Vạn Kiếp Yêu

Chương 22: Đào Chi Yêu Yêu (Đào Hề Phiên Ngoại)

Đời này nàng chỉ có hai nguyện vọng —— hắn yêu nàng, nàng chết trên tay hắn.

Hắn nói: "Chướng do lòng sinh ra, tâm chết thì chướng diệt."

Nàng trốn trên cây đào, cười đáp.

Một đời này, hắn không yêu nàng, nàng cũng không chết trên tay hắn.

Nàng chỉ là người vì hắn mà chết, cũng không phải do hắn cầm đao cắt

hết huyết mạch trong cơ thể nàng, tay của hắn vốn không hề vấy máu.

Đúng là đáng hận mà ——một đời này, nàng không được hắn yêu, cũng không được hắn hận.

Vậy một đời này rốt cuộc tại sao ta phải sống đây? Vì sao ta phải tồn

tại nữa? Ta là tình chướng của chàng, sao chàng không cho ta một chút

tình để lại?

"Giờ chướng của chàng mới hết, có phải là, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không? A, trước kia, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không?!" Thanh Ương

đi rồi, nàng điên cuồng hỏi hắn, ôm hắn, thấp kém lại tuyệt vọng đến

thế.

Hắn thương xót nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt đó như thể nhìn thấy con dân mình, lúc nào hắn cũng sẽ từ bi như thế.

Hai người nhìn nhau, Đào Hề bật cười ha hả, cười rồi cười, cười đến lúc

mặt đầy nước mắt, cười đến lúc không kêu được tiếng nào—— chẳng qua hắn

chỉ một lòng yêu thương muôn dân trăm họ, vì lẽ đó mới không đành lòng

để nàng phải chết; trong lòng hắn có chướng, nhưng không liên quan đến

tình, hắn quá từ bi, vì thế mới không đành lòng thương tổn dù chỉ một

sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng

sinh trong mắt hắn đều bình đẳng, sao có thể có tư tâm.

Đào Hề a, sao cứ chấp nhất như thế, ngàn vạn năm qua bao đêm không

chợp mắt, ngày không yên ngủ, chỉ một câu "không cầu được" mà hành hạ

đến chết đi sống lại, sao lại không có tiền đồ như thế? Quá không có

tiền đồ!

Chấp nhận đi, chấp nhận thôi...

Nàng sẽ chết mà, Đào Hề. Nhưng vì sao vẫn không nỡ bỏ? Lẽ nào nàng tình

nguyện mỗi ngày mỗi đêm bị tình yêu giày vò đến chết cũng không quên?

Nàng không nỡ cái gì? Nàng không thể không yêu hắn sao? Nàng không nỡ

tình cảm mãnh liệt ngàn vạn năm qua sao?

Phải, ta không nỡ.

Đào Hề nở nụ cười, nàng úp mặt vào lòng bàn tay người kia, hai hàng lệ chảy. Ta yêu chàng mà...

Người vẫn đang bất động để mặc nàng tựa vào vội vã chạy tới ao sen, ngàn tỉ năm trôi qua ánh mắt chỉ có từ bi lại dâng lên vẻ thê lương. Trả lại cho nàng.

Ngày qua ngày, cây đào phía sau Phật tổ lại càng thêm khô héo, hoa lá

khắp nơi đều rơi hết, cành cây trơ trọi yếu đuối, không còn chút dáng

dấp năm xưa. Đào Hề cảm giác sinh mệnh trôi đi, lẳng lặng nhìn người

trước mặt quay lưng ngồi đó —— một đời này, yêu chàng không hối hận;

nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác.

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi.

Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi

phật châu, từng viên tròn tròn bóng loáng, màu gỗ đậm màu, cũng giống

như trọng trách mà người đó vẫn mang, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng

vẫn chỉ mới thiếu niên, nhưng đã phải gánh trách nhiệm Càn Khôn cửu giới muôn dân.

Nhưng mà sắp không phải nữa rồi. Sắp không còn là phật nữa.

Hắn vẫn không muốn mình là phật, hắn không làm phật được.

Cánh hoa đào nhỏ nhỏ lẳng lặng nằm trong tay hắn, cánh hoa bắt đầu ố

vàng, hơi nước dần biến mất, màu sắc tan đi, giống như nhìn một người từ độ tuổi dậy thì từ từ biến thành người già leo lắt, dần dần, dần dần,

từng bước từng bước chết đi... Thiếu niên mặt mày trong sáng chậm rãi

đưa tay lên, đặt nó đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống —— cẩn thận như

thế, tình sâu như biển là thế, như gửi gắm hết những năm tháng yêu

thương vào chiếc hôn này.

Đời sau, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ cả đời không cưới; đời sau nữa, nếu nàng yêu ta, ta sẽ khiến nàng yêu ta trước.

Ta muốn luân hồi làm người, không muốn làm phật nữa.

Ta yêu nàng, Đào Hề.