Vạn Năm

Chương 3: Chương 3 Chương 3​

-Vu oan ? – Tử Lan nghe tới đây thì nhướn mày đầy vẻ khinh thường, mọi đau thương trên mặt biến mất không còn tăm hơi - Nhị phu nhân, người nói 1 chút cho tiểu nữ nghe, động cơ gì khiến tiểu nữ có thể làm như vậy ? – Rồi Tử Lan chợt làm như sực nhớ ra gì đó nói tiếp – À, hay là Nhị phu nhân sợ lần này ta tỉnh dậy sẽ tố cáo những chuyện xấu xa trước kia của bà, bà chèn ép ta như thế nào. Thân là Đại tiểu thư Phủ thượng thư mà chỉ có vài bộ quần áo, chưa bao giờ dám đi dự tiệc, thức ăn thì bớt xén, trong cái viện nhỏ này của ta cũng chỉ có ba nha hoàn và hai lão bà tử làm việc nặng, nói là ta thích yên tĩnh để đối phó với phụ thân. Nhị phu nhân, bà cũng quá keo kiệt đi. Lại nói hôm qua vì sao ta ngã xuống hồ, còn không phải là nhờ phúc của Tam muội đây. Nếu không phải kịp thời cứu lên, chắc ta đã hồn lìa khỏi xác – Ánh mắt Tử Lan sáng quắc nhìn Nhị phu nhân, cô gái nhỏ kia, tính tình lạnh nhạt chưa từng so đo với những người này đến nỗi bản thân bị hại chết, nhưng nàng đã đến đây, vậy thì sẽ không để việc này tiếp diễn, nhìn Nhị phu nhân mở miệng đóng miệng như định nói gì đó, Tử Lan lên tiếng trước – Chắc hẳn bà sẽ nói vì ta hận bà làm những chuyện như vậy nên mới hãm hại, nhưng bà hồ đồ thì cho rằng phụ thân và ta cũng hồ đồ ? Việc gì ta phải làm cái việc thương thiên hại lí đó, ta chỉ cần đi bẩm báo phụ thân thì bà đã bị trừng trị rồi. Hơn nữa nếu bà muốn bằng chứng, vậy thì chậu cây kia còn chút nước canh tối qua ta đổ vào, cho người kiểm tra là biết ngay, hơn nữa thức ăn tối qua vừa mới được dọn đi, chỉ cần xuống nhà bếp xem chén canh đó còn hay không chẳng phải là xong hay sao ? Nhị phu nhân, bà đừng nghĩ chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay, nếu không phải những năm trước ta nhẫn nhịn thì cái ghế Nhị phu nhân này của bà không thể ngồi lâu đến vậy đâu.

Nhị phu nhân run rẩy, xong rồi, lần này thực sự xong rồi, mười mấy năm cố gắng, vì một phút hồ đồ mà hủy tất cả. Bà trăm ngừa vạn tính cũng không ngờ được Tử Lan lại thoát chết, mà sau khi tỉnh dậy cũng như biến thành người khác, miệng lưỡi sắc bén. Hạ Thượng thư nghe vậy thì áy náy lại tăng lên, con gái hiểu chuyện như vậy, ông còn nói được gì :

-Nhị phu nhân, ngày mai ta xin thánh thượng ban chỉ hạ ngươi từ bình thê xuống thành thị thiếp, ở trong phật đường sám hối 3 năm.

Nói xong, không nghe bất kì lời cầu tình nào nữa, Hạ thượng thư phất tay áo đi ra. Tử Lan nhếch mép cười, cũng khá tiện nghi cho bà ta đi, nhưng nàng hiểu được, cha nàng không nỡ bỏ ân tình đầu ấp tay gối bao nhiêu năm.

-Liễu quản gia – Tử Lan dùng giọng bề trên không hề hợp với tuổi nói – đưa người đi, đừng đứng cả ở đây, bẩn mắt ta.

-Vâng thưa Nhị tiểu thư.

Lúc tất cả mọi người rời đi, Tử Lan dùng ánh mắt sắc bén liếc qua bóng lưng run rẩy của Tam muội. Nợ của cô gái kia, nàng sẽ đòi lại từ từ.

***

Sau lần đó mọi người đều thấy Nhị tiểu thư có sự thay đổi không nhỏ, vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng không giống trước không quan tâm bất kì chuyện gì nữa. Vì Nhị phu nhân bị cấm túc nên bây giờ người chủ quản hậu viện là Tử Lan, phụ thân lệnh cho quản gia mang sổ sách sang cho Tử Lan xem xét. Vị quản gia này cho rằng 1 cô gái 14 tuổi như Tử Lan sẽ không biết cai quản việc nhà ra sao, đặc biệt là mấy năm nay nàng còn bị lạnh nhạt, không hề được ai chỉ dạy cách quản gia nhưng ông đã lầm.Tử Lan không những xem hiểu sổ sách mà trí nhớ cũng cực kì tốt, chỉ xem qua một lần là nhớ. Hơn nữa, nàng cũng không hề lấy danh Nhị tiểu thư chèn ép các muội muội, vẫn giữ chi phí sinh hoạt và hạ nhân như cũ, không hề thay đổi. Hơn thế nữa, nàng còn đưa ra nhiều cách trị gia mới, vừa tiết kiệm công sức mà vừa đạt hiệu quả cao. Quản gia bội phục sát đất, Tử Lan nói gì nghe nấy, không dám cãi nửa lời. Chỉ một tháng sau, phủ Thượng thư thay đổi rõ rệt, không còn cảnh các mama chèn ép tì nữ, không có cảnh tì nữ ỷ chủ mình được sủng mà sinh kiêu. Nói gì thì nói, công cuộc trị gia của Tử Lan thành công mỹ mãn. Mắt thấy còn chừng gần nửa tháng nữa đại ca sẽ về đến kinh thành, Tử Lan bồn chồn không yên, cô rất mong vị đại ca này về, vì trong kí ức của Tử Lan kia, vị đại ca này rất mực yêu thương cô.

