Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 8: 8 Đại Hàn 5

Khi Việt Phi Quang nói những lời này, ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên người ta.

Ta đã từng thấy rất nhiều ánh mắt không có thiện chí rồi, nhưng chưa thấy ai giống như Việt Phi Quang, ánh mắt hắn thẳng lăng lăng, đáy mắt còn có cảm xúc kỳ quái đang lặng yên lưu động.

Ta không muốn tỏ vẻ rụt rè trước mặt bọn họ, nỗ lực đứng thẳng lung.

Còn có 15 phút nữa là vào lớp rồi, bọn họ cùng lắm cũng chỉ gây khó dễ được chừng đó thời gian thôi.

Việt Phi Quang nhìn thấy ta tỏ vẻ như vậy, liếc mắt ám chỉ cho người phía sau một cái, một lát, ta liền thấy bọn họ đem một thùng nước to vào.

Việt Phi Quang khom lưng nhặt lên gáo gỗ khắc hoa sen trong thùng nước, khóe miệng tràn ngập ý cười, ta hiểu ra hắn muốn làm cái gì, vừa muốn há miệng ngăn cản hắn, một gáo nước lạnh liền hắt lên người ta.

Ta trốn tránh không kịp, cả người ướt nhẹp.

Mà kế tiếp, mấy thiếu niên con nhà quý tộc đó cùng với Việt Phi Quang, mỗi người thay phiên cầm gáo hoa sen hắt nước vào người ta.

Bọn họ hi hi ha ha cười với nhau, ta căn bản trốn không nối.

Mỗi lần ta muốn lao ra là lại bị bọn hắn trở tay đẩy vào trong núi giả.

Hai mươi mấy gáo nước lạnh dội xuống, xuân sam trên người ta ướt đẫm, ta chỉ có thể ôm hai tay, đem mặt tránh đi.

Cho đến khi thùng gỗ cạn nước, bọn họ mới rốt cuộc dừng lại.

Ta giơ tay lau sạch bọt nước trên mặt, bởi vì rét lạnh, thân thể ngăn không được run lên.

Không biết vì sao mấy thiếu niên quý tộc đó mới giây trước còn cười hi ha giờ lại lặng ngắt như tờ, ta chuyển mắt liếc bọn họ một cái, phát hiện bọn họ giờ đều nhìn chằm chằm ta, môi nhấp nhấp nuốt nước bọt.

Thời gian không còn sớm, với bộ dáng này khẳng định là không có biện pháp quay lại phòng học, ta chỉ có thể đi về trước thay quần áo.

Ta ôm thân thể, thử thăm dò mở miệng: "Các ngươi, các ngươi đùa đủ chưa? Nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải đi trước."

Kỳ thật ta rất sợ bọn họ lại đem ta đẩy trở về, đặc biệt là sợ Việt Phi Quang, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ tránh ra cho ta đi, cơ hồ là nhìn theo ta rời đi.

Ta phỏng chừng chính mình đã rời khỏi tầm mắt của bọn họ, liền lúc này bắt đầu phát tiết, ta nghĩ bây giờ trông mình hằn là chật vật vô cùng, bọn họ nhục nhã ta như vậy, ta mắng một câu cũng không dám.

"Xuân thiếu gia?!" mãi cho đến khi âm thanh của Lương Cát nổ tung ở bên tai ta, ta mới ý thức được mình như du hồn phiêu đãng trở về học túc từ lúc nào rồi.

Ta đối với Lương Cát thấp giọng nói: "Ngươi giúp ta lấy một bộ quần áo sạch sẽ, ta muốn thay nhanh rồi còn đi học nữa."

Lương Cát không phải kẻ ngốc, thấy phản ứng này của ta là biết có chuyện gì không ổn rồi, hắn một bên giúp ta lau người, một bên hỏi: "Xuân thiếu gia, có phải có người khi dễ người không? Chúng ta đi mách tam lão gia đi."

"Không được!" Phản ứng đầu tiên của ta là ngăn cản ý định của Lương Cát.

Tam thúc chỉ là thúc thúc của ta, bình thường nghỉ tắm gội ở nhà thúc, đã là cho ông ấy thêm phiền toái.

"Vậy chúng ta viết thư nói cho lão gia!" Lương Cát lại nói.

