Vạn Năm

Chương 41: Chương 41

Sau khi nói chuyện một hồi lâu tự nhiên là đói bụng, Tử Lan sai người dọn thiện lên, nàng bình tĩnh ngồi ăn cùng sư phụ và sư nương. Sau khi ăn xong, Lam Y bên đó liền chạy sang báo với Tử Lan rằng Thừa Mạc tỉnh dậy. Tử Lan vội vàng chạy qua, thấy người đã được đỡ ngồi dậy thì nhanh chóng tiến đến bắt mạch.

- Có thấy khó chịu ở đâu không? – Tử Lan quan tâm hỏi.

- Có a~ - Thừa Mạc ngoài dự kiến của Tử Lan lại đáp – Ta nghĩ, có chút đói bụng.

Tử Lan bật cười nhìn gương mặt của Thừa Mạc lúc này, sao trước đó nàng ko thấy hắn có chút đáng yêu như thế này ? Mà đúng thật hắn bị ép buộc từ sáng đến tối mịt, lại ngất đi, hiện tại đói là ko sai biệt lắm. Tử Lan liền dặn dò Tử Y đi nấu 1 ít cháo hoa với ít đồ ăn thanh đạm, bổ dưỡng. Lúc này hẳn là nên hảo hảo điều dưỡng.

- Muội muội – Tử Hàn ở bên ngoài cất tiếng kêu.

Tử Lan nghe vậy vội đi ra:

- Đại ca, có chuyện gì?

Tử Hàn thấy Tử Lan vân đạm phong kinh đi ra thì hơi nhức đầu, bây giờ đã chập tối, nếu Tử Lan còn ở chung với Thừa Mạc như vậy đối với khuê dự của muội muội là có chút ko tốt, hắn nói:

- Bây giờ Tuân Úc Vương gia có thể về được rồi chứ?

- Chưa được, ít nhất cũng phải để muội theo dõi tình trạng khoảng chừng gần 1 tuần nữa, nhanh nhất là 3 ngày mới có thể để hắn về nhà được. – Tử Lan nghĩ nghĩ rồi nói.

- Nhưng nếu vậy có thể chuyển hắn sáng viện khác được không ? Nếu để hắn ở viện của muội chẳng phải không được tốt lắm? – Tử Hàn hỏi.

- Cũng không phải ở chung phòng… – Tử Lan buột miệng, sau đó nhìn ánh mắt như giết người của đại ca, tự động ngậm miệng – Bây giờ hắn chưa thể di chuyển được, muội sẽ chuyển sang viện bên cạnh – Tử Lan thỏa hiệp.

- Được, để ta bảo quản gia thu dọn bên đó. – Tử Hàn hài lòng đáp.

Tử Lan cười cười nhìn đại ca quay lưng đi. Nàng hiểu lo lắng của đại ca, tuy nói thông tin trong viện của nàng có vẻ không thể nào truyền đi được nhưng những người khác cũng chưa chắc. Nàng quay lưng vào phòng. Trong phòng Thừa Mạc đang dùng bữa. Nàng nói:

- Huynh ở lại đây chừng ba ngày, bảo Thiên Trì gọi Băng Đồng tới chăm sóc huynh, mấy ngày tới đây ta có việc nên có thể không ở đây được, sau 3 ngày, uống thuốc đủ rồi thì hồi phủ đi.

- Nàng cho ta uống là Thanh Phong Huyền Đan phải không? – Thừa Mạc hỏi, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.

- Phải – Tử Lan sảng khoái đáp – Sao huynh biết?

- Ta thấy là thuốc sư phụ nàng đưa cho thì đoán vậy, hơn nữa lúc trước Bạch lão tiên sinh có nói với ta, nếu có thể trừ sạch độc trong người ta thì Thanh Phong Huyền Đan là phải có nếu ta muốn đi lại bình thường – Thừa Mạc dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiên Trì và Lam Y ra ngoài, bên trong phòng còn lại hai người, hắn nói – Ta cảm thấy mình hiện tại rất yếu đuối, luôn cần nàng bên cạnh.

- Thế thì huynh cần sớm ngày đứng lên để bảo vệ ta – Tử Lan cười cười nói.

- Thực ra đây là chuyện ta đang muốn nói với nàng – Thừa Mạc kéo người đang đứng ngồi xuống giường – Ta chưa muốn để người khác biết chuyện ta có thể đi đứng bình thường.

Tử Lan im lặng nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, mang theo chút tìm tòi cùng bất đắc dĩ, cuối cùng nàng thở dài :

- Được, ta đáp ứng huynh.

- Ủy khuất nàng – Thừa Mạc dùng tay vén sợi tóc bên tai Tử Lan.

Tử Lan không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu. Nàng hiểu vì sao hắn muốn như vậy, nếu đã hiểu cho hắn thì không có ủy khuất.

Sáng ngày hôm sau, Tử Lan bắt đầu chỉ cho Thừa Mạc luyện khí công, nàng dự định hôm sau khi vào cung sẽ hỏi thử xem Hoàng thượng có đóa Tuyết liên nào không.

