Vạn Năm

Chương 42: Chương 42

- Xin nương nương tùy tiện – Tử Lan ko mặn ko nhạt đáp.

- Vậy được, Hạ tiểu thư, ko biết tiểu thư đã có ý trung nhân chưa? – Hoàng hậu hỏi

Tử Lan hơi nhướn mày, quả thật là như nàng đoán à?

- Xin hỏi, nương nương có ý gì? – Tử Lan ko trả lời mà đáp lại Hoàng hậu bằng một câu hỏi.

Tuy nhiên có vẻ Hoàng hậu lại hiểu lầm ý của Tử Lan.

- Nếu Hạ tiểu thư chưa có ý trung nhân, ko biết Hạ tiểu thư nghĩ gì về Thái tử? – Hoàng hậu lại hỏi.

Nếu thấy Hoàng hậu quá dè chừng Tử Lan thì chuyện này lại ko lạ, bây giờ Tử Lan là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, hầu như cách ngày đều vào cung trò chuyện, tán gẫu cùng Hoàng thượng, thân hơn cả con gái ruột thịt. Cho nên trước mặt nàng ko thể tỏ ra quá cao ngạo được. Tử Lan tựa tiếu phi tiếu nhìn Thái tử phi. Thái tử phi bị nàng nhìn thì cảm thấy hơi có chút ngồi ko yên. Bảo nàng đi hỏi vợ bé cho trượng phu của mình, cũng nhọc nàng chịu đựng được, Tử Lan nghĩ thế. Tuy nhiên nàng muốn Hoàng hậu nói ra ý định của mình.

- Thái tử rất tốt – Tử Lan đáp.

- Nếu vậy, nếu ta nói để ta xin hoàng thượng chỉ hôn cho Hạ tiểu thư thành trắc phi của Thái tử thì thế nào? – Hoàng hậu lại hỏi.

Tử Lan nghe vậy thì bày ra vẻ mặt hoa dung thất sắc, vội vàng đứng dậy cúi người nói :

- Tử Lan tài sơ học thiển, thiết nghĩ ko thể vào được mắt xanh của Thái tử, xin nương nương đừng đùa với tiểu nữ nữa.

- Ta cũng ko đùa – Hoàng hậu hơi nhăn đôi mày đẹp nói.

- Xin nương nương trị tội thần nữ - Tử Lan quỳ xuống nói.

- Hạ tiểu thư mau đứng lên – Hoàng hậu cười nói – Ta cũng chỉ gợi ý một chút thôi, nếu tiểu thư đã ko muốn vậy thôi đi.

- Tạ Hoàng hậu nương nương – Tử Lan cúi 1 cái thật sâu rồi đáp.

Sau đó nàng còn nán lại nói vài ba câu lông gà vỏ tỏi rồi xuất cung. Ngồi trên xe ngựa, nàng có thể nhớ lại hành động của Hoàng hậu, quả ko hổ danh Hoàng hậu, công phu sắc mặt thật ko thể xem thường, mặc dù bàn tay bà bên dưới tay áo nắm chặt gần như bật máu nhưng mặt lại mỉm cười vô cùng hòa ái. Xem ra Thái tử phi còn phải học tập bà ta nhiều nếu ko muốn sau này mất xác trong hậu cung ăn thịt người của Thái tử. Nàng cười nhẹ, hôm nay chạm phải đuôi hổ, thôi thì chuyện gì đến cứ đến.

***

Bên trong Phượng Tê cung, 1 tách trà sứ vỡ tan dưới sàn, Hoàng hậu vẻ mặt lạnh băng

- Khá khen cho một cái Ngự Y, thế mà dám từ chối ta như vậy, nàng nghĩ có bệ hạ chống lưng thì ta sẽ ko thể làm gì nàng hay sao – Hoàng hậu liếc nhìn Thái tử phi – Ngươi thật không có tiền đồ, Thái tử đã nói là muốn nàng, hơn nữa nếu có nàng hậu thuẫn, ngôi vị kia của hắn càng đảm bảo hơn, đáng lẽ lúc nãy ngươi phải thuyết phục nàng chứ.

- Con dâu biết tội – Thái tử phi cúi mặt nhận tội, hàn quang dấu trong đáy mắt.

- Thôi, cũng ko trách ngươi – Hoàng hậu xua tay nói – Nhưng mà tới đên giao thừa khi nàng ta vào cung dự tiệc thì chuẩn bị thứ kia cho nàng ta dùng – Hoàng hậu lạnh lùng nói.

- Con dâu đã biết – Thái tử phi đáp, sau đó lấy cớ trong phủ còn nhiều việc, cần xuất cung để cáo từ.

