Vạn Năm

Chương 7: Chương 7 Chương 7​

Vô Hà Tuyết nhìn thấy Tử Lan như vậy rốt cuộc không nhịn được nữa, lập tức cười rộ :

-Con nghĩ sư nương của con là ai chứ, chỉ là những thứ kia cũng không sạch sẽ gì nên không nói cho con biết, đợi sau này ta cùng sư phụ con đi thì sẽ giao lại cho các con.

-Con không phải trách mọi người không nói cho con biết – Tử Lan lí nhí nói.

-Ta biết, ta biết – Vô Hà Tuyết rốt cuộc ngưng cười nói – Ta không có con, hai huynh đệ các con từ lâu đã là con ta, tài sản của chúng ta sớm muộn gì cũng do con và sư huynh con quản lí. Sư huynh con cũng không vô dụng, hắn tự có sản nghiệp của hắn, ta nghĩ con là nữ nhi, lại sắp vào đầm rồng hang hổ, không có chút vốn thì sao đấu được với người ta, để Linh U cung cho con là tốt nhất, lại rất thuận tiện cho con thu thập tin tức.

Lam Trì thấy nương tử còn tính nói nữa thì vỗ vỗ mu bàn tay bà, ý nói là không cần nói nữa, ông tin Tử Lan thừa sức hiểu được nguyên nhân và dụng ý của họ. Lúc này, Lam Trì mới lên tiếng :

-Ban đầu đã thấy con thiên tư rất tốt, ta thực không ngờ con có thể đạt tới cảnh giới này trong ba năm – Lam Trì nhấp 1 ngụm rượu rồi nói tiếp – Về các bộ võ công và chiêu thức, ta, sư nương, sư huynh cùng sư tẩu của con không còn gì để truyền đạt nữa, chỉ còn nội công là con phải tự tu luyện. Ở tuổi con trong vòng ba năm đã lên được tầng thứ bảy cũng là kì tích, nhưng ta e con thúc ép bản thân sẽ ảnh hưởng không tốt tới thân thể con sau này. Cho nên con phải nhớ lời ta, tâm pháp của tầng thứ tám và thứ chín con đã thuộc lòng, mỗi ngày nhớ chỉ có thể luyện nửa canh giờ, với tư chất của con, nội trong vòng hai năm tới sẽ đạt thượng thừa, như vậy là tốt nhất, không cần quá nhanh chóng – Nói xong ông lại nhìn Lãnh Diệp – Cũng vì chuyện này nên ta mới kéo dài thời gian luyện công của sư huynh con. Với con thì ta sợ sau 3 năm, nếu con không có đủ nội công sẽ không thể phát huy hết sở học của chúng ta, ra ngoài dễ bị ức hiếp nên mới ép con luyện công, chưa kể còn 3 viên thuốc tăng công lực của sư nương con lén cho con ăn nữa. – Nói đến đây Lam Trì liếc nhìn nương tử đang chột dạ nhìn mình cười nịnh nọt thì cảm thầy cực kì bất đắc dĩ – Con nhớ lời ta nói chưa.

Tử Lan nghiêm túc lắng nghe lới sư phụ, cũng không ngạc nhiên chuyện sư phụ biết nàng uống thuốc của sư nương, nàng gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Lam Trì hài lòng nhìn Tử Lan sau đó từ trong tay áo lấy ra 2 chiếc vòng bạch tinh xảo nói :

-Sắp tới con sẽ vào hoàng cung, nơi ăn thịt người đó không phải là nơi con có thể mang vũ khí bảo vệ mình, hai chiếc vòng này bên trong có tàm ti cực kì chắc chắn, hi vọng giúp được con – nói rồi ông đưa vòng tay cho Tử Lan.

Tử Lan nhận lấy vòng bạc đeo vào hai bên tay, cảm thấy hạnh phúc cực kì, dù cả thế giới này có như thế nào thì những người này cũng là người thân nhất của nàng, Tử Lan sẽ không bao giờ quên điều đó.

Nếu đã xuống núi, không thể bỏ qua độc ở rừng trúc, nhưng Tử Lan đã sớm không lo. Bốn người kia bách độc bất xâm là nhờ vào thuốc của sư nương chế ra. Còn Tử Lan, khi uống thuốc đó vào lại vì không hợp mà sốt hết 3 ngày liền, sư nương cực kì lo lắng, mặc dù biết sẽ có phản ứng nếu không tương thích với cơ thể nhưng không ngờ lại nặng như vậy. Cũng may Tử Lan qua khỏi, nhưng sư nương cũng không dám mạo hiểm thử lại, dù vậy, nhờ lần đó Tử Lan lại ít bị bệnh vặt, lúc nào cũng khỏe mạnh, coi như là trong cái rủi có cái may. Sau đó, 1 lần sư huynh xuống núi đi ngang qua băng sơn lại vô tình hái được một đóa Băng Sơn Tuyết Liên cực kì hiếm. Băng Sơn Tuyết Liên được coi là thánh dược trị thương, sư huynh đem về cho Tử Lan ăn, nhờ vậy bây giờ Tử Lan không những bách độc bất xâm mà thậm chí máu cô cũng giải được bách độc. Còn về tại sao mọi người không ăn mà để Tử Lan ăn thì không cần hỏi, bản thân đã bách độc bất xâm, họ khinh thường việc dùng Băng Sơn Tuyết Liên. Đối với suy nghĩ của bốn người, Tử Lan rất không hiểu, nhưng biết mọi người đều là muốn tốt cho mình nên cũng không tiện dây dưa mà 1 ngụm nuốt xuống.