Sáng ngày thứ ba, nàng từ Hoàng cung về, trong tay cầm thêm 1 hộp gỗ lớn bằng bàn tay. Nàng nhanh chóng bước vào viện Thanh Long, Thừa Mạc đang nằm tắm nắng dưới gốc hoa hạnh.

- Thừa Mạc – Tử Lan gọi – Há miệng.

Thừa Mạc rất nghe lời há miệng. Đột nhiên hắn cảm thấy 1 mùi hương thanh nhã và một vật lành lạnh được đặt vào miệng mình. Thừa Mạc dùng ánh mắt hỏi Tử Lan, Tử Lan nhướn mày ko nói gì, chỉ bảo hắn nuốt xuống. Sau đó nàng dùng ngân châm châm cứu ở một vài huyệt đạo cho hắn.

- Là Tuyết liên, ta lấy được từ chỗ phụ hoàng của huynh, không ngờ trong cung có cả thứ này, nếu biết vậy trước đây ta ko trích máu cho huynh làm thuốc dẫn đâu.

- Làm sao phụ hoàng lại có được thứ này? – Thừa Mạc cũng kinh ngạc hỏi.

- Nghe nói là được tiến cống hai đóa – Tử Lan vuốt vuốt cằm nói – Tuy chỉ là Tuyết liên bình thường nhưng cũng coi như là quý hiếm.

- Lúc đó nàng ăn là Ngũ thải Tuyết liên ? – Thừa Mạc bất ngờ hỏi.

- Không, là Tứ Thải Tuyết Liên thôi – Tử Lan cau mày nói – Vì đóa tuyết liên này mà huynh đã khôi phục không ít rồi, chiều nay huynh nên hồi phủ thôi.

- Nàng đuổi ta? – Thừa Mạc ra vẻ đáng thương nói.

- Nếu huynh còn ko đi, giữa chân mày đại ca ta có thể kẹp chết một con ruồi rồi – Tử Lan bật cười nhớ lại bộ dạng nhăn nhó của Tử Hàn.

Đúng như dự đoán của Lam Trì, 1 tháng sau Tử Lan chính thức đột phá tầng thứ 9, hiện tại nàng cũng được coi là đại cao thủ rồi, nếu xét về võ công, nội công thì cần tu luyện thêm. Cứ cách nửa tháng nàng lại ghé Tuân Úc Vương phủ 1 lần. Sau hai tháng, Thừa Mạc đã đứng lên được, cũng vừa lúc trong cung tổ chức tiệc cuối năm. Trước đêm giao thừa vài ngày, Hoàng hậu cho gọi Tử Lan vào cung. Tử Lan mang tâm tình không rõ tiến vào Phượng Tê cung, bên trong Thái tử phi đang ngồi sẵn.

- Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn an – Tử Lan ko nhanh ko chậm, quy củ hành lễ.

- Lan Ngự Y mau mau đứng lên – Hoàng hậu nương nương mặt mày từ ái nói – Ban tọa.

- Tạ Hoàng hậu nương nương. – Tử Lan đáp rồi đứng lên – Ko biết nương nương triệu kiến thần nữ là vì việc gì?

- Ta gần đây thấy trong người khó chịu, nhưng mà Lan Ngự Y cũng biết đó, Thái Y trong cung thì… - Nói đến đây Hoàng hậu lộ ra nụ cười khổ - Ta hôm nay là muốn thỉnh Lan Ngự Y đến bắt mạch, ngươi cũng biết gần đây trong cung ko được yên bình lắm.

Nếu Tử Lan tin lời Hoàng hậu thì nàng làm người cũng quá thất bại rồi. Thân làm Hoàng hậu, ko thể ko có một hai Thái Y tâm phúc, cho nên lí do gặp nàng hôm nay ko đơn giản là như vậy. Mà nàng lại thấy Thái tử phi ngồi đây, sẽ ko như nàng nghĩ đi? Trong đầu trăm xoay ngàn chuyển nhưng trên mặt vẫn là vân đạm phong kinh, nàng ung dung nói :

- Thần nữ rất sẵn lòng – Nói rồi tiến đến gần Hoàng hậu – Xin nương nương đưa tay ra.

Nói rồi nàng nghiêm túc bắt mạch cho Hoàng hậu. Xem ra ko có vấn đề gì lớn, chỉ có vẻ là suy nghĩ tích tụ, lao lực quá độ.

- Phượng thể của nương nương hết thảy an khang, có điều tâm tư tích tụ, cộng thêm nương nương cung vụ bận rộn nên dễ mệt mỏi. Bệnh này có thể kê đơn nhưng thiết nghĩ thuốc có 3 phần độc, thần nữ sẽ viết vài đơn dược thiện để nương nương dùng, nhưng nương nương phải nghỉ ngơi đầy đủ, ko thể lại tham công tiếc việc nữa.

Nói rồi nàng đến bên bàn ghi ra 1 số dược thiện để hạ nhân chuẩn bị cho Hoàng hậu. Sau khi Hoàng hậu nói vài lời khách sáo, Tử Lan ngồi 1 bên, mắt nhìn tách trà, chờ đợi vấn đề chính. Một lát sau, Tử Lan nghĩ là đã đến lúc mình đi về thì Hoàng hậu lại lên tiếng.

- Ko biết ta có thể gọi Lan Ngự Y là Hạ tiểu thư ko?