"Phụ thân thì càng không thể nói." Ta đánh gãy ý đồ của Lương Cát, lại nói, "Ngươi không cần lo cho ta nhiều như vậy, ta......!Ta có biện pháp giải quyết rồi."

Ta không thể để phụ thân biết ta bị người khác gây khó dễ, phụ thân mà biết, khẳng định sẽ trách cứ ta gây thêm chuyện cho hắn.

Lương Cát vẫn chưa từ bỏ ý định, "Vậy nói cho nhị thiếu gia chắc không sao đi? Nhị thiếu gia thông minh như vậy, khẳng định có thể giúp thiếu gia."

Tìm Lâm Trọng Đàn?

Ta nghĩ đến lần trước cùng hắn tan rã trong không vui.

Nếu là Lâm Trọng Đàn, gặp được loại tình huống này, hắn sẽ xử trí như thế nào?

Ta không có quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này, đổi xong quần áo là vội vội vàng vàng chạy về phòng học, nhưng cuối cùng vẫn bị đi học muộn, trùng hợp tiết này lại của Lý điển học – người luôn có sắc mặt không tốt đối với ta.

Hắn như thường lệ muốn lấy thước đánh ta, bỗng nhiên kẻ chó săn của Việt Phi Quang, người lần trước bắt nạt ta tần nhẫn nhất – Nhiếp Văn Nhạc lại đột nhiên mở miệng: "Lý điển học, mới vừa rồi Lâm Xuân Địch là giúp ta về học túc lấy sách, bởi vậy mới đi học muộn, người tạm tha hắn lần này đi, bằng không ta thấy có lỗi lắm."

Nhiếp Văn Nhạc nói làm động tác của Lý điển học hơi dừng lại, nhưng Lý điển học vẫn xụ mặt, hỏi ta: "Ngươi giúp Nhiếp Văn Nhạc đi lấy sách thật sao?"

Việt Phi Quang cũng mở miệng, "Đúng vậy, lúc Nhiếp Văn Nhạc kêu hắn đi, ta cũng ở đấy."

Thần sắc của Lý điển học bắt đầu có biến hóa, phảng phất như do dự muốn hay không phạt ta, khi hắn đang định buông thước, ta mở miệng nói: "Ta không có giúp Nhiếp Văn Nhạc lấy sách."

Ta tuy rằng vô dụng, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận hỗ trợ của mấy người này.

Rõ ràng hại ta bị Lý điển học trách phạt là mấy người bọn họ, giờ lại muốn giả làm người tốt sao? Nằm mơ.

Lý điển học nghe được ta nói như vậy, liền không cần bận tâm nên trách phạt hay không nữa, đánh liền một phát mấy thước, "Thấy ngươi thành thật, ta nể tình bớt cho ngươi mấy roi, ra ngoài đứng đi."

"Vâng." ta xoay người đi ra ngoài, liếc thấy mặt Việt Phi Quang, hắn lúc này sắc mặt cực kém như là có một tầng mây đen bao phủ vậy.

Đến khi tiết của Lý điển học kết thúc, Việt Phi Quang liền từ trong phòng học đi ra, hắn vài bước đi đến trước mặt ta.

Nếu là thường ngày, ta chắc chắn sẽ sợ hãi mà lui về phía sau, nhưng vừa mới hứng gió một canh giờ, hơn nữa trên người đau đớn, ta tự nhiên có dũng khí, cùng Việt Phi Quang đối mặt.

Bất quá là một tên ăn chơi trác táng ỷ vào gia thế khi dễ người khác, ta mới không thèm sợ hắn!

Việt Phi Quang thấy biểu tình của ta, trong mắt tỏ ra vẻ trào phúng.

Hắn hơi hơi cúi người tới gần ta, "Dám trừng ta à, Lâm Xuân Địch, ta khuyên ngươi nên sớm mà biết điều, ta mà đã tức thì hậu quả ngươi không tưởng tượng được đâu." Lát sau hắn hạ thấp thah âm nói, "Đến lúc đó ta sẽ đùa chết ngươi."

Khi hắn thấy rõ trong mắt ta nhất thời hiện lên vẻ hoảng loạn, tâm tình lúc này mới tốt lên một chút, thẳng lưng rồi cố ý đâm một cái vào bả vai ta, mới hừ cười tránh ra.

Việt Phi Quang nói muốn lộng* chết ta.