Ba ngày sau, Tử Lan khăn gói xuống núi, hành trang cũng không có gì, chỉ có vài bộ y phục cùng với 2 lọ giải độc hoàn do cô và sư nương chế ra, có thể tạm thời áp chế chất độc và giải được một số loại độc đơn giản. Hai ngày trước sư nương cho gọi ba người từ tổng đàn Linh U cung tới ra mắt với Tử Lan, sau này ba người đó sẽ đi theo Tử Lan, vì rừng trúc nên họ không thể lên Tuyệt Mệnh Sơn mà đợi Tử Lan bên ngoài. Khi Tử Lan ra khỏi rừng trúc liền thấy một chiếc xe ngựa không tính là quá sang trọng, ba người gồm hai nữ một nam đang đứa bên xe ngựa đợi cô.

-Tham kiến Cung Chủ - Cả ba đồng thồi quỳ xuống nói.

-Đứng lên đi – Tử Lan tiến đến gần nói – Sau này cứ gọi ta là tiểu thư, Cung Chủ không phải là danh xưng có thể tùy tiện gọi.

-Thuộc hạ hiểu – Cả ba lại đồng thanh nói.

-Bạch Dạ – Tử Lan gọi người đàn ông – Đã thông tri cho phủ Hạ thượng thư chưa ?

-Đã nhắn cho thiếu gia, thưa tiểu thư – Bạch Dạ cung kình cúi mình. Vị chủ tử này tuy còn nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh lớn, anh đã được chứng kiến suốt một năm qua. Do Vô Cung chủ để anh thăm dò những tin tức tiểu thư muốn trong suốt 1 năm vừa rồi nên anh xem như quen thuộc vối Tử Lan nhất.

Tử Lan gật đầu hài lòng rồi nhìn sang cô gái mặc váy xanh :

-Thanh Y, ngày mai bảo chín tổng đàn chủ đến gặp ta ở Vô Nhạn Lâu. Xong việc thì về phủ thượng thư.

-Vâng, thưa tiểu thư – Thanh Y cúi người.

-Còn Tử Y – Tử Lan nhìn sang cô gái mặc váy tím nói – Theo ta về phủ Thượng thư.

Tử Lan nói rồi leo lên xe, Bạch Dạ chịu trách nhiệm đánh xe, Thanh Y thì nhanh chóng đi đưa tin, Tử Y theo Tử Lan vào trong xe. Trong xe ngựa có một ghế dựa phủ lông thú, còn có một bàn nhỏ để điểm tâm và trà. Tử Y cẩn thận rót trà cho Tử Lan, cô nhấp 1 ngụm rồi ngả người ra ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần. Khi cảm thấy xe ngựa đã vào thành, Tử Lan lên tiếng hỏi :

-Phủ Thượng Thư gồm những ai ?

-Thưa tiểu thư, ngoài Hạ thượng thư ra không có ai khác – Tử Y nói.

-Đại ca chưa lập gia đình ? – Tử Lan hơi cất cao giọng, nhưng cũng không có để ý quá nhiều vào thông tin đó.

-Thưa tiểu thư, chưa. – Tử Y lại đáp.

Suốt ba năm nay, Tử Lan liên lạc với đại ca chủ yếu thông qua sư huynh, nhưng mỗi lần đại ca chỉ có thể hồi âm bằng một hai chữ. Về điểm này Tử Lan rất bất đắc dĩ với vị sư huynh nhìn thì trầm tĩnh nhưng cực kì thiếu kiên nhẫn và nóng tính của mình. Vì thế nên Tử Lam cũng không tiện hỏi về gia thất của Đại ca. Dù cô hoàn toàn có thể nhờ sư nương bảo Linh U cung chú ý nhưng Tử Lan không muốn người thân của mình bị theo dỏi, điều tra, cô muốn tự đại ca nói với mình. Cứ coi như cô ích kỉ, nhưng tình cảm gia đình phải dựa trên sự thành thật và tin tưởng từ đối phương. Về việc này thì Tử Lan không lo lắng lắm, cô biết đại ca cũng rất mong ngày này, ngày cô có thể hoàn hảo vô khuyết chính thức xuất hiện trước mặt mình. Lười nhác vén rèm nhìn ra đường, không hiểu sao, dù sống trên núi đã lâu, đây xem như là lần đầu Tử Lan ra phố, khi mới xuyên qua, cô cũng không có dịp ra phủ, lại bế quan ba năm, đáng lẽ mọi thứ sẽ mới mẻ và hấp dẫn cô nhưng Tử Lan thấy mình không có chút hứng thú nào. Tin tức cô nhận được tối qua khiến tâm tình cô rất tệ, cô lo sắp tới sẽ có người nhắm vào hai anh em cô, mà cụ thể là đại ca. Nghĩ đến đây, chân mày Tử Lan bất giác nhíu chặt. Đến khi xe ngựa dừng ở trước cổng phủ thượng thư Tử Lan mới hoàn hồn.