***

Đêm giao thừa, Tử Lan theo chân Tử Hàn bước vài điện Trường Nhạc, hôm nay nàng ko phải là người nổi bật nhất, Tử Lan nhận ra cô tiểu thư đang đứng giữa đám phu nhân mệnh phụ kia. Tiền Lệ Thu khoác lên mình bộ váy tơ lụa mỏng như cánh ve, tôn lên nét dịu dàng, hiền thục của nữ tử. Hôm nay Tử Lan ăn mặc rất khiêm tốn, một thân áo màu nguyệt nha cùng với những đường thêu chìm hoa ngọc lan ở chân váy và tay áo. Mái tóc chỉ điểm xuyết bởi một cây trâm bằng bạch ngọc đơn giản. Khuôn mặt lãnh ngạo, nốt chu sa đỏ thẫm ở mi tâm và màu son đỏ làm tôn lên nét mị hoặc. Nàng lặng im ngồi xuống sau lưng đại ca, chậm rãi thưởng trà đợi Hoàng thượng tới. Ngày cuối năm, thông thường là lúc Hoàng thượng ban thưởng, hoặc ban hôn, sau ngày hôm nay Hoàng thượng sẽ phong bút (nói cách khác là nghỉ tết đó mà) mười ngày. Một lát sau, Hoàng thượng cùng Dung phi và Hoàng hậu đến. Sau màn phát biểu của Hoàng thượng thì tiệc bắt đầu, tiệc ở đây ngoài việc xem ca múa còn có thể đứng lên đi lại chào hỏi. Song những người quyền cao chức trọng hầu hết là chỉ được ngồi một chỗ, Tử Lan nhàm chán gắp món ăn, ánh mắt như có như không đá về phía Thừa Mạc thì thấy hắn đang mỉm cười sủng nịnh nhìn nàng. Tử Lan tinh nghịch nháy mắt với hắn xong sau đó nhìn về hướng Hoàng thượng. Đột nhiên, Thái tử lên tiếng:

- Phụ hoàng, nhi thần có việc thỉnh cầu.

- Thái tử có việc gì? – Hoàng thượng hòa ái hỏi.

- Nhi thần muốn hỏi cưới Hạ tiểu thư, em gái của Hạ thượng thư làm trắc phi, mong phụ hoàng thành toàn – Lời thái tử nói ra làm cả điện lâm vào yên tĩnh.

- Hửm – Hoàng thượng nhướn mày hỏi lại – Hạ tiểu thư ở đâu?

- Thần nữ tham kiến Hoàng thượng – Bỏ lại ánh mắt của Thừa Mạc và đại ca, nàng tiêu sái bước ra.

- Ngươi nghĩ sao? – Hoàng thượng vuốt râu, híp híp mắt hỏi.

Một câu hỏi của Hoàng thượng làm mọi người như rơi vào mê cung. Phải nói được Thái tử đương triều hỏi cưới đã là 1 vinh sủng, Hoàng thượng lại còn hỏi xem đối phương có vừa ý hay ko, đây lại là loại vinh sủng bậc nào.

- Bẩm Hoàng thượng – Tử Lan cười nói – Thời gian thần nữ được hầu bên cạnh người coi như cũng không ngắn, Hoàng thượng có còn nhớ cách đây 1 tháng thần nữ đã nói gì với người ko?

Hoàng thượng ra chiều suy nghĩ 1 chút, sau đó dường như đã nghĩ ra được điều gì, ông cười cười chỉ vào Tử Lan nói.

- Ngươi, nha đầu này thật là ranh mãnh – Sau đó ông nhìn về phía Thái tử - Mặc dù ta biết con cũng có lòng ái mộ đối với Hạ tiểu thư, nhưng người ta đã không nguyện ý thì cũng ko nên cưỡng cầu.

- Phụ hoàng – Thái tử kêu lên – Con thực tâm yêu mến Tử Lan, mong phụ hoàng thành toàn.

- Nha đầu, con có dám lặp lại những lời con đã nói với ta ko? – Hoàng thượng ngược lại ko trả lời Thái tử mà tràn đầy hứng thú nhìn Tử Lan.

- Có gì mà không dám – Tử Lan hơi nghiêng người, tinh nghịch nói, sau đó nàng hướng về phía Thái tử - Tiểu nữ đa tạ tấm lòng của Thái tử, tuy nhiên, ta đã từng đặt 1 lời thề trước bài vị của mẫu thân, trượng phu của ta có thể không phải là người quyền thế, có thể không giàu có nhưng tuyệt nhiên không được nạp thiếp. Có thể nói ta là đố phụ cũng được, song cái ta cần là một đời một thế một đôi người, xin hỏi Thái tử người có thể đáp ứng được yêu cầu đó không ?

Thái tử nhìn Tử Lan, thần thái ngay từ khi nàng cất tiếng nói đã ko còn sáng lạn nữa. Hắn ko biết phải nói gì, thân phận của hắn, địa vị của hắn làm sao có thể nói đến 1 đời 1 thế 1 đôi người được. Tâm như tro tàn, Thái tử sầu não đi về phía chỗ ngồi. Trong điện dường như chưa khôi phục sự bàng hoàng vì lời tuyên bố của Tử Lan thì lại tiếp tục sững sờ vì những lời sau đây :

- Nếu bản vương có thể đáp ứng được yêu cầu của tiểu thư, vậy nàng có cho ta một cơ hội không ?

Tử Lan tà tà nhìn về phía người vừa đẩy xe ra, cảm thấy buồn cười, sao hắn cũng ra đây tham gia náo nhiệt rồi. Nàng chờ đợi hắn nói tiếp.

- Ta đối với tiểu thư tuy không dám nói là vừa gặp đã yêu, nhưng ta dám chắc ở đây không có người nào yêu thương tiểu thư được như ta, tất nhiên không tính đại ca của nàng – Thừa Mạc dí dỏm bổ sung – Ta chưa thú phi, ở vương phủ ngoại trừ 1 thị nữ cận thân thì không hề có nữ quyến, vậy tiểu thư có phải nên cho ta một cơ hội không ?

-Trượng phu của tiểu nữ về sau sẽ không được nạp thiếp – Tử Lan làm bộ ngây thơ chớp chớp mắt nói.