* Lộng: ở đây ý muốn nói là chơi đùa kiểu abcxyz á mn.

Chắc các bạn hiểu ý mình mà.

Ta chỉ là cắn hắn một cái mà thôi, hơn nữa ta cắn hắn cũng là vì hắn khi dễ ta trước.

Câu đe dọa này làm cho ý chí đấu tranh với Việt Phi Quang của ta như phù dung sớm nở tối tàn, màn đêm buông xuống, ta nằm im ở trên giường, bảo Lương Cát đến một ánh nến cũng không cần thắp.

"Vì sao không đốt đèn? Xuân thiếu gia, người hôm nay không đọc sách sao?" Lương Cát khó hiểu hỏi.

Ta bảo Lương Cát nhỏ tiếng, đừng để Việt Phi Quang cách vách nghe được.

"Lương Cát, ngươi nói ta ngày mai xin điển học nghỉ thế nào?" Ta còn nhớ lời nói của Việt Phi Quang, ta sợ hắn nói được làm được.

Nhưng ta không chờ Lương Cát trả lời, lại lắc đầu nói: "Ta không thể xin nghỉ, xin nghỉ sẽ theo không kịp công khóa mất."

Lòng ta buồn khổ, lại lưỡng lự, chờ đến đêm đã khuya mới có chút buồn ngủ.

Hôm sau, ta mơ màng hồ đồ mới vừa tỉnh ngủ, liền nghe được tiếng Lương Cát như tranh công cùng ta nói: "Xuân thiếu gia, sự tình có thể giải quyết rồi, nhị thiếu gia kêu chúng ta chờ mấy ngày!"

"Cái gì?" Ta vội từ trên giường ngồi dậy.

Thì ra Lương Cát đêm qua đợi ta ngủ rồi thì trộm đi tìm Lâm Trọng Đàn, hắn đem sự tình ta cùng Việt Phi Quang nói thẳng ra, còn nói cuộc sống hàng ngày của ta không yên ổn, người cũng gầy đi mấy vòng rồi

"Nhị thiếu gia nghe xong liền bảo ta trở về báo cho người, làm người yên tâm, nói chuyện này hắn sẽ giải quyết." Lương Cát nói.

Lâm Trọng Đàn định giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn nói cho tam thúc hoặc là phụ thân?

Ta muốn đi tìm Lâm Trọng Đàn, nhưng bước chân được một nửa lại dừng lại.

Chuyện tới hiện giờ, tựa hồ cũng chỉ có nói cho phụ thân thì mới mong ổn thỏa được.

Mấy ngày sau, Lương Cát chạy tới nói cho ta, Duẫn Vương phủ phái người tới đón Việt Phi Quang về nhà.

Việt Phi Quang ngay từ đầu không muốn đi, cuối cùng là Duẫn Vương lộ ra sau rèm che xe ngựa, Việt Phi Quang mới trưng ra sắc mặt khó coi mà bò lên trên xe.

Ta không nghĩ tới Duẫn Vương sẽ tự mình tới đón Việt Phi Quang, xem ra hẳn là Lâm Trọng Đàn đã nói cho tam thúc, tam thúc lại đi tìm Duẫn Vương.

Vừa lúc ngay sau đó là thời gian nghỉ tắm gội tháng này, ta đi theo tam thúc nói lời cảm tạ, tam thúc lại lộ ra biểu tình thực nghi hoặc, "Xuân Địch, ngươi muốn cảm tạ ta cái gì?"

"Tam thúc không phải......" Ta ý thức được không thích hợp, vội vàng im miệng, ngược lại nói, "Ta nói cảm ơn tam thúc lần trước đã phái người đưa quần áo cho ta."

"Ôi trời, chuyện đó ấy hả, đó là tam thẩm một tay xử lý đấy, bà ấy nói thời tiết bây giờ cũng dần ấm áp, hài tử trong nhà có thể nên làm mấy bộ xiêm y." Tam thúc nói.

Ta lấy cớ đi tạ tam thẩm, từ thư phòng của tam thúc rời đi, vừa hay gặp Lâm Trọng Đàn từ bên ngoài tiến vào, ta cùng với hắn chính diện đối mặt.

Từ sau sự kiện uống ruợu ngày ấy, ta không có lại chủ động đi đến chỗ hắn, cũng không có cùng hắn ngẫu nhiên gặp mặt.

