô hại chẳng khác nào loài cừu non dễ dãi. Lâu ngày, đàn cừu không còn sợ con vật kia nữa, cũng không thèm cảnh giác con sói có bất ngờ ăn thịt chúng hay không. Sở dĩ không đề phòng như vậy, là bởi vì con cừu này đã xem sói xám thành đồng loại.

...

Tiếp tục những công việc thường tình, mỗi ngày trải qua với Vương Nguyên nhàn đến phát hoảng. So sánh với những kỳ nghỉ hè trước đây đều chật vật trải qua, không phải chạy bàn thì là phát tờ rơi, bán sản phẩm, thậm chí dùng gương mặt lôi kéo khách cũng không hẳn là không có, nắng mưa bất chấp gió bão không từ, lăn lộn giang hồ đến hiệp khách cũng phải quỳ vái. Hôm nay có thể nhàn đến tức trứng như thế này là lần đầu tiên, quả nhiên làm ăn là phải chọn chủ tốt thì dương thọ mới kéo dài một chút, chỉ số hạnh phúc cũng được tăng cao ( ̄∇ ̄)

Hơn nữa, nghe nói ngắm mỹ nam mỗi ngày có thể khiến cơ thể sản sinh tiết tố hưng phấn giúp vui vẻ, biết đâu sẽ làm con người hồi xuân, trẻ mãi không già ~

Sau khi làm ở nơi này, cậu nhất định sẽ vừa giàu vừa đẹp, tài cao phú quý, mở một tiệm bánh táo nướng độc quyền phân phối, mở một cửa hàng trà táo tấp nập khấm khá, dành dụm đủ tiền...

Mua cho ông chủ một vườn táo chín!

Mua cho lão phương trượng một bộ tóc giả a ha ha!

Xem, đây chính là nhiệt huyết tuổi trẻ bừng bừng khí phách của nam thanh niên - hiện đang giữ chức bảo mẫu cho một nhà văn đương thời. Cỡ nào tươi sáng chứ!

Vương Nguyên chống cằm ngẩn người, khóe môi cong cong mỉm cười, khuôn mặt thanh tú đáng yêu khiến người ta thổn thức rục rịch. Bất quá mộng tưởng thì cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi, mỹ lệ như bong bóng...Vương Nguyên thở dài, phẫn nộ đập bàn, hiện giờ tiền mua cái quần sịp còn không có chứ đừng nói gì xa xôi...

Ring. Ring. Ring.

"Đến đây!" Dẹp mớ suy nghĩ tiêu cực thấm nhuần bản chất vô sản vào, Vương bảo mẫu nhanh chóng chạy ra cửa. Vương Tuấn Khải nói sẽ có biên tập đến lấy bản thảo, có lẽ là người này!

Mở cửa ra, gặp một cậu trai anh khí ngời ngời, mắt phượng mày cong, có hơi giống nữ giới. Cậu ta cười rất tươi, giơ tay ra bắt một cái khiến Vương Nguyên ngờ ngợ, rồi cũng cười hỏi: "Cậu chính là biên tập?"

Hết Chương 5