Đêm nay là đêm rằm, đáng lẽ mặt trăng sẽ sáng rực nhưng lại bị mây che khuất. Tử Lan có một cảm giác không yên lòng từ chiều nên trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng mở bung cửa sổ rồi đứng yên lặng nhìn bầu trời đêm. Một cơn gió thoảng qua mang theo mùi gay mũi. Tử Lan giật mình, nếu nàng nhớ không lầm, đây là mùi dầu hỏa, nhưng sao mùi dầu hỏa có thể xuất hiện lúc này, lại càng ngày càng nồng. Tử Lan quay người vào trong khoác một bộ áo gọn nhẹ, lúc nàng chuẩn bị quay ra cửa kiểm tra thì ánh lửa bùng lên khiến Tử Lan bàng hoàng. Ánh lửa phát ra từ viện của phụ thân. Tử Lan nhảy ra cửa sổ, một đường chạy đến nơi đó, trên đường đi nàng không nhìn thấy ai, cũng không thấy gia nhân hốt hoảng dập lửa, cả phủ bao trùm một bầu không khí chết chóc đến đáng sợ. Khi đến nơi, ngọn lửa đã liếm nuốt gần hết chính phòng và bắt đầu lan ra những đình viện khác. Đột nhiên có vài bóng đen nhảy vọt ra từ thư phòng, Tử Lan núp vào bóng tối, thấy hướng chúng đi là tới viện của mình nàng liền chạy đến thư phòng.

Đẩy cửa thư phòng ra, mùi máu xông vào mũi khiến Tử Lan rùng mình. Nhìn tới chiếc bàn bằng gỗ lê trong phòng, vị phụ thân đáng kính của cô đã không còn hơi thở nằm đó. Tử Lan tiến đến gần kiểm tra, bị cắt cổ, trên người còn có nhiều vết thương, có vẻ như là bị tra tấn. Nhìn căn phòng lộn xộn, chắc đối phương muốn tìm gí đó nhưng phụ thân cô không khai. Chợt 1 vệt máu lạ dưới bàn tay của hạ thượng thư khiến cô để ý, Tử Lan lật tay ông lên và thấy 1 cái tên. Kí ức xẹt rất nhanh qua trong suy nghĩ của cô, đây là tên 1 cuốn sách, Tử Lan nhìn lên giá sách trong phòng, rất nhanh thấy cuốn sách đó được để ngay ngắn trên tầng cao nhất. Với tay lấy cuốn sách xuống, khi lật ra cô mới phát hiện, bên trong cuốn sách được khoét 1 lỗ hổng đủ để cất một biếng bạch ngọc hình rồng và một tờ danh sách với rất nhiều cái tên, bút tích là của cha cô. Tử Lan biết vật này rất quan trong, nhìn người cha đã ra đi của mình, cô cảm thấy 1 cảm giác kì lạ nghẹn trong lồng ngực, cách viết tên sách đó chỉ có bốn người đó là cha cô, mẹ cô, đại ca và cô. Cách kí hiệu đó như một bí mật nhỏ của gia đình cô mà không ai tham dự vào được. Một giọt lệ trong suốt lăn dài, cô không biết là mình đang khóc hay là Tử Lan kia đang khóc, người cuối cùng mà cha cô tin tưởng có lẽ là cô và anh trai đang ở xa kia. Vì tập võ từ nhỏ nên tai Tử Lan đặc biệt thính, cô nghe tiếng bước chân rất nhẹ bên ngoài, nhìn lần cuối gương mặt ra đi thanh thản của người nằm đó, Tử Lan nhảy ra khỏi cửa sổ, hướng về phía tường viện mà chạy. Nhờ công việc kiếp trước và thân thể khỏe mạnh, Tử Lan dễ dàng bật người nhảy qua tường. Cô không dám dừng lại mà chạy một mạch, cô cảm nhận được có người đuổi theo nên không nghĩ gì mà chạy sâu vào rừng trúc phía đông kinh thành, cách phủ thượng thư không quá xa. Mãi đến khi Tử Lan chạy không nổi vấp té trên nền đất ẩm sâu trong rừng trúc thì mới có cảm giác người phía sau không theo nữa. Tử Lan ngồi dậy dựa vào 1 thân cây trúc bắt đầu đánh giá tình hình. Có vẻ như cha cô đã vướng vào cuộc tranh chấp chính trị nào đó, bởi những cái tên trong danh sách kia dù không quá quen thuộc nhưng Tử Lan có thể phân biệt được vài cái tên quan trọng, đặc biệt là Hộ bộ Thượng thư Tiền Chấn. Tuy nhiên, chuyện đó có thể để sau, cô cần chờ anh trai về tới kinh thành, nhờ vào quan hệ của đại ca mà bắt đầu điều tra lại chuyện này. Nghĩ đên đây, chợt Tử Lan thấy mọi thứ trước mắt như đang mờ dần đi, không biết là do sương đêm trong rừng trúc che khuất tầm nhìn hay do cô mệt mà cuối cùng, Tử Lan ngất đi