Lâm Trọng Đàn lúc này nhìn thấy ta, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì, đối với ta nhàn nhạt gật đầu sau đó đi vào thư phòng của tam thúc.

Rồi sau đó ta lại đi gặp tam thẩm, nói bóng nói gió phát hiện tam thẩm cũng không biết ta ở Thái Học bị đám người của Việt Phi Quang khi dễ.

Xem ra Lâm Trọng Đàn không có đem chuyện này nói cho tam thúc, tam thúc không biết, phụ thân ở xa ngàn dặm càng không thể mấy ngày là có thể nói cho Duẫn Vương.

Ngày nghỉ tắm gội kết thúc, Việt Phi Quang cũng tiếp tục trở lại Thái Học đọc sách, nhưng lúc này hắn cùng mấy đứa chó săn đều không tiếp tục khi dễ ta nữa, phảng phất như đã mất đi hứng thú đối với ta.

Ta vừa cảm thấy may mắn, cũng bắt đầu tự hỏi có nên đi gặp Lâm Trọng Đàn nói lời cảm tạ hay không.

"Xuân thiếu gia, người ở trong phòng đã đi hơn hai mươi vòng rồi, người lại gặp chuyện gì phiền toái à? Do Việt thế tử sao?"

Ta lắc đầu, "Không phải, ta suy nghĩ......" Ta nhắm mắt, cuối cùng đem lời trong lòng nói ra, "Ta muốn đến chỗ Nhị ca ca nói cảm ơn."

"Đi nói thì tốt rồi." Lương Cát hoàn toàn không hiểu ta phiền lòng cái gì, khờ dại mở miệng.

Lòng ta tự phức tạp mà lại bắt đầu xoay quanh, mãi cho đến khi muốn đi vào giấc ngủ, ta mới nhỏ giọng cùng Lương Cát nói: "Đi nói cảm ơn, hẳn là không thể đi tay không đi, ta nên đưa cái gì cho hắn?"

Lương Cát một bên buông màn, một bên nói: "Nhị thiếu gia cái gì cũng không thiếu, kỳ thật Xuân thiếu gia người không tặng cũng không sao, bất quá nếu nhất định phải tặng, có thể tặng đồ gì đó bên ngoài mua không được."

"Làm gì có cái gì mà bên ngoài không mua được?"

Lương Cát nhìn ta, "Xuân thiếu gia tự mình làm thì bên ngoài mua không được đó."

Lương Cát nhắc nhở ta, nhưng ta lại nghĩ không ra cái gì, điểm tâm ta làm được không thể ăn, đồ ăn càng không được, cuối cùng lại là Lương Cát nhắc nhở ta, nói ta có thể làm cho Lâm Trọng Đàn một con búp bê vải.

"Búp bê vải? Hắn sẽ thích sao?" Ta nhìn búp bê vải trên giường của mình.

Lương Cát gật đầu, "Sẽ a, lần trước nhị thiếu gia liền nhìn búp bê vải kia, nhìn thật lâu đấy."

Bởi vì những lời này, ta mới biết được hồi chân ta bị thương nặng, cảm nhiễm phong hàn, đêm đó là Lâm Trọng Đàn kêu người thỉnh đại phu, còn ở bên mép giường chăm sóc ta hồi lâu.

Hai sự việc chồng lên, hơn nữa còn có chuyện chạy nạn ngày xưa, dù ta có chán ghét Lâm Trọng Đàn thì cũng cảm thấy nên đi cảm ơn người ta mới phải, vì thế ta tốn mấy ngày liền, không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm ra một con búp bê vải không sai biệt lắm so với con của ta.

"Tặng ta sao?" Lâm Trọng Đàn nhìn đến ta đưa qua búp bê vải, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Ta không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Lâm Trọng Đàn tiếp nhận búp bê vải, cúi đầu nhìn một hồi, mới ngước mắt đối với ta hơi hơi mỉm cười, "Ta thích lắm, cảm ơn Tiểu Địch."

"Ngươi không cần cảm tạ ta, đây là ta tạ lễ cho ngươi, cảm tạ ngươi giúp ta giải quyết Việt Phi Quang." Trời biết ta vì những lời này luyện tập bao nhiêu lần.

Ta chính mình chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ còn thực lòng cùng Lâm Trọng Đàn nói cảm ơn một lần.

