Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 44: 44 Hạ Chí 2

Ngôn ngữ có thể sắc như đao, ta đã sớm trải qua loại mùi vị này.

Ta tinh tường cảm nhận được thân thể Lâm Trọng Đàn đang cứng đờ, trong mắt hắn có một cảm xúc cuồn cuộn không rõ, rõ ràng hắn tức giận nhưng lại không xả cơn giận ra, chỉ cực lực chịu đựng.

Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Người có phép tắc tuấn nhã như Lâm Trọng Đàn mà cũng có ngày này sao?

Hắn từng coi ta như một món đồ rồi chủ động mời Thái Tử đến "nếm thử", sao giờ lại trông có vẻ giận thế kia?

Chỉ sợ hắn tức vì ta bảo hắn là chó.

Hắn vốn dĩ chính là con chó Thái Tử nuôi, giờ còn sợ người ta nói sao?

Sắc mặt Lâm Trọng Đàn lúc này còn trắng hơn so với lúc nãy, mặt mày vì gặp mưa mà ướt át.

Hắn tùy ý lau mấy ngón tay bị ta cắn lên quần áo, xiêm y hắn mặc nhanh chóng bị loang đỏ.

"Thái Tử bị phạt, trước mắt tình thế trong triều biến đổi liên tục, tốt nhất những ngày này Cửu hoàng tử chỉ nên ở trong cung thôi, cũng đừng liên hệ với ngoại thần."

Hắn tự nhiên lảng sang việc khác làm ta càng thêm thấy phiền.

Hắn vĩnh viễn đều như thế, không bao lâu là có thể bình tĩnh.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì hắn như thế mới bình thường.

Lâm Trọng Đàn là người có thể vì quyền thế mà việc gì cũng dám làm, giết người cũng được mà chịu vũ nhục cũng thế, chỉ cần trong tương lai Thái Tử trở thành đế quân thì hắn có thể trở thành quyền thần phụ tá.

Nhưng ta sẽ không để Lâm Trọng Đàn được như ý nguyện.

Hắn càng vọng tưởng bám vào Thái Tử để thăng chức thật nhanh thì ta càng muốn để Thái Tử tự mình phá hủy dã tâm của hắn.

"Lâm Xuân Địch đã chết bao lâu rồi?" Ta đột nhiên hỏi hắn.

Hàng mi dài của Lâm Trọng Đàn run lên, khi ta đang cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nhẹ giọng nói: "153 ngày."

Thì ra đã 153 ngày.

Liệu trong 153 ngày này, Lâm Trọng Đàn có nửa phần áy náy nào không?

Sao giờ hắn lại bày ra bộ dạng thâm tình trước mặt ta như thế? Hắn cảm thấy ta cái gì cũng không biết, cho dù giờ ta đã chuyển sinh thành Cửu hoàng tử vẫn sẽ để hắn xoay ta trong lòng bàn tay sao?

Ta từng nghe qua câu chuyện xưa về một người tên Phụ Long Hán, Phụ Long Hán vì vinh hoa phú quý mà bỏ vợ bỏ con từ sớm, thậm chí còn động thủ sát thê, chờ đến khi quyền thế về tay, hắn lại nhớ tới người vợ cả ôn nhu hiền lành đã chết của mình.

Những người như thế sẽ chẳng cảm thấy mình sai ở đâu, thậm chí khi về khuya an tĩnh sẽ còn thở dài nghĩ là do vận mệnh trêu ngươi chính mình.

Chắc hẳn Lâm Trọng Đàn cũng là loại người như vậy đi.

Không, Lâm Trọng Đàn lòng muông dạ thú như thế, so với Phụ Long Hán chắc còn ác hơn, có khi những biểu hiện của hắn hiện giờ chỉ để gạt ta, dỗ ta ngon ngọt rồi sẽ thừa thời cơ lợi dụng triệt để thân phận tôn quý này của ta mà thôi.

"Thì ra đã chết đã lâu như vậy, nếu giờ đào mồ hắn lên thì chắc cả người hắn đã mục nát hư thối và chỉ còn bộ xương cũng nên." Ta nhàn nhạt nói.

Bên ngoài trời mưa càng lớn hơn, ta không nhìn Lâm Trọng Đàn nữa, cuộn tròn thân thể rúc ở trên giường.

Lâm Trọng Đàn ngồi bên giường mỹ nhân một hồi liền rời đi, hôm sau hắn không tiến cung, ta nghe Thượng Quan đại nhân nói là Lâm Trọng Đàn sinh bệnh.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm......!Lâm Trọng Đàn vẫn chưa vào cung.

Mỗi khi Thượng Quan đại nhân đề cập đến bệnh của Lâm Trọng Đàn đều sẽ lộ ra vẻ mặt lo lắng "Trước mắt hắn bệnh rất nghiêm trọng, nếu lỡ kỳ khoa cử năm nay thì sẽ phải chờ ba năm mất."

Nghe đến chuyện khoa cử, động tác đưa bút của ta đột nhiên chệch một chút.

Thượng Quan đại nhân vẫn chưa phát hiện, vẫn cứ rao giảng về kỳ khoa cử sắp tới.

Ông ấy cũng từng là một Trạng Nguyên, ông nhớ lại ngày chính mình thi đậu, được ngồi trên con ngựa trắng dạo phố, chuyện đã rất lâu rồi.

"Cái đó người ta gọi là Vó ngựa rảo bước thành Trường An, từ già đến trẻ, nhà nhà sáng đèn ra đón.

Từ đây người mặc cẩm y về quê cũ, phong thái đoan chính mãi về sau.

*" Thượng Quan đại nhân hoài niệm mà nói.

* Câu trong ngoặc kép trên là thơ, nhưng again, mình bị ngu thơ ca này lắm nên nếu mình hiểu chút chút thì mình dịch tạm thui ạ hic:.