Vạn Kiếp Yêu

Chương 18: Chấn Chấn Quân Tử Quy

"Cô yêu Kỳ Hoa sao?" Mạc Hoàng thở dài một hơi khiến Thanh Ương sững sờ.

"Ta biết cô yêu hắn, nhưng có yêu như hắn đã yêu cô không? Từ kiếp đầu

tiên cô chết đi rồi đại náo địa phủ nhất quyết phải đầu thai đó, ngay

khi đó trên người Kỳ Hoa đã có tâm chú rồi, từ đó cảm giác của cô hắn

đều cảm nhận được gấp trăm ngàn lần—— cô cười vì nam nhân khác, hắn thấy vui sướng gấp trăm lần... Nhưng cái loại vui sướng này với hắn mà nói

không khác gì trăm đao cắt xé, muốn ngừng mà không ngừng được ... Lúc

nào cô cũng oán trách hắn, nhớ rõ cũng được, không nhớ rõ cũng được, cô vẫn luôn oán hắn; năm ấy cô lắc lắc cái trống nhỏ kia, leng keng thùng

thùng, người ở thủy ngục không ai bị sao, chỉ có Kỳ Hoa, đầu đau như

búa bổ, đứng cũng không đứng nổi..."

Thanh Ương nhìn sợ tua rua trước mặt, ánh mắt không biết đã trôi về

phương nào, đột nhiên cô lại nở nụ cười, rì rầm lẩm bẩm: "... Phật tổ

nói, Lúc trước cô muốn biết tất cả đáp án cũng đã thấu hiểu rồi, cũng

nằm ở ao sen tu thiện vạn năm, vì sao chấp niệm trên người cô vẫn như

ngày trước, Phật tổ còn nói, Người thành Phật cũng không phải là vì

không yêu ai. Ngăn cô thành Phật không phải là vì yêu, tất còn lý do

khác. Cô phải hiểu rõ trái tim của mình ...

"Cô muốn thành phật? !" Trong lòng Mạc Hoàng hoảng hốt.

Thanh Ương cười nhạt, nhìn chằm chằm tua rua đến xuất thần: "Phật tổ nói ta là người dễ thành Phật nhất thế gian, vốn cũng nên thành Phật...

Nhưng lại không vượt qua được chữ tình... Hắn nói ta quá chấp niệm,

thăng không được Phật, Cho nên mới để ta đi, lúc nào nhìn thấu hết mọi

chuyện lại quay về Tây Thiên... Ta nghĩ, hết một đời này ta cũng

không thể quay về..."

Mạc Hoàng lặng lẽ.

"Nếu cô nói mười mấy vạn năm qua vẫn còn chấp niệm, chẳng lẽ là..."

Mạc Hoàng sửng sốt.

"Nếu ta không cố tình muốn ăn quả tình duyên, hạ phàm lịch kiếp, Kỳ Hoa

cũng sẽ không hạ chú si tình với ta, kết quả lại là yêu Đào Hề; nếu từ

đầu tới cuối hắn không thương ta chiều ta, che chở ta thì tính tình ta

cũng sẽ không hung hăng càn quấy đến mức không chịu nổi chút oan ức nào

như thế, quấy phá địa phủ, hủy tam sinh, tự cho mình kì hạn mười ba

kiếp, lại thi pháp để cho mình nếu yêu hắn sẽ không sống quá hai năm;

Đời Thanh Ương đó, ta đã biến thành tro bụi ngay trước mặt hắn... Cũng

bắt đầu từ giờ khắc ấy, ta đãbiết, dù sau này ta làm bao nhiêu chuyện

cũng không bù đắp được những việc ta đã làm trong quá khứ... Thành Phật cũng hay lắm, diệt tình không ham không muốn, khiến hắn có thể rời xa

ta, cũng..."

"Câm miệng! ! !" Trong phòng có một tia sáng trắng lóe lên, ngay lập tức Thanh Ương được ôm vào vòng ôm ấp áp, trái tim nơi lồng ngực hắn run

lên dữ dội, như thể sắp chạm đến nàng, hắn đứng bên ngoài nghe chuyện đã lâu, nhưng lại nghe thấy nàng muốn rời đi, "Nếu nàng dám như thế, ta

sẽ nhốt nàng vào Vạn Thủy điện, không cho đi đâu hết! ! !"