Lâm Trọng Đàn nghe ta nói như vậy, cũng không đả động đề tài này nữa, ngược lại hỏi ta lần trước bảng chữ mẫu có hay không luyện tập.

Bảng chữ mẫu?

Ta sửng sốt, mới nhớ tới Lâm Trọng Đàn cho ta một quyển bảng chữ mẫu《 nhạn tháp thánh giáo tự 》, ngày ấy ta từ chỗ Lâm Trọng Đàn trở về, bị Việt Phi Quang dọa, liền lung tung đem bảng chữ mẫu đặt ở trên bàn, không có rờ đến nó nữa.

Lâm Trọng Đàn từ phản ứng của ta đoán ra kết quả, bất quá hắn cũng không tức giận, lại muốn ta viết chữ mới học gần đây cho hắn xem.

Ta đành phải thẳng thắn thừa nhận, gần đây ta đối với việc học có hơi chểnh mảng, còn bị phạt đứng mấy lần.

"Vậy về sau vẫn là mỗi ngày giờ Hợi bốn khắc tới tìm ta đi." Lâm Trọng Đàn nói.

Vậy là lại khôi phục việc mỗi ngày đi tìm Lâm Trọng Đàn.

Thời tiết dạo này dần dần nóng bức, là cái thời điểm mà chỉ cần động nhẹ một chút là người đã nhễ nhại mồ hôi.

Ta ngày hôm nay lại như cũ đúng giờ đến học túc của Lâm Trọng Đàn, nhưng phải đợi hắn một lúc lâu mới thấy trở về, khi về trên người hắn nồng nặc mùi rượu.

Ta biết hắn lại đi uống rượu, nhưng bởi vì hắn đã giúp ta giải quyết Việt Phi Quang, ta thấy mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn.

Lâm Trọng Đàn đi tịnh thất thay quần áo, lau rửa qua người một chút, tóc tai hắn mọi khi luôn gọn gàng chỉnh tề giờ lại lỏng lẻo, buông xuống phía sau lưng.

Hắn đi đến án thư, hỏi ta hôm nay đã học qua văn chương gì rồi, đầu tiên bảo ta tự mình lý giải đống văn chương đó, sau đó hắn lại giảng giải cho ta một lần nữa.

Có lẽ bởi vì uống rượu, lúc hắn nói chuyện vừa chậm lại ôn nhu, rồi sau đó lại bảo ta luyện chữ cho hắn xem.

Lâm Trọng Đàn xem xong chữ ta viết, giữa mày hơi nhăn lại, sau một lúc lâu, hắn lại bảo ta luyện thêm mấy chữ nữa để hắn nhìn.

Ta nghe lời làm theo, chính là lúc đang viết thì chợt cảm nhận được một cỗ nhiệt khí vọt tới sau lưng.

Lâm Trọng Đàn không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau lưng ta, hắn từ phía sau ta vươn tay, nắm lấy bàn tay đang cầm bút của ta, "Tự mình luyện chữ không phải như vậy."

Hắn cầm tay ta, du tẩu trên giấy.

Bởi vì tư thế này, hai người chúng ta có thể nói là đang dán chặt ở bên nhau, đời ta chưa bao giờ cùng ai thân mật như vậy, huống hồ người này còn là Lâm Trọng Đàn, không khỏi khiến cả người cứng đờ.

Lâm Trọng Đàn dường như không nhận ra phản ứng của ta, hắn rũ mắt xem giấy, một bên chỉ ta viết chữ, một bên nói với ta viết chữ cần chú ý cái gì.

Ta cứng đờ thêm một lát, cuối cùng lý trí cũng quay trở về, liền lập tức giãy giụa muốn tránh ra, hắn lại dùng tay ấn eo ta xuống, "Đừng nhúc nhích, chữ lệch hết rồi đây này."

Dường như vì say mà thanh âm hắn càng thêm nhu hòa.

Ta không phải người cái gì cũng không biết, ngữ khí của Lâm Trọng Đàn hiện giờ căn bản không giống như là đang nói chuyện với một đệ đệ, hắn giống như......!giống như đã coi ta trở thành một kỹ tử có thể tùy tiện dâm loạn vậy.

Ta nghe ra trên người hắn trừ bỏ mùi rượu, còn có mùi son phấn của nữ tử nữa..