Người đó khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo như muốn ghì chặt

người nàng vào xương tủy, Thanh Ương cảm thấy cả người đều bị ép đến

đau, nhưng lòng còn đau hơn thế.

"Nếu ta biết nàng vì thế mà không muốn ở cùng ta, lúc nàng vừa xuất hiện ta đã trói nàng về rồi!" Lời lẽ người kia thốt ra càng thêm hung tợn,

nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn dịu dàng như nước.

Thanh Ương nhắm mắt, cả người run rẩy.

"Nàng là của ta mà, Thanh Ương." Tiếng anh trầm thấp điên cuồng, "Dù là

Lạc Tần, Mạnh Quân Quy, Cố Hoành Ba, hay Thanh Ương... Đều là của ta

cả."

Thanh Ương đưa tay từ từ ôm lấy hắn.

"Kỳ Hoa, Kỳ Hoa, Kỳ Hoa... ..."

Nếu như đời này nàng được yêu người kia trong sung sướng bi thương, thì sao cũng được, cũng được cả.

Từ đó, Lạc Tần trở về, cũng không phải như thế, nàng nói, Lạc Tần đã qua đời rồi, giờ nàng là Thanh Ương.

Ý của Thanh Ương chính là —— nàng vừa là Lạc Tần, cũng là Mạnh Quân

Quy, Cố Hoành Ba, vẫn là Thanh Ương, làm thần mấy trăm ngàn năm, ở nhân gian mười ba thế, trải qua những điều đó chính là nàng, là Thanh Ương.

"... Được rồi mà... Này?" Nữ tử mỏi mệt khép mắt lại, hai tay uể oải bám lên vai người nào đó, trên hàng mi lấp lánh ánh nước không rõ là nước

mắt hay mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, môi đỏ cắn chặt —— nếu sớm biết nói ra tất cả để đổi lấy một cuộc hoan ái bất kể ngày đêm thế này, nàng sẽ

không nói nữa đâu.

"... Ưm... ..." Nàng không chịu nổi hừ nhẹ thành tiếng, nhưng động tác

của người kia càng mạnh hẳn lên, Thanh Ương cắn chặt lên bả vai Kỳ Hoa,

cắn răng nghiến lợi nói: "... Nhanh một chút."

Nghe vậy, người phía trên lại đáp: "Còn chưa đủ nhanh sao?"

Thanh Ương: "... ..." Cắn chết người này đi cho rồi.

Kỳ Hoa hơn vạn năm qua chưa từng thân thiết cùng nàng, bây giờ có thể

quang minh chính đại làm những việc này thì sao mà chịu chịu buông tha

nàng được, mặt khác với những thứ đột nhiên được giải tỏa này, dù là

người mạnh mẽ như Kỳ Hoa, trong lòng cũng vẫn thấy phập phù lo lắng,

chỉ có thân mật như thế, nhiệt tình như thế, hắn mới thấy lòng mình yên

ổn.

Thanh Ương là của hắn, ngón tay này, hõm vai này, lồng ngực này, rốn này,... Tất cả đều là của hắn.

Thanh Ương thấy hắn càng ngày càng kỳ cục, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống gan bàn chân nàng, vừa hôn vừa miết, nàng muốn đẩy ra mà cả người mềm

nhũn đến mức không một chút sức, Thanh Ương chỉ có thể cố sức mà quát

lên: "... Còn... Còn thể thống gì nữa... ưm..." Người kia ngậm lấy đầu

ngón chân nàng.

Kỳ Hoa nắm chặt bàn chân trắng trẻo mịn màng của Thanh Ương, đột nhiên

lại kéo một cái, Thanh Ương kinh ngạc hét lên một tiếng rồi rơi vào vòng ôm ấm áp của Kỳ Hoa, tay của hắn lướt đi khắp nẻo, những run rẩy bồi

hồi chạy theo động tác trên tay hắn, trước mắt mờ mịt mông lung không

nhìn rõ, nàng chỉ có nghe thấy hô hấp nóng rực của người kia thì thào

bên tai, trầm thấp nặng nề, êm tai mà quyến rũ: "... Lại nghe nàng nói

như vậy rồi, Lạc Lạc..."

Sắc mặt Thanh Ương càng hồng hơn, híp mắt lườm hắn một cái, như gió xuân lất phất mê người, Kỳ Hoa lại điên đảo thêm lần nữa, Thanh Ương theo

động tác của hắn chìm chìm nổi nổi, đến sức lực đưa tay lên cũng không

có, Kỳ Hoa sợ nàng bị đập vào đâu, một tay giữ chặt hông nàng, một tay

che chở trên đầu, động tác lại càng thêm mãnh liệt.

Thanh Ương thực sự rất chán, hai chân đạp lung tung, khóc nói: "Chàng đi ra ngoài, đi ra ngoài đi..."

Kỳ Hoa hôn lên giọt nước vương ra trên khóe mắt nàng, gọi to từng tiếng một: "Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc..."

Thanh Ương lại cắn mạnh lên ngực hắn một cái...

Năm ngày này ở Vạn Thủy điện không cho những kẻ không có liên quan ra

vào, phạm vi mười dặm không ai dám tới gần, Thái thượng lão quân được

Ngọc Đế phái tới tìm hiểu chuyện Vân Vọng thượng tiên và Lạc thủy chi

thần cũng đứng ở một nơi nào nó bên ngoài Vạn Thủy điện hơn mười dặm

đợi đủ năm ngày, đương nhiên, không chỉ có hắn, còn cả một đống tiểu yêu quái trong Vạn Thủy điện nữa.

Mọi người ngồi thành hàng dài, vô cùng ưu thương phiền muộn —— cũng

không biết Thượng thần phong ấn Vạn Thủy điện năm ngày để làm gì, theo

lý mà nói Lạc Tần nương nương khởi tử hoàn sinh là chuyện đáng vui mừng

mà, nhưng ngẫm lại khi đó sắc mặt của Thượng thần đúng là không hề tốt.

Thẹn quá hóa giận? Yêu hết hận sâu? Aiz, nhưng đừng dằn vặt nhau thế

chứ, thế gian này không có Lạc Tần nương nương thứ hai đâu... Không khéo họ lại tiếp tục dằn vặt nhau mấy trăm ngàn năm nữa... Aiz, aiz, aiz...

Thái thượng lão quân tuổi tác đã cao, ngồi trong gió run rẩy hết năm

ngày, tóc trắng cũng bị bay chỉ còn mấy sợi —— tuổi trẻ thật là tốt. Lão nhân vui mừng rung rung mép —— a, lại rơi thêm hai sợi nữa.

Qua ngày thứ sáu, lúc mặt trời vừa mới ló lên, mọi người chợt thấy một

tia sáng trắng lao thẳng về hướng nhân gian, khi Kỳ Hoa thượng thần của

bọn họ đuổi theo ra đến cửa thì bị một kết giới hất tung trở lại, có thể thấy người thi pháp đã dùng hết sức. Kỳ Hoa chật vật sờ sờ mũi, tay

phất một cái, kết giới tản ra, ánh sáng trắng vừa nãy đã không thấy tăm

hơi.

Thấy mọi người ngơ ngẩn không hiểu rõ chuyện gì, Kỳ Hoa bình tĩnh nói:

"Trở về đi." Bản thân mình cũng lóe lên một cái rồi biến mất, đuổi theo

tia sáng vừa rồi.

Thế là, người ở Vạn Thủy điện người đều hiểu, Lạc Tần nương nương lại bị Thượng thần đại nhân chọc tức nên bỏ đi rồi... Aiz, aiz, aiz...

Thái thượng lão quân tóc trắng phau phau chưa được người kia chào hỏi đã biến bay đi đâu mất, ông già run rẩy mấy sợi râu bạc thưa thớt ca thán: "Tuổi trẻ thật là tốt..."

Nhưng mà đừng liên lụy tới lão già ta nha?

Thái thượng lão quân đành phải run run rẩy rẩy quay về...

Phải phục mệnh thế nào đây?

À, đúng rồi.

Không phải chỉ cần một câu trả lời thôi mà...

Đúng, đúng thế. Vân Vọng thượng tiên chính là Lạc thủy chi thần.

Trước khi về lão quân phải ngủ một giấc đã, Ngọc Đế thật giày vò bộ xương già này quá...

Lại nói về chuyện bên này, Thanh Ương bị người nào đó ở Vạn Thủy điện

quấn lấy suốt năm ngày, thiếu chút nữa đã không thi triển nổi phép

thuật, ai đó thẹn quá hóa giận bay thẳng về phía Đông Hải, thiên binh

thiên tướng bảo vệ ở Đông Hải trơ mắt nhìn một luồng ánh sáng trắng bay

tới, chớp mắt một cái đã tiến vào trong, nhìn kĩ thì là một nữ thần

tiên, nhưng vì sao không quen nhỉ?

Nữ thần tiên kia khí thế hùng hổ lao tới, nàng nhìn hai người họ rồi ra lệnh không hề khách khí: "Đóng cửa!"

Hai người sững sờ —— đây là ai nha? ! Nói đóng là đóng à? Đông Hải chi nhãn sao có thể tùy tiện mà đóng được?

Thanh Ương bị bắt nạt tàn nhẫn suốt mấy ngày bây giờ nhìn ai cũng thấy

tức giận, giờ hai người kia cứ đờ đẫn không chịu làm gì, nàng bực bội

khởi động trận pháp, không nói hai lời, cứ thế thay hai người họ đóng

sập cửa Đông Hải chi nhãn, sau đó đi thẳng về phía Long cung.

Hai thủ vệ lại tiếp tục sửng sốt —— người này có thân phận gì thế? Vì

sao nàng có thể khởi động trận pháp được? Này không đúng, đây là hướng

đi tới Long cung mà? Huynh đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi vội vàng đuổi theo —— mấy ngày nay tâm tình long vương có thể nói là bức bối

trước nay chưa từng có, ra lệnh không gặp bất kì ai, ai tới cũng cho

đứng ngoài Long cung chờ hết mà!

Nếu để cho nữ thần tiên này vào, hai người họ làm sao mà thoát tội!

"Đánh chết hắn đánh chết hắn đánh chết hắn!"

"Đánh chết hắn thật sao? !"

"Hừ! Mau mau đi đi!"

"Thật hả?"

"Nhanh đi nhanh đi!"

Hai người vừa đến cửa long cung đã nghe được đoạn đối thoại phía sau ——

một tiếng là của nữ thần tiên, một tiếng khác là của Long Vương đại nhân bọn họ. Xem ra, hai người quen nhau nhỉ?

Bên này còn không chưa bàn bạc rõ ràng, bên kia người đã đi ra —— rõ

ràng Long Vương đại nhân nói rằng tâm tình mình không tốt, bây giờ lại

híp mắt tản bộ nhàn nhã ra ngoài, khóe miệng còn cười tủm tỉm. Hai người bất giác liếc mắt vào trong —— nữ thần tiên nằm trên long sàng, giật

từng trái nho cho vào miệng, ừ a, đúng là tự do tự tại.

Tương Uyên vẫy vẫy hai người tới rồi nói: "Nàng muốn phá thì cứ để nàng phá đi, ta đi ra ngoài một lúc."

"Vâng."

Tương Uyên đi rồi, hai người lại từ ngoài nhìn vào trong —— mấy viên

trân châu to bằng cái bát trên long sàng đã bị nữ thần tiên kia giật ra

hết rồi, nghiên mực Cổ Nê quý hiếm mà Bắc Hải đại đế đưa tới cũng không

thấy nữa, san hô bên trái góc giường cũng tan nát hoàn toàn... Ôi này,

đây là muốn phá kiểu gì vậy?

Còn về chuyện bên này, Kỳ Hoa cũng không buồn nghĩ ngợi lao thẳng đến

Đông Hải, từ rất xa đxa thấy Tương Uyên một thân xanh lam đứng trên bầu

trời Đông Hải, môi nhếch lên, mắt sắc như lưỡi kiếm.

Hai người không nói hai lời đã bắt đầu đánh chém, mây gió đất trời dần

dần biến sắc, sấm chớp rền vang, từng tia chớp dồn dập lóe lên, rung

động khắp nơi, núi rừng bị lấp, sóng lớn ngập trời, từng cơn từng

ngọn...

"Đúng là tiến bộ không ít." Giữa hai đợt giao thủ Kỳ Hoa nói, "Xem như cũng có thể làm một long vương tốt."

"Đa tạ." Tương Uyên không hề đắc ý.

Kỳ Hoa chau mày lại: "Ai nói ta muốn khen ngươi?"

Sắc mặt Tương Uyên tối sầm lại, ra chiêu bách long gào thét đâm thẳng về hướng Kỳ Hoa, nam tử bạch y lóe lên rồi biến mất, chỉ trong phút chốc

đã xuất hiện sau lưng Tương Uyên, một cột nước đập thẳng vào lưng hắn.

Tương Uyên chật vật tránh được, vừa tung pháp quyết chặn lại vừa công

kích trở về, cột nước bên này còn chưa tan hết, người phía sau thoáng

cười rồi lại biến mất, hắn ngưng thần nghe ngóng, hoảng sợ phát hiện

người kia đã đứng sau lưng mình, gần như vậy, với công lực của Kỳ Hoa

không cần bán giây đã có thể hủy Nguyên Thần của hắn —— "Ngươi thua

rồi." Hắn nói.

Tương Uyên liếc mắt sang—— không nói không rằng, tu vi của hai người

chênh lệch như thế thua là đương nhiên chứ sao? ! Ngươi tưởng ai cũng là thượng cổ chi thần như ngươi chắc? !

Tương Uyên cực kì chán ghét người này —— từ nhỏ đã ôm chặt Lạc Tần không tha, lúc đó hắn chỉ mới là một hài tử không biết gì cũng bị trách phạt? Cướp người với một đứa bé rồi còn lấy lớn ép nhỏ không cho hắn đánh

trả... Tương Uyên nhớ tới chuyện cũ lại càng thêm đau lòng.

"Thanh Ương đâu."

"Không biết."

Kỳ Hoa híp mắt.

Tương Uyên: "Nàng không muốn gặp ngươi."

Kỳ Hoa: "Liên quan gì đến ngươi đâu."

"..." Tương Uyên nín nhịn hồi lâu lại nói, "Nàng nói ta đi ra đánh chết ngươi đấy!"

Kỳ Hoa khẽ cười, nụ cười đó không hề có ý kì thị nhưng ý miệt thị lại

cực kì rõ ràng, Tương Uyên giận dữ: "Lạc Tần không về đâu, ngươi đi đi!"

Kỳ Hoa lại híp mắt lần nữa: "Lạc Tần?" Tiểu tử này càng ngày càng lớn gan nhỉ.

Đông Hải long vương xưa nay vẫn trầm ổn thâm trầm giờ đối mặt với người

này lại giở tính không khác gì đứa trẻ, Tương Uyên ngấc ngấc đầu không

sợ chết nói: "Ta lớn rồi, đương nhiên có thể gọi nàng là Lạc Tần."

"Ai cho ngươi gọi?"

"Lạc Tần."

"Không cho."

"Ngươi nói không cho thì không được chắc? !"

"Ừm." Kỳ Hoa nói, "Ta nói không cho thì không được." Giọng điệu rõ là

hững hờ như vậy nhưng lại khiến hắn nhớ tới khi còn bé, lúc hắn quấn

quít lấy Lạc Tần người kia vẫn thường quăng một ánh mắt lạnh lẽo tới

đây.

Tương Uyên hừ hừ hai tiếng, bây giờ mình đâu còn là con nít nữa, mắc gì phải nghe lời hắn?

"Ta cứ gọi thế đấy ngươi làm gì được?"

Kỳ Hoa lườm sang: "Ngươi còn muốn Đông Hải không?"

Tương Uyên: "... ..." Đây là kiểu uy hiếp đáng khinh nhất đời này!

Kỳ Hoa không phí lời tiếp nữa, hắn hóa thành một tia sáng rồi biến mất

giữa màn nước, một lát sau lại quay trở ra, mặt mũi tối sầm. Tương Uyên

vô cùng đắc ý —— Đông Hải chi nhãn này là Bàn Cổ từ khi khai thiên tích

địa đã có, dù là Tây Thiên Phật tổ có tới cũng đừng hòng phá được. Đông

Hải chi nhãn đóng từ bên trong rất dễ dàng, nhưng nếu mở từ bên ngoài

lại cực kì gian nan.

"Nàng đóng, không phải ta làm."

Kỳ Hoa đương nhiên biết là Thanh Ương đóng —— nhưng mà cái giận này hắn

biết trút vào đâu, hắn vốn vô tội mà, chỉ mất khống chế một chút chứ

mấy, aiz, aiz, aiz, tiểu biệt đương nhiên là phải thắng tân hôn, huống

hồ hai người họ như vậy còn là đại biệt ấy chứ.

Không vào được bên trong, người bên trong lại không chịu mở ra ngoài,

chỉ còn cách đánh người kia cho hả giận. Kỳ Hoa động thủ trước rồi hỏi:

"Có mở không hả?" Đông Hải long vương đương nhiên sẽ có năng lực để mở

được Đông Hải chi nhãn từ bên ngoài.

Tương Uyên lắc đầu vô cùng thẳng thắn: "Không."

Vậy thì không khách khí nữa.

Một tia sáng trắng nhanh chóng xẹt qua, hàng vạn hàng ngàn cột nước

theo tia sáng đó đánh thẳng đến chỗ Tương Uyên, Tương Uyên vội vàng đẩy

trận pháp chống đỡ, miệng cũng không quên lẩm bẩm phản công. Một trắng

một lam đan xen giữa không trung khiến người ta hoa mắt, âm thanh ầm ầm

không dứt bên tai.

Tương Uyên tức đến nổ phổi: Này này này, thượng cổ thuỷ thần thủ ngươi

đánh hậu bối không chút lưu tình như thế bị người ta biết được không sợ

chê cười à? ! Lão tử tàn rồi thì ngươi đi đâu tìm Đông Hải long vương kế nhiệm hả? !

Khi hắn đang chật vật tránh thoát khỏi công kích của Kỳ Hoa, miệng lẩm

nhẩm một pháp quyết khó, vận dụng hết tu vi của toàn thân đánh thẳng về phía kia, Kỳ Hoa không kịp triển khai phòng ngự, chỉ chậm có một chút,

con rồng nước vừa nhanh vừa độc đâm thẳng vào người, hắn phun ra một

ngụm máu, rơi xuống dưới——

Tương Uyên bỗng dưng hốt hoảng, vội vàng thu phép thuật lại rồi chạy xuống nhìn—— không thể nào? Làm sao mà bắn trúng hắn được?

Kỳ Hoa khuỵu xuống lau viết máu trên khóe miệng, hắn suy nghĩ một chút,

rồi trở tay đánh một chưởng vào ngực mình, một chưởng này còn tạo nên

thương tổn lớn hơn nhiều so với Tương Uyên, lại phun một ngụm, áo trắng

trên người bỗng trở nên loang lổ, Kỳ Hoa thoả mãn, sắc mặt tái nhợt từ

từ nhắm mắt.

Lúc hắn sắp rơi xuống biển, Thanh Ương bay lên khỏi mặt nước ôm được hắn —— vẻ mặt đau đớn không kém gì Kỳ Hoa, cực kì khó coi.

Người vừa mới hôn mê dần dần tỉnh lại, thân thể hơi động đậy, Thanh Ương nhìn người nàng đó đang rúc vào lòng mình, mặt của hắn còn dụi dụi thêm mấy cái: "Đau..."

Thanh Ương thật sự rất muốn đánh một phát hất hắn đi, suy nghĩ một lúc

lại thấy mình không nỡ, một đòn vừa rồi nhất định đã không nhẹ chút nào, nàng đánh thêm chẳng phải sẽ càng đau sao? Trong lòng bực bội muốn

chết —— người này sao lại càng ngày càng vô lại thế?

"Đau thật mà, nàng sờ xem."

Thế là tay Thanh Ương dính đầy máu, màu đỏ sệt khiến người ta rợn người, tay nàng thoáng run lên, hắn nằm trong lòng nàng cũng không nhìn thấy.

Một lát sau ——

"Trở về thay quần áo." Giọng nàng rầu rĩ.

"Ừm." Kỳ Hoa khẽ nở